Nghe Trình Nghị nghiêm khắc nhắc nhở, Chu Chính Phượng gần như bị tê liệt ngã xuống đất.
Cái tên Thẩm Hoài này, Chu Chính Phượng mới đầu nghe đã có cảm giác quen thuộc, nhưng y cũng chưa từng nghĩ sâu xa hơn.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ quần áo đầy vết nhăn, ngoại trừ diện mạo ưa nhìn một chút, cũng thấy rằng hắn hoàn toàn không có gì quá đặc biệt; Thẩm Hoài sau khi điềm tĩnh đối đáp, chẳng qua làm Chu Chính Phượng vì trị không được tính cách một thanh niên trẻ tuổi mà nổi nóng, thầm nghĩ làm sao gây sức ép cho người ta, nghĩ làm thế nào cho đối phương chịu thua, mãi đến thời khắc Trình Nghị đẩy cửa đi vào phòng hỏi cung này, y mới trong lúc đó đem tên này liên hệ với con người trong truyền thuyết kia.
Nhưng mà đến lúc này, Chu Chính Phượng muốn xoay chuyển gì, cũng đã quá muộn.
Điều này cũng không thể trách Chu Chính Phượng nông cạn, thiếu sót.
Càng là khu phát triển kinh tế lạc hậu, giao lưu với bên ngoài càng đóng kín lại. Tân Tân mặc dù là khu huyện cấp dưới Đông Hoa, từ Trấn Thành Quan Tân Tân đến thành phố Đông Hoa, đi xe cũng chỉ mất hai đến ba giờ, nhưng không có chuyện gì, cho dù là Chu Chính Phượng, một năm cũng khó đến thành phố được một chuyến.
Bất kể là Mai Khê hay là Tân Phổ, so với huyện Tân Tân cũng rất "xa xôi".
Có lẽ nếu nhàn rỗi có thể ước ao một phen, nhưng đối với sinh hoạt của con người tại huyện Tân Tân mà nói, bất kể là Mai Khê, Tân Phổ, tốc độ phát triển cao, hay cuộc đấu tranh chốn quan trường của thành phố, cũng chỉ là việc để tán gẫu, làm sao có bao nhiêu ảnh hưởng khắc sâu.
Nhưng khi ý thức được thân phận Thẩm Hoài, Chu Chính Phượng hối hận, hận không thể đem đầu lưỡi của mình cắn đứt.
Vì hội nghị nghiên cứu và thảo luận phát triển kinh tế huyện khu sẽ được tổ chức, ở huyện mấy lần tổ chức hội nghị, huy động các cơ sở, dọn dẹp vệ sinh, tăng mạnh phòng bị trị an. Hội nghị như vậy, với tư cách Phó đồn công an khu Đông Thành, Chu Chính Phượng cũng nhiều lần tham dự, thậm chí ngày hôm qua lần huy động cuối cùng trên đại hội, y còn lấy được danh sách những lãnh đạo chủ chốt sẽ tham dự buổi nghiên cứu và thảo luận, tên Thẩm Hoài liền không được viết ở trên hay sao?
Chu Chính Phượng hận không thể nhéo hai tai mình, thời điểm đó y nghĩ sao cũng không rõ, vì sao vừa rồi có mắt lại như mù, làm sao lại không có chút xíu cảnh giác nào, căn bản như thế nào lại không đem con người trẻ tuổi trước mắt cùng Phó bí thư huyện Uỷ huyện Hà Phổ liên kết lại với nhau?
Trán Chu Chính Phượng mồ hôi ra như tắm, mỗi một tiếng quát mắng từ Trình Nghị truyền tới, y nghe đều như sấm sét nổ bên tai, làm y kinh hãi run lẩy bẩy.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
- Nhân chứng của cậu đâu? Nhanh đi tìm đi! Trình Nghị bộ dạng như gấu nhìn Chu Chính Phượng, hận không thể một lần nữa xông lên quất cho y một trận, giận dữ thét.
Chu Chính Phượng là Phó trưởng đồn công an, đối với Thẩm Hoài có lẽ chỉ dừng ở việc nghe đồn về giai thoại, số lần Trình Nghị gặp mặt Thẩm Hoài cũng có hạn, nhưng làm Bí thư tổ đảng kiêm Cục trưởng cục công an huyện, làm phó Bí thư đảng uỷ Công an huyện, chỉ vì tương lai được đảm nhiệm Phó Chủ tịch huyện, Trình Nghị đối với quan trường chốn Đông Hoa hiểu biết, thấu suốt từng chút một đều vượt xa so với Chu Chính Phượng.
Không cần nói đến Thẩm Hoài có ôm hận trong lòng hay không, đã đắc tội Thẩm Hoài trong chuyện này, Trình Nghị cũng hoài nghi Bí thư huyện Uỷ Vương Dịch Bình có lột hết da trên người y trút giận cho Thẩm Hoài hay không, trong chuyện tối nay cảm thấy phiền muộn.
Trình Nghị trợn mắt nhìn Chu Chính Phượng, nghĩ thầm tên súc sinh này không có việc gì làm hay sao lại làm chuyện bức ép hư hỏng như vậy?
Trình Nghị truy vấn nhân chứng, Chu Chính Phượng lau mồ hôi vã ra trên trán, nói chuyện lắp bắp, giọng nghẹn ngào giải thích: - Tôi, tôi phạm sai lầm. Chị họ tôi chạy tới nói cô cháu gái bị người ta đẩy xuống sông rồi, tôi nghe xong từ đầu tới chân đều nóng hết cả lên, cũng không phân biệt phải trái đúng sai, đem Chủ tịch Thẩm đưa tới phòng công an huyện tra vấn. Là đầu óc tôi không sáng suốt, nhân chứng và các thứ, đều do tôi nói hươu nói vượn, bịa ra để hù doạ Chủ tịch Thẩm. Tôi là ngu muội quá rồi, tôi
- Cậu, cậu, cậu Trình Nghị giận dữ di ngón tay trên mặt Chu Chính Phượng, đâm ra vài vết đỏ, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, nhưng biết Chu Chính Phượng giải thích lý do chưa chắc làm Thẩm Hoài vừa lòng, ông ta nếu không muốn bị liên luỵ, sẽ trước khi Bí thư huyện Uỷ Vương Dịch Bình tới, đem ngọn nguồn sự việc giải quyết rõ ràng, đè nghẹn cổ họng, nghiêm ngặt quát:
- Cậu là một kẻ nhẹ dạ cả tin, nhất thời thiếu sáng suốt, vẫn biết rõ chuyện này có điểm kì quái, còn hung hăng làm việc xấu. Cậu nên nói cho rõ ràng. Trong chuyện này phòng huyện tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu nếu có nửa điểm giấu diếm
- Tôi thật không rõ ràng lắm, không rõ ràng lắm Chu Chính Phượng gần như muốn khóc, y tuy rằng vừa kinh vừa sợ, nhưng cũng nhận rõ sự khác biệt của hai người, nhất thời muốn băm nhỏ cả bản thân mình ra, nếu thừa nhận đã liên kết sách nhiễu doạ nạt, y cũng không biết bọn họ sẽ lãnh hậu quả gì, vội vàng kéo chị họ y qua, nói: - Chị Chấn Hà, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chị cứ nói rõ ra xem. Mắt của chị bị phân chó che rồi hay sao, hay là thế nào, Chủ tịch Thẩm hảo tâm cứu Đình Đình lên bờ, đầu óc chị bị làm sao, nói người ta đẩy Đình Đình xuống?
Theo Trình Nghị tiến vào phòng hỏi cung, trong khoảnh khắc nghe đến thân phận của Thẩm Hoài, chị họ Chu Chính Phượng liền tê liệt ngồi sụp xuống đất, trong nội tâm mụ xuất hiện vô số ý niệm, thậm chí cũng muốn một hơi cắn chết, tuyệt không đổi lời, nhưng tình cảnh kế tiếp doạ mụ hết hồn, cũng bị doạ đến ngây ngốc rồi, lúc này liên tiếp "ba ba ba" đánh vào miệng của mình, nói:
- Cũng là do tôi không tốt, là tôi không nên, là tôi già nên đầu óc mờ mịt rồi, không nên người ta đã cứu Đình Đình còn quay lại cắn người ta. Cũng là do tôi cùng người khác nói chuyện, không quan tâm đến Đình Đình, để đứa cháu bị ngã xuống sông, sau lại một thân đưa cháu đến bệnh viện, tôi không biết có thể cứu sống được hay không, tôi thực sự không biết giải thích cho con trai và vợ nó như thế nào. Nếu Đình Đình thực sự có mệnh hệ gì, tôi không biết làm sao ăn nói với vợ chồng nó.
Chị họ Chu Chính Phượng gào khóc, nước mắt nước mũi tuôn như mưa trên mặt: - Tôi chỉ có thể nói vớ nói vẩn, tôi thực không muốn lừa gạt, tôi thực không muốn vu oan Chủ Tịch Thẩm, tôi chỉ là không có cách nào giải thích cho đứa con trai cùng vợ nó, chỉ có thể nói hươu nói vượn Rồi đi đến trước mặt Thẩm Hoài, quỳ lạy: - Chủ tịch Thẩm anh đánh tôi đi, là tôi vu cáo anh, tôi già nên ngu muội rồi, anh đánh tôi đi, để cho đầu óc tôi tỉnh táo, tỉnh táo
Thẩm Hoài lòng dạ như sắt, hắn cảm thông cũng không lộ ra một chút gì mềm lòng, ánh mắt nhìn viên cảnh sát bên cạnh, khiến bọn họ đem chị họ Chu Chính Phượng kéo ra ngoài.
Thẩm Hoài thấy Trình Nghị nhìn qua, liền nói: - Tôi cũng chỉ muốn phối hợp cùng các anh đem sự việc điều tra rõ ràng
Hắn ngoác miệng, cũng không có ý trên địa bàn khoe uy phong gì, xử lí như thế nào còn do huyện Tân Tân quyết định, chỉ là muốn đánh cái tên phá hoại chuyện người khác như thế này, lúc này đáng lẽ là đang cùng Hùng Đại Ny triền miên trong phòng, nhìn đồng hồ tay một chút, nghĩ ngợi nên rời đi trước.
Trình Nghị cũng ra một lưng mồ hôi lạnh, Thẩm Hoài đã nhận thức sự thật như vậy rồi.
Tuy rằng Chu Chính Phượng làm trái với kỉ luật cũng phải nghiêm túc xử lí, nhưng cả sự việc lần này chẳng qua đều do suy nghĩ của người phụ nữ kia, chẳng những không cảm tạ Thẩm Hoài cứu cô cháu gái lên, còn quay ngược lại cắn một cái, mặt liên luỵ cũng không tính là quá lớn.
Tuy rằng chuyện như vậy xảy ra ở huyện Tân Tân, làm mất thể diện không ít người, nhưng đối với Trình Nghị mà nói, tóm lại so với đương sự cùng đồn công an phía dưới liên kết lừa bịp sách nhiễu, doạ nạt còn tốt hơn nhiều, nói cách khác ông ta làm người phụ trách trực tiếp hệ thống công an, cũng khó chối được sai lầm lần này.
Vương Dịch Bình rất nhanh đã tới, cùng Thẩm Hoài hỏi han một lát, sau đó yêu cầu Trình Nghị báo cáo kết quả điều tra.
- Thẩm chủ tịch buổi chiều ở cạnh kênh đào Tân Tân cứu lên một cô bé bị rơi xuống nước, cô bé bị doạ đến kinh người, cha mẹ mang về gặp trời trở lạnh, thân thể có chút không khoẻ, đưa đến bệnh viên Nhân dân huyện nằm viện theo dõi. Người trong nom cô bé lúc đó là bà nội, bởi vì cùng người qua đường lo nói chuyện, không quan tâm cô bé ngồi chơi gần bờ sông vô ý bị ngã, không có cách nào giải thích cho vợ chồng đứa con trai, nên liền nói dối rằng Thẩm chủ tịch đẩy người xuống sông, muốn đem trách nhiệm đổ hết lên Thẩm chủ tịch. Cha mẹ cô bé cũng không phân rõ trắng đen, liền mang người tìm đến Thẩm chủ tịch. Phòng huyện đề nghị tiến hành xử lí trị an. Mặt khác Phó trưởng đồn công an Đông Thành Chu Chính Phượng, cùng người nhà cô bé là có quan hệ, nghe người nhà nói cũng chẳng phân biệt được phải trái đúng sai, cũng không biết né tránh, trực tiếp đem cảnh sát đến bắt Thẩm Chủ tịch về đồn công an hỏi cung, làm quá vấn đề trái với kỉ luật của đội. Tổ đảng phòng huyện sẽ thảo luận thêm biện pháp nghiêm túc xử phạt
Vương Dịch Bình không trực tiếp giáo huấn Trình Nghị, mà nhìn một dãy người đang đứng trong phòng hỏi cung đồn cảnh sát, lớn tiếng chất vấn: - Các người còn dám trưng ra bộ mặt như vậy sao? Thẩm Chủ tịch không rõ thân phận, các người không một ai nhìn ra vấn đề, dưới tình huống như vậy, khiến một người làm việc tốt phải chịu oan ức sao? Chạy thêm hai bước tìm người xác minh sự tình, chân của các người vì thế mà bị ngắn đi hay sao? Các người mặt trên người cảnh phục mà như vậy không cảm thấy hổ thẹn sao? Cả ngày la hét đạo đức xã hội bại hoại, cả ngày la hét xã hội này làm sao trở nên như thế, các người còn không tự vuốt ngực của mình hỏi một chút, xã hội này rốt cuộc tại sao thành ra như vậy?
- Nghiêm túc xử lí Chu Chính Phượng, tất cả cảnh sát tham gia điều tra đều phải nghiêm khắc tự kiểm điểm. Thẩm Hoài không lo việc của người khác, Vương Dịch Bình hạ chỉ thị xử lí tự nhiên cũng không nương tay, Trình Nghị chỉ có thể gật đầu đồng tình.
Việc này nếu thật sự truyền ra ngoài, mặc dù chưa kể đến công đạo huyện Tân Tân, quả thật cũng làm cho người ngoài đối với huyện Tân Tân có ấn tượng xấu, cũng làm mất mặt toàn thể cán bộ giữ chức vụ nơi này.
Thẩm Hoài trái lại cười nhạt, cùng Vương Dịch Bình nói: - Buổi chiều rời khỏi, tôi tìm đường trở về còn muốn lén lút học kinh nghiệm phát triển Tân Tân của Vương Bí thư, Tân Tân xây dựng đô thị so với Hà Phổ thành công hiệu quả, thật không ngờ liên quan đến việc này, liền được gặp mặt Vương Bí thư đây.
Thẩm Hoài nói với lão ta buổi chiều đã đi còn quay lại là vì muốn khảo sát kinh tế Tân Tân, Vương Dịch Bình nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng khó có thể phủ nhận, hợp tác phát triển kinh tế huyện sắp tới, là Hà Phổ dốc sức giúp đỡ Tân Tân, không phải Tân Tân trợ giúp Hà Phổ, cho nên Thẩm Hoài bí mật khảo sát Tân Tân, mà lão lại không khảo sát Hà Phổ.
Đương nhiên cho dù có nghi ngờ vô căn cứ, Vương Dịch Bình cũng sẽ không nói toạc ra, chỉ cười khổ nói: - Kinh tế Tân Tân phát triển, so với Mai Khê còn kém xa; về phần xây dựng văn minh tinh thần, việc hôm nay đã làm Tân Tân chẳng còn mặt mũi nào nữa. Tôi hiện tại thầm nghĩ xin Chủ tịch Thẩm đừng cho việc này truyền ra ngoài, giúp Tân Tân che đậy, dù cho da mặt có dày hơn nữa, cũng không dám nói chủ tịch Thẩm học tập Tân Tân.
- Huyện Tân Tân, huyện Hà Phổ đều có mười vạn nhân khẩu, chúng tôi tin tưởng phần lớn mọi người đều là người tốt, nhưng tránh không được có người nhảy ra làm phân chuột. Thẩm Hoài cười nói. - Chuyện này nảy sinh trên người tôi, nhưng cũng tìm ra được một cái cọc lừa bịp việc người. Năm trước án sát hại huyện Hà Phổ còn có hơn mấy chục vụ, sợ người ngoài đàm tiếu, liền phủ định những năm gần đây cùng Tân Tân phát triển, như vậy là vơ đũa cả nắm rồi
Sự tình bên này giải quyết xong xuôi, Thẩm Hoài cũng không ở lại nữa.
Trưởng đồn công an Đông Thành Hàn Vệ Quân giúp hắn đem quần áo ướt sũng để trong một túi nhựa, Thẩm Hoài nhận lấy, cười cùng Vương Dịch Bình nói: - Đi tới đi lui nhiều như vậy, vẫn là đến đồn công an mới có chỗ thay quần áo, tôi phải đi trước rồi, hôm nào chúng ta tìm một chỗ tốt gặp mặt sau
Vương Dịch Bình muốn đãi tiệc xin lỗi, nhưng thấy Thẩm Hoài quả thật có chút mỏi mệt, nói: - Thẩm Chủ tịch chi bằng đến khách sạn của huyện chúng ta nghỉ ngơi đi?
- Không cần phiền toái như vậy. Vì thay quần áo ướt, tôi ở khách sạn trước đó cũng đã thuê phòng. Sau lại đến đồn công an hợp tác điều tra, phòng cũng chưa có trả, tôi tốt nhất nên ở lại đây, buổi sáng ngày mai sẽ có xe trực tiếp đến đây đón tôi, tôi cũng đành cùng Vương Bí thư đây nói lời tạm biệt. Thẩm Hoài nói, nghĩ Hùng Đại Ny còn ở trong phòng chờ hắn, cũng không muốn ở trong này cùng Vương Dịch Bình đối mặt nữa.