Sau bữa tiệc tiếp đãi, bọn Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân còn đến khách sạn tìm gặp Diêu Vinh Hoa.
Công tác chuẩn bị cho việc tổ chức đề tài nghiên cứu về tính khả thi của hạng mục lọc dầu Tân Phổ đã tiến hành được 2 tháng rưỡi rồi.
Ngoài vấn đề tiền vốn, quốc hội cũng nhận thấy rằng tình hình đầu tư trong nước có dấu hiệu tăng đột biến, nên bắt đầu trì hoãn việc phê duyệt các hạng mục đầu tư lớn.
Các hạng mục luyện thép và lọc dầu với quy mô lớn tại địa phương đều do địa phương đó trình lên cho ủy ban kế hoạch và đầu tư nhà nước phê duyệt. Huống hồ lọc dầu Tân Phổ muốn trực tiếp lọc 1 triệu tấn dầu thô thì càng không có khả năng qua cửa ải phê duyệt của bộ.
Hóa dầu Chử Nam sau khi khởi công xây dựng mới dám trình đơn xin tăng từ 500 nghìn tấn lên 1 triệu tấn, mà không bị bộ làm gắt gao, suy cho cùng là nội bộ phòng kinh tế kế hoạch nể mặt Điền Gia Canh và Từ Bái.
Thẩm Hoài cũng chẳng dám làm liều với hạng mục lọc dầu Tân Phổ.
Từ Bái phản đối ra mặt với việc Từ Phổ cho xây dựng hạng mục lọc dầu quy mô lớn tại thời điểm này, vô số kẻ trong nội bộ Tống Hệ muốn đợi xem kịch hay. Nếu lọc dầu Tân Phổ muốn "lên xe trước rồi bù vé sau", tức là chưa được duyệt cũng sẽ khởi công, nếu phía ủy ban kế hoạch lấy Từ Phổ là thằng cầm đầu mà đánh cho tơi bời thì lúc đó có cầu phật tứ phương cũng vô dụng.
Bây giờ chỉ có thể thông qua các mối quan hệ để công tác chuẩn bị tiếp tục được tiến hành.
- Đúng rồi, các cán bộ cũng cho rằng Tân Phổ và Mai Khê mấy năm gần đây đã đạt được những thành tựu kinh tế to lớn, Diêu Vinh Hoa cười nói: - Thẩm Hoài, anh làm việc cũng hơi nóng vội quá đấy, nếu không phải tôi ngày nào cũng chăm chỉ đọc báo cáo thì có lẽ cũng cho rằng tình hình đầu tư kinh tế vào Tân Phổ và Mai Khê đang tăng đột biến. Vì vậy ngân hàng mới thu hẹp phạm vi cho vay, nhằm khống chế các rủi ro, thì tôi cũng chẳng có cách nào giúp mấy anh.
Thẩm Hoài trầm ngâm 1 lúc và nói: - Các số liệu đã được công khai rồi, tổng giá trị sản xuất quốc nội của Đông Hoa năm 96 đạt 40 tỷ, tốc độ phát triển như vậy không phải là chậm, nhưng nếu so sánh GDP thì cũng chỉ vừa chạm ngưỡng GDP bình quân của cả nước là 5800 tệ. Sau 18 năm cải cách, tổng kim ngạch xuất nhập khẩu tăng 20 lần, thành tích này cũng không tệ, nhưng vẫn chỉ bằng 1 phần 10 so với Mỹ và hơn 1 phần 7 so với Nhật.
Thẩm Hoài khẽ thở dài và nói: - Mai Cương mới ra 1 quy định mới, hạn chế thời gian tăng ca của nhân viên, thời gian làm việc không được quá 60 tiếng trong 1 tuần. Tôi cũng có trò truyện qua với các nhà quản lý nước ngoài về vấn đề này, bọn họ cũng cảm thấy khó hiểu, công nhân tại London, Birmingham đều mong muốn được giảm số giờ làm việc , 1 tuần làm việc 35 giờ cũng than nhiều. Nhưng người Trung Quốc quả thật là nghèo quá phát hoảng, tất nhiên cũng có 1 vài người có tư tưởng há miệng chờ sung rụng. Nhưng đa số họ đều hiểu rằng sự chênh lệch lớn như vậy, không làm việc cật lực thì lấy gì mà bỏ vào mồm.
- Nghèo quá phát hoảng?
Diêu Vinh Hoa nghe xong câu nói này thốt ra từ miệng Thẩm Hoài vừa lắc đầu vừa cười, thiết nghĩ thời thơ ấu Thẩm Hoài quả thật có chút không may mắn, nhưng từ thời thiếu niên trở đi thì hắn chẳng còn dính líu gì tới chữ "nghèo".
Rời khách sạn, Thẩm Hoài từ giã Hùng Văn Bân, cùng Trần Binh về lại Hà Phổ.
Trần Binh mặc dù đã sớm rời Hà Phổ đi nơi khác làm việc, vợ con cũng chuyển lên phố, nhưng gia đình và người thân đều ở Hà Phổ nên thỉnh thoảng cậu ta cũng về thăm nhà 1, 2 ngày.
Ngồi trên xe, Thẩm Hoài cũng nói với Trần Binh về công trình sửa chữa mở rộng quốc lộ Tĩnh Hải:
- Quốc lộ Tĩnh Hải xây dựng thành quốc lộ cao cấp thì khu kinh tế Duyên Hải mới có hi vọng phát triển nhanh.
Xây dựng đường cao tốc Duyên Giang nhằm tập trung phục vụ phát triển khu kinh tế mới Mai Khê và Tây Pha Áp.
Đối với Đông Hoa mà nói đây là tuyến đường vô cùng đơn độc, kinh tế chỉ có thể phát triển đến 2 khu Đường Áp và Thành Tây, thiếu sự phát triển theo chiều sâu.
Bọn Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân đều nghĩ nên lấy cảng Tân Phổ làm tiên phong để phát triển khu kinh tế Duyên Hải, mở rộng giao lưu kinh tế giữa vịnh Duyên Hoài với 2 khu vực nằm ở phía bắc của Duyên Hoài là Tân Hoa và Táo Đường, nhằm thúc đẩy kinh tế Đông Hoa phát triển theo chiều sâu.
Nhưng muốn phát triển kinh tế vùng thì cần có sự góp mặt của các cơ sở hạ tầng khác làm nền tảng.
Khu kinh tế Duyên Giang với sự có mặt của cảng phía bờ bắc Chử Giang, mặt khác cũng bắt đầu xây dựng đường cao tốc Duyên Giang, quốc lộ Mai Phổ, tuyến đường sắt nối dài về phía đông của Từ Đông, tất cả kết hợp lại tạo thành một mạng lưới giao thông đan xen của Đông Hoa.
Nhưng sự đang xen của mạng lưới giao thông thật sự chưa tốt lắm.
Trước mắt khởi công chỉ có đường quốc lộ Hải Phòng tại Hà Phổ, đường chỉ rộng 14 m, chẳng thể nào đáp ứng nổi nhu cầu về giao thông tại đây.
Trước mắt đường quốc lộ Tĩnh Hải là kênh giao thông trọng yếu nối 3 huyện Táo Đường, Tân Tân, Hà Phổ, bây giờ đường quốc lộ này cũng có dấu hiệu kham không nổi rồi.
Đầu tư quy mô lớn cho cảng nước sâu e rằng cũng không vừa sức với Tân Tân, Táo Đường vào thời điểm này, vì vậy xây dựng đường sắt Duyên Hải cũng chỉ là 1 viễn cảnh xa vời.
Nghe Thẩm Hoài đề cập đến việc sửa chữa đường quốc lộ Tĩnh Hải, Trần Binh cười đau khổ và đáp lại bằng đúng một chữ: "tiền".
Đường cao tốc Duyên Giang gần 10 km phải chi 200 triệu, quốc lộ Mai Phổ 10 km tốn 400 triệu, Tĩnh Hải muốn sửa chữa thành đường quốc lộ cao cấp thì phải có 1 tỷ mới làm được.
Đỗ Kiến đang ngồi gần bác tài cũng ngoảnh đầu lại chêm vô vài câu: - Tân Tân ngay cả tiền cho quốc lộ Hải Phòng còn kiếm không ra chứ đừng nói là quốc lộ Tĩnh Hải. Àh, ngày mai Tân Tân tổ chức hội nghị thúc đẩy giao lưu kinh tế cấp huyện, thư ký Trần có tham gia không?
Thẩm Hoài nói: - Anh Trần chắc nhận được thư mời rồi đúng không? Thế cùng qua đi, lão thư ký Vương ở Tân Tân bảo anh là chiến hữu của lão ấy.
Trần Binh: - Chiến hữu cái cù lôi, cái thời tôi còn ở Hà Phổ, có 2 hạng mục đều bị lão cướp hết cả 2, lão lúc đó đâu có nghĩ đến chiến hữu sau này còn phải nhìn mặt nhau, cút đi cho khuất mắt cái đồ chiến hữu khốn nạn. Cứ nhớ đến chuyện cũ Trần Bình lại cảm thấy tức anh ách.
- Được rồi, được rồi, cậu là phó Chủ tịch thành phố đằng nào chẳng nắm chắc trong tay phiếu bầu tại Tân Tân. Bây giờ tất cả tài nguyên đều bị bọn Trần, Ngu mang cho Thành Tây, làm mấy nơi khác đều bức xúc vô cùng, bởi vậy đây là lúc thích hợp để chúng ta mua chuộc lòng người.
Nghe Thẩm Hoài nói xong, Trần Binh không nén nổi tiếng thở dài.
Nếu so sánh về tốc độ tăng trưởng kinh tế, tổng thu và tổng chi ngân sách ở Đông Hoa đều tăng mạnh hơn.
Ngoài số vốn đầu tư của tập đoàn khai thác và đầu tư Mai Khê, tập đoàn cảng, tập đoàn Kinh đầu, cùng với tập đoàn khai thác Tân Phổ, tổng chi ngân sách năm 96 của 3 khu 7 huyện lên đến con số 2 tỷ.
Tổng chi ngân sách là 2 tỷ, nhưng tỷ lệ phân phối đến các địa phương không đồng đều.
Tổng chi cho Đường Áp là cao nhất, ngoài đầu tư của tập đoàn Mai Khê, tổng chi tới 500 triệu.
Hà Phổ trừ nguồn đầu tư của tập đoàn khai thác Tân Phổ, tổng chi vượt 300 triệu.
Đường Áp có thu nhập tài chính cao, ngoài khoản chi ngân sách và hoàn thuế, còn cống hiến cho bộ tài chính cấp thành phố 2 trăm triệu. Hà Phổ thực hiện chính sách tự cung tự cấp, thiếu thì tự thân vận động, chẳng xin thành phố một cắt nào.
Vấn đề là nằm ở Thành Tây, năm 96 tổng thu không tới 2 trăm triệu, nhưng chi lại vượt mức 4 trăm triệu, chỗ nào thiếu đều do thành phố bù vào.
Ngoài ra, thành phố thông qua tập đoàn cảng do Hàn Thọ Xuân đứng đầu, cũng đã đầu tư 3 trăm triệu cho các hạng mục xây dựng cơ sở hạ tầng tại Thành Tây.
Một số vốn lớn đều đổ vào Thành Tây, thêm hạng mục xưởng đóng thuyền Bảo Hòa, tất cả các yếu tổ đó đã thúc đẩy tốc độ phát triển của Thành Tây vượt mặt cả Đường Áp, nhưng khó mà làm cho các nơi khác tâm phục khẩu phục.
Nhưng trứng thì không thể chọi với đá, quyền hành đều nằm trong tay thành phố, Trần Bảo Tề, Cao Thiên Hà, Ngu Thành Chấn đều đề xuất lấy việc phát triển khu kinh tế Duyên Hải làm công tác trọng tâm cho Đông Hoa, các nơi khác muốn phát triển chỉ đành tự mình nỗ lực mà thôi.
Một mặt Trần Bảo Tề coi việc phát triển Thành Tây giống như 1 công trình trục lợi của lão. Mặc khác cũng đề cập đến vấn đề cạnh tranh kinh tế giữa huyện và thành phố, giữa huyện và huyện với nhau.
Trần Binh năm đó là lãnh đạo của Hà Phổ, và Vương Dịch Bình là lãnh đạo của Tân Tân, năm xưa 2 người tuy là chiến hữu, lại chơi nhau như thế nên gây ra không ít thù hằn, suy cho cùng đó cũng là hệ quả tất yếu của việc cạnh tranh kinh tế vùng.
3 khu 7 huyện phát triển kinh tế đi đôi với thực hiện nghĩa vụ nộp thuế, chỉ tiêu chính đề ra là nếu kết quả thanh tra trong 2 năm liên tiếp đều đứng cuối sổ thì chủ tịch huyện và thư ký ở địa phương đó bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị thay thế.
Chính vì áp lực đó mà sự cạnh tranh kinh tế giữa các huyện vào sau thập niên 90 trở nên tàn khốc hơn.
Đây chính là mặt trái của việc kích thích tăng trưởng kinh tế vùng, và mặt trái này ngày càng hiện rõ hơn.
Hiện tượng giả dối lọc lừa ngày càng phổ biến, người tốt kẻ xấu lẫn lộn, thậm chí có lúc làm giả sổ sách kế toán để gian lận thuế, trong quá trình kêu gọi thu hút đầu tư, bất kể hạng mục đó có gây ra ô nhiễm cỡ nào, địa phương vẫn cho phép đầu tư vào.
Thẩm Hoài không phải ngẫu nhiên nhắc đến sự cạnh tranh của Hà Phổ cùng 2 huyện Tân Tân, và Táo Đường, hắn cùng Hùng Văn Bân bàn luận về khu Duyên Hải thì tất nhiên cũng sẽ phải liên quan đến Hà Phổ, thì bao quát cả 2 huyện Tân Tân và Táo Đường.
Nếu xét ở phạm vi rộng hơn, phát triển kinh tế vùng Duyên Hải thuộc tỉnh Hoài Hải phải lôi cả Hoài Tây, Từ Thành, Tân Nghi, Chử Giang, Đông Hoa vào trong. Và muốn phát triển kinh tế vùng duyên hải cũng cần có sự góp mặt của khu vực vịnh Hoài Hải.
Chỉ là nói thì dễ nhưng làm thì không dễ chút nào.
Quốc lộ Hải Phòng của huyện Hà Phổ năm sau sẽ khởi công như kế hoạch, còn kế hoạch 40 km đường của huyện Tân Tân vẫn chưa thấy động tĩnh gì, thành ủy miệng nói sẽ cấp 20 triệu nhưng tiền thì vẫn chưa thấy nôn ra, chỉ đồng ý cho Tân Tân nộp mức thuế thấp hơn trong năm 97, vậy trên thực tế là Tân Tân phải tự mình xoay 60 triệu tiền vốn làm đường.
Tổng chi ngân sách năm 96 của Tân Tân là 1 trăm 40 triệu, trong đó có 20 triệu chi cho các công trình xây dựng cơ sở hạ tầng cầu đường, làm sao còn khả năng chi thêm 60 triệu cho hạng mục đường quốc lộ Hải Phòng.
Ủy ban huyện Tân Tân, Vương Dịch Bình mở 1 hội nghị thúc đẩy hợp tác kinh tế giữa các huyện, mời Thẩm Hoài và Trần Binh cùng đến tham gia vào ngày mai, nói trắng ra mục đích chính là để huy động vốn cho hạng mục đường quốc lộ Hải Phòng.