Đối với Lý Cốc mà nói, có 1 vấn đề rất thiết thực cần phải giải quyết trước mắt, đó là phải triển khai như thế nào đối với công việc mà anh ta đang phụ trách tại ủy ban xí nghiệp quốc doanh của tỉnh và công tác cải cách các xí nghiệp quốc doanh.
Tôn Phù Kính trình lên trên các vấn đề về cung cấp hàng của than Hoài và Mai Cương, Lí Cốc tất nhiên không hồn nhiên đến mức cho rằng anh ta chỉ muốn cầu viện mà thôi, đương nhiên vì Tôn Phù Kính quản lý ở than Hoài chưa lâu nên anh ta cũng sẽ không dám thị uy trước mặt Lí Cốc, nhưng ý định muốn thăm dò vị phụ trách mới này không phải là không có.
Nhiệm vụ của người phụ trách xí nghiệp và lãnh đạo đảng ở địa phương không giống nhau, nó đòi hỏi tính nghiêm khắc và tính liên tục cao hơn, đại đa số những người phụ trách xí nghiệp đều được chọn trong nội bộ sản xuất.
Một khi phương thức chấp hành đã cắm rễ sâu vào hệ thống hoạt động, sẽ đồng nghĩa với việc người phụ trách dễ dàng trở thành chư hầu gác cứ 1 phương trong các xí nghiệp cỡ lớn.
Lí Cốc bây giờ đang nắm trong tay thượng phương bảo kiếm của bí thư Điền ban cho, vì vậy có thể yêu cầu các xí nghiệp quốc doanh của tỉnh phối hợp trong công việc, nếu bí thư Điền bị điều khỏi Hoài Hải, Lí Cốc không dám chắc các "chư hầu" tại xí nghiệp còn tiếp tục phục tùng hay không, suy cho cùng anh ta không thể cứ dựa vào sức ảnh hưởng của bí thư Điền, cáo mượn oai hùm như vậy mãi, sớm muộn gì cũng phải tự tạo ra cái uy riêng cho mình mới được.
Xây dựng cái uy cho mình, nói khó cũng không phải khó, nói đơn giản cũng chẳng phải đơn giản.
Tôn Phù Kính chạy đến cầu viện việc than Hoài cung cấp than đá cho Mai Cương, nếu anh ta giải quyết êm xuôi sẽ xây dựng được uy tín, nếu giải quyết không tốt sẽ bị Thẩm Hoài sỉ vả 1 cách không thương tiết trước bàn dân thiên hạ, lúc đó còn mơ tưởng gì đến việc lấy được tín nhiệm của các chư hầu này chứ?
Bí Thư Điền Đề nghị cho Tống Bính Sinh đi phụ trách quản lý công tác giao thông và năng lượng tại tỉnh, nói trắng ra là muốn dụ Tống Bính Sinh cắn câu, mang Tống hệ lên lò thiêu, để Tống hệ giãy giụa càng mạnh hơn tại Hoài Hải.
Tuy đây là chủ ý của Từ Bái, nhưng người ta chỉ cho rằng nó là kiến nghị của cá nhân bí thư Điền.
Do đó Lí Cốc cũng không có cách nào đoán ra được thái độ của Thẩm Hoài lúc này sẽ như thế nào.
Chỉ là việc của than Hoài không thể trì hoãn thêm nữa, nghe Tôn Phù Kính nói, trước tháng 3 Mai Cương sẽ đưa ra quyết định hợp tác với nhà cung cấp nào, bây giờ đã là giữa tháng 1, chỉ còn chưa tới 1 tháng rưỡi nữa, chưa kể còn cấn thời gian nghỉ lễ tết ở giữa, nếu không đi cầu kiến Thẩm Hoài, để thời cơ vụt qua mất, ngộ nhỡ Mai Cương ký hợp đồng với nhà cung cấp khác, tỉnh ủy mới bắt đầu xuất đầu lộ diện làm cầu nối cho 2 bên, lúc đó cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Lí Cốc cũng không chắc chắn là sẽ thành công trong cuộc gặp gỡ tiếp theo này.
Lí Cốc quyết định hôm nay đi gặp Thẩm Hoài còn vì 1 nguyên nhân khác nữa, cậu ta muốn biết mối quan hệ giữa Thẩm Hoài và Thành Di - con gái của Thành Văn Quang mới đến Từ Thành làm việc có thân thiết hay không.
Thẩm Hoài lái xe đến nhà khách của tỉnh ủy trước, đợi một lúc mới thấy Tần Đại Vĩ lái xe từ Hoài Đại đến họp mặt cùng mọi người
Tần Đại Vĩ ngồi vào xe, nhìn thấy Ngũ Hạo cũng có mặt liền cười và hỏi: - Tiểu Ngũ sao lại cùng đi với Chủ tịch Thẩm nhà ta vậy?
Ngũ Hạo có vẻ hơi lúng túng, vì nhiều lần đụng độ với Thẩm Hoài ở Nghi Hòa, bây giờ không biết phải trả lời Đại Vĩ thế nào. Thẩm Hoài cười: - Tôi và Thành Di lúc đi dạo phố tình cờ gặp cậu ta cùng Tôn Lệ, mọi người đều rảnh nên cùng rủ nhau đi loanh quanh. Đúng lúc Lí Cốc gọi điện thoại hẹn tôi buổi chiều cùng đi uống trà, thế là tôi rủ mọi người cùng đi luôn, cậu đừng lẻo mép với người khác là lúc nãy chúng tôi đi cùng nhau đấy
Tối qua gặp Tống Hồng Quân, tên này là tên lắm mồm, thấy Thẩm Hoài coi Tần Đại Vĩ, Dương Lâm như người trong nhà, nhiều tin tức bí mật về sự tranh đấu giữa các hệ, các thông tin này liền giống như bong bóng nhả từ miệng cá, không ngừng tuông ra từ mồm anh ta, Tần Đại Vĩ cũng nhờ vậy mới hiểu rõ mối quan hệ bất hòa giữa Tống hệ, Kế Kinh hệ và Hồ hệ.
Tần Đại Vĩ biết Thẩm Hoài quen Lí Cốc, nhưng không thân thiết đến mức có thể cùng nhau đi uống trà, liền buột miệng hỏi: - Lát nữa còn có ai?
Thẩm Hoài nói: - Tôn Phù Kính của than Hoài cũng ở đó đợi chúng ta.
Nghe xong, Tần Đại Vĩ đại khái có thể đoán được Lí Cốc hẹn gặp Thẩm Hoài là vì việc gì, nhưng bọn họ là thuộc hệ nào, Lí Cốc hiện là tổng quản mới của xí nghiệp quốc danh ở tỉnh, hợp đồng cung cấp hàng giữa than Hoài và Mai Cương ký kết không thành công, Lí Cốc không ra mặt thì ai ra mặt nữa đây?
Nhưng Tần Đại Vĩ vẫn không rõ Thẩm Hoài kéo thêm y và Ngũ Hạo đi để làm gì, liền hỏi: - Kéo theo tôi đi để làm gì?
Trong lòng Ngũ Hạo cũng có cùng nghi vấn như Đại Vĩ, nhưng anh ta không thân thiết với Thẩm Hoài như Đại Vĩ nên sợ khi mở mồm hỏi sẽ bị Thẩm Hoài vứt xuống xe giữa đường, làm mất đi cơ hội trời cho này.
Thẩm Hoài bẻ tay lái, dừng ở bãi đỗ xe gần cổng nhà khách, nói với Tần Đại Vĩ rằng: - Lí Cốc và Tôn Phù Kính đang đợi chúng ta ở Phù Hương Cát, chúng ta vào trong, vừa đi vừa nói chuyện Sau đó nói lời xin lỗi với Thành Di: - Vốn định cùng em đi dạo quanh Từ Thành, không ngờ lại dính vào chuyện này.
Thành Di khẽ nở 1 nụ cười ấm áp, trước mặt người ngoài cô ấy không nói chuyện nhiều với Thẩm Hoài, nhưng cũng không ngại cùng Thẩm Hoài đến gặp Lí Cốc.
Cô ấy cũng không biết từ khi nào bản thân đã thay đổi ấn tượng về Thẩm Hoài, có lẽ là từ lần gặp mặt ở Luân Đôn, vẻ mặt mệt mỏi quá độ lúc đó, cùng danh tiếng xấu xa của hắn, đã mang đến cho cô 1 cảm giác hoàn toàn mới lạ về Thẩm Hoài.
Thấy Thành Di có vẻ không ngại, Thẩm Hoài nói với Đại Vĩ: - Ngũ Hạo từng có bài đăng viết về việc thiết lập thị trường giao dịch than đá trên tờ báo của trường đảng, khi ở ký túc xá của trường đảng tôi cũng có thảo luận qua với cậu, cậu còn có chút ấn tượng nào không?
- Sao lại không có ấn tượng?
Đại Vĩ trả lời xong, vừa cười vừa vỗ vỗ vai của Ngũ Hạo và nói: - Bài viết đó của cậu không tệ, tôi và Chủ tịch Thẩm đều có xem qua, là bài viết về thị trường giao dịch than đá, cũng nhắc đến Hoài Tây phải làm việc này, những phân tích về thiết lập kế hoạch và thị trường than đá đều rất thấu đáo Tiếp tục hỏi Thẩm Hoài: - Hôm nay Anh muốn bàn về thị trường giao dịch than đá với Lí Cốc sao?
Đường sắt Từ Đông và bến tàu vận chuyển than đá của cảng Tân Phổ hoàn thành xong, sẽ tháo gỡ được nút thắt của vấn đề vận chuyển, đồng thời đưa quy mô khai thác than đá ở Hoài Tây tiến thêm một bước mới, lúc đó bàn về thị trường giao dịch than đá sẽ thích hợp hơn bây giờ.
Lúc đó cảng Tân Phổ sẽ lôi kéo được tập đoàn Hoài Năng, than Hoài và các xí nghiệp than đá cỡ trung và lớn ở Hoài Tây, các xí nghiệp này cùng bắt tay phối hợp tạo nên một thị trường than đá cũng không còn là chuyện gì khó khăn nữa.
Tống Văn Tuệ - cô của Thẩm Hoài bây giờ tuy còn có chút chức trách trong Hoài Năng, nhưng Hoài Năng bất cứ lúc nào cũng có khả năng vượt ra khỏi tầm kiểm soát, Thẩm Hoài không thể không điều chỉnh kế hoạch của hắn.
Lí Cốc lại cầu cứu hắn, hắn có thể giúp để Mai Cương cho than Hoài 1 số đơn đặt hàng, nhưng Lí Cốc và than Hoài phải đưa ra điều kiện để trao đổi.
Thẩm Hoài không cho Ngũ Hạo xuống xe giữa đường, còn lôi cả Đại Vĩ đến, chính là để bàn điều kiện với Lí Cốc.
Nhưng Thẩm Hoài đã vô tình nhắc đến quá nhiều chuyện mâu thuẫn nội bộ Tống hệ, hắn nói với Tần Đại VĨ: - Bây giờ than Hoài, Hoài Tây và các xí nghiệp than đá khác đang làm xáo trộn một cách nghiêm trọng các chỉ tiêu cũng như thị trường than đá, ví dụ như Hoài Tây 1 năm khai thác được gần 30 nghìn tấn than đá, nhưng địa phương đó lại chẳng thu được lợi ích gì cả. Việc này không ổn chút nào. Trên thực tế nhà nước vẫn luôn cam kết sẽ tăng cường ủng hộ các ký kết và giao dịch liên quan đến than đá, vì vậy cần phải thống nhất thị trường giao dịch than đá, đưa các cuộc giao dịch vào 1 lề lối nhất định, đồng thời tiến hành công khai giá thành, chi phí vận chuyển và bảo quản. Có thể nếu ta đề xuất việc này lên trên sẽ đắt tội không ít người, nhưng vẫn phải làm
Đại Vĩ đại khái có thể đoán được nội bộ Tống hệ đang có mâu thuẫn, nếu đợi đến lúc tuyến đường sắt Từ Đông hoàn thành mới bắt tay làm thì đã quá muộn, lúc đó hoạt động khai thác than đá của tập đoàn Hoài Năng và than Hoài đã vào guồng, còn nếu bắt tay vào làm ngay sẽ lại bỏ được Hoài Năng ra khỏi cuộc, than Hoài sẽ trở thành nhân vật trong cuộc, còn cảng Tân Phổ cũng tranh thủ được cơ hội này để kiếm cho mình 1 vị trí quan trọng không kém.
Điều mấu chốt trước mắt đó là liệu than Hoài có đủ khả năng đảm nhiệm vai chính không? Và có muốn làm nhân vật chính không?
Thẩm Hoài thấy Tần Đại Vĩ có điều nghi ngờ, trong lòng biết đây cũng là rất bình thường.
Vận động thiết lập thị trường giao dịch than đá, sẽ động chạm đến lợi ích của nhiều cá nhân thu được lợi ích trong mô thức cũ.
Bây giờ đều phải suy nghĩ cho thấu đáo các vấn đề như thời cơ vận động đã chín mùi chưa, hay liệu có nhận được nguồn lực trợ giúp nào không.
- Tôn Phù Kính điều hành công việc ở than Hoài chưa lâu, có lẽ chưa được hưởng nhiều lợi ích, vả lại anh ta còn tích cực trong công tác vận động than Hoài tham gia cải tạo tuyến đường sắt Từ Đông, lần này lại muốn ký hợp đồng cung ứng dài hạn cho Mai Cương, xem ra anh ta cũng dốc lòng muốn tạo ra thành tích. Thẩm Hoài biết Đại Vĩ đang nghĩ gì nên nói luôn cho Đại Vĩ biết những phán đoán của hắn về Tôn Phù Kính, sau đó lại cười và hỏi Ngũ Hạo: - Ngũ Hạo, chốc nữa anh có muốn đàm đạo với thư ký Lí Cốc về việc kiến thiết thị trường than đá không?
- Tôi? Ngũ Hạo hỏi 1 cách đầy nghi hoặc. May mắn lắm mới vớ được cơ hội có thể gặp những nhân vật có máu mặt như Lí Cốc và Tôn Phù Kính, tạo được ấn tượng tốt với họ thì sẽ có lợi cho sự nghiệp phát triển sau này của anh ta, thật không ngờ Thẩm Hoài còn cho phép anh ta được thảo luận vấn đề kiến thiết thị trường giao dịch than đá trước mặt Lí Cốc
- Đúng, bây giờ người ta đều nói tôi can thiệp vào quá nhiều chuyện, cho nên sẽ không thích hợp nếu tôi đưa ra kiến nghị này, cậu với lão Tần thử đề cập với Lí Cốc xem sao, nhiều khi thư ký Lí sẽ tiếp nhận đấy.
Tần Đại Vĩ tỏ ra không quan tâm, bất kể Lí Cốc có coi trọng ý kiến của anh ta hay không, Lí Cốc đều nhận ra ai mới thật sự là người đang đứng sau ủng hộ, nếu ý kiến này nhận được sự ủng hộ của tỉnh, Tần Đại Vĩ, Ngũ Hạo là những người đầu tiên đưa ra ý kiến này, vì vậy lợi ích mà họ nhận được sẽ không hề ít. Rất có thể còn được điều đi phụ trách tổ chức xây dựng thị trường giao dịch than đá, nhiều khi vị trí ấy còn ngon hơn so với cái vị trí phó trưởng phòng dở dở ương ương của anh ta bây giờ.
Ngũ Hạo không nghĩ được xa xôi được như Đại Vĩ, mới đi đến trước Phù Hương Cát, họ đã nhìn thấy bọn Chu Tự Cường nhiệt liệt chào đón từ phía trước.
Chu Tự Cường nở 1 nụ cười đầy vẻ giả tạo để chào đón: - Thẩm chủ tịch, Tần trưởng phòng, Tiểu Ngũ đến rồi đấy à, thư ký Lí và Tôn tổng đều đang chờ mọi người ở phòng trên lầu 2.
Bước lên bậc thang, Ngũ Hạo mới nhìn thấy chị của Tôn Lệ cũng có mặt, muốn đến xin lỗi vì đã thất lễ, nhưng có lẽ tình huống này hơi đột ngột khiến cô có chút choáng, sắc mặt cũng trở nên tái hơn, thế là chỉ chạy đến chào hỏi em gái Tôn Lệ.
Lí Cốc có điều thêm 1 đội ngũ riêng để đón rướt Thẩm Hoài. Thế là Tôn Quyên, Chu Tự Cường bị bỏ rơi ở đó.
Tôn Lệ có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn chị của cô cùng Chu Tự Cường, khẽ hỏi Ngũ Hạo: - Anh rể và chị của em không lên sao?
Ngũ Hạo ngày trước tuy chỉ là 1 tên giáo sư nghèo khó, bị Chu Tự Cường khinh ra mặt, nhưng vào làm việc ở trường đảng được mấy năm, tất nhiên anh ta sẽ hiểu được cái gì gọi là quy luật của xã hội.
Chỉ có Lí Cốc, Tôn Phù Kính của than Hoài, cũng như Thẩm Hoài mới có đủ khả năng điều chỉnh cơ cấu ngành than đá tại Hoài Hải, Chu Tự Cường tuy có tiền, nhưng trình độ thì vẫn chưa thấm vào đâu
Ngũ Hạo quay đầu lại nhìn, Chu Tự Cường đang đứng trước cầu thang với vẻ bất mãn, Tôn Quyên dõi theo họ với đôi mắt hực lửa, và đôi tay nắm thành nắm đấm.
Chính hình thức sống ký sinh, dựa dẫm vào tập đoàn than Hoài của xí nghiệp Đại Thành đã mang đến cảm hứng để cậu ta viết bài văn này, bây giờ biết than Hoài hạ quyết tâm thiết lập thị trường giao dịch than đá trong tỉnh, ngoài kế hoạch than đá mà chính phủ đưa ra, thị trường than đá và giá cả cũng sẽ được công khai, sau này than Hoài và các xí nghiệp than đá trọng điểm khác đều có thể trực tiếp thông qua thị trường hàng hóa này để cung ứng than đá cho xưởng và công ty nhỏ khác, còn Đại Thành tồn tại bằng cách sống dựa dẫm vào các xí nghiệp than đá dưới tư cách là trung gian sẽ không còn chốn dung thân nữa.