Cùng đi với Dương Hải Bằng, Trần Đồng ngồi ở quán trà vào lúc chín giờ tối, đều không nhận được điện thoại từ Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài lo lắng cô ở trên đường xảy ra chuyện gì, chủ động gọi trước: - Cô đang ở nơi nào?
- Lái xe, mẹ nó, mệt chết đi được, đang ở SPA đây này. Cậu đến rồi à? Vậy cậu sang đây đi, tôi đang ở "Lệ Nhân". Tôn Á Lâm ở trong điện thoại lười biếng nói.
"Lệ Nhân" là thẩm mỹ viện ở vùng lân cận Hồ Tây do Dương Lệ Lệ mở ra. Thẩm Hoài cùng Dương Hải Bằng, Trần Đồng tách ra, lái xe chạy đến đường Hồ Tây, dừng xe trước tiệm của Dương Lệ Lệ.
Tờ giấy dán trên cửa thủy tinh nhắc nhở "Không tiếp đãi khách nam", Thẩm Hoài ló đầu vào bên trong nhìn thoáng qua, trước tấm kính là hai cô gái mi thanh mục tú đang ngồi, hắn trước kia chỉ biết Dương Lệ Lệ mở thẩm mỹ viện tại chỗ này, cho đến giờ cũng chưa từng bước vào, hai cô gái đây đều không biết hắn, nghĩ hắn là Sắc lang, sợ hãi cảnh giác nhìn về hướng này, nói: - Rất xin lỗi quý ngài đây, chúng tôi ở nơi này không tiếp đãi khách nam
Thẩm Hoài mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Dương Lệ Lệ, Dương Uý liền đi từ góc cầu thang đến, trước mặt hai cô gái nói nhỏ vài câu, liền dẫn Thẩm Hoài lên lầu: - Tôn tổng làm SPA ở lầu 3 đây này
Thầm Hoài đẩy cửa tiến vào phòng, Tôn Á Lâm nằm trên chiếc giường hẹp, trên thân đơn giản đắp một khăn tắm lớn, lộ ra mảnh lưng trần trơn truột trắng như tuyết, Dương Lệ Lệ lấy tinh dầu thoa trên lưng cô; Dương Lệ Lệ và Tôn Á Lâm đại khái đang ở giữa quá trình bỗng nghe thanh âm của Thẩm Hoài, hơi ngượng ngùng nhìn hắn, cũng có lẽ có nguyên nhân khác. Thẩm Hoài lúc đi vào, mặt của cô ấy có uống qua rượu, dường như hơi nhuốm chút đỏ hồng do choáng, mắt hiện lên một nét quyến rũ
Thẩm Hoài đi đến bên cửa sổ, kéo chiếc ghế bành bằng mây ra ngồi xuống, ngoài cửa sổ ánh sáng tỏa xuống hồ trong suốt, cười nói: - Tôi chờ cô đã lâu, cô đùa tôi sao, đến thành phố cũng không gọi điện thoại nói một tiếng, trốn đến nơi này hưởng thụ
Tôn Á Lâm đặt cằm trên mu bàn tay, nói: - Từ sân bay ra, vội vàng đi đến thành phố lớn, một giờ mới tới đường cao tốc, bộ xương cũng sắp nhanh chóng rệu rã, cậu nói xem gái già này vì ai mà liều mạng như vậy, cậu chờ tôi hai giờ, có gì đâu, lôi thôi như đàn bà lẩm cẩm rồi sao?
Thân mình Tôn Á Lâm hơi nâng lên, lộ ra cặp ngực rất tròn bên cạnh, Thẩm Hoài không cùng cô đấu võ mồm, liền chống cằm thưởng thức thân thể nửa trần tuyệt đẹp của cô.
- Còn nhìn nữa thì đâm mù mắt chó của cậu Tôn Á Lâm liếc mắt về phía Thẩm Hoài, nói: - Được rồi, không cần tức giận, tôi mời cậu làm SPA là được rồi
Dương Lệ Lệ đứng ở cửa nói chuyện với Dương Úy: - Ngươi gọi Chu Tình lên làm tinh dầu cho Thẩm Hoài. Lại cùng Thẩm Hoài nói: - Chu Tình là người có kĩ thuật tốt nhất ở tiệm chúng tôi, tuy nhiên không hy vọng sẽ phục vụ cậu mặt nào khác.
Thẩm Hoài cầm hộp khăn tay bên bệ cửa sổ, làm bộ ném đến Dương Lệ Lệ, làm cô sợ đến mức né tránh mà cười.
Thẩm Hoài đem hộp khăn tay để lại chỗ cũ, không để Dương Úy xuống lầu gọi kỹ thuật viên đến đây giúp hắn làm tinh dầu, nói: - Tôi cũng không cần đâu, tôi đến đây tìm Á Lâm bàn việc, không nên để người khác nghe thấy
- Dương Úy vừa mới học, nếu không đã làm thay rồi Dương Lệ Lệ nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Hoài, có chút do dự hỏi.
- Tay nghề của tôi quả thật không quá tệ Đứng ở cửa chưa rời đi, Dương Úy mong chờ nói.
- Vậy được Thẩm Hoài cởi áo ra, vừa muốn nằm xuống, chợt nghe Tôn Á Lâm cùng Dương Lệ Lệ nhìn hắn soi mói: - Làm quan chức cấp cao tai to mặt lớn gánh vác nhiều việc, hoặc là đối với phụ nữ mà tận lực vét hết thân mình, cả người không có bao nhiêu mỡ thừa, Thẩm Hoài duy trì dáng người không tệ phải không?
Thẩm Hoài không nói gì, nằm lỳ ở trên giường, Dương Úy đem tinh dầu hương thơm ngào ngạt đổ lên lưng hắn, hơi lành lạnh, bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ trên lưng của hắn, trong lòng không nói ra được có bao nhiêu dễ chịu, thầm nhủ một cô gái xinh đẹp, cho dù là đầu ngón tay cũng có thể mang đến cảm giác hưởng thụ tinh tế, cũng khó trách người có quyền thế cùng tài sản, đối với cô gái xinh đẹp sẽ không khống chế nổi ham muốn cùng đòi hỏi.
Dương Úy đang học trung học cơ sở thì bỏ học theo Dương Lệ Lệ lên thành phố, hiện tại cũng đã mười bảy tuổi, khuôn mặt tuy có hơi trẻ con một chút, dáng người đã bắt đầu nảy nở, ngực đầy eo mảnh, nước da trắng ngần, chiều cao cũng tầm một mét sáu mươi, nhưng thân hình mảnh khảnh, làm cho người ta có cảm giác đình đình ngọc lập, gột sạch người khác bằng hương vị của quê hương, mang đến cho người khác cảm giác thuần khiết, cho dù vẻ đẹp so với Khấu Huyên còn thua một chút, nhưng cũng là một cô gái có vẻ đẹp tinh tế
Dương Lệ Lệ ở thành phố tìm một trường học, cho Dương Úy theo học, trường đó là một trường dạy nghề, bài học cũng không quá nặng, buổi tối sẽ đến tiệm giúp đỡ. Cho dù chỉ là quan hệ họ hàng, Dương Lệ Lệ cũng không muốn phí công nuôi dưỡng.
Thẩm Hoài hơi ngẩng đầu, tựa lên mu bàn tay, nhìn cảnh sắc hồ nước vào ban đêm, đem sự việc chạm mặt An Điền Trí Thành và Sơn Tín kể cho Tôn Á Lâm nghe.
- Trong lòng cậu không phải khá bài xích bọn quỷ ấy sao, chúng ta như thế nào lại cùng quỷ hợp tác? Tôn Á Lâm hỏi.
- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Thẩm Hoài cười: - Hiểu biết của chúng ta so với người xưa 150-160 năm trước cũng không bằng sao? Hơn nữa về tập đoàn Trường Thanh, chiếu theo lý mà nói, hẳn là phải ủng hộ chúng ta, nhưng bọn họ nhân lúc cháy nhà máy mà đứng lên mượn gió bẻ măng, có thể không hề có ý định nương tay; hiện tại, nhiều lựa chọn, đối với chúng ta là có lợi ấy chứ. Hơn nữa không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn, thương trường như thế nào, quan trường cũng như thế ấy
- Nói đến đây, bụng của tôi cũng muốn tức điên lên rồi. Tôn Á Lâm nói: - Bọn họ không chỉ muốn cổ phần nhà máy thép Tân Phổ, còn muốn cổ phần của Chúng tín, tôi cũng không phải là người khó gần, bọn họ nói cái gì đều là người của Tôn gia, nói giúp đỡ nhau gì đó, tôi đều nghe, nhưng nói đến lúc khó khăn hoạn nạn, bọn họ một chút cũng không chịu phun ra. Công tác bên này làm không thông, bọn họ liền gọi điện thoại cho cha tôi, cho ông cậu tạo áp lực, chưa gọi đến cậu bên này sao?
- Trong mắt bọn họ, tôi chẳng lẽ so với cô càng dễ đối phó hơn? Bọn họ có lẽ sẽ không muốn tôi ở bên ngoài thấy không thoải mái đúng không. Thẩm Hoài nói, nghĩ đến ông ngoại ở Paris cũng chịu thêm áp lực, trong lòng không kìm nổi than nhẹ.
- An Điền ra giá nếu đủ cao, cổ phiếu bán cho An Điền, bọn họ cũng sẽ không có gì để nói. Tôn Á Lâm lại hỏi: - Cậu cảm thấy An Điền có thể ra giá rất cao không?
- An Điền bên này dẫu cho giá có thấp, cũng sẽ cao hơn một bậc so với tập đoàn Trường Thanh. Thẩm Hoài nói: - Vốn những xí nghiệp khổng lồ, trong những năm 70, 80 đã chú trọng đến phần vốn đầu tư nước ngoài, giai đoạn trước lấy Đông Nam Á làm trọng tâm, những năm gần đây tăng mạnh việc đầu tư và bố trí ở Trung Quốc. Đơn thuần chỉ nhìn điều này mà nói, cổ phiếu công ty đưa ra thị trường đối với An Điền càng có sức hấp dẫn lớn hơn nữa. So với tư bản Hoa Thương nước ngoài, tư tưởng bố trí hệ thống sản xuất công nghiệp còn tương đối khiếm khuyết, dụng ý càng sâu, cho nên đối với giá cả càng phải tính toán chi li.
- Vậy được rồi, tôi trước tiên nghỉ ngơi hai ngày, tìm ngân hàng An Điền giao thiệp một chút, xem xem ý định của bọn người đó như thế nào. Tôn Á Lâm nói: - Bằng không cho dù là dự án nhà máy lọc dầu không khởi công, áp lực nợ nần từ những phương diện khác cũng không hề nhẹ đâu.
- Tôi nghĩ đến lỗ hổng tài chính trong dự án nhà máy lọc dầu này, có nên để ngân hàng An Điền dàn xếp một phần không? Thẩm Hoài nói.
- Bọn họ sẽ đồng ý sao? Tôn Á Lâm nói:
- Dự án nhà máy địa chất trong nước, trong việc cung cấp nguyên liệu và thị trường tiêu thụ, đều tồn tại vấn đề rất lớn, hơn nữa trong vài năm tới, chính sách bù lỗ sẽ càng ngày càng chặt chẽ. Nếu lấy điều kiện này phụ thêm, chỉ sợ rất khó thỏa thuận với ngân hàng An Điền.
Tôn Á Lâm bán ra ngoài thị trường số cổ phiếu đang nắm giữ trong tay, ý muốn thu về sáu mươi triệu đô la Mỹ tiền vốn, nhưng khoản đó chỉ đủ cho dự án nhà máy lọc dầu Tân Phổ khởi công, cuối cùng nếu muốn xây dựng thành công, bắt buộc phải đầu tư bỏ vốn vào thêm, so với nhà máy thép Tân Phổ cũng không thấp hơn bao nhiêu.
Ngân hàng An Điền năm 96 tiến nhập thiết lập đơn vị chi nhánh trong nước, bị chính sách hạn chế, cấm ở trong nước thu vào tiền gửi tiết kiệm của nhân dân, nhưng có thể tham gia vào các tài chính trái phiếu doanh nghiệp và dịch vụ tài chính hạn định.
Nhưng ngân hàng nước ngoài muốn tài trợ cho trái phiếu doanh nghiệp, việc xem xét đầu tiên là rủi ro tài chính.
Trong trường hợp các dự án lọc dầu trong nước không quá khả quan, muốn từ ngân hàng An Điền có được một số lượng lớn các khoản vay ngoại tệ, gần như là không thể tưởng tượng ra được sự tình gì.
- Chúng ta có phải thế chấp cổ phần nhà máy Tân Phổ không? Thẩm Hoài nói.
Nhà máy thép Tân Phổ là công ty mẹ, trên danh nghĩa tập đoàn Mai Cương, thực tế tập đoàn Mai Cương trong nhà máy Tân Phổ chỉ chiếm có 20% cổ phần.
So sánh tương tự, nếu trước sau đều đối với nhà máy thép Tân Phổ đầu tư khoản tiền một trăm hai mươi triệu đô la Mỹ, nắm giữ 26%, mới là cổ đông nước ngoài lớn nhất.
Tập đoàn khai thác và phát triển Tân Phổ lấy dự án lấy đất nhập vốn, nắm giữ 8% cổ phần nhà máy thép Tân Phổ, vốn đầu tư của Hồng Cơ và Chử Giang chiếm 10%, 36% còn lại do các nhà tư bản công thương nghiệp khác nhau chia ra nắm giữ.
Từ khâu chuẩn bị đến xây dựng nhà máy thép Tân Phổ, lịch trình cũng kéo dài gần một năm rưỡi, lại chưa tới nửa năm đã xây dựng thành công, sau khi xây dựng toàn bộ tài sản đạt đến bốn trăm sáu mươi triệu đô la Mỹ, nắm giữ trong tay phần lớn nhất.
Cho dù không tính giá trị thặng dư, Mai Cương cũng nắm giữ tổng cộng 64% cổ phần nhà máy thép Tân Phổ, giá trị cũng gần ba trăm triệu đô la Mỹ.
Thẩm Hoài nói: - Chúng ta nên đem cổ phần trong tay, tăng giá đến năm trăm triệu đô la Mỹ, bán cho An Điền, cô nói An Điền có thể đáp ứng hay không?
- Được rồi, tôi gọi điện cho cha tôi một chút, xem ông ấy có ý gì không. Tôn Á Lâm cũng có chút vội vã, chống người đứng dậy đi lấy điện thoại, quên mất khăn tắm trên người đã rơi xuống từ bao giờ, vừa rồi nằm trên giường chỉ có một phần ngực lộ ra, thân mình di chuyển, toàn bộ đôi gò bồng trắng mịn như trái đu đủ dường như ở nơi nào đó đều lộ hết ra, Thẩm Hoài nhìn đến trợn cả mắt, há cả mồm.
Dương Lệ Lệ phản ứng rất nhanh, đem khăn tắm lên che giúp Tôn Á Lâm, Tôn Á Lâm thấy Thẩm Hoài vẫn còn đang mải mê nhìn, một cước đạp xuống cái mông của hắn, đánh cho đến khi Thẩm Hoài kêu gào la lên: - Cũng không phải do tôi kéo xuống, chỉ liếc mắt nhìn một ít thịt của cô thôi mà.
Tôn Á Lâm trên danh nghĩa là người nắm giữ vốn đầu tư, nhưng vấn đề trên thực tế cũng không đơn giản như vậy.
Phương thức Chúng tín dùng cổ phần sản nghiệp đầu tư ngân quỹ tài chính, từ đầu đến cuối bỏ một trăm hai mươi triệu đô la Mỹ vào nhà máy thép Tân Phổ, người nắm giữ 26% cổ phần đầu tư lớn nhất, chính là cha của Tôn Á Lâm, ngoài ra ngân hàng Berveley và Võ gia ở Luân Đôn cũng đều là người góp vốn chủ yếu.
Bọn họ đầu tư vào ngân quỹ này, tham gia xây dựng nhà máy thép Tân Phổ, chính là muốn thu về số vốn đầu tư sản xuất công nghiệp ổn định, nếu đem cổ phần bán ra, bọn họ sẽ không từ chối, đòn bẩy chia hoa hồng chính là mục đích mà họ tham gia đầu tư ban đầu, hiện tại muốn đem phần cổ quyền vay mượn này ra ngoài đầu tư bỏ vốn, tiến hành những việc đầu tư rủi ro khác, Tôn Á Lâm không có năng lực đảm bảo cho bước phiêu lưu mạo hiểm sắp tới, cũng không phải chuyện cá nhân cô có thể tự quyết định.