Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 682 - Chương 681: Gió Đông

Chưa xác định
Chương 681: Gió đông

Thẩm Hoài và Thành Di đăng ký thủ tục, chỉ một lát sau Thôi Hướng Đông liền cười ha hả đi ra từ bên trong, nói: - Lẽ nào vợ chồng son các cô cậu còn nhớ tới lão già này. Nhìn túi đồ Thẩm Hoài xách trong tay, thẳng thắn nói: - Ngoại trừ trà Du Sơn, những thứ khác đều xách trở về cho tôi...

- Ngoại trừ hai hộp lá trà, cũng không có thứ gì khác. Cháu và Thành Di ngồi xe buýt tới đây, xách qua xách lại, rất tốn sức, ông già rồi đừng làm khó dễ chúng cháu nữa. Thẩm Hoài vừa cười nói, nhìn Thôi Hướng Đông tóc gần bạc hết rồi, tinh thần vẫn còn vô cùng phấn chấn, xách đồ theo, đi vào trong sân lớn.

Khu cán bộ nghỉ hưu hải quân trên danh nghĩa là thuộc hạm đội Hoài Hải, nhưng phát triển mấy chục năm, đã thành viện an dưỡng quan trọng nhất của cán bộ lão thành quân sự và chính trị tỉnh Hoài Hải; phong cảnh ở trong núi, hoàn cảnh vắng vẻ, cây cối um tùm, nhiệt độ không khí ít nhất thấp hơn ba bốn độ nếu so với dưới chân núi, vô cùng mát mẻ.

Ngoại trừ hoạt động tập thể và chữa bệnh, tòa lầu làm việc ra, cái khác đều là tòa lầu nhỏ gạch đỏ kiểu Xô Viết, cũng xem như là bằng chứng của lịch sử những năm đầu; tạo cảnh trong sân lớn chưa nói tới bao nhiêu tinh xảo, nhưng niên đại lâu dài, hòa hợp với cảnh núi, đường nhỏ lát đá cuội, đi lên đều hơi cấn bàn chân.

Tòa lầu nhỏ của Thôi Hướng Đông và vài cái cán bộ lão thành, ngoài tường lưới sắt là một sườn đồi, ngồi ở sân sau, nghe gió núi thổi qua khe, tiếng thông phập phồng, trong lòng cũng là vui vẻ thoải mái, bao nhiêu chuyện phiền lòng trong thời khắc này đều có thể giảm đi ba phần.

Có hai cán bộ lão thành giúp đỡ Thôi Hướng Đông pha trà, lấy điểm tâm chiêu đãi Thẩm Hoài, Thành Di, sau khi làm xong những việc này cũng không đi, Thành Di cảm thấy có chút kỳ lạ Thẩm Hoài lấy ra mấy gói thuốc từ trong túi quần đưa tới, nói: - Ông Chu, ông Tôn, hai ông hút thuốc nếu bị nhân viên công tác bắt được, cũng không thể bán đứng cháu nha, bằng không lần tới cháu muốn mời các ông thuốc lá, đều khó à...

- Biết rồi, biết rồi. Hai cán bộ lão thành nhận lấy gói thuốc liên tục gật đầu, nói: - Nơi này quản lý cũng quá nghiêm rồi, cô gái trẻ một dữ một hung, hút điếu thuốc cũng giáo huấn cả buổi, so với năm đó ở chuồng trâu còn khổ hơn...

Thành Di cười một tiếng, lúc trước ngồi xe buýt du lịch nhìn thấy Thẩm Hoài mua vài gói thuốc cho vào trong túi quần, cô cũng còn cảm thấy kỳ lạ, hóa ra là giúp đỡ đưa hàng lậu cho những cán bộ lão thành nghiện thuốc lá này.

Thôi Hướng Đông châm lửa hút trước Thẩm Hoài, thản nhiên hút một hơi, nói: - Bây giờ viện dưỡng lão cũng thật là, không chỉ hạn chế chúng tôi hút thuốc, ăn thịt cũng phải theo kế hoạch. Cũng không nghĩ xem chúng tôi đã già bảy tám mươi tuổi rồi, thuốc không hút, rượu không uống, thịt không ăn, sống thêm mấy tháng có ý nghĩa gì...

- Cũng không thể nói như vậy. Thẩm Hoài cười nói: - Các ông mỗi một người đều là tài sản quý giá của Đảng, trách nhiệm của viện dưỡng lão là chăm sóc tốt các ông; cháu mời các ông hút thuốc, có thể phạm vào kỷ luật đấy...

- Chuyện xằng bậy này mà cậu cũng tin sao? Thôi Hướng Đông hỏi.

- Cháu tất nhiên là tin rồi. Thẩm Hoài cười nói: - Hiện tại quốc gia xây dựng cũng vẫn còn ở giai đoạn mò mẫm, các phương diện đều đang níu tảng đá mà qua sông, có những người lão thành như các ông xem xét, muốn đi chệch đường cũng không dễ...

- Thằng nhóc này là nói ẩn ý. Thôi Hướng Đông chỉ vào Thẩm Hoài, nói: - Cậu lần này tới đây có dụng ý không tốt.

- Cháu đây không phải đang khen giá trị của các cán bộ lão thành các ông, làm gì có dụng ý không tốt gì? Thẩm Hoài hỏi.

- Cậu nếu đều nói chúng tôi những người già kinh nghiệm phong phú, còn muốn đến dùng lời này lừa gạt tôi, cậu nghĩ rằng tôi bị cậu lừa dễ vậy à. Thôi Hướng Đông hỏi Thành Di: - Thành Di cháu thành thật hơn, cháu nói cho ông nghe xem, thằng nhãi Thẩm Hoài này tới đây, có phải là có dụng ý không tốt hay không?

Thành Di cười khanh khách lắc đầu nói: - Cháu không biết, ông Thôi không nên hỏi cháu

Thôi Hướng Đông nhả khói thuốc, nói với Thẩm Hoài: - Thằng nhóc như cậu, thật sự cho là những lão già như chúng tôi ở trong núi thì hai tai không nghe thấy việc bên ngoài ư Tỉnh ủy có vài cán bộ lão thành ở khu phía đông, Điền Gia Canh muốn tuần tra ở tỉnh, đã qua đây trưng cầu ý kiến, cũng thuận đường đến chỗ tôi bên này ngồi. Ý trong lời nói của cậu ta cũng không có nói rõ, nhưng trạm tuần tra số một Tỉnh ủy chọn ở Đông Hoa, cũng không phải là tin tức tuyệt mật. Chúng tôi tuy rằng mắt mờ tai điếc, cũng không phải là hoàn toàn không nghe được động tĩnh gì từ bên ngoài...

- Đông Hoa mấy năm nay phát triển nhanh chóng, phát triển quá nhanh cũng dễ dàng dẫn đến một vài vấn đề và mâu thuẫn khá nghiêm trọng, Bí thư Điền Gia Canh lo liệu chu đáo, trạm tuần tra số một đặt ở Đông Hoa, cũng là hy vọng Đông Hoa xây dựng và phát triển có thể bền vững hơn. Thẩm Hoài nói: - Cháu lại cũng không hiểu được những ý nghĩa sâu xa của bác ấy

Thôi Hướng Đông không để ý tới Thẩm Hoài, nói với Thành Di: - Tống Hoa năm đó chính là một lão hồ ly, cái đuôi giấu rất kỹ, Thẩm Hoài là chỉ tiểu hồ ly, cháu sau này nếu sống cùng hắn, nên đề phòng hắn một chút thằng nhãi này giảo hoạt nhất đấy, dù là bán cháu đi, cháu còn ngây thơ không biết gì giúp nó kiếm tiền...

Nhìn hai người già trẻ Thôi Hướng Đông cùng Thẩm Hoài đấu võ mồm, Thành Di chỉ mím môi cười, nói thẳng: - Lời của ông Thôi, cháu nhớ rôi, bảo đảm không để cho Thẩm Hoài bán cháu đi còn giúp anh ta kiếm tiền...

Thôi Hướng Đông gật đầu, nói: - Yến Kinh nhiều cô gái trẻ như vậy, đều nói cháu thông minh, Thẩm Hoài muốn lừa bán cháu cũng khó Cha cháu cũng là cáo già, nên để Thẩm Hoài và ông ta đấu trí đi; ta không chịu già cũng không được rồi.

Thành Di cười khanh khách nhìn về phía Thẩm Hoài, tin rằng Thôi Hướng Đông mấy năm gần đây đều có chú ý sự phát triển của Mai Cương, cũng có thể đoán được Mai Cương trước mắt có thể là gặp khó khăn, ông ta đây là muốn Thẩm Hoài trực tiếp tiếp xúc với cha cô.

Thôi Hướng Đông liếc mắt nhìn Thẩm Hoài chốc lát, thấy hắn không lên tiếng, nói: - Nếu thực sự không có chuyện gì, các cô cậu qua đây đã thăm tôi, tôi lát nữa còn có ván bài, không ngồi cùng các các cô cậu nữa

Thẩm Hoài sờ sờ cái mũi, nói: - Nghe nói hạm đội Hoài Hải có kế hoạch xây dựng trụ sở mới, bây giờ còn đang giai đoạn chọn lựa, lãnh đạo hạm đội có trưng cầu ý kiến về mấy vấn đề này từ chỗ các cán bộ lão thành các ông không ạ?

- Thằng nhóc này lại lòi đuôi ra rồi à? Thôi Hướng Đông đắc ý nói, - Đúng là có chuyện này, cậu có suy nghĩ xấu xa gì, nhanh nhanh thể hiện ra đi.

- Cháu có thể có lòng suy nghĩ xấu xa gì được chứ. Thẩm Hoài cười nói: - Cháu chỉ muốn tranh thủ có thể xây dựng trụ sở mới ở Hà Phổ, đây về sau cũng tiện cho địa phương có thể càng có lực ủng hộ xây dựng quốc phòng. Hà Phổ bên kia có công nghiệp tài nguyên cảng, sửa chữa và chế tạo thuyền đã ở bước phát triển bậc cao, quốc lộ phòng thủ trên biển cùng với đường sắt Từ Đông đông tuyến đều đang xây dựng, cơ sở vật chất tiện ích hoàn thiện, những thứ này đều là phù hợp với yêu cầu xây dựng trụ sở mới của hải quân. Nếu hạm đội quyết định xây dựng căn cứ ở Hà Phổ, Hà Phổ ngoại trừ dành ra một đoạn bờ sông, còn có thể trợ giúp hạm đội cùng xây dựng bến tàu và thuyền, sửa chữa và chế tạo căn cứ...

- Thằng nhóc này, cái đuôi này thò ra quá nhiều rồi. Thôi Hướng Đông nói: - Theo lẽ thường mà nói, xây dựng quốc phòng đất dùng có thể trực tiếp chuyển từ địa phương không hoàn lại nhưng cũng chưa thấy chủ động như vậy bao giờ. Địa phương muốn bỏ vốn vào kinh phí quốc phòng, ngược lại cũng là chưa thấy nhiều...

- Hiện tại kinh phí quốc phòng khó khăn, địa phương có nghĩa vụ ủng hộ. Thẩm Hoài nói: - Xây dựng quốc lộ phòng thủ trên biển, còn không phải địa phương ra mặt sao? Sao lần trước ông Thôi không nghi ngờ cháu có dụng ý không tốt, lần này lại cứ nghi ngờ cháu có dụng ý không tốt?

Thôi Hướng Đông không để ý tới Thẩm Hoài, nhìn về phía Thành Di, hỏi: - Lời thằng nhóc này, ông có thể tin không?

Thành Di tuy rằng không có ý định theo chính trị, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đối với lề lối và phương thức vận hành quyền lực trong nước vẫn hiểu rõ, lúc này lại hiểu được dụng ý của Thẩm Hoài :

Hiện tại có người làm báo cáo về việc Hà Phổ vi phạm quy định trưng đất, bộ Nông nghiệp mặc dù không trực tiếp phái tổ công tác xuống dưới điều tra, mà đem tài liệu chuyển qua cho Tỉnh ủy xử lý, nhưng áp lực này từ trên xuống dưới từ đầu tới cuối vẫn tồn tại. Nếu Tỉnh ủy xử lý không thể làm cho một vài người người thỏa mãn, lại có người tiếp tục soi thấu chuyện này, sự việc có thể bay lên đến mức độ rất cao, vấn đề sẽ trở nên càng thêm phức tạp và khó giải quyết.

Suy nghĩ của Thẩm Hoài là, những người này nếu làm báo cáo trên cơ sở Hà Phổ vi phạm quy định trưng đất, hắn sẽ đem một phần đất trưng dụng được chia cho hải quân làm căn cứ kiến thiết, làm cho nước khấy đục Để những người muốn tiếp tục khấy đục nước này bởi vì thái độ cân nhắc không ra mà có chút kiềm chế.

Đương nhiên, trong lúc Hà Phổ rõ ràng đã trở thành các phe thế lực tranh đấu, cho dù Thẩm Hoài cho ra điều kiện hấp dẫn người khác hơn nữa, khả năng quân đội chủ động dính vào vũng nước đục cũng không lớn, Thôi Hướng Đông những cán bộ lão thành này ủng hộ hay không, mới càng trở nên quan trọng hơn.

Thấy Thôi Hướng Đông "ép hỏi" Thành Di, Thẩm Hoài giơ tay đầu hàng nói:

- Được, được, cháu nói thật với ông Thôi, cháu cũng không có làm việc gì trái với lương tâm, nếu còn không nói cũng không biết ông Thôi lại hiểu lầm cháu ở Hà Phổ dọa nam nạt nữ gì rồi...

- Vậy cậu nói đi. Thôi Hướng Đông nói: - Thằng nhóc như cậu mỗi lần trở về đều có thể tính toán rõ ràng, lần này bày ra một bộ dạng chịu thiệt, muốn làm cho tôi không nghi ngờ cũng khó có khả năng. Nhất định là có cửa ải khó khăn gì không qua được, mới chạy tới nghĩ kế kéo bộ xương già như ta xuống vũng nước đục

- Cháu cũng không quá quắt như ông Thôi nói như vậy. Thẩm Hoài nghiêm mặt nói: - Muốn xây dựng quốc lộ phòng thủ trên biển, hy vọng hải quân có thể đem căn cứ xây dựng ở Hà Phổ, quy hoạch khu bờ sông đều có dự lưu, cũng không phải là cháu nước tới chân mới nhảy Bây giờ nói qua kế hoạch trước một chút, cũng quả thực là làm lộ ra ngoài.

Thẩm Hoài tiếp đó đem vấn đề xung quanh trưng đất trái pháp luật mà nảy sinh nhiều vấn đề nói cho Thôi Hướng Đông biết, nói: - Ở huyện trưng thu đất hơi nhanh một chút, mấu chốt vẫn là khu công nghiệp cần trải rộng ra dọc ven biển, dính đến xã, thị trấn, thôn tổ khá là phân tán, phạm vi quy hoạch cũng quả thật có chút vượt qua yêu cầu của khu kinh tế mới cấp tỉnh, khiến cho số lượng đất canh tác còn lại ở huyện giảm xuống khá lớn. Tuy rằng từ năm trước ở huyện vẫn luôn chuẩn bị trình báo sự việc khu kinh tế mới cấp quốc gia, nhưng chuyện này đến bây giờ cũng còn chưa có kết quả, để người khác giật tóc, cháu cũng chỉ có thể nhận. Đương nhiên, ở huyện mặc dù ở phương diện ném đá vượt sông đi hơi nhanh một chút, nhưng có một vài nguyên tắc vẫn giữ gìn. Tất cả đất trưng dụng, đều do công ty quản lý vốn riêng của nhà nước thống nhất quản lý, trước mắt đã hoàn thiện trình tự đấu thầu, bán đấu giá; có được tiền lời đất, ngoại trừ dùng cho phương diện xây dựng cơ bản, cũng từng bước tăng thêm khoản tiền đối sách di dời an trí trợ cấp cho người dân, ít nhất với người dân không sinh ra mâu thuẫn gì lớn. Trước mắt, trong nước khi chính sách kinh tế buông lỏng, khuyến khích địa phương mạnh dạn tiến tới, nhưng khi chính sách kinh tế buộc chặt, lại nắm lấy địa phương lúc này giết gà dọa khỉ Cá nhân cháu thì không sao cả, nhưng Hà Phổ lần này nếu chẳng may bị lấy ra làm điển hình, không cần nói Đông Hoa, cháu lo lắng toàn tỉnh đều chịu ảnh hưởng. Cháu hai ngày nay ở lại Từ Thành, cũng là Bí thư Điền Gia Canh muốn hẹn sau khi họp ở Yến Kinh trở về tìm cháu bàn bạc

- Thằng nhóc như cậu làm việc thật sự là lá gan quá lớn, cách đi hoang dã. Thôi Hướng Đông nghe Thẩm Hoài thuật lại sự việc từ đầu đến cuối, giận dữ nói:

- Tôi năm đó ở phía trên té ngã xuống, thằng nhóc như cậu quả nhiên là không thể chịu nghe lời dạy bảo của người khác. Cậu lấy tài liệu chi tiết cho tôi xem, tôi mấy chục tuổi rôi, cũng không thể để cậu qua mặt được

- Cháu nếu lấy tài liệu cho ông xem, có khi tài liệu là cháu soạn ra để làm loạn tinh thần ông đó. Thẩm Hoài cười nói: - Tài liệu của những người tố cáo lên bộ Nông nghiệp, ông muốn, chắc là không khó nhìn thấy chứ?

- Được, được. Thôi Hướng Đông bất đắc dĩ nói: - Ta biết ngay vấn đề nhiều rồi, sẽ nhảy vào cái hầm cậu đào, sớm biết như vậy, thấy các cô cậu tới đây, đã trực tiếp đuổi các cô cậu đi cho bớt việc rồi.

Bình Luận (0)
Comment