Tình cảm đang độ thắm thiết, quyến luyến không rời, vả lại rời khỏi Tân Tân, 2 người rất khó có cơ hội ở bên nhau, Hùng Đại Ni sao nỡ nhẫn tâm để Thẩm Hoài 1 mình mà về lại nhà khách tham gia yến tiệc?
Chỉ là trước mặt Thẩm Hoài mà gọi điện cho ban tổ chức xin nghỉ phép thì không được tiện cho lắm, nhưng nếu không gọi điện lại sợ bên đó tìm không thấy người rồi cuống lên, ngộ nhỡ gọi đến nhà cô chẳng phải mọi chuyện đều vỡ lỡ ra sao, thế là cô chạy ra ngoài tìm một trạm điện thoại công cộng, gọi đến nhà khách của huyện Tân Tân, thông báo cho bên đó yên tâm
Khách sạn của cô và Thẩm Hoài thuê thuộc hạng rất đỗi bình dân, không có các dịch vụ giặt là và các dịch vụ khác, quần áo, giày bị ướt của Thẩm Hoài thực ra phơi ở phòng đến sáng hôm sau nó vẫn khô, nhưng vẫn cứ nhăn nhúm rất khó coi, Hùng Đại Ny trên đừơng đi đã chọn cho Thẩm Hoài 1 bộ đồ và 1 đôi giày, mua thêm 2 suất đồ ăn nhanh và nước uống rồi quay trở về.
Hùng Đại Ny vẫn rất lo lắng, cô sợ gặp phải người quen hoặc bị ai đó nhận ra cô và Thẩm Hoài, đẩy cửa bước vào đại sảnh của khách sạn, cô vừa che mặt vừa đi để người khác không chú ý đến mình, cô cũng không nhìn thấy có 1 đám người đang túm tụm trước đại sảnh, người phụ nữ trung niên dẫn cô bé bị ngã sông khi chơi đùa ở khu sinh thái bên bờ sông cũng có mặt ở đó.
- Chính là cô ta! Người phụ nữ trung niên đang miêu tả điều gì đó với cô nhân viên, quay đầu lại nhìn thấy Hùng Đại Ny đang đi lên cầu thang, liền chạy sang túm cổ áo của Hùng Đại Ny, giống như mới cướp được 1 chiến lợi phẩm lên giọng khoe với cô nhân viên: - Chính là cô ta, chính cô ta đẩy Đình Đình xuống sông; còn hắn ta chắc chắn vẫn ở trong khách sạn này
Hùng Đại Ny xém chút nữa là bị kéo ngã, khó khăn lắm mới đứng vững lại, túi nilon đựng thức ăn nhanh cũng bị rách 1 mảng, thức ăn rơi đầy xuống nền.
Cô ấy có chút mơ hồ, trước giờ thường nghe người ta nói đến chuyện ăn vạ, nhưng chuyện này cô chưa từng gặp phải, bị kéo tay áo, theo phản xạ cô giằng lại và bảo: - Bà nói vớ vẩn cái gì đấy? Bà nói rõ ra xem nào, tôi làm ai ngã xuống sông hả?
- Không phải cô, thì còn ai vào đây? Xém chút nữa là nước bọt của bà ta đều nằm gọn trên mặt của Hùng Đại Ny, hùng hổ nắm lấy cổ áo Hùng Đại Ny kéo cô xuống dưới:
- Còn có 1 thằng nữa, cháu của tôi đang nằm cấp cứu trong bệnh viện, nhỡ nó có mệnh hệ gì thì tôi liều mạng với các người
- Nhìn cô xinh đẹp ngời ngời thế này mà lòng dạ lại độc ác thế hả? Làm ngã cháu gái họ xuống sông, chỉ cần vớt lên là xong chuyện rồi chắc, 1 câu xin lỗi cũng không có, cô còn có chút lương tâm nào không hả? Có một đám người cũng chạy đến theo người đàn bà này, đám người đó đứng vây xung quanh Hùng Đại Ny, chỉ vào mặt cô ấy mà mắng nhiết.
Khổ nỗi Hùng Đại Ny chẳng đủ sức để giằng ra khỏi bà ta, tức đến toàn thân run bắn, không ngờ Thẩm Hoài có lòng tốt cứu người, chẳng nhận được 1 tiếng cảm ơn thì thôi, lại còn bị mụ ta kéo theo cả đám người, quay lại vu tội cho họ.
Hùng Đại Ny nhất thời cũng không biết làm thế nào, nhưng cô biết không thể kéo Thẩm Hoài vào chuyện này, cho dù có bị người ta vu oan, cô ấy cũng đành nhận, cố bình tĩnh trở lại, ức chế hỏi: - Các người muốn gì? Muốn tôi đền tiền hay thông báo cho cục cảnh sát?
- Đồ con điếm nhà cô, nói gì thế hả, thái độ gì thế hả? Một người thanh niên trong nhóm đó nhảy ra, mặt mày hung tợn, túm lấy cổ áo của cô đòi đánh, khiến cô sợ đến mức ôm mặt mà thét.
May mà phục vụ và bảo vệ của khách sạn đó kịp thời có mặt, giải tán đám đông, bọn họ cũng không hiểu nội tình, chỉ không muốn xảy ra xô xát tại khách sạn, nên nói: - Có chuyện gì cứ để cảnh sát giải quyết, nếu đánh người bị thương, mọi người cũng phải trả tiền điều trị, như vậy cũng không được lợi lộc gì.
Người đàn bà đó chỉ vào mặt Hùng Đại Ny mà quát: - Hại người khác rớt xuống sông, không nói lời nào mà bỏ đi, bây giờ còn định lật lọng nữa à?
Hùng Đại Ny cũng không ngờ mấy người này lại mặt dày đến như vậy, cố tình đổi trắng thay đen, Hùng Đại Ny thân cô thế cô, không cãi lại nổi, lại sợ cảnh sát đến làm to chuyện lại rồi liên lụy đến Thẩm Hoài, chỉ đành xuống nước: - Cô bé ấy còn ở trong bệnh viện, chúng ta đến bệnh viện rồi nói có được không? Cô định bụng đợi cảnh sát đến, có đánh chết cô cũng không khai ra Thẩm Hoài, để xem bọn họ có thể làm gì cô.
- Có người nhìn thấy con điếm này đi vào khách sạn cùng với 1 gã đàn ông, lôi cái tên đó ra, mẹ kiếp, không thể để yên cho đôi cẩu nam nữ này được!
Người thanh niên đó trông rất hung dữ, như thể có làm sập cái khách sạn này cũng phải lôi cho được Thẩm Hoài ra.
- Tôi ở đây, mọi người cứ bình tĩnh đã! Thẩm Hoài nhận được điện thoại báo tin từ chỗ nhận viên lễ tân, mặc vội lên người mớ quần áo nhăn nhúm vẫn chưa kịp khô, và chạy xuống dưới lầu.
Nhìn thấy Hùng Đại Ny bị đám người thân của cô bé đó vây xung quanh, hắn hiểu lúc này hắn không thể manh động, hắn bước tới phía trước che chắn cho Hùng Đại Ny, để tránh cho cô khỏi bị đám người ấy tấn công, và nói: - Có chuyện gì, chúng ta thương lượng đàng hoàng nào?
- Thương lượng đàng hoàng cái chó gì, bọn mày đụng người ta ngã xuống sông, không chịu trách nhiệm mà bỏ trốn, bắt không được bọn bay, tao thương lượng với ai hả con mẹ nhà mày? Người thanh niên đó bước đến nắm lấy cổ áo của Thẩm Hoài, nước bọt sắp bắn hết cả vào người hắn: - Hay là bọn ta đẩy mày xuống sông trước rồi hẳng thương lượng đàng hoàng nhé?
Thẩm Hoài biết bọn này ỷ đông hiếp yếu. Chẳng thể nói lí lẽ, hắn đưa hai tay đẩy Hùng Đại Ny vào trong góc đại sảnh, nếu bọn người này cứ muốn nhe nanh múa vuốt mà hù dọa thì cứ để bọn họ chửi bới hù dọa cho thỏa mãn.
- Sao anh lại xuống vậy? Em đối phó được mà. Hùng Đại Ny được đứng phía sau nên không cảm thấy sợ nữa, nhưng lo Thẩm Hoài bị kéo vào vụ này thì phiền phức to.
Bị đám người nhà của cô bé đó nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, Thẩm Hoài cũng không có cách nào an ủi thêm cho Hùng Đại Ny, chỉ khẽ nói với cô: - Không sao, cô bé đó chắc không sao đâu, cùng lắm bồi thường ít tiền cho bọn họ là xong. Nếu bồi thường mà giải quyết được vấn đề Thẩm Hoài cũng không muốn làm to chuyện, mặt dù hắn và Hùng Đại Ny không ở trong phòng, nhưng để người ngoài biết hắn và Hùng Đại Ny gặp gỡ riêng, việc này mà đồn ra ngoài cũng không hay ho gì.
Một lúc sau lại có thêm không ít người đến, người phụ nữ đó thao thao bất tuyệt bày tỏ nỗi niềm cho bọn họ nghe.
Thẩm Hoài không biết cô bé ấy làm thế nào mà lại rơi xuống sông, có lẽ do người đàn bà này mãi lo nói chuyện với người qua đường, không quan tâm đến cô bé đó, cô bé không cẩn thận bị rơi xuống nước, người đàn bà này lại ngậm máu phun người, cứ một mực đổ lỗi cho bọn họ làm cô bé rơi xuống nước, thật là mặt dày quá mức.
Thấy người đàn bà đó nước mắt nước mũi cứ rơi lã chã mồm không thôi kể lể, Thẩm Hoài cũng không biết là do cô bé bị sợ hãi hay do uống nhiều nước quá, mà về nhà không lâu toàn thân bắt đầu nóng ran, phải đưa đi bệnh viện, người đàn bà này liền cùng bố của đứa bé kéo theo đám hàng xóm qua tìm bọn họ tính sổ.
Khách sạn này đối diện với khu sinh thái ven bờ sông, Thẩm Hoài trở về với bộ dạng ướt sũng, chẳng trách bọn họ có thể dễ dàng tìm ra mà đến đây.
Gặp phải chuyện này, Thẩm Hoài cũng rất bực bội, nhưng cũng chẳng thấy lạ lẫm gì, làm ơn mắc oán nơi nào mà chẳng có?
Xem ra mấy người hàng xóm cũng chẳng rõ đầu đuôi tai nheo ra sao, hoàn toàn tin lời nói dối của mụ kia, mới đi theo giúp đỡ tìm bắt bọn họ, thấy khí thế của 2 mẹ con nhà họ có phần trùng xuống, Thẩm Hoài mới đứng ra nói với những người hàng xóm không rõ sự tình kia rằng: - Mọi người nói tôi đụng ngã người ta xuống sông, tôi có mười cái miệng cũng không giải thích được, nhưng người là do tôi cứu lên, mọi người nhìn quần áo của tôi, chắc cũng không bác bỏ điều này chứ?
- Ý anh là gì hả? Người thanh niên đó vừa nghe Thẩm Hoài nói như vậy, liền xông vào nắm lấy cổ áo Thẩm Hoài.
- Tôi không có ý gì cả. Thẩm Hoài giơ hai tay lên và lui về phía sau, tỏ ý sẽ không động chân động tay với gã này.
- Không có ý gì ngĩa là sao hả? Ý anh bảo là chúng tôi vu khống cho anh chắc? Người thanh niên đó mặt mày hầm hổ nói.
- Người ở đâu? Người ở đâu? Lúc này có mấy anh cảnh sát mở cửa xông vào, lớn tiếng hỏi.
Thấy cảnh sát đến, Thẩm Hoài nghĩ bụng thà để thân phận bị bại lộ còn tốt hơn bị 2 mẹ con gàng dở, ngang ngược nhà này tiếp tục dày vò hắn, nhưng hắn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm liền nhìn thấy tên thanh niên đó nét mặt hân hoan lên tiếng bộc bạch khi thấy cảnh sát bước vào: - Cậu ơi, đôi cẩu nam nữ này làm ngã Đình Đình xuống hồ rồi bỏ chạy, bây giờ bọn họ còn chối đây đẩy!
- 2 người bọn họ? Người cảnh sát trung niên đi đầu, nét mặt gian ác, nhìn có vẻ giống mụ đó vài phần, bụng phệ, dáng đi dạng chân hình chữ bát tiến về phía Thẩm Hoài, hỏi người thanh niên xong quay ra nhìn bọn Thẩm Hoài, lên giọng quát: - Các người ở đơn vị nào, các người có biết hành vi của các người mang tính chất thế nào không? Các người làm người ta ngã xuống hồ, nếu không bỏ đi, thì coi như là va chạm nhỏ, chỉ cần người không sao, bồi thường ít tiền viện phí là được, nhưng các người lại chẳng nói chẳng rằng mà bỏ đi, còn muốn chối cãi, các người có biết hành vi của các người mang tính chất thế nào không? Các người tưởng luật pháp nhà nước ban ra là để chơi chắc, các người còn chối cãi, các người tưởng đồn cảnh sát không trị nổi các người sao?
Thẩm Hoài nhìn quân hàm của vị cảnh sát này. Chắc cũng là đồn trưởng hay phó gì đây, tình cảnh bây giờ giống như tú tài gặp binh sĩ, có lí cũng không nói được.
Phía trước đại sảnh bây giờ có tầm 30, 40 người, Thẩm Hoài cũng không dám tiết lộ thân phận của mình lúc này, nếu tiết lộ thân phận bất luận sự việc được giải quyết như thế nào đều có ảnh hướng xấu đến hắn và Hùng Đại Ny.
Thẩm Hoài nói: - Nếu đồn Công an cứ 1 mực cho rằng là chúng tôi đẩy người xuống sông, đằng nào cũng sẽ tìm được nhân chứng khác, chúng tôi sẽ cùng các người về đồn đối chất
Người bình thường bị ông ta hù dọa sẽ có chút hoang mang, Chu Chính Phượng không ngờ tiểu tử này vẫn gan lì và bình tĩnh như vậy, lại quan sát Thẩm Hoài thêm 1 lúc, Thẩm Hoài sợ Hùng Đại Ny bị ức hiếp, mặc vội chiếc áo liền chạy xuống lầu, áo comple vẫn chưa kịp khô, quần đen nhăn nhúm, giầy da bị thấm nước, còn đạp phải bùn, mới tắm xong đầu tóc còn chưa kịp chải, toàn thân từ trên xuống dưới đều lôi thôi lết thết, chắc là 1 tên thanh niên bảnh bao rãnh rỗi nên dẫn bạn gái đi dạo quanh huyện, chắc là ở bên thị trấn nào xung quanh đây chăng? Chu Chính Phượng nghĩ thầm trong bụng.
- Mẹ kiếp! Chu Chính Phượng vẫn phải lưu ý đến tình hình xung quanh, chẳng có cách nào nhẹ nhàng với Thẩm Hoài, nhổ phẹt một bãi nước bọt xuống đất, lại giở giọng mắng nhiết: - Cái mồm anh còn cứng hơn cả thịt con vịt già, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không. Lạnh lùng dặn dò anh cảnh sát đứng phía sau:
- Áp giải về đồn!