Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 645 - Chương 643: Cứu Người

Chưa xác định
Chương 643: Cứu người

Thẩm Hoài ngồi xe trở lại Trấn Thành Quan huyện Tân Tân, Hùng Đại Ny cũng không gọi điện thoại tới, hắn cũng không có dấu vết đề lần theo, càng không thể đến khách sạn huyện Tân Tân tìm người.

Cách chỗ dừng xe không xa về phía nam chính là sông Tân Tân, băng qua nội thành Tân Tân, hai bờ sông xanh cảnh quan cũng không quá tệ.

Liễu mới vào mùa nhuộm màu xanh biếc, tiết trời lại tốt, không ít người đi dạo bên bờ sông xanh, Thẩm Hoài mua một tờ báo bên đường, tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, liền nhận được điện thoại của Hùng Đại Ny.

Thẩm Hoài nói cho cô biết địa điểm, bảo cô đến đây.

Cũng như tất cả những người yêu nhau vụng trộm khác, Hùng Đại Ny cũng không tránh khỏi cảm giác sợ hãi như thể tham gia chiến đấu trên chiến trường, khó trách lại chần chừ, trong điện thoại nhỏ giọng nói: - Một đám người đang bên cạnh họp, em không đi được, hay là chúng ta gặp sau đi

- Anh nói hàng loạt lời nói dối, đem mấy người bọn Đỗ Kiến quăng sang một bên, ngồi xe trở về, chỉ vì để gặp mặt, nói với em một vài lời, chưa gặp mặt em, liền kêu anh trở về? Thẩm Hoài giả vờ đáng thương nói, như thế nào cũng phải lừa Hùng Đại Ny xuất hiện rồi mới nói sau.

- Ừm, anh chờ em một chút, chẳng qua là đã họp xong rồi, gặp mặt anh xong, em còn phải trở về dự tiệc liên hoan.

Hùng Đại Ny vẫn thấy lo lắng, trong điện thoại phải cùng Thẩm Hoài trao đổi điều kiện.

- Không gặp mặt liền sao, em còn đang làm gì à? Thẩm Hoài cười hỏi.

"Phì" Hùng Đại Ny trong điện thoại khẽ phì nhẹ một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Nghĩ đến dáng vẻ hồn nhiên xinh đẹp của Hùng Đại Ny, tâm tình Thẩm Hoài mê hồn lay động, ngồi trên ghế đá, đọc báo cả buổi trời cũng không được thêm một chữ.

Nhà khách huyện Tân Tân cách đây không xa, đi cũng chưa tới vài phút, trong chốc lát Thẩm Hoài liền thấy Hùng Đại Ny đứng ở ven đường hướng phía bên này tìm kiếm xung quanh.

Thẩm Hoài đi về phía Hùng Đại Ny, cô đứng bên này nhìn thấy, liền tỏ ý đi men theo hướng bờ sông khi nãy, sợ trong số người đi đường sẽ có người quen bắt gặp

Hùng Đại Ny đi tới lo lắng ngó đông ngó tây, quan sát kĩ lưỡng xung quanh, cũng không dám nói hắn nắm tay, trước phải xác nhận trong những người nhàn nhã xung quanh ở bờ sông xanh này có ai đặc biệt chú ý đến bọn họ hay không; Thẩm Hoài nhịn không được trêu cô nhát gan: - Ra gặp mặt một chút, em cứ như là đi ăn trộm; mà cho dù có làm kẻ trộm, em chắc chắn cũng đã tính toán trước.

- Đương nhiên rồi, ai thì còn có thể chứ với anh thì phải thường xuyên làm kẻ trộm. Hùng Đại Ny chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, nhưng miệng lại không buông tha, không quên châm chọc Thẩm Hoài một chút. Tay cô bị Thẩm Hoài bắt được, muốn rút về, Thẩm Hoài dùng sức giữ lại, cô chỉ có thể cúi đầu khuất phục, tìm chỗ ghế đá ngồi xuống.

Hùng Đại Ny quả nhiên y hệt một tên trộm, khi không có ai còn sợ có người đụng tới, huống hồ hiện tại xung quanh có không ít du khách, cô lại không muốn trước mặt mọi người cùng Thẩm Hoài âu yếm, ngoại trừ nắm tay, tuyệt đối không cho Thẩm Hoài có bất kì hành động gì vượt quá giới hạn.

Ánh sáng ngày muộn chiếu lên bộ dáng con người uể oải, Thẩm Hoài mặt dày, nằm xuống ghế đá, gối lên cặp đùi đẫy đà của Hùng Đại Ny, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng cùng khuôn mặt phúng phính xinh đẹp của Hùng Đại Ny, mùi hương mê người tỏa ra từ cơ thể Hùng Đại Ny cứ vấn vương nơi đầu mũi, Thẩm Hoài không kìm nổi đưa tay vuốt ve bên hông mềm mại của cô.

Hùng Đại Ny tâm thì e sợ, nhưng lại đổ lỗi cho Thẩm Hoài, bắt lấy tay của hắn, không cho hắn di chuyển lên trên, nhưng cũng không nhịn được nữa, đưa tay nghịch bộ râu mới mọc của hắn, vừa thinh thích lại vừa nhồn nhột, làm tâm cô khẽ lay động.

Lúc này có một nhóm mấy cô bé bốn năm tuổi đi tới, nhìn thấy Thẩm Hoài cùng Hùng Đại Ny thắm thiết một nằm một ngồi, tròn xoe mắt nhìn hắn mãi không đi, thanh âm ngây thơ hỏi: - Cô, chú, hai người ở đó nói lời yêu thương sao?

Cho dù là một nhóm mấy cô bé bốn năm tuổi đang chăm chú nhìn, Hùng Đại Ny cũng vô cùng ngượng ngùng, Thẩm Hoài da mặt dày, nhìn bộ dáng đáng yêu của cô bé, cười nói: - Đúng vậy. Cô bé à, cháu làm sao biết được chúng ta ở đây nói lời yêu thương nhau? Cháu xem cô đây có xinh đẹp hay không?

Hùng Đại Ny nhéo Thẩm Hoài một cái, không quan tâm hắn cùng đám nhỏ nói hươu nói vượn, đẩy hắn ngồi dậy.

Lúc này một phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi từ xa đi đến, cảnh giác nhìn hai người Thẩm Hoài cùng Hùng Đại Ny, xem có lẽ Thẩm Hoài và Hùng Đại Ny không có vẻ là mấy kẻ xấu, không nói gì thêm, dắt mấy cô bé rời khỏi.

Thẩm Hoài nhìn đến người phụ nữ trung niên khi nãy đứng ở ven đường nói chuyện với đám người đi theo, nhắc nhở bà ta: - Đê bên này không có vòng bảo hộ, đám trẻ xem chừng phải giám sát chặt chẽ một chút

Người phụ nữ trung niên liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, thấy hắn xen vào việc của người khác, liền vừa kéo đứa bé đi vừa nói: - Bà nội không phải nói với con, không được cùng người lạ nói chuyện; nếu để bị hắn lừa đi rồi, con sẽ không được gặp cha mẹ nữa đâu

Thẩm Hoài cũng chỉ có thể im lặng cười cười; Hùng Đại Ny cười cùng hắn, nói: - Chỉ tại bộ dạng của anh không giống người tốt, hại em cũng vì anh mà bị liên lụy

- Em nhìn rõ một chút, trên mặt anh đâu có chữ "kẻ xấu"? Thẩm Hoài đưa mặt lại gần, thừa dịp cô không kịp đề phòng, liền trên gương mặt cô liếm nhẹ một cái.

- Anh là chó à, liếm tới liếm lui như vậy? Hùng Đại Ny cười, đẩy khuôn mặt Thẩm Hoài ra.

- Để anh hôn một cái. Thẩm Hoài trơ mặt ra nói.

- Không nên, sẽ có người thấy! Hùng Đại Ny nói, nhưng Thẩm Hoài da mặt dày đem môi lại gần muốn hôn cô, cô chỉ có thể căng thẳng nhìn bốn phía, thấy không có ai chú ý bên này, cũng muốn thả lỏng trong thoáng chốc, khiến Thẩm Hoài trên bờ môi của nàng cắn gặm được một chút, lướt qua liền ngừng lại, cho hắn giống như vừa nãy, gối đầu lên bắp đùi của cô, nhéo tay của hắn, không cho hắn sờ loạn.

Chốc lát sau, chỉ nghe thấy tiếng "bùm" truyền đến, Thẩm Hoài ban đầu còn chưa ý thức được gì, liền nghe được có người thét chói tai, mới giật mình ngồi dậy, chỉ thấy cô bé vừa rồi còn ngồi vui đùa trên bãi cỏ kia giờ không còn ở đó nữa.

Thẩm Hoài tức thì chạy tới, chỉ thấy cô bé đang vùng vẫy trong làn nước; người phụ nữ trung niên đã chạy tới, tựa như người phát điên muốn nhảy xuống đê cứu người.

Thẩm Hoài một tay giữ chặt người phụ nữ trung niên, dòng nước vào mùa xuân chảy xiết dữ dội, hắn chưa quen cuộc sống nơi đây, không biết nước dưới đây sâu không nhiêu.

Cứu cô bé kia thì có thể, còn nếu người phụ nữ trung niên kia không biết bơi cũng cuống quít nhảy xuống nước, hắn chưa chắc có năng lực cứu được cả hai người.

- Các người giữ bà ấy, tôi đi cứu người. Thẩm Hoài để người qua đường cùng Hùng Đại Ny giữ người phụ nữ, không cho bà ta làm loạn cả lên. Hắn cũng bất chấp cởi quần áo, dọc theo mặt đê liền trượt xuống.

Thẩm Hoài vừa nhảy xuống, nước liền ngập đến giữa ngực.

Cũng may cô bé cách mép nước không xa, Thẩm Hoài đưa tay ra liền bắt được áo cô bé, kéo lại, xem ra cũng đã uống mấy ngụm nước rồi, không có việc gì, đến mép đá ven đê, đỡ cô bé lên, để người trên bờ đưa cô bé đi.

Xuống đê dễ dàng, trèo lên lại khó khăn, mép đá rất dốc, Thẩm Hoài lại chỗ nước cạn có mấy bậc thang, nắm tay Hùng Đại Ny trèo lên bờ.

Hoàng hôn tháng tư, ánh chiều rực rỡ chiếu tỏa lên bãi cỏ ấm áp, nhưng một thân ướt sũng vừa bước lên bờ gặp cơn gió thổi qua, cả người đều lạnh đến phát run.

Thẩm Hoài hỏi Hùng Đại Ny: - Cô bé không sao chứ?

Hùng Đại Ny lo lắng Thẩm Hoài vẫn còn trong nước, lúc này quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người phụ nữ trung niên ôm cô bé đi sát ven đường, cũng không nói qua lấy một lời cảm ơn, nói: - Có lẽ bị dọa sợ một chút thôi, cũng không có chuyện gì. Còn nói thêm: - Anh trước hết nhanh chóng tìm một chỗ, đem bộ quần áo ướt sũng này cởi ra, tránh để bị cảm

Ra đến bãi cỏ, phía đối diện có một khách sạn, đăng kí xong liền vào phòng.

Hùng Đại Ny để Thẩm Hoài đem quần áo ướt cởi ra trước, còn cô vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng.

Hắn cởi y phục ra, lấy chăn bao lấy thân mình, ngồi ở đầu giường, nhìn về phía Hùng Đại Ny từ phòng tắm đi ra, khuôn mặt ửng hồng, hỏi: - Em đang nghĩ gì?

- Buổi tối còn có tiệc liên hoan, em phải về rồi Hùng Đại Ny thấp giọng nói.

- Em nói xem, anh sẽ để em đi sao? Thẩm Hoài khuôn mặt ám muội, cười hỏi.

- Em thật ngốc mà, vừa rồi ở dưới lầu liền nên đi. Hùng Đại Ny đỏ mặt nói.

- Cùng nhau tắm đi! Thẩm Hoài xáp lại gần, ôm eo Hùng Đại Ny.

- Đừng! Hùng Đại Ny cự tuyệt nói, nhưng nhìn đến tấm chăn trên người Thẩm Hoài từ từ trượt xuống, một thân trần trụi trước mặt, chỗ kia như cột cờ dựng đứng cả lên, tim cô đập loạn nhịp, mặt đỏ hồng, không chút khí lực níu lấy tay Thẩm Hoài đang lần mở y phục của cô, mơ mơ màng màng bị Thẩm Hoài cởi sạch không còn một mảnh.

Nhìn thân thể mềm mại trắng như tuyết phô ra trước mặt, tựa như mỡ chạm ngọc mài, đẫy đà không tỳ vết, tim Thẩm Hoài đập dồn dập như sấm, cũng bất chấp đi tắm rửa, kìm chế không được cảm giác mãnh liệt, tiếp cận miệng cô mà hôn.

Dây dưa phần môi kiều diễm, tình ýmênh mông, men theo gò má căng tròn, đến cái cổ trắng thon dài, cứ như vậy một đường hôn xuống, chỗ kia rất tròn, tựa như giọt tuyết phong tình, bầu ngực làm cho hắn ngây dại, vừa hôn vừa run rẩy gọi hắn mê luyến.

Hùng Đại Ny cắn môi, cố nén tiếng rên rỉ nơi cổ họng, không nhịn được đưa tay níu chặt tóc Thẩm Hoài, khẽ mắng: - Anh là thằng khốn, không được hôn xuống dưới, không được hôn xuống dưới Thẩm Hoài một lần nữa tiến vào, đem cái vật thô to đến dọa người đặt ở giữa hai chân cô, liền cảm thấy trong thân thể có dòng chất lỏng cứ thế tuôn ra, tuôn ra, không chịu được vòng chân xiết chặt lấy eo Thẩm Hoài, mê mang cảm nhận cái gì đó vô số lần mạnh mẽ tiến vào, khiến nàng rốt cuộc khống chế không nổi, phát ra âm thanh rên rỉ

Hùng Đại Ny từ bồn tắm nước nóng lớn bước ra, cơ thể mặc dù có chút mỏi mệt, nhưng lại không nói ra được cảm giác sung sướng, đi trở về phòng chỉ thấy Thẩm Hoài vén chăn lên, lộ ra trên giường một mảng dấu ẩm ướt lớn còn lưu lại, hệt như một mảng nước tiêủ.

Cô xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đi như bay tới, giơ tay đánh Thẩm Hoài hai cái, kéo chăn qua che khuất vệt nước.

- Em trở về đây, mặc kệ anh. Lúc này trở về còn có thể còn chút đồ ăn Hùng Đại Ny nói.

- Không được! Thẩm Hoài đáng thương cầu khẩn: - Không có quần áo, anh không có cách nào ra ngoài được, em không muốn anh chết đói ở chỗ này, hay là mua một bộ quần áo lại đây đi. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, khi nãy anh hầu hạ em thoải mái như vậy, em cũng không thể nhẫn tâm như vậy được!

- Bậy bạ, ai thoải mái? Hùng Đại Ny trừng mắt, tức giận nói.

- Bốn hay là năm lần nhỉ? Thẩm Hoài hỏi.

Hùng Đại Ny nhào về phía trước bụm miệng Thẩm Hoài lại, không ưng thuận nói: - Phản ứng vừa rồi của anh, thật đúng là làm em giật cả mình

- Em vừa rồi rất điên sao? Đầu óc mơ mơ màng màng quá, cái gì cũng đều không nhớ rõ Hùng Đại Ny nằm trong lồng ngực Thẩm Hoài, nhớ lại cảm giác mây mưa vừa rồi, cảm giác này cơ hồ trước đây chưa từng có, trở người một chút, thân thể của cô có cảm giác rã rời không rõ.

- Em hiện tại không bỏ anh ở lại, buổi tối anh lại tiếp tục hầu hạ em. Thẩm Hoài ma mãnh nói.

- Ai thèm quản sống chết của anh! Hùng Đại Ny thấy Thẩm Hoài lại không nghiêm chỉnh mà nói, chống lên lồng ngực của hắn, giận dỗi mắng, vừa cười vừa hôn lên gương mặt hắn một cái, nói: - Được rồi, không cần tỏ vẻ đáng thương, em trở về tổ hội nghị bên kia xin phép nghỉ, một lát sau sẽ trở lại đây

Bình Luận (0)
Comment