- Khải Văn. Tinh Tinh nhìn Tô Khải Văn lái xe đến bên cạnh, đeo vào chiếc túi màu vàng chanh của cô và cất bước đi đến, mở cửa xe đi vào, hỏi: - Vừa rồi Thẩm Hoài đến đón Thành Di đi ăn cơm, anh có nhìn thấy không?
Đàm Tinh Tinh không nhìn thấy Tô Khải Văn dừng một lúc lâu dưới bóng cây đối diện đại lộ, còn tưởng rằng y vừa mới đến, ríu ra ríu rít đem sự việc vừa rồi kể cho Tô Khải Văn nghe, để y biết chuyện chiếc xe cũ kĩ của Thẩm Hoài vừa rồi tắt máy ở ven đường phải dùng đến xe đạp.
Tô Khải Văn không muốn Đàm Tinh Tinh hiểu lầm y sợ Thẩm Hoài, mới dừng xe ở góc đối diện đường cái mà không lập tức đến đây, nghe cô ríu ra ríu rít nói không ngừng, sắc mặt u ám nhìn đường phố, màn kịch vừa rồi có quá nhiều thứ cần y suy nghĩ.
Nhìn Thẩm Hoài chở Thành Di rẽ qua góc phố, Vương Đại Trị sắc mặt quả thật rất khó coi mà thu hồi tầm mắt, ánh mắt ẩn chứa tia tàn ác, đưa chân đá vào chiếc xe, quay đầu lại thấy Tô Khải Văn từ lúc nào đã đứng ở trước tòa cao ốc, cũng sửng sốt một hồi lâu mới đè nén nộ khí trong lòng, đi tới chào hỏi: - Tô cục trưởng đến đón Tinh Tinh đi ăn cơm à
- Tôi còn đang nghĩ xe ai trong này cản đường, hóa ra là tiểu tử cậu sao Cánh tay Tô Khải Văn đặt ở cửa kính xe, nhô đầu ra chào hỏi Vương Đại Trị, làm bộ không nhìn thấy màn vừa rồi, cười hỏi: - Sao kéo nghiệp vụ đến nơi này rồi? Quy mô nghiệp vụ của cậu càng ngày càng lớn nha, muốn làm cũng đến tỉnh này rồi, về sau cục chúng tôi không thể thiếu được phải dựa hơi cậu mà làm việc đấy
Tô Khải Văn trong lòng cũng khinh thường khuôn mặt nhỏ nhắn của tên mập Vương Đại Trị này, thậm chí có chút chán ghét, nhưng biết người này đựa vào cha mẹ từng là cán bộ ngân hàng, bản thân lại làm việc ở tỉnh trong vài năm, liền muốn làm công ty tài chính, nói trắng ra chính là lái buôn cho vay, rồi lại không thể không thừa nhận Vương Đại Trị ở Từ Thành coi như cũng là loại người tương đối hữu dụng, mở rộng quan hệ, y về sau phải ở Từ Thành phát triển, cũng phải được những người này hỗ trợ giúp đỡ.
- Chút tiền đồ của tôi làm sao dám sánh với Tô cục trưởng? Vương Đại Trị nghe xong lời nịnh nọt của Tô Khải Văn, trong lòng thoáng thoải mái hơn một chút, nói: - Thành Di cùng tên tiểu tử xe rởm kia kết giao, Tô cục trưởng anh cũng quen biết à?
Tô Khải Văn cũng không làm rõ thân phận của Thẩm Hoài, chỉ có điều cười hỏi lại: - Sao thế, tiểu tử cậu đối với Thành Di vẫn chưa hết hy vọng hả?
Tô Khải Văn tất nhiên sẽ không cố ý xúi giục Vương Đại Trị đeo bám Thành Di, nhưng Vương Đại Trị thực sự muốn đeo bám Thành Di, y cũng vui vẻ muốn nhìn thấy, nghĩ thầm, đợi cho Vương Đại Trị mù quáng bị miếng sắt trên người Thẩm Hoài đâm cho đầu rơi máu chảy, làm cho Thẩm Hoài có nhiều kẻ thù phức tạp, lại có gì không tốt hay sao?
- . Nghe Tô Khải Văn nói như vậy, Vương Đại Trị dộng mạnh chân xuống đất, cười khổ nói: - Tô cục ngài không cần cười tôi, Thành Di hẳn là thấy tôi chướng mắt. Tuy nhiên tên tiểu tử kia thực sự thì chính anh cũng thấy, hắn chỉ là công tử bột ăn cơm chùa, ta chỉ sợ Thành Di chân ướt chân ráo bước vào đời, bị tên tiểu tử kia lừa gạt
Tô Khải Văn cười lớn, không nói gì nữa, cùng Vương Đại Trị nói lời chào, lái xe rời khỏi.
Đàm Tinh Tinh nghi hoặc nhìn Khải Văn liếc mắt một cái, không biết y tại sao lại không mang thân phận thật của Thẩm Hoài nói cho Vương Đại Trị nghe, nhưng cô cũng không nói gì thêm.
Cư xá Trần Nguyên Kiều hiện lên trước mặt, Thành Di sợ người quen nhìn thấy, ngồi ở sườn xe phía trước, rúc vào lồng ngực Thẩm Hoài, cũng nghiêm chỉnh nhìn mặt Thẩm Hoài, cúi đầu nhẹ giọng nói: - Để tôi xuống đây đi, người khác nhìn thấy không tốt Giọng điệu êm dịu vô cùng.
Chỗ ở của vợ chống Tống Văn Tuệ, Đường Kiến Dân là ở cư xá Trần Nguyên Kiều, cho dù không thể so sánh với đại viện đẳng cấp trang nghiêm của người nhà Tỉnh ủy, cũng là căn cứ của dòng họ quan lại giàu có ở Từ Thành, có không ít cán bộ và người nhà sống ở đây.
Thành Di có cha là Ủy viên dự khuyết trung ương, ở tỉnh người biết không nhiều lắm, nhưng người ở cấp cao không biết cũng là cực nhỏ.
Thành Di còn hơi ngượng ngùng để người giới thượng lưu thấy bộ dạng của cô và Thẩm Hoài như vậy.
- Đã chạy qua hai con đường rồi, trời rất nóng đấy, ai không có việc gì làm lại chạy đến nhìn chúng ta chứ? Nhìn thấy trán Thành Di rịn đầy mồ hôi, Thẩm Hoài mặt dày nói.
Thấy Thẩm Hoài vẫn không ngừng xe, trực tiếp chạy vào trong cư xá, Thành Di bấm một cái lên cánh tay hắn, cũng không nói gì nữa.
Đợi đến khi tới sân trước nhà cô út, Thẩm Hoài mới dừng xe lại để Thành Di xuống, với tay nhấn chuông cửa.
Một lát sau chỉ thấy cô út người mang tạp dề từ trong phòng chạy ra, vừa đi vừa oán giận nói:
- Không phải nói sẽ ghé sớm sao, làm sao bây giờ mới đến? Đợi đến khi nhìn thấy Thẩm Hoài dắt xe đạp vào, Thành Di mặt mũi đỏ lựng, khuôn mặt nũng nịu đứng ở bên cạnh, lại lập tức ngưng tiếng trách móc, đặc biệt chú ý đến sau khi Thẩm Hoài đẩy xe đạp, Thành Di thẹn thùng đến độ sắp quay mặt sang chỗ khác, hai mắt sáng ngời nét cười đã chạy tới mở cửa sân nói: - Trời rất nóng mà chạy xe đạp, da mặt con cũng dày đến thế mà thôi, cũng không sợ Thành Di cũng bị phơi nắng
- Da mặt con dày ở chỗ nào? Cô út người yêu thương Thành Di, cũng không cần tổn thương con như vậy. Thẩm Hoài hỏi: - Xe bị hư giữa đường rồi, con cũng không muốn trời nóng như vậy lại chạy xe đạp đến chỗ này. Chiếc xe con này nhỏ, Thành Di lại nặng hơn so với trong tưởng tượng của con, đường đến đây quả thật tốn nhiều sức.
- Liệu hồn con đó tên tiểu tử kia, thích muốn chết còn giả vờ, dáng người Thành Di tốt như vậy, làm sao lại nặng quá chứ. Là tiểu tử con không kiên trì rèn luyện, lái xe đạp cũng không nổi Tống Văn Tuệ vỗ vai Thẩm Hoài một cái, kéo tay Thành Di vào sân, giống như sợ người khác không biết Thẩm Hoài cùng Thành di chạy xe đạp đến đây, hướng về phía bên trong nói lớn: - Thẩm Hoài chạy xe đạp chở Thành Di đến, chúng nó thực sự rất lãng mạn, chỉ hại chúng ta chờ đến nửa ngày
Thẩm Hoài nhìn thấy Tri Bạch cùng Tống Đồng đi ra, tò mò hỏi: - Tri Bạch tại sao cũng ở đây?
- Tôi cũng không biết cậu sẽ ở lại Từ Thành, còn tưởng cậu đã trực tiếp quay trở về Đông Hoa từ lâu rồi.
Chu Tri Bạch nói: - Buổi sáng tôi đến Ngu Sơn bàn việc, Tống Đồng gọi điện thoại gọi tôi lại đây, cũng không nói cậu sẽ ghé qua Lại cùng Thành Di chào hỏi vài câu.
Chuyện cùng Lý Cốc thảo luận bí mật, Thẩm Hoài còn chưa kịp thông báo cô nhỏ, nhất thời quyết định ở lại Từ Thành cũng chỉ nói với Đào Kế Hưng một tiếng, tạm thời cũng không vội nói ra sự tình, chỉ nói: - Nhất thời quyết định ở lại Từ Thành hai ngày
Tống Đồng lại hiểu lầm Thẩm Hoài lưu lại là có mưu tính, nói: - Ôi, cả ngày chỉ biết nói người khác cố gắng làm việc, chính mình lén lén lút lút ở lại Từ Thành chơi, thế thì đừng nói
- Nói chuyện cũng không biết lớn nhỏ! Tống Văn Tuệ cười đánh con gái một cái.
- Con chính là muốn thúc giục Thẩm Hoài nên quan tâm Thành Di, đàn ông suốt ngày bận rộn công tác, thật là hết sức nhàm chán. Tống Đồng nói, vừa cường điệu hóa chỉ vào Thẩm Hoài đang đẩy xe đạp hỏi: - Xe đạp nhỏ như vậy, anh muốn đến đây, dáng người Thành Di lại cao như vậy, ngồi lên như thế nào được? Cô lại lôi kéo Chu Tri Bạch, cố ý trêu đùa Thành Di, nói: - Một ngày nào đó chúng ta cũng mua một chiếc xe như vậy dạo chơi được không?
Thành Di bình thường tính tình rất hào phóng, chỉ là không nghĩ đến gia đình cô út Tống Văn Tuệ hôm nay không chỉ gọi cô cùng Thẩm Hoài đến dùng cơm, lúc này Tống Đồng lại cố ý trêu đùa cô, để nhiều người chăm chú nhìn như vậy, cô cũng đỏ mặt tía tai, trừng mắt uất ức nhìn Tống Đồng một cái.
Thẩm Hoài giao xe đạp cho Tống Đồng nói: - Cô thích như vậy thì tặng cho cô, cô cùng Chu Tri Bạch đi ra ngoài, dạo chơi một vòng rồi trở về, hài lòng chưa?
- Chúng ta da mặt mỏng rất ngại trước mặt dân chúng thể hiện tình cảm, làm sao bây giờ? Hay là các người làm mẫu một chút đi? Tống Đồng cười hỏi.
- Miệng con thật phải tìm một cây kim khâu lại mới được! Tống Văn Tuệ vừa cười vừa đánh con gái một cái, vội vàng tiến vào sân nhà.
Thẩm Hoài đi vào sân, mới nhìn đến trong sân ngoại trừ xe Audi riêng của cô út cùng với chiếc Large crown của Chu Tri Bạch, sát bên trong còn có một chiếc Mercedes Benz màu đỏ, là xe của Tạ Chỉ. Hắn thăm dò đi vào trong xem, quả nhiên Tạ chỉ cùng Tống Hồng Kỳ đang đứng ở phòng khách nhìn về hướng này.
Thẩm Hoài nhìn Tống Hồng Kỳ gật đầu một cái, nói: - Bác hai cũng ở Từ Thành sao?
Tống Hồng Kỳ liếc mắt nhìn Thành Di một cái, trong lòng kinh nghi bất định, nhưng vẻ mặt lại hết sức bình thường, nói: - Hai ngày trước đi công tác ở Hồng Kông, ngày hôm qua mới đến Từ Thành, xế chiều phải rời khỏi; biết cô út bên này có nấu cơm, bèn cùng Tạ Chỉ ghé đây chờ ăn chực
Tạ Chỉ khăng khăng ở lại Đông Hoa, làm việc ở Từ Thành, Tống Hồng Kỳ trong khoảng thời gian này cũng không phải lần đầu tiên đến Từ Thành, cố tình hôm nay chạy đến đây ăn chực? Thẩm Hoài nhìn Tạ Chỉ liếc mắt một cái, lạnh lùng cười trong lòng, cũng không noi ra tâm tư Tống Hồng Kỳ và Tạ Chỉ, lại hỏi: - Hồng Nghĩa trong khoảng thời gian này không phải cũng ở Từ Thành sao, anh ấy tại sao hôm nay cũng không đến đây? Tôi cũng đã một thời gian không gặp anh ấy rồi.
- Hồng Nghĩa thu tâm lại không được, tôi đến Từ Thành cũng không thấy người của nó. Tống Hồng Kỳ bình thản nói: - Tôi còn tưởng hắn ở tỉnh Hoài Hải này, cậu và nó sẽ chạm mặt tương đối nhiều nữa chứ
- Mọi người không cần gấp, còn một món nữa là có thể bày lên bàn rồi. Tống Văn Tuệ gọi Thẩm Hoài vào phòng bếp phụ giúp: - Thành Di vào nhà nghỉ một lát, con mau tới giúp cô một chút.
Thẩm Hoài biết cô út có chuyện muốn hỏi hắn, cùng đi theo đến nhà bếp, dựa vào khung cửa, hỏi: - Có chuyện gì muốn hỏi con sao?
- Con cùng Thành Di coi như là được rồi chưa? Tống Văn Tuệ liếc mắt thấy Thành Di vào phòng khách, hỏi Thẩm Hoài.
- Xe nửa đường hỏng, cũng chỉ có thể chạy xe đạp đến đây. Thẩm Hoài nói: - Cô út tưởng là chuyện gì?
- Thành Di nếu không muốn, có thể ngồi trên chiếc xe rởm này của con sao? Tống Văn Tuệ trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, nói: - Hiện tại tổ tuần tra Tỉnh Ủy tập trung điều tra Hà Phổ, công việc của Mai Khê, muốn lòng người hoang mang, thật đúng là thời điểm nhạy cảm. Hồng Kỳ vài lần đến Từ Thành, hôm nay đến dùng cơm, chắc từ nơi nào biết được hôm nay con có mặt ở Từ Thành.
- Con từ Hoài Tây sang đây, cùng Trịnh Tuyển Phong ngồi cùng chuyến xe lửa, Tống Hồng Kỳ và Tạ Chỉ chắc chắn biết con sẽ ghé nơi này dùng cơm. Thẩm Hoài đem chuyện buổi sáng khi ra khỏi nhà ga gặp Tạ Thành Giang, Lưu Kiến Quốc kể cho cô út, nói: - Hơn nữa Tỉnh ủy lần này tập trung kiểm tra công tác của Hà Phổ, là có người hướng lên bộ Nông nghiệp tố cáo Hà Phổ vi phạm quy định sử dụng đất. Sau khi tài liệu báo cáo chuyển lên tỉnh, Bí thư Điền Gia Canh mới tạm thời tập trung để mắt tới vấn đề của Hà Phổ, điều này bọn họ cũng đã rõ ràng
- Có người tố cáo lên Bộ Nông nghiệp? Tống Văn Tuệ nghe đến đó trong lòng cũng cả kinh, nhưng nghĩ vậy mới hợp lý, lại nói: - Việc này, cha của con rất có thể cũng không biết sự tình. Nhưng nói ra cũng hiểu được lý do như vậy không đủ thuyết phục, lão tứ Tống Bính Sinh không chỉ từ Bộ Nông nghiệp mà ra, sau cũng làm Phó chủ tịch phụ trách công tác nông nghiệp tỉnh Hoài Hải, làm sao có thể không biết rõ tình hình?
Nghĩ đến đây, Tống Văn Tuệ cũng chỉ có thể mệt mỏi khẽ thở dài một cái, hỏi Thẩm Hoài: - Việc tố cáo, là Lý Cốc ở Phượng Thành tiết lộ cho con biết Tống Văn Tuệ thật ra biết Lý Cốc và Thẩm Hoài cùng đi Hoài Tây, nhưng chưa biết nội dung thảo luận bí mật của bọn họ.
Thẩm Hoài gật đầu, nói: - Bộ Nông nghiệp trực tiếp đem tài liệu chuyển lên Tỉnh ủy, dưới áp lực này, Bí thư Điền Gia Canh cũng chỉ có thể tỏ thái độ cảnh tỉnh Hà Phổ, ở hội nghị công tác đất đai toàn tỉnh kế tiếp, vẫn sẽ nêu tên phê bình Hà Phổ, cho nên rất nhiều người bởi vậy cảm thấy đắc ý
- Bác hai con cuối cùng đúng là không so đấu được với Điền Gia Canh đấy. Tống Văn Tuệ ngoại trừ thở dài cũng chỉ là thở dài, lại nói với Thẩm Hoài: - Con cũng biết tình trạng hiện tại rất phức tạp, những người khác muốn xem trò vui, quan hệ của con và Thành Di có thể thành, thật cũng không thể lại che lấp được. Con cũng không thể dây dưa với các cán bộ và ủy ban trung ương muốn xử phạt Hà Phổ lại xin tiếp viện được