Thẩm Hoài không muốn gặp mặt Tô Khải Văn, nghĩ đến lại càng chán ghét, nói với Thành Di: - Chúng ta đi thôi
Thanh niên áo sơ mi ca rô thấy Thẩm Hoài dường như không quan tâm đến sự tồn tại của y, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho Thành Di, ngấm ngầm chịu đựng trong lòng, nhìn họ cùng đi đến đại lộ, nhìn họ cùng ngồi vào xe, uất ức bực bội trong lòng mới hỏi Đàm Tinh Tinh: - Tinh Tinh, tên này là ai vậy?
Đàm Tinh Tinh cũng không muốn nói, những năm gần đây cha cô đều hận Thẩm Hoài đến thấu xương, cô đối với Thẩm Hoài cũng không có hảo cảm gì, thậm chí còn có chút chán ghét, chỉ là bản tính của cô lại không để cô nói ra lời cay độc nào, nghe Vương Đại Trị hỏi, mệt mỏi nói: - Hắn sao? Là người yêu của Thành Di.
- Hắn hắn Vương Đại Trị khinh thường hừ một tiếng, nhìn về chiếc xe bên kia đại lộ, nhìn như được lau chùi rất sạch sẽ, nhưng so với xe taxi trên đường, chiếc xe này phải nói là quá "cổ" rồi, loại xe này vứt trên đường bảo y nhặt đem bán sắt vụn y còn cảm thấy phiền toái.
Nếu Thành Di đi cùng người có điều kiện và các phương diện khác đều tốt, y còn có thể chấp nhận, nhưng không ngờ Thành Di lại cùng loại xe rởm này kết giao, trong lòng Vương Đại Trị thực sự khó chịu đến cực điểm, cảm thấy có nghĩa vụ phải cứu Thành Di ra khỏi nơi nghèo kiết xác đó.
Thẩm Hoài thắt dây an toàn, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, Thành Di hỏi: - Sao vậy, anh biết Vương Đại Trị sao?
- Ồ, tên đó gọi là Vương Đại Trị sao?
Thẩm Hoài lên tiếng, nghĩ thầm thế giới này quả thật rất nhỏ, nhưng lại không muốn giải thích cho Thành Di biết rằng người này là bạn học của hắn mười năm trước, có điều gần mười năm không gặp mặt, đều có chút nhận không ra, cười nói: - Nhìn quen mặt, hẳn là đã gặp qua ở phòng ban tỉnh nào đó, còn tưởng y là nhân viên công tác ở tỉnh, không nghĩ đến là một ông chủ nhỏ lắm tiền. Tôi nghĩ hắn chắc đã đem chiếc xe rởm này khinh bỉ đến chết rồi
- Y lo liệu tài chính của tỉnh đó, hiện tại hình như là nghỉ làm không lương rồi, muốn làm lái buôn, thường xuyên chạy sang tỉnh này, trong nhà y cũng là hệ thống tài chính thì phải. Thành Di nói: - Y có tiền hay không, tôi cũng không biết, chỉ biết người này nhìn đến mấy cô gái xinh đẹp đều dễ dàng say đắm, so với anh càng không biết kiềm chế
- Cô cũng dám so sánh y với tôi, tôi say đắm ai hồi nào chứ? Thẩm Hoài cầm lấy cái chìa khóa giả vờ đập lên đầu Thành Di.
Thành Di cười né tránh, lại vuốt trúng chiếc đồng hồ đo, nói với Thẩm Hoài: - Tuy nhiên nói thật, chiếc xe này quả thật cũ kĩ lắm rồi, anh sao lại lái một chiếc xe thế này lại đây?
- Lần này từ huyện đi ra, ngồi một chiếc xe thương vụ, tôi muốn nhân tiện lấy xe thương vụ này đi đón cô luôn, không phải có bộ dáng rất giống tài xế của cô sao?
Thẩm Hoài cười nói: - Đáng lẽ là thuê một chiếc Audi bên này, nhưng đến hạn lại không thuê nữa, hiện tại trừ chiếc xe cũ kĩ năm 93 này, còn có một chiếc Buick. Tuy nhiên, là tôi vừa mới mua, tôi đoán cô cũng không thích chiếc xe đó.
- Tôi nghĩ anh chính là cố ý nha Thành Di cười đánh Thẩm Hoài một cái
- Cô đây cũng đã nhìn ra; nếu không phải đường đến nhà cô út có hơi xa, tôi sẽ lái chiếc xe đạp chở cô chuồn mất, đó mới thực sự là khoe khoang, đảm bảo có thể khiến Vương Đại Trị này tức đến điên người. Thẩm Hoài cười lớn, vặn chìa khóa chuẩn bị khởi động xe rời khỏi, động cơ phát ra hai tiếng "vồ vồ" liền tắt máy, hắn chồm phía về phía tay lái, khoa trương nói: - Người anh em xe à, cậu lúc này nhất định phải nhẫn nhịn nha, nếu không nổ máy, đại ca tôi đây hôm nay sẽ cho cậu chết trong khinh bỉ đó! Nhấn vài cái, cuối cùng cũng có thể làm xe khởi động.
Thành Di cười đến run cả người, nói: - Thật mất mặt quá đi, anh giả nghèo sao?
Thẩm Hoài nhìn khuôn mặt xinh đẹp lúc cười của Thành Di, cố ý đùa cô, nói: - Làm sao bây giờ, nếu không thì chúng ta lái xe đạp đi?
- Anh thật sự cho người đưa xe đạp tới, tôi cũng dám ngồi, tôi sợ anh sao? Thành Di phồng má nói.
Chung quy thì Vương Đại Trị nhìn xe khởi động không nhúc nhích, mang theo hưng phấn chạy chậm đến nơi này, cách cửa kính xe cười híp mắt hỏi:
- Xe khởi động còn không nhúc nhích được là thế nào? Rất độ lượng nói: - Các người muốn đi đâu, tôi cho các người đi cùng. Tuy nhiên trong khóe mắt lại toát ra vui sướng khi thấy người gặp họa cùng vẻ khinh miệt quả nhiên muốn nhìn đến khi Thẩm Hoài ngay tại chỗ này nhục nhã hổ thẹn mới vừa ý.
- Cảm ơn nha. Thẩm Hoài xoay cửa kính xe xuống, vẻ mặt tươi cười nói: - Thật xấu hổ quá, phiền toái đến cậu, chúng tôi có cách rồi Thẩm Hoài đẩy cửa xe bước xuống, từ sau cốp xe lấy ra một chiếc xe đạp gấp, khom người ở phía sau xe mở ra.
Thành Di thật không ngờ Thẩm Hoài sớm đã chuẩn bị một chiếc xe đạp trong cốp xe, lúc này nhịn không được, ngồi ở trong xe cười đến đau bụng, chỉ vào Thẩm Hoài không ngừng nói: - Anh thật đúng là mang theo một chiếc xe đạp sao
Thẩm Hoài nhìn Thành Di phất tay nói: - Tôi biết ngay chiếc xe tồi tàn này không đáng tin cậy mà, may mắn đã tự tay chuẩn bị; thế nào, cô dám ngồi không? Hắn ngồi lên xe trước, chân chống đất, hướng về phía Thành Di cười nói.
Điền Gia Canh họp tại Yến Kinh, hắn muốn ở Từ Thành hai ngày. Trong hai ngày này Thẩm Hoài cũng không có công việc gì sắp đặt trước, mới cho người để chiếc xe đạp trong cốp xe, để có thể lái xe đi dạo khắp mọi ngõ ngách trong thành phố, cũng có thể quay về ký ức tòa thị chính này, đã lâu như vậy cũng không hoàn toàn mất đi trí nhớ, không nghĩ tới lúc này cũng có thể dùng đến.
Vương Đại Trị đứng khoanh hai tay trước ngực, mắt lạnh liếc Thẩm Hoài một cái, y không tin Thành Di có thể ngồi xe đạp cùng với tên này, tuy nhiên khóe miệng vẫn run rẩy giữ nụ cười yếu ớt, tiếp tục lặp lại câu nói vừa rồi với Thành Di: - Trời nóng như thế này, lái xe đạp rất dễ bị cháy nắng, các người muốn đi đâu, tôi lái xe đưa các người đi. Trong lòng thầm nghĩ Thành Di khi nào thì kiềm nén không nổi mất mặt đối với tên tiểu tử này mà phát cáu.
Chỉ có điều hành động tiếp theo của Thành Di khiến Vương Đại Trị muốn rớt cả mắt ra ngoài, làm trong lòng y chua xót đến cực điểm.
Thành Di mặc đồ công sở, giày cao gót tinh tế, váy ngang gối, cười đến đi cũng không nổi, thiếu chút nữa là trẹo chân, bắt lấy cánh tay Thẩm Hoài mới dừng lại, cười nói:
- Anh thực sự nghĩ tôi không dám ngồi sao? Tuy nhiên tiếp theo sau đó, cô nhìn đến phía sau xe đạp không có cái yên xe nào, có hơi trợn tròn mắt.
Xe đạp xếp vốn rất nhỏ, trước sau đều rất ngắn, Thành Di dáng người cao gầy, ngồi phía trước toàn thân ngả vào lồng ngực Thẩm Hoài.
Đổi lại lúc khác cô còn chưa hẳn không biết xấu hổ ngồi trước sườn xe đạp, chỉ biết đề nghị thuê xe đến nhà cô Út Tống Văn Tuệ ăn cơm, lời cần nói cũng đã nói ra, cũng không muốn Vương Đại Trị kia không quấn lấy cô nữa, nhón chân một cái, mông liền ngồi lên sườn xe đạp, ngồi lên rồi mới thấy chiếc xe này so với trong tưởng tượng của cô còn nhỏ hơn, dựa vào ngực Thẩm Hoài, cánh tay hắn gần như phải ôm chặt lấy cô; cô chỉ có thể cố gắng duy trì giữ tay phía trước đầu xe.
- Trên người của cô thật là thơm Thẩm Hoài sáp đến bên tai Thành Di, nhẹ giọng nói.
Giữa tháng sáu, nhiệt độ buổi trưa tại Từ Thành cũng gần ba mươi độ, Thẩm Hoài và Thành Di đều mặt áo ngắn tay đơn giản, ở gần có thể cảm giác được nhiệt độ của đối phương, trên người Thành Di có mùi hương nhè nhẹ truyền đến, ở sát nhau như vậy, càng phát ra mùi hương mê người.
- Không cho phép anh đối với tôi giở thủ đoạn đùa giỡn. Thành Di quay người lại liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, chỉ có điều xoay người nhúc nhích một cái, thân thể hai người cũng va chạm nhau.
Người đang trong lồng ngực, hương thơm dịu êm, Thẩm Hoài không để ý tới "cảnh báo" của Thành Di, quay đầu về phía Vương Đại Trị nói:
- Cậu quá khách khí rồi, thật không phiền cậu, chúng tôi lái xe một chút cũng đi được vài dặm đường rồi
Vương Đại Trị nhìn cảnh tượng này, cũng đã tức điên rồi, hận không thể đem tên tiểu tử đang đắc ý vênh váo này kéo xuống đánh một trận, nhưng y cũng biết không thể trước mặt Thành Di đem hiển hách trong người làm càn không cho hắn đường sống, chỉ có điều năm ngón tay nắm chặt lại thành nắm, sắc mặt khó coi quay đầu đi, nghĩ khi nào thì có cơ hội một mình trừng trị tên tiểu tử này.
- Được rồi, đi thôi, không cần thể hiện nữa Thành Di giọng điệu nhẹ nhàng nói, để Thẩm Hoài không cần đùa Vương Đại Trị nữa, lại hơi ngượng ngùng hướng Đàm Tinh Tinh đang đứng ở quảng trường vẫy tay chào tạm biệt.
Thẩm Hoài chống chân lên, sườn xe phía trước cũng không lớn hơn bao nhiêu, trong lúc hắn đạp xe, tay chân đều thu trở về, hắn quả thực ôm Thành Di mà chạy xe, bên đùi cũng không cách nào tránh khỏi sẽ ma sát thân thể mềm mại của Thành Di.
Thành Di cũng biết Thẩm Hoài không phải cố ý, nhưng hai người chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, buộc thân mình nhìn thẳng phía trước cũng không cách nào tránh khỏi tiếp xúc liên tục, khiến tim đập mạnh như có đàn hươu nhảy qua, thân mình kéo căng trong chốc lát, lại thả lỏng ra, rúc vào trong ngực Thẩm Hoài, hưởng thụ cảm giác tiếp xúc thân mật, miệng cũng không quên cảnh báo Thẩm Hoài một câu: - Quần áo bị nhàu nát cả rồi, anh phải bồi thường cho tôi
Tô Khải Văn ngồi ở trong xe, nhìn Thẩm Hoài lái xe chở Thành Di đi.
Khi Tô Khải Văn lái xe tới, nhìn thấy Thẩm Hoài đứng trước cao ốc, Thẩm Hoài không muốn gặp mặt y, y cũng không muốn cùng Thẩm Hoài đối mặt, cho nên dừng xe dưới bóng cây, chờ Thành Di cùng Thẩm Hoài rời khỏi, y mới lái xe đến đón Đàm Tinh Tinh đi ăn cơm.
Tuy nói năm trước Đàm Khải Bình chuyển đến Đông Hoa, bọn họ trên cơ bản không còn quan hệ gì với Tống hệ, nhưng rất nhiều chuyện của Tống hệ đối với bọn họ mà nói cũng không phải bí mật gì.
Bởi vì bên trong Tống hệ yêu cầu liên minh chặt chẽ, cho nên cả hai bên cha mẹ đều tác hợp Thẩm Hoài và Thành Di quan hệ qua lại, không phải bí mật gì, Tô Khải Văn còn biết quan hệ của Thẩm Hoài và Thành Di thực tế rất nhạt nhẽo, chỉ vì trên danh nghĩa gia tộc mà duy trì quan hệ "kết giao", một năm cũng không gặp được mấy lần.
Thành Di đến làm việc tại Từ Thành, là xác định sự việc lọc dầu Từ Thành lúc trước, cho nên cũng không lấy chuyện Thành Di đến Từ Thành làm việc ra mà đo đạc Thành Văn Quang đối với Mai Cương có thái độ ủng hộ hay không. Tinh Tinh cũng vừa đến tỉnh làm việc, Tô Khải Văn cũng có thể biết rõ sau khi Thành Di đến Từ Thành công tác, quan hệ với Thẩm Hoài cũng không có bao nhiêu chặt chẽ, thậm chí những người ở tỉnh chưa chắc biết Thành Di cùng Thẩm Hoài có quan hệ.
Tô Khải Văn cứ tưởng rằng, sau sự kiện Thẩm Hoài cùng Tống hệ công khai mâu thuẫn về lọc dầu Từ Thành, "quan hệ" giữa Thẩm Hoài và Thành Di sẽ nhanh chóng không cần tác động vẫn chết, chỉ có điều cảnh tượng thân mật trước mắt y vừa chứng kiến, làm sao lý giải?
Sắc mặt Thành Di nhìn thế nào cũng hoàn toàn không có chút bài xích nào với Thẩm Hoài, nhìn không ra giữa cô và Thẩm Hoài có cái gọi là sơ nhạt