Vương Dịch Bình muốn bày tiệc nhận lỗi, nhưng thấyThẩm Hoài cũng thực sự có chút mệt mỏi, nghĩ thầm rằng hắn lúc này phỏng chừng cũng sẽ không có tâm tình tốt gì, liền không giữ lại, phái xe đưa Thẩm Hoài về nhà khách.
Sau khi Thẩm Hoài rời đi, Vương Dịch Bình vẫn ở phòng công an Đông Thành giáo huấn công an cảnh sát rồi mới rời đi.
Vương Dịch Bình ngồi lên xe, nhìn thấy Trình Nghị đuổi theo phía sau, ra hiệu y cũng lên xe.
Thấy Vương Dịch Bình đồng ý cho y lên xe liền biết rõ hoàn toàn không phải vì chuyện hôm nay mà tức giận, Trình Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm, cho dù lên xe rồi bị mắng một trận cũng phải vượt qua còn hơn bị lạnh nhạt từ đây.
Trình Nghị ngồi lên xe lau trán, giống như trán thật sự có một lớp mồ hôi lạnh vậy, rồi nói: - Công việc tư tưởng cơ sở phía dưới đã buông lỏng rồi, việc hôm nay rất khó coi, tôi phải cùng bí thư Vương ngài khắc sâu phản ảnh với tỉnh.
- Vương Dịch Bình phất phất tay, không muốn Trình Nghị lại nói những lời khách sáo gì, nói: - Về sau chú ý, tăng cường công tác.
Gã ta cũng là làm từ cơ sở, biết vấn đề cơ sở rất nhiều, tầng tầng lớp lớp.
Nếu nói trách nhiệm, huyện chịu trách nhiệm lãnh đạo, nhưng hoàn cảnh lớn như vậy thì gây ra áp lực càng lớn; chỉ trích cầu toàn, quá mức hà khắc cũng không có cách nào lập tức cải thiện, ngược lại có thể khiến phía dưới không chịu được áp lực mà sinh ra sự đàn hồi không cần thiết. Chú ý đến ân uy mà thực hiện, chú ý đến kết hợp kinh tế chiều rộng thì việc hôm nay không chỉ phát sinh trên người Thẩm Hoài mà thôi. Nhưng Thẩm Hoài không có ý định truy đến cùng thì Vương Dịch Bình cũng nghĩ có thể khiến phía dưới tỉnh ngộ là đủ rồi.
Thấy Vương Dịch Bình nói chuyện thoải mái, Trình Nghị cũng thật sự yên tâm, còn nói thêm: - Cái tên Thẩm mọi rợ này thật không ngờ không khó hầu hạ như trong tưởng tượng nhỉ.
Nhảy xuống sông cứu người, không được nửa điểm tốt, còn bị đương sự cắn ngược lại một cái, mặc quần áo ướt sũng bị đưa tới đồn công an làm khổ lâu như vậy, việc này đổi lại người khác, nếu không tức giận mới gọi là quái đản Nhưng mà Thẩm Hoài lần này không mượn cớ để làm việc khác, nhẹ nhàng bỏ qua cũng không có ý truy đuổi đến cùng, thật không giống với ấn tượng của người ta về Thẩm Hoài trước kia, Vương Dịch Bình cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Nghĩ đến việc này, Vương Dịch Bình rất đau đầu, trong thâm sâu nghĩ đến sự gian nan và phức tạp ở quan trường.
Bí thư thành ủy Trần Bảo Tề ngoài quyền lực của chức vụ được giao, phía sau còn có chủ tịch tỉnh Triệu Thu Hoa ủng hộ, ở thành phố lại có thể được phối hợp làm việc với hai ông lớn là Ngu Thành Chấn và Cao Thiên Hà; hơn nữa về phương diện kinh tế lại có sự ủng hộ của các doanh nghiệp lớn như tập đoàn thép của tỉnh, tập đoàn đầu tư xây dựng cảng của thành phố, tập đoàn Bảo Hòa Hồng Kông, vv. Không ai có thể cho rằng bí thư thành ủy này ở địa phương có thể yếu thế.
Nhưng mà, cho dù rất ít người có thể biết rõ thế lực ủng hộ chân chính phía sau Thẩm Hoài đến từ đâu, thì sau khi bí thư thành ủy Đàm Khải Bình điều khỏi Đông Hoa cũng không còn có người có thể bỏ qua sức ảnh hưởng lớn của việc hệ Mai Cương cắm rễ vào Đông Hoa.
Trên thực tế, ở Đông Hoa dĩ nhiên hình thành hai cục diện cùng tồn tại là hệ Triệu do Trần Bảo Tề cầm đầu và hệ Mai Cương.
Thẩm Hoài bên ngoài chỉ là Chủ tịch huyện kiêm Phó bí thư huyện ủy Hà Phổ nhưng không có ai có thể xem thường, hay nghi ngờ địa vị trung tâm trong nội bộ hệ Mai Cương của hắn.
Vương Dịch Bình làm uỷ viên thành ủy, làm Bí thư huyện ủy Tân Tân, thân ở kết cấu tầng cao nhất Kim Tự Tháp Đông Hoa, cho dù chưa nói tới tất cả mọi chuyện đều biết toàn diện, nhưng cũng phải hiểu càng nhiều, càng sâu sắc những quan chức tầng trung hơn bình thường.
Đương nhiên, ngoại trừ hệ Triệu và hệ Mai Cương, quan trường Đông Hoa còn tồn tại thế lực trung gian lớn. Do quan trường Đông Hoa mấy năm gần đây liên tục rung chuyển và thay đổi kịch liệt, khiến cho rất nhiều thế lực phái trung gian đều khó chọn lựa, không biết nên nghiêng về bên nào.
Vương Dịch Bình chính là một trong số đó.
Gã ta vừa không đơn thuần cho rằng Trần Bảo Tề là Bí thư thành ủy mà nhất định có thế lực mạnh mẽ, cũng không cho rằng hệ Mai Cương nhất định có thể áp chế được Trần Bảo Tề.
Thấy rằng hệ Mai Cương thâm nhập càng sâu, nhưng sau lưng hệ Mai Cương cũng có tai họa ngầm khó mà khắc phục, một khi bộc phát thì có khả năng sẽ bị hệ Mai Cương đưa đi đả kích chí mạng. Nghe Trình Nghị cảm thán Thẩm Hoài không khó hầu họ như trong tin đồn thì nghi ngờ Thẩm Hoài hẳn là khó hầu hạ rồi. Vương Dịch Bình nghĩ thầm: có lẽ tai họa ngầm lớn nhất của hệ Mai Cương chính là tính khí bướng bỉnh không chịu thuần phục của Thẩm Hoài.
Tuy nhiên, lúc này nghe thấy Trình Nghị nói những lời này, Vương Dịch Bình cũng trừng mắt nhìn anh ta nói: - Ngươi còn muốn hắn thật sự làm long trời lở đất hay sao? Ông ta cũng không quá tức tối, nói tiếp: - Thẩm Hoài lúc này ở Hà Phổ chỉ là quyền chủ tịch huyện, Hội đồng nhân dân sắp tuyển cử, hắn muốn vứt chữ "quyền" xuống cũng sẽ có chút e dè chứ.
Vương Dịch Bình cũng không xác định, nhưng ngoại trừ suy nghĩ như vậy, nhất thời cũng không nghĩ ra có khả năng khác.
Ông ta lại âm thầm cân nhắc, Thẩm Hoài buổi chiều rời khỏi Tân Tân, lại một mình trở về, rốt cuộc là muốn thi xem xét sự phát triển kinh tế của Tân Tân, hay là lén tiếp xúc với ai ở huyện Tân Tân này.
Vương Dịch Bình lại không ngờ tới Thẩm Hoài trở về thuần túy là yêu đương vụng trộm với nữ nhân nào đó, thậm chí hoài nghi huyện Tân Tân này có người quan hệ mật thiết với Thẩm Hoài và hệ Mai Cương.
Vương Dịch Bình không thể không cảnh giác, điều này rất có thể có nghĩa là huyện Tân Tân sẽ thoát khỏi nắm tay gã.
Tài nguyên ở thành phố đều nghiêng dần về khu Tây Thành, Vương Dịch Bình tìm Thẩm Hoài hy vọng Tân Tân trong sự phát triển kinh tế có thể hợp tác nhiều với Hà Phổ, nói đến cùng vẫn là muốn củng cố tư bản chính trị của ông ta, thật không có ý để địa bàn lọt ra ngoài.
Nếu như tay Thẩm Hoài duỗi quá dài, ông ta sẽ không thể không một lần nữa suy xét Tân Tân kế tiếp sẽ hợp tác kinh tế khu vực huyện với Hà Phổ.
Vương Dịch Bình lo lắng nghĩ ngợi lung tung, thư kí Tiểu Trần ngồi ở ghế phụ phía trước ông ta quay đầu lại cười nói: - Tin đồn về Chủ tịch huyện Thẩm thì nhiều rồi, có điều khi nhìn thấy đứa trẻ rơi xuống nước, Chủ tịch huyện Thẩm có thể không chút do dự nhảy xuống sông cứu người thì tính tình có xấu cũng có hạn chứ.
Nghe thư ký Tiểu Trần nói như vậy, Vương Dịch Bình trong lòng ngẩn ra, mới bỗng nhiên ý thức được, gã ta suy đoán mục đích Thẩm Hoài ở lại Tân Tân, suy đoán các khả năng sau khi phát sinh chuyện như vậy Thẩm Hoài lại không mượn cớ gây chuyện, lại không nhìn thấy một điểm căn bản nhất: đổi lại làm người có tâm cơ thâm trầm khác sẽ hoàn toàn không chút do dự nhảy xuống cứu người sao?
Vương Dịch Bình nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa kính xe, không vì thư ký nói nhiều mà tức giận, thầm nghĩ: có phải mình cân nhắc nhiều quá, ngược lại đã khiến cho phỏng đoán che khuất tầm nhìn rồi hay không? Trong quan trường mỗi người đều có đường sinh tồn, có lẽ ngang ngược càn rỡ là con đường sinh tồn mà Thẩm Hoài độc hữu mà thôi?
Nghĩ đến đây, Vương Dịch Bình cũng mơ màng, dường như kinh nghiệm gã ta lăn lộn quan trường mấy thập niên cũng không có hiệu quả, cũng hoàn toàn không nhìn thấu dưới gương mặt trẻ tuổi kia của Thẩm Hoài ẩn giấu đi bộ mặt thật sự.
Xe chạy qua dòng sông xanh, Trình Nghị chỉ cho Vương Dịch Bình xem địa điểm cô bé rơi xuống nước, nói: - Nước sông bên này cao lên thì rất sâu, từ đại lộ đi xuống bãi cỏ là sườn dốc, đến bên đê sông thì không có hàng rào bảo vệ. Nếu người ta vội vàng đi xuống từ bãi cỏ thì rất dễ dàng không thu được chân mà trượt xuống, năm nay chết đuối ba người rồi đấy ạ.
- A.. Vương Dịch Bình xa rời quần chúng, thật không ý thức được tình hình trượt chân rơi xuống nước ở bên này sẽ nghiêm trọng như vậy, có chút giật mình, vội bảo thư ký ghi nhớ việc này, để ông ta ngày mai liên hệ khu phố đưa ra phương án giải quyết.
Vương Dịch Bình quay đầu, nhìn thấy phía Bắc đường lớn có một nhà khách không bắt mắt lắm, mà chiếc xe ông ta vừa mới phái đi tiễn Thẩm Hoài đang dừng ở ngoài cửa lớn nhà khách.
Lái xe đã chạy tới báo cáo: - Chủ tịch huyện Thẩm đã mua một ít thức ăn cùng hoa quả, vừa mới đi lên lầu...
Vương Dịch Bình gật gật đầu, tỏ vẻ biết rồi, lại dặn dò Trình Nghị: - Hai ngày này bên này tăng cường quản lí trị an một chút, không được quấy rầy Chủ tịch huyện Thẩm, nhưng không được có côn đồ ở con đường này gây chuyện thị phi
Trình Nghị gật gật đầu, cũng không nhắc đến người phụ nữ kia cùng Thẩm Hoài đến đồn công an Đông Thành phối hợp điều tra, đỡ việc Vương Dịch Bình tưởng là y nói cạnh nói khóe gì, ngược lại không tốt.
Thẩm Hoài lộ ra khe hở bức màn, nhìn thấy xe Vương Dịch Bình dừng trước nhà khách một lát mới rời khỏi.
Hắn lúc này còn không rõ ràng lắm, sự tình hôm nay sẽ được Vương Dịch Bình sẽ có tâm lí biến hóa như thế nào, cũng không rõ Vương Dịch Bình nhìn nhận việc hắn lưu lại Tân Tân như thế nào, cũng không thể giải thích với Vương Dịch Bình, hắn lưu lại là thuần túy để tìm cơ hội gặp mặt Hùng Đại Ny.
Đám người Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn, Cao Thiên Hà đều muốn tài nguyên nghiêng về hướng khu Tây Thành, là cơ hội tốt hệ Mai Cương mở rộng lực ảnh hưởng và sức thẩm thấu nhưng vẫn gặp phải hai loại thái độ là hoan nghênh và cự tuyệt.
Thấy xe Vương Dịch Bình rời khỏi, Thẩm Hoài cũng quay người lại, lúc này bụng đói kêu vang, cùng Hùng Đại Ny ăn sạch số thức ăn và hoa quả vừa mua như gió cuốn mây tan.
- Xã hội bây giờ rốt cuộc là thế nào? Hùng Đại Ny vẫn đang suy nghĩ chuyện đã xảy ra hôm nay, tâm tình khó có thể bình tĩnh.
Hùng Đại Ny ngồi ở trên mép giường, mà Thẩm Hoài ngồi trên sàn nhà, ngồi ở trước người cô ấy, đầu ngẩng đến, gối lên trên cái đùi rất đẫy đà, nhìn gương mặt đẹp hơi sầu não của cô ấy, đưa tay chạm vào, cười nói: - Xã hội từ trước tới giờ đều là như thế này, không có thay đổi tốt hơn, nhưng cũng không thay đổi xấu hơn. Nếu nói lật ngược phải trái, trắng đen, ngẫm lại bố em mấy năm nay không phải vẫn luôn bị người khác lật ngược phải trái, trắng đen sao?
Hùng Đại Ny ngẫm lại cũng phải, nhà cô những năm gần đây chìm nổi, đặc biệt bố cô năm đó ở nhà máy thép thành phố cống hiến lớn như vậy, lại là vì ngăn đường tài của người khác, cuối cùng vẫn không thể nói xuống là xuống, không phải công bằng gì cũng có thể nói. Thậm chí sau khi bị điều khỏi nhà máy thép thành phố, đám người cùng chiếu cố thậm chí còn tạt nước bẩn lên đầu ba cô, bịa đặt sinh sự, năm đó hai chị em cô cũng vì chuyện này mà không khỏi ủy khuất, mấy năm nay còn không phải trôi qua như vậy?
Hai tay Hùng Đại Ny đang cầm khuôn mặt Thẩm Hoài, ngừng mắt nhìn ánh mắt bình thản của hắn, cảm xúc sầu não trong đáy lòng cô cũng tại thời khắc này bình ổn rơi xuống, nghĩ thầm rằng, trước kia vì Thẩm Hoài động lòng khó dứt, có lẽ là bởi vì hắn có bóng dáng của Hải Văn, nhưng hắn quả thật có sức hút khiến mình mê muội nghĩ đến đây, Hùng Đại Ny chủ động cúi người, cùng Thẩm Hoài áp má vào nhau.
Thẩm Hoài hỏi: - Sao vậy?
Hùng Đại Ny nói: - Người khác thấy anh, nói anh ngang ngược, nói anh tính tình thô bạo, nói anh không biết điều, nhưng lại không biết bản thân anh thực ra là một nam nhân dịu dàng mê người
Thẩm Hoài đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhẵn bóng tuyệt đẹp của Hùng Đại Ny, xúc cảm mềm mại nhẵn bóng đó khiến lòng hắn sinh nhu tình, nói: - Bởi vì xã hội này chưa tốt hơn, vì vậy mới cần có nóng nảy; cũng bởi vì biết xã hội này không tốt hơn, vì vậy mới không có nóng nảy
- ... Hùng Đại Ny lẳng lặng ôm Thẩm Hoài từ phía sau, cằm đặt trên đầu của hắn. Tuy rằng cuộc đời của cô trải qua không quá nhiều phong phú, nhưng bối cảnh gia đình cũng khiến cô càng nhạy bén hơn người thường, thầm nghĩ rằng, có lẽ đúng là như thế, mới mê luyến sa vào trong đó không thể tự kiềm chế chăng?