Chu Tri Bạch và Tống Đồng về Đông Hoa trước rồi, tuy nhiên sau khi biết Thẩm Hoài hai ngày này sẽ ở lại Từ Thành, đặc biệt sau khi biết rằng có người tố giác Hà Phổ vi phạm quy định trưng đất chuyện lớn như vậy với bộ Nông nghiệp, Tống Hồng Quân buổi chiều cũng đặc biệt từ Hongkong bay tới, gặp mặt Thẩm Hoài.
Đợi Thẩm Hoài từ sở cán bộ lão thành trở về, mọi người ngồi trong phòng khách bàn chuyện Thành Di hôm nay cũng không có trở lại đơn vị nữa, buổi tối còn muốn ở lại ăn cơm.
Cho dù biết Thôi Hướng Đông sẵn lòng bôn ba vì việc căn cứ đồn trú mới của hạm đội Hoài Hải, Tống Hồng Quân vẫn còn chút lo lắng, nói: - Ông Thôi thực sự là người nhiệt tình, nhưng việc này ông Thôi chưa chắc có thể làm hăng hái...
Hạm đội Hoài Hải bao gồm cảng mẹ ở bên trong, trước mắt có hai căn cứ an ninh cấp quân đoàn, ba cái căn cứ đồn trú cấp sư đoàn. Trước mắt trong nước đối với đầu tư xây dựng lực lượng quốc phòng, hạm đội Hoài Hải phải xây dựng một căn cứ an ninh mới, hơn nữa chính là căn cứ đồn trú cấp sư đoàn.
Tuy nhiên, cho dù Tống Hồng Quân đối với quốc phòng không quan tâm lắm, cũng biết vị trí và đầu tư xây dựng của một căn cứ đồn trú cấp sư đoàn, căn bản cũng không phải là chuyện mà bộ phận hạm đội Hoài Hải có thể quyết định, thậm chí Bộ tư lệnh hải quân cuối cùng vẫn phải trong vấn đề này nghe theo ý kiến của quân ủy.
Thôi Hướng Đông là một trong tướng lĩnh thời kỳ đầu sáng lập hạm đội Hoài Hải, hạm đội Hoài Hải và Bộ tư lệnh hải quân trong vấn đề vị trí căn cứ đồn trú mới, sẽ xin ý kiến của những cán bộ lão thành của bọn họ, nhưng Thôi Hướng Đông rốt cuộc có thể trực tiếp ảnh hưởng đến phương diện ra quyết định của việc này hay không, Tống Hồng Quân lại không có lòng tin.
- Thôi Vĩnh Bình sắp tới có thể sẽ điều đến hạm đội Hoài Hải giữ chức phó Tư lệnh. Tống Văn Tuệ gõ trán, hỏi Thẩm Hoài: - Cháu nói muốn đi Yến Kinh, là muốn đi tìm Thôi Vĩnh Bình sao?
- Còn trò này sao? Tống Hồng Quân nghe cô út Tống Văn Tuệ nói như vậy, ngược lại sửng sốt, hỏi Thẩm Hoài: - Thằng nhóc này có phải đã sớm tính đến chuyện này hay không?
Thành Di ngồi một bên, cũng kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài Chuyện này khiến cho Thôi Hướng Đông lui ra khỏi quân đội gần hai mươi năm đi đẩy mạnh, hơi khó khăn, nhưng nếu Thôi Vĩnh Bình thật sự đến hạm đội Hoài Hải giữ chức phó Tư lệnh rồi, vậy do Thôi Vĩnh Bình đẩy mạnh chuyện này, liền hoàn toàn khác rồi.
Nói cho cùng, mấu chốt nhất vẫn là làm sao mới có thể bảo Thôi Vĩnh Bình bằng lòng đến vũng nước đục này?
Có lẽ cao tầng hải quân đang tại ngũ khác sẽ không đặc biệt coi trọng ý kiến của Thôi Hướng Đông, Thôi Vĩnh Bình là con trai của Thôi Hướng Đông, chưa chắc có thể bỏ qua ý kiến của Thôi Hướng Đông.
Thành Di lúc này mới hiểu được, vì sao khi cô và Thẩm Hoài rời khỏi sở cán bộ lảo thành, Thôi Hướng Đông nói Thẩm Hoài đào hầm cho ông rồi, hoá ra Thôi Hướng Đông biết Thẩm Hoài hy vọng ông ta có thể chuyển đưa đề nghị tương quan cho con của ông ta - Thôi Vĩnh Bình...
- ... Thẩm Hoài cười khổ nói. - Làm gì sớm tính đến được, cháu cũng là gần đây mới biết được Thôi Vĩnh Bình có khả năng điều đến hạm đội Hoài Hải, ban đầu cũng không nghĩ qua sự việc của hai bên có thể hợp lại.
Thấy bọn Tống Hồng Quân không tin tưởng lắm, Thẩm Hoài bèn nói kỹ hơn một chút: - Hà Phổ hiện tại liên hợp cùng hải quân muốn làm xây dựng đường phòng thủ trên biển, ngoại trừ cái này ra, hải quân còn có hai đội ngũ xây dựng cơ bản, trực tiếp tham dự công trình cơ bản xây dựng cảng Tân Phổ, cho nên tin tức hải quân bên kia, tôi tương đối biết rõ hơn so với Hồng Quân một chút. Kỳ thật, cho dù không có chuyện này, tôi cũng hy vọng hạm đội Hoài Hải có thể xây dựng căn cứ đồn trú mới ở Hà Phổ, chỉ có điều địa phương sẽ không cấp ra nhiều điều kiện ưu đãi như vậy, mà trái lại sẽ trông cậy vào việc xây dựng căn cứ đồn trú và nơi đóng quân, có thể tiến thêm một bước xúc tiến hoàn thiện cơ sở phương tiện khu vực vùng duyên hải bắc bộ Hà Phổ. Ngoại trừ quân cảng cùng nơi đóng quân ra, dù sao còn có rất nhiều cơ sở phương tiện đều là quân dân có thể xài chung. Phương diện Hải quân cũng đã sớm đối với vùng duyên hải vịnh Hoài Hải tiến hành khảo sát nhiều lần, theo tôi biết, vùng đất phía bắc Tân Phổ rõ ràng xếp vào một trong ba địa chỉ chuẩn bị chủ yếu, ở trong bộ phận hạm đội có quá nhiều thứ thảo luận. Tuy nhiên, coi như trước trong nước đối với đầu tư xây dựng hải quân, cho dù hạm đội Hoài Hải quyết định xây dựng căn cứ đồn trú mới ở Tân Phổ, thật sự đợi cho quân ủy khởi động xây dựng, rất có thể cũng phải kéo dài nhiều năm Nói như vậy, đối với chúng ta mà nói chính là nước xa không cứu được lửa gần...
Tống Hồng Quân lúc này có thể hiểu được toàn bộ kế hoạch của Thẩm Hoài.
Có ít người ở sau lưng xúi giục bộ Nông nghiệp đến điều tra vấn đề Hà Phổ vi phạm quy định trưng đất, nếu hiện tại hạm đội hải quân Hoài Hải dùng đất trưng dụng huyện Hà Phổ xây dựng căn cứ đồn trú mới, bộ Nông nghiệp vẫn muốn điều tra vấn đề Hà Phổ, vậy cũng trực tiếp lôi hạm đội Hoài Hải vào điều này hiển nhiên không phải cán bộ nào của bộ Nông nghiệp hoặc là các bộ và uỷ ban trung ương bằng lòng mạo hiểm liều mình.
Nếu không đẩy mạnh, nếu đợi sau khi bộ Nông nghiệp hoặc các bộ và uỷ ban trung ương xử phạt xong vấn đề của Hà Phổ, hải quân mới quyết định xây dựng Căn cứ đồn trú mới ở Tân Phổ, khởi động xây dựng, vậy đối với giải quyết vấn đề trước mắt không có trợ giúp gì rồi.
Muốn quấy đục nước, quấy đến mức làm cho người ta không thể nói chuyện về vấn đề trưng đất ở Hà Phổ, thì phải đem hai chuyện này gộp lại.
Tống Hồng Quân vỗ đùi nói: - Việc này tôi thấy có thể thành, hải quân hiện tại nghèo rớt mồng tơi!
Thẩm Hoài gật đầu, nói cho cùng chỗ hắn dựa vào ngoại trừ Thôi Hướng Đông tính tình ngay thẳng, sẽ giúp bọn hắn lên tiếng ra, chủ yếu hơn chính là hải quân hiện giờ nghèo rớt mùng tơi.
Cũng không chỉ một nhà hải quân hoặc là hạm đội Hoài Hải nghèo rớt mùng tơi, mà toàn quân đều nghèo.
Dự toán chi tiêu quốc phòng, bình thường Cục cán bộ cấp huyện không có khả năng nắm biết rõ ràng tỉ mỉ, còn đối với Thẩm Hoài người có nguồn thông tin mà nói, thì không phải cái gì bí mật.
Năm 97 chi tiêu quốc phòng không quá tám mươi tỷ, khấu trừ cuộc sống thường ngày của toàn quân hơn ba triệu quan binh, huấn luyện và giữ lại chi tiêu ra, kinh phí thực sự có thể sử dụng cho chuẩn bị trang bị mới, xây dựng trụ sở mới cực kỳ ít ỏi. Hơn nữa sau khi phần kinh phí này trước phải chia cho ba quân hải lục vũ trang, đến tay hải quân, còn phải tiếp tục chia đều cho bốn hạm đội lớn chia đến trên đầu hạm đội Hoài Hải, có lẽ cũng thừa lại không đến bốn năm trăm triệu.
Là một trong bốn hạm đội hải quân chiến đấu lớn nước Cộng hoà, hạm đội Hoài Hải hàng năm kinh phí trang bị chiến hạm mới và đầu tư xây dựng cơ bản thậm chí cũng chưa tới bốn năm trăm triệu, quân phí vô cùng khó khăn thì chỉ nghĩ cũng có thể biết được rồi.
Ý nghĩ hạm đội Hoài Hải muốn ở khu vực vịnh Hoài Hải xây dựng căn cứ đồn trú mới này, cũng đã có từ nhiều năm rồi. Bao gồm xây dựng đường phòng thủ trên biển vịnh Hoài Hải, cũng từ sớm đã liệt kê lập kế hoạch bộ an ninh hải quân hậu cần.
Chỉ la do ơ quân phí thiếu thốn, nguồn vốn chủ yếu của đường phòng thủ trên biển vẫn là địa phương xuất ra, tích cực đẩy mạnh, mới chia giai đoạn khởi động xây dựng.
Xây dựng căn cứ đồn trú mới, ngoại trừ bến tàu ra, còn dính đến một loạt xây dựng phương tiện bảo đảm đồng bộ bao gồm nơi đóng quân, khu sinh hoạt, bệnh viện, trường học, nhà máy sửa chữa và chế tạo, cần số lượng tiền vốn đầu tư nhiều hơn nữa.
Tuy rằng xây dựng quốc phòng có thể không ràng buộc từ địa phương hoạch ra, nhưng bố trí giải phóng mặt bằng, bồi thường, cũng là phải chi từ kinh phí quốc phòng, đây lại là một số khoản tiền mà hạm đội Hoài Hải ở phía trước khởi động xây dựng căn cứ mới nhất định phải chi ra.
Cho nên ngành hải quân rất nhiều chuyện đều có ý tưởng, nhưng cuối cùng đều bởi vì không có tiền, việc gì cũng không đẩy mạnh được..
Hiện tại cái điều kiện ưu đãi khác không nói, huyện Hà Phổ trực tiếp đem mấy ngàn mẫu đất san bằng tặng không cho hải quân xây dựng căn cứ đồn trú mới, đối với quân đội mà nói, mấy khoản tiền mấy chục triệu bố trí giải phóng mặt bằng trực tiếp không cần tiêu đây đối với hạm đội Hoài Hải ngay cả nút áo quân trang đều tính toán mà nói, sức hấp dẫn hiển nhiên sẽ không nhỏ.
Đương nhiên, ngoại trừ đầu tư xây dựng căn cứ đồn trú mới cần thiết cung cấp đất miễn phí ra, còn có rất nhiều phương tiện quân dân xài chung, địa phương cũng có thể bỏ vốn tham gia xây dựng, có thể tiến thêm một bước thay quân đội tiết kiệm kinh phí.
Tống Văn Tuệ gật đầu, nói: - Cơ hội luôn để lại cho người làm việc, đầu tư xây dựng đường phòng thủ trên biển giai đoạn trước, xem như đặt một cơ sở tốt. Thôi Vĩnh Bình tuy rằng mặt lạnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn từ chối người ở ngoài ngàn dặm, việc này nói không chừng có thể thành Ý tưởng này nếu có thể có được sự ủng hộ của Điền Gia Canh, vậy thì càng tốt...
Thẩm Hoài gật đầu, nói: - Điền Gia Canh ngày mai mới có thể từ Yến Kinh trở về, con sẽ đề xuất việc này với ông ta
Từ khi nhà cô út ra ngoài, Thẩm Hoài lái xe đưa Thành Di về ký túc xá; trời đã rất khuya, Thẩm Hoài chia tay với Thành Di ở lầu dưới ký túc xá.
Thành Di đi vào sảnh lớn, lại quay trở lại, Thẩm Hoài tắt động cơ xe, xuống cửa xe hỏi: - Sao vậy, đã trễ thế này sẽ không mời anh lên phòng chứ? Anh thực sự chưa chuẩn bị gì hết!
- Dẹp, chỉ suy suy tưởng Thành Di hờn dỗi trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, nghĩ thầm rằng lúc này để Thẩm Hoài đi lên phòng ngồi một lát, chẳng khác nào ám chỉ hắn có thể ở lại qua đêm sao? Trong lòng của hắn ngược lại sướng muốn chết! Giơ tay gõ nhẹ đầu Thẩm Hoài một cái, nói: - Em hỏi anh, những việc xảy ra ở Hà Phổ trong khoảng thời gian này, có muốn em nói với ba của em một chút hay không?
Nghe Thành Di hỏi như vậy, Thẩm Hoài cũng ngẩn ra.
Hắn và ba Thành Di cũng chưa tiếp xúc nhiều lần, cho dù mấy lần tiếp xúc không nhiều lắm đó, cũng có người khác ở đó, ba cô là bề trên, hắn là tiểu bối, không có cơ hội nói chuyện ngang hàng, cho nên hắn đối với ba của Thành Di - Thành Văn Quang cũng khó có nghiền ngẫm trực tiếp Mặc dù quan hệ sắp tới của hắn và Thành Di duy trì, thái độ của ba Thành Di cực kỳ mập mờ, nhưng phán đoán theo cô út đối với ba Thành Di thể hiện ngấm ngầm chịu đựng mà nói, Thẩm Hoài vẫn không đoán ra ba của Thành Di trong lòng rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Thẩm Hoài cũng không rõ lắm ba Thành Di có đáng qua nhờ giúp đỡ hay không, hay là xin cứu viện từ ba Thành Di thậm chí có thể trước tiên để lộ tin tức mấu chốt đến nỗi sự việc càng không thể vãn nổi.
Hoặc là Thành Di đơn thuần hy vọng ba cô có thể trở thành trợ lực bên cạnh, hoặc là Thành Di càng rõ hơn suy nghĩ thật sựu của ba cô Thẩm Hoài trầm ngâm chốc lát nói: - Anh không biết có n em nói chuyện này với ba em hay không nữa, em quyết định đi; dù sao con rể anh đây đến hiện tại cũng còn không mò được tiện nghi gì, nếu thật là mất rồi, đoán chừng sẽ đau lòng một trận...
- Anh lại muốn mò được tiện nghi gì đây? Thành Di nghe mấy lời lộn xộn của Thẩm Hoài, hờn dỗi hỏi lại một câu, lại cảm thấy lời này có chút ấm áp, mím miệng xấu hổ, nói tiếp: - Vậy em tự mình quyết định muốn gọi điện thoại cho ba hay không, gọi điện thoại như thế nào tuy nhiên, nếu em làm hư việc rồi, anh đừng có trách em.
- Không trách em. Thẩm Hoài cười nói: - Dù sao anh bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tâm lý xấu nhất, cùng lắm thì mất hết tất cả, trốn đi sống cuộc sống tiêu dao tự lo, thực sự hưởng thụ cuộc sống dọa nam nạt nữ, không hề chộn rộn những chuyện này nữa...