Thấy Thẩm Hoài mới chỉ nói mấy câu đã gác điện thoạn Lý Cốc gọi đến, Tôn Á Lâm hỏi: - Có tin tức tốt nào không?
Thẩm Hoài ngáp nói: - Không có, anh ta nói Tôn Phù Kính gọi điện cho anh ta, hai ngày nữa dự án sửa chữa của công ty Tiêu Thán thuộc tập đoàn than Hoài sẽ hoàn thành. Phải mời anh ta cùng nói chuyện, anh ta hỏi tôi có thể bớt chút thời gian không.
- Anh ta muốn nói chuyện gì? Tôn Á Lâm nghi ngờ hỏi.
- Trên điện thoại tôi không tiện hỏi chi tiết, đúng lúc tôi cũng bớt thời gian đến Hoài Tây một chuyến Thẩm Hoài nói.
Hiện tại Lý Cốc đảm nhận chức Bí thư công ủy tỉnh, muốn nói có quan hệ trực tiếp gì với Mai Cương, đó chính là Mai Cương cùng hợp tác với Tập đoàn than Hoài về việc hợp tác thỏa thuận, đồng thời xây dựng thị trường mua bán than đá.
Tuy nhiên hai việc này đã sớm xác định khung sườn rồi, không có khả năng đáng để Lý Cốc gọi điện thoại đến để xác định hai người sẽ gặp nhau ở Hoài Tây. Hoặc nói không chừng Lý Cốc còn có chuyện gì khác, hoặc Điền Gia Canh thông qua Lý Cốc để truyền lời cũng không chừng. Nghĩ tới hai ngày nữa có thể gặp nhau ở Hoài Tây, Thẩm Hoài cũng không suy đoán lung tung nữa.
Thẩm Hoài lại hỏi Tôn Á Lâm:
- Cô có muốn đi Hoài Tây một chuyến không? Coi như đi giải sầu?
- Muốn giải sầu, tôi có nhất thiết phải đi cùng anh không? Tôn Á Lâm liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái. Tuy rằng biết Lý Cốc không làm việc bên cạnh Điền Gia Canh, nhưng có lời nào lại không lọt đến lỗ tai Điền Gia Canh chứ. Nhưng dự án luyện hóa Tân Phổ do Thẩm Hoài và Lý Cốc bàn bạc với nhau là được, nhưng cô ấy lại muốn nghỉ ở Mai Khê hai ngày, lười không buồn nhúc nhích.
- Cô không đi cùng, vậy thì tô đến Hoài Tây một mình là được chứ gì? Thẩm Hoài bĩu môi, thấy thời gian đã muộn, liền xuống cầu định về Hà Phổ, thấy Tôn Á Lâm đi theo từ phía sau, hỏi: - Xe của cô không dừng ở đầu đông sao? Cô đi theo tôi làm gì, không phải cô nói rằng không đi cùng tôi sao?
- Bà đây thường đi đây đi đó, một tháng bay mười chín chuyến, anh thấy tôi dể chịu sao? Hôm qua xuống máy bay, đến bây giờ vẫn còn ù tai, anh không khao tôi bữa nào sao? Anh thật sự không có lương tâm. Tôn Á Lâm nói.
Thẩm Hoài giơ hai tay lên tỏ vẻ không tính toán gì cả, kéo Tôn Á Lâm lên xe, nghiêng đầu nói với cô: - Tôi không biết bữa tối nên ăn ở đâu, cô chọn địa điểm đi.
- Tối nay anh không bận gì cả, nếu tôi không đi cùng anh thì anh định sẽ hẹn hò cùng cô tình nhân nào của anh đây? Tôn Á Lâm nói: - Anh cứ coi như tôi không tồn tại, mang tôi đi cùng ăn một bữa cũng được.
Trần Đan ở Từ Thành, hai người Hùng Đại Ny và Chu Dụ cũng không có khả năng công khai hẹn hắn cùng ăn cơm ở nhà hàng thành phố, hơn nữa Tôn Á Lâm lại cứ dính lấy hắn như kẹo. Thẩm Hoài liếc Tôn Á Lâm một cái, nghĩ ra nên ăn tối ở đâu rồi.
Tôn Á Lâm bắt bẻ nói: - Nếu không hôm nay đến chỗ anh nấu cơm đi, ăn ở ngoài nhiều quá rồi, tôi thật sự chán ngấy rồi, anh thì sao?
Thẩm Hoài mấy ngày nay không ăn cơm phần thì là yến tiệc, cũng chán ngấy rồi. Nghe Tôn Á Lâm nói thế, nghĩ buổi tối cũng không có chuyện gì, ngẫu nhiên nấu một bữa cơm cũng coi như giải trí.
Tuy rằng đi đến nhà cũ ở thị trấn Mai Khê cũng gần, nhưng mười ngày nửa tháng Tôn Á Lâm cũng không ở đấy. Phòng bếp một thời gian dài không sử dụng, dầu muối, tương dấm không biết có còn không, không thuận tiện bằng nhà Thẩm Hoài ở Hà Phổ.
Hai người mua đồ ăn ở chợ cửa Nam Mai Khê, trực tiếp lái xe về Hà Phổ, đến trường du lịch đón Khấu Huyên rồi trở về.
Những ngày Thẩm Hoài ở Hà Phổ, Khấu Nguyên hằng ngày đều làm bữa sáng cho hắn, thu dọn phòng ở. Buổi tối cũng biết Thẩm Hoài khó có cơ hội về nhà ăn cơm vì thế trừ phi Thẩm Hoài gọi cho cô hoặc đi đón cô thì buổi tối cô ấy đều không ở lại đây.
Tôn Á Lâm sướng từ nhỏ, cơm đến tận miệng, cuộc sống ăn ngon mặc đẹp. Ở trong nước mấy năm nay chỉ biết pha cà phê. Thẩm Hoài cũng không trông đợi cô ấy có thể giúp được gì, hắn mang theo đồ ăn, cùng Khấu Huyên vào bếp nấu cơm.
Một lát sau, Tôn Á Lâm từ phòng ngủ bước ra sau khi đã thay áo sơ mi của Thẩm Hoài tiến đến phòng bếp, tích cực khiêu chiến nói: - Có cần tôi giúp gì không?
Thẩm Hoài liếc mắt nhìn Tôn Á Lâm, cô chỉ thấp hơn hắn ba bốn cm, ngực ngạo nghễ ưỡn lên, mặc sơ mi của hắn rất vừa. Hắn đưa rau cho cô, để cô cùng ngồi xuống học hắn nhặt rau.
Tuy rằng thời tiết bắt đầu nóng lên, Thẩm Hoài không mang quần áo muà hè ra. Cái áo sơ mi mà Tôn Á Lâm đang mặc khá dày dặn. Cô đứng thì không nhìn thấy, khi cô ngồi xuống thì áo lót căng ra, để lộ bộ ngực tròn trịa, Thẩm Hoài mới biết bên trong cô là không mặc gì. Hắn liếc qua cổ áo cô, tuyết trắng thâm thúy, mượt mà tươi tốt, thầm nghĩ, nếu cô cởi áo lót trên giường hắn, chắc chắn là sẽ nhấp nhô gợn sóng.
Tôn Á Lâm thấy hắn đang nhìn cô, nói: - Có muốn tôi cởi hai cúc áo ra cho anh xem đã nghiền không?
Thẩm Hoài thầm nghĩ Khấu Huyên không có trong này, hắn đã có da mặt dày sờ hai lần rồi, nhưng giờ lại giả bộ làm chính nhân quân tử. Cơ thể dời sang phía bên cạnh, ánh mắt không nhìn chằm chằm cổ áo Tôn Á Lâm nữa mà dừng ở eo và mông cô.
Tôn Á Lâm chân dài thẳng, ngồi xổm xuống, hai đùi đẫy đà khiến quần dài mỏng căng ra, khiến hắn cảm thấy có một cảm giác rất gợi cảm, dáng người cô ấy lại càng khiến Thẩm Hoài có cảm giác bị chèn ép.
- Nói cho anh một chuyện Tôn Á Lâm thấy Thẩm Hoài nghiêm chỉnh quay sang, duỗi cùi chỏ cọ xát hắn.
Thẩm Hoài hỏi: - Chuyện gì?
- Nếu dự án luyện hóa Tân Phổ anh vẫn kiên trì cho tôi đảm nhận vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị
- Cái gì gọi là tôi kiên trì cho cô? Thẩm Hoài ngắt ngang lời Tôn Á Lâm nói: - Trong dự án luyện hóa, vốn mà Chúng Tín bỏ ra chiếm tỉ lệ nhiều nhất, cô không đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị thì ai làm? Việc này không liên quan đến việc tôi có kiên trì hay không, cô không cần lấy việc này ra để lừa tôi
- Nhìn bộ dạng nhát như chuột của anh kìa, cho dù tôi có lừa anh được một lần thì có thể ăn anh được sao? Tôn Á Lâm vén tóc ra sau tai, liếc Thẩm Hoài một cái, nhưng cũng có chút nữ tính nói: - Nói với anh một cách nghiêm chỉnh, nếu tôi đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị thì sẽ không nhàn nhã như trước nữa, tôi tính cho Hồ Mân qua đây
- Tùy cô thôi, cô ấy là nhân viên của cô, cô trả lương cho cô ấy chứ không phải tôi, cô hỏi ý kiến anh làm gì? Thẩm Hoài giả bộ ngốc nghếch hỏi.
Tôn Á Lâm nhìn chằm chằm Thẩm Hoài một lúc, mới tức giận nói: - Tôi thấy thật là kì lạ, bộ dạng trước đây của anh, có gì tốt đâu, tại sao lại có người lại ngây ngốc quyến luyến không quên được anh? Anh nói Hồ Mân có nên đi tìm bác sĩ tâm lý xem có mắc chứng bệnh gì không?
Thẩm Hoài không lấy chuyện Hồ Mân ra nói đùa, hắn hỏi Tôn Á Lâm: - Hồ Mân còn chưa có người yêu?
Tôn Á Lâm nói: - Chưa, bạn bè cũng không có nhiều, hai vợ chồng Trình Nguyệt, Cố Tử Cường phải đến Đông Hoa làm việc, cô ấy cũng muốn đến đó làm việc nhưng lại sợ anh bày ra bản mặt nặng nhẹ với cô ấy.
Thẩm Hoài cười khổ nói: - Tôi có thể bày ra vẻ mặt gì được chứ, tôi chỉ cầu xin các cô đừng bày sắc mặt ra với anh
Cố Tử Cường đến Đông Hoa, cũng là lúc tập đoàn Trường Thanh đưa ngành chế tạo điện tử từ Thái Lan, Malaisia chuyển đến Tân Phổ. Cùng xác nhập với điện khí Hồng Cơ, thành lập tập đoàn điện tử Trường Thanh Hồng Cơ quy mô ngày càng lớn.
Cố Tử Cường đến Đông Hoa, là đại biểu Hồng Cơ đến Tập đoàn liên doanh mới đảm nhiệm chức Phó tổng giám đốc, trù bị xây dựng cơ sở chế tạo rộng gần hai nghìn mẫu ở Tân Phổ.
Cơ sở chế tạo sản xuất mới trên danh nghĩa đạt một trăm năm mươi triệu đô la Mỹ, nhưng ngoài xây dựng nhà xưởng theo tiêu chuẩn ra, Tập đoàn Trường Thanh chủ yếu lấy dây chuyền sản xuất từ Thái Lan, Malaisia và những nơi khác.
Ngành chế tạo sản xuất điện tử nghe như xa hoa như phong cách Tây, nhưng thực sự có hàm lượng kỹ thuật tập chung chủ yếu ở thượng du. Tập đoàn điện tử Trường Thanh Hồng Cơ chủ yếu nhận hợp đồng đặt hàng từ các nhà máy điện tử ở thượng du. Tại Đông Nam Á giá thành phẩm và giá lao động thấp, khu vực Đông Nam Á xây dựng nhà máy tổ chức lượng lớn công nhân tiến hành tác nghiệp trên dây chuyền sản xuất.
Những năm gần đây, loại mô hình này tương đối phát triển ở Thái Lan, Malaisia. Một thời gian sản phẩm điện tử Thái Lan cùng với ngành thời trang đã trở thành trụ cột xuất khẩu của các nước kinh tế.
Chỉ có điều những năm gần đây, tại Thái Lan giá lao động tăng cao, bình quân gấp ba lần giá lao động Trung Quốc. Hơn nữa tự thân Thái Lan thị trường nhỏ hẹp, hơn nữa lại phải đối mặt với nhiều mối khủng hoảng lớn. Tập đoàn Trường Thanh có thể tìm ra con đường đưa dây chuyền sản xuất ra đã là tốt lắm rồi, có rất nhiều nhà đầu tư muốn cướp đường mà chạy nhưng lại không tìm thấy cửa thoát.
Trước kia Hồng Cơ là doanh nghiệp điện tử dưới cờ, cũng chủ yếu sản xuất điện tử, sản phẩm điện tử cho các nhà đầu tư nước ngoài, lấy thương hiệu cực nhỏ trong nước tổ chức tiêu thụ, thực ra hình thức kinh doanh cũng giống như Tập đoàn Trường Thanh trước kia ở Thái Lan, Malaisia.
Đương nhiên rồi, từ những năm tám mươi Tập đoàn Trường Thanh tiến vào ngành chế tạo điện tử, thêm vào đó là có nguồn vốn khủng, Tập đoàn Hồng Cơ lúc đó không thể bì được. Hơn nữa trong tổ chức sản xuất quy mô lớn và nguồn nhân lực của Hồng Cơ vẫn còn nhiều bất cập. Tống Hồng Quân cũng mượn cơ hội này, đem Hồng Cơ xác nhập với Tập đoàn Trường Thanh.
Hiện tại Tập đoàn Trường Thanh muốn vươn khỏi Đông Nam Á, cho dù Hồng Cơ đều yếu hơn về mặt kĩ thuật và nguồn vốn, nhưng lần xác nhập này cũng vẫn được nhiều cái lợi lớn. Hơn nữa, thêm vào tiền vốn mười triệu đô được rót xuống, rút 30% cổ phần Tập đoàn Trường Thanh, Hồng Cơ mà Tôn gia nắm trong tay.
Để xây dựng các khu chế tạo sản xuất mới đã mua vào hai nghìn mẫu đất, nhưng dự án này sẽ mang lại thu nhập 200 triệu đô la cho Tập đoàn khai thác Tân Phổ. Hơn nữa đối với địa phương mà nói, hai nghìn mẫu đất, tổng đầu tư công trình đạt một trăm năm mươi triệu, ngoài tăng cường thuế phát triển một cách nhanh chóng sẽ tạo công ăn việc làm cho nhiều người.
Sau khi Trình Nguyệt và Cố Tử Cường kết hôn, sinh được một đứa con. Cố Tử Cường đến Đông Hoa, cô ấy cũng theo chồng đến đó.
Ở Yến Kinh, Hồ Mân ngoài kết giao thân thiết một chút với Trình Nguyệt và Cố Tử Cường ra không có người bạn nào nữa cả. Quy mô tư bản của Chúng Tín ngày càng lớn, lĩnh vực đầu tư ngày càng đa dạng. Tôn Á Lâm đặt tổng bộ Chúng Tín tại Đông Hoa. Trước kia không quá đặc biệt coi trọng nguồn nhân lực nhưng hiện tại thì thực sự là phải chú ý vấn đề này.
Sau khi sự kiện bầu cử diễn ra, Thẩm Hoài cũng biết tinh lực của hắn có hạn, cần đặt nhiều hơn nữa vào phía Chính phủ, liền để Tôn Á Lâm đến phụ trách dự án luyện hóa Tân Phổ. Hơn nữa một khi Tôn Á Lâm chen chân vào Đông Hoa thì những công việc mà trước kia cô phụ trách như đàm phán về vốn đầu tư sẽ ngày càng nhiều, các đoàn đội chuyên nghiệp hơn sẽ đến thay thế cô.
Tiếp theo Tôn Á Lâm phải chăm chỉ xây dựng tổng bộ Chúng Tín ở Tân Phổ. Để Hồ Mân từ Yến Kinh đến đây, đều là việc mà hai người họ hy vọng.