Xe đến trấn Thành Quan, điện thoại liền có cuộc gọi tới của Đới Tuyền, người trong điện thoại nồng nhiệt chào hỏi: - Lãnh đạo à, tôi đã thấy xe của anh rồi, tôi đang ở phía đằng sau anh đây.
Thẩm Hoài quay đầu nhìn thoáng qua, quả thật không biết từ lúc nào đã có một chiếc xe.
Hắn gõ gõ cửa sổ xe, khiến Trần Binh nhìn ra đằng sau: - Đới Tuyền lén lén lút lút theo sau chúng ta, có lẽ là muốn tới hỏi thăm sức khoẻ người lãnh đạo cũ là anh đấy.
Tài xế bèn dừng xe lại bên đường, Đới Tuyền liền từ trong chiếc xe phía sau chạy đến. Người y nhỏ gầy loắt choắt, bước nhanh trên đường thân mình trông như con lắc lắc qua lắc lại vậy, trông chẳng hề nho nhã tí nào, Trần Binh cười y một người đã làm hỏng hình tượng của bao nhiêu người.
Bình thường Đới Tuyền khá chú ý hình tượng của mình khi đi đường, bước chân thường đè nặng xuống, nhưng lần này nhìn thấy con người nhỏ bé của y chạy tới, Thẩm Hoài nghĩ thầm gã này khá là gian xảo, thấy như vậy liền kêu Trần Binh nhìn cùng sẽ có thêm cảm giác thân thiết.
Mấy người Thẩm Hoài hiện tại trực tiếp lãnh đạo, cũng là mấy người dùng được ở Hà Phổ: Đới Tuyền, Tống Hiểu Quân, Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành, tính tình bọn họ hắn đều quá quen
Hắn cũng thường gặp Đới Tuyền, có việc gì gấp đều sẽ gọi điện thoại báo cáo trước, không cần thiết phải nửa đường ngẩn ngẩn ngơ ngơ lên tiếng chặn hắn lại.
Thẩm Hoài biết rằng gã ta chạy tới đây để chào hỏi Trần Binh, cố ý nghiêm mặt hỏi gã: - Nửa đêm nửa hôm thế này, may là biết Đới gầy anh, không biết lại tưởng là bị chặn đường cướp của cũng nên. Có việc gì gấp mà lại cần gặp bọn tôi thế này?
- Ngoài lãnh đạo Thẩm, lòng tôi còn nhớ đến lãnh đạo Trần nữa Đới Tuyền hi hi ha ha cười, vì hôm nay không đến được thành phố để xin lỗi Trần Binh. - Vốn là da mặt dầy đến hội nghị trù bị của Ngân hàng công thương thành phố, muốn gặp lãnh đạo cũ ngài một chút, lãnh đạo Thẩm lại naht16 thời giao nhiệm vụ, muốn tôi chủ trì một hoạt động ở khu cảng. Việc lãnh đạo Thẩm giao phó không thể bỏ được, làm nhanh chóng mới xong việc bên khu cảng, nhớ ra mọi người muốn quay về Hà Phố, nhiều khả năng sẽ đi phía bên này bèn qua đây trước để đợi, quả thật tôi cũng đợi được rồi. Cũng không có việc gì đặc biệt cả, chỉ là muốn trước tiên qua đây chúc mừng lãnh đạo cũ một tiếng thôi.
Giới quan lại Đông Hoa tuy mấy năm gần đây khá hỗn loạn, thay đổi không ít người, tuy nhiên bộ máy chính trị thì vẫn là những người điển hình cũ. Rất nhiều cán bộ viên chức cấp Sở, Cục leo được lên chức vụ tương ứng, hầu như đều hơn năm mươi rồi, khiến cho giới quan lại Đông Hoa trong tương lai gần sẽ thay đổi rất nhanh.
Năm nay Đông Hoa có bốn cán bộ cấp Sở đến tuổi, sẽ lui về tuyến sau hoặc trực tiếp nghỉ hưu.
Chiếu theo sự sắp xếp trên tỉnh, Đông Hoa sẽ có một người được đề bạt đi làm việc ở nơi khác, và có hai cán bộ khác sẽ đến đây làm việc, nhưng hai người được cất nhắc từ cấp địa phương lên.
Đào Kế Hưng năm sau nữa sẽ lui xuống tuyến sau, lui xuống tuyến sau sẽ được sắp xếp theo đãi ngộ cấp Phó thành phố, hiện giờ đương nhiên không còn khả năng đề bạt người khác. Ngoài Đào Kế Hưng ra, bàn đến tư cách vị trí, chính là đến lượt Trần Binh lên cấp.
Trần Binh lần này trở về, ngoài việc tổ chức và thành lập ngân hàng công thương thành phố, còn bàn đến việc nhậm chức nữa, trong thời gian tuyển cử trung tuần tháng tư, sắp xếp vào làm việc trong chính phủ thành phố, ngoài việc kiêm nhiệm chức vụ ở Kinh Đầu còn phải phân công quản lý tài chính
Thẩm Hoài cũng mong chờ Trần Binh sớm vào làm việc trong chính phủ thành phố, ngoài việc có thể gánh vác một phần trọng trách của Hùng Văn Bân, hắn còn có thể ung dung thoải mái một chút, không cần phải nhất định tham gia cả đại hội trù bị của ngân hàng công thương thành phố nữa.
Đới Tuyền là người mà Trần Binh đề bạt, cho dù hiện nay lãnh đạo trực tiếp là Thẩm Hoài, hơn nữa bản thân hiện giờ cũng đã vào trong bộ máy uỷ viên thường vụ của huyện, nhưng con người gã cũng có điểm tốt, chính là đối với ai cũng không buông lơi, lãng quên
Trong thời gian Trần Binh nhậm chức Chủ tịch huyện ở Hà Phố, không chỉ đề bạt riêng mình Đới Tuyền, năng lực của Đới Tuyền thậm chí còn không được coi là xuất sắc. Song trong vài năm Trần Binh nhàn rỗi, người khác ít nhiều cũng có chút buông lơi, nhưng Đới Tuyền đối với Trần Binh một chút cũng không có.
Mai Cương sau đó lại bí mật lên kế hoạch hạng mục nhà máy sản xuất thép Tân Phổ, áp lực từ phía Đàm Khải Bình lúc đó gây ra cho bên này cũng không phải nhẹ, bên Hà Phố cũng không tìm được người phối hợp, một khi đã tiết lộ bí mật trước, trong thời gian Đàm Khải Bình còn năng lực rất có thể sẽ bị đánh cho bầm dập.
Trần Binh không chút do dự liền đề bạt Đới Tuyền; Đới Tuyền thậm chí còn tham gia vào kế hoạch của nhà máy thép Tân Phổ còn sớm hơn cả Đào Kế Hưng.
Hiện tại bên Tân Phổ, ngoài những công trình trọng điểm mà Thẩm Hoài đích thân tìm về, những công việc khác hắn cơ bản đều giao cho Đới Tuyền tiếp nhận.
Địa vị của Đới Tuyền hiện giờ cũng xứng đáng với gã.
Đới Tuyền lại hỏi: - Thời gian vẫn chưa muộn, hay là tìm một nơi uống trà, tôi cũng muốn báo cáo tình hình gần đây với hai vị lãnh đạo.
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ, mới qua mười giờ, đối với thói quen đến rạng sáng mới ngủ của hắn thì thời gian vẫn còn khá sớm, bèn cười đáp:
- Không cản trở hai người ôn lại chuyện cũ nữa, nếu anh muốn báo cáo tình hình với tôi, hôm khác đến văn phòng gặp tôi.
- Đưa cậu về trước đã, sau đó tôi kéo lão Đỗ và tiểu Đới đi uống trà. Trần Binh đáp
Thẩm Hoài có xe chuyên dụng đang chờ phía sau, vì muốn tiện nói chuyện với Trần Binh mới ngồi cùng một xe. Tuy nhiên, Đới Tuyền muốn cùng Trần Binh, Đỗ Kiến ôn lại chuyện cũ, cũng cần đi qua chỗ ở của hắn, mới lười đổi xe.
Xe đến chỗ ở, Thẩm Hoài không muốn để mấy người Trần Binh xuống xe, liền kêu bọn họ cứ đi tiếp, Đỗ Kiến kéo cửa sổ xe xuống, hỏi hắn:
- Đúng rồi, có chuyện cần báo cáo với anh.
- Chuyện gì? Thẩm Hoài không biết có chuyện gì khiến Đỗ Kiến phải do dự một lúc lâu mới nói như vậy.
- Viên Hoành Quân nửa năm trước đến nhậm chức phó chánh văn phòng Huyện uỷ huyện Tân Tân, tôi nghĩ ngày mai có thể sẽ gặp, nghĩ nên nói trước với anh một câu. Đỗ Kiến đáp.
- Thế à, có phải Viên Hoành Quân được điều đi Tân Tân không? Thẩm Hoài lên tiếng, tỏ vẻ đã biết việc này, ra hiệu bảo tài xế lái xe đi.
Trong lúc tìm chìa khoá mở cửa xe, Thẩm Hoài nhớ đến thời gian ở Mai Khê, tình hình phối hợp công tác với Viên Hoành Quân, cũng có chút cảm khái đối với y.
Viên Hoành Quân rốt cuộc đã làm sai điều gì?
Theo cách nhìn của một người dân bình thường, Viên Hoành Quân dường như không thể coi là làm sai việc gì, nhưng đổi lại bất cứ người nào đang ở tại vị trí của gã ta, đều không thể tránh khỏi bị lung lay, nhưng quy tắc chốn quan trường chính là tàn khốc như vậy.
Sau khi Đàm Khải Bình rời khỏi Đông Hoa, Viên Hoành Quân liền bị điều khỏi Mai Khê, đến một vùng quê khác làm Phó bí thư, không nghĩ đến y nhậm chức ở nơi mới không lâu, lại đến huyện Tân Tân, chức vụ vẫn hưởng thụ cấp phó phòng.
Thẩm Hoài nghĩ thầm bên huyện Tân Tân nên tránh Viên Hoành Quân chạm mặt họ, nhưng khi Đỗ Kiến vừa nhắc đến, lại lo lắng nhỡ chẳng may không khéo chạm mặt lại sợ khiến hắn kinh ngạc.
Thẩm Hoài cười cười, thầm nghĩ làm lãnh đạo cũng thật tốt, bất kể là chuyện nhỏ nào cũng có người thay hắn lo nghĩ chu toàn.
Thẩm Hoài mở cửa phòng ngủ, theo ánh đèn đường mò mẫm bật đèn lên, bỗng nhìn thấy Khấu Huyên đang ôm chăn ngồi trên giường.
Khấu Huyên mặc váy ngủ, xem ra đã ngủ rồi, váy ngủ rất bảo thủ, cổ không lộ ra bao nhiêu, mái tóc dài đen nhánh xổ tung phía dưới, lộ ra khuôn mặt trắng ngần như tuyết; Thẩm Hoài chợt nhìn đến đây, hoảng sợ một phen:
- Tỉnh rồi nghe thấy tiếng động của anh sao không bật đèn, muốn doạ anh chết à?
- Em còn tưởng anh không về, mới ngủ ở đây. Khấu Huyên bĩu bĩu môi nói - Nếu như mà mở đèn, không phải là sẽ không thể nói rõ quan hệ với anh à?
Thẩm Hoài dứ dứ quả đấm nói: - Thế mà em còn ngủ ở đây?
- Không phải người ta bảo là tưởng hôm nay anh không về sao? Khấu Huyên nói - Giường này của anh so với của ký túc xá thoải mái hơn nhiều
Đối với lý do này của Khấu Huyên, Thẩm Hoài chỉ có thể tỏ vẻ không còn lời nào để nói, đi vào phòng đọc sách bật máy tính, thấy Thành Di gửi đến một lá thư mới.
Huyện Hà Phố năm 79 mới bắt đầu có internet, Thẩm Hoài bên này vẫn dùng đường dây riêng của bưu điện.
Thẩm Hoài vào bếp pha một ấm trà, sau đó mới quay lại tỉ mỉ xem thư của Thành Di.
Trong thư chỉ có mấy chuyện công việc vụn vặt, gửi kèm theo mấy mục tư liệu tài chính Thẩm Hoài nhờ Thành Di tìm, đều là tài liệu nước ngoài, nhìn máy tính đến mỏi cả mắt, Thẩm Hoài tiện tay in ra, trong lúc chờ tài liệu in ra hết, hắn trả lời thư Thành Di, cũng chỉ nói vài việc lặt vặt trong công việc.
Đều là những con người có khả năng kiềm chế tình cảm của bản thân, Thành Di và Thẩm Hoài liên lạc điện thoại rất ít, trước khi đến Từ Thành mới gọi điện thoại, hỏi xem có tiện cùng nhau ăn bữa cơm hay không, bình thường chỉ quen liên lạc qua email. Dăm ba ngày gửi một bức thư, Thẩm Hoài tiện nhờ Thành Di giúp hắn tìm chút tài liệu.
Thẩm Hoài gửi xong thư, vừa mới nhấp được ngụm trà, hòm thư đã hiển thị có thư mới của Thành Di gửi đến.
Thẩm Hoài mở ra xem, trong thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ : "Vừa mới về sao?". Hẳn là Thành Di đã đọc được thư trả lời của hắn.
"Ừ, vừa về liền trả lời thư của em luôn, tài liệu vẫn còn chưa mở ra xem" Thẩm Hoài trả lời xong thư này liền quay qua xem máy in đã in xong chưa.
Hắn không nghĩ đến Khấu Huyên con bé này giống như linh hồn vậy, yên lặng không tiếng động cứ thế đứng sau hắn, nghiêng người cúi đầu nhìn trộm hắn trả lời thư, hắn cũng cảm thấy có ai đó, liền quay đầu thật mạnh, mặt liền đập ngay vào ngực của Khấu Huyên, không cao không thấp, đụng ngay phải khối thịt mềm mềm kia.
Khấu Huyên trừng mắt nhìn Thẩm Hoài hai ba giây dường như mới có phản ứng đau, vừa che chỗ ngực bị đụng đau, vừa nũng nịu kêu: - Đau quá, sao đến quay người mà anh cũng phải dùng sức như thế?
Thẩm Hoài theo bản năng mà quay đầu, đương nhiên không khống chế được sức lực, may mà khối thịt kia phân lượng cũng đủ mềm, nếu như đổi lại là ngực phẳng, một bên mặt chắc sưng lên rồi, hắn xoa xoa gò má, không biết nhìn hay dựa vào cảm giác của cú va đập lúc nãy, liền biết ngay con bé này không mặc gì khác trong cái váy ngủ bảo thủ này, bèn nói: - Lại còn trách anh nữa sao? Anh không bị doạ đến mức phát bệnh tim cũng coi là mệnh lớn rồi. Em âm thầm không phát ra tiếng động đứng đằng sau anh, muốn nhìn trộm cái gì hả?
- Máy tính dùng như thế nào vậy, anh có thể dạy em không? Khấu Huyên dẩu dẩu môi, nói lý do hôm nay cô ngủ lại đây. - Hôm nay ở trường em cũng có bài học về máy tính, nhưng có vài chỗ không hiểu, bà cô dạy môn này thật sự rất hung dữ
Thẩm Hoài nghe nói ở nước ngoài mới có hệ thống điều hành Win, nhưng máy tính của hắn vẫn là hệ điều hành DOS, phải là người có năng lực tiếng Anh nhất định mới có thể nắm vững được --- Thời kỳ trước những năm 80 Hoài Đại (Đại học Hoài hải) mới có chuyên ngành công trình tự động hoá, nhưng mà Thẩm Hoài khi ở Hoài Đại cũng từng học qua máy tính cơ bản rồi, mà thời kỳ sau những năm 80 Thị cương mới nhập về dây chuyền luyện gang thép mới nhất từ Tập đoàn sắt thép Fuji, hắn vẫn được coi là một trong những người tiếp xúc với kỹ thuật máy tính tự động hoá sớm nhất trong nước.
Khấu Huyên bỏ bê ba năm học tập, nền tảng tiếng Anh từ thời trung học cơ sở hầu như quên sạch sẽ, bây giờ vào trường trung cấp nghề học về máy tính, tiến độ học đương nhiên sẽ chậm hơn người khác rất nhiều Năm 96, thứ tự chiêu sinh của trường trung cấp nghề huyện Hà Phổ còn xếp trước các trường trung học trọng điểm phổ thông cấp thành phố, ở huyện Hà Phổ chỉ đứng sau trường trung cấp sư phạm của huyện, có thể thi vào trường trung cấp nghề này đều là những học sinh ưu tú, chỉ số thông minh của Khấu Huyên không có vấn đề gì cả, nhưng so với những bạn cùng trường vẫn còn kém xa.
Nhìn bộ dạng kêu gào của Khấu Huyên, nghĩ thầm chắc ở trường cũng bị cáu giận không ít, Thẩm Hoài cười khổ nói: - Được rồi, em qua ngồi bên này, anh dạy em, đỡ cho sau này không bị em doạ cho chết khiếp nữa
- Thật chứ? Khấu Huyên hưng phấn bưng ghế qua ngồi, nhưng ngồi xuống lại không kìm được day day chỗ ngực, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ lên nói: - Thật sự là rất đau