Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 687 - Chương 686: Khổ Não

Chưa xác định
Chương 686: Khổ não

Nhìn thấy Thẩm Hoài rời đi, cảm thấy có chút mất hứng, Lý Cốc ở phía trước cửa sổ xoay người lại nói với Điền Gia Canh rằng: - Tôi thấy trong lòng Thẩm Hoài ít nhiều cũng có chút không cam tâm...

Điền Gia Canh bình tĩnh nói: - Mấy năm gần đây, Thẩm Hoài gồng mình làm việc, ít nhiều khiến người khác hiểu lầm rằng hắn độc đoán ngang ngược, mà không nhìn ra hắn đang dựa thế người khác, hoặc chỉ thấy được hắn mượn thế mà tiến lên, chứ không nhìn ra sự nhượng bộ của hắn. Hắn là người sáng suốt, hành sự có tham vọng, nhận thức rất tỉnh táo về hiện thực. Tôi nghĩ, cho dù trong lòng hắn có chút ngăn trở, cũng tự biết lựa chọn nào là tốt cho mình, tốt cho Mai Cương.

Lý Cốc cười chua xót, nói:

- Nói tới hiện thực cũng thật tàn khốc, hiện giờ tôi cân nhắc cả ngày cũng đành nhượng bộ, thỏa hiệp. Không chỉ suy nghĩ xem làm thế nào để nhượng bộ mà còn phải nghĩ xem người khác liệu có chịu thỏa hiệp hay không. Nói đến đây, tôi thực ngưỡng mộ Thẩm Hoài, hắn ở cơ sở cứ giống như một con sói chẳng kiêng sợ một ai, làm việc được mấy năm, khiến người khác lĩnh giáo được sự sắc sảo của hắn, còn tôi lại chỉ có thể khéo lựa mà đùn đẩy, thoái thác...

Điền Gia Canh khẽ cười, nói: - Anh bây giờ chưa gặp phải chuyện, rồi sẽ có lúc anh không thể không tỏ ra sắc sảo. Cái kiểu mạnh mẽ như Thẩm Hoài lại dễ đắc tội với người ta, nhưng có đôi lúc muốn thành sự, lại không thể không học cái tính này của hắn. Tuy rằng sẽ đắc tội với người, nhưng chỉ cần có thể thành sự, tóm lại có thể có được sự ủng hộ của càng nhiều người. Đôi khi, tìm kiếm và liên hợp nguồn sức mạnh ủng hộ ấy cũng là một kỹ xảo.

Nghe Điền Gia Canh nói, Lý Cốc trong lòng cũng đã ngộ ra đôi chút.

Anh ta hiện giờ có thể dựa thế của Điền Gia Canh, cho nên mới dễ dàng xúc tiến nhiều việc, ngộ nhỡ Điền Gia Canh rời Hoài Hải, điều kiện thuận lợi này không còn nữa, nhưng vào lúc công việc của anh ta có thể ảnh hưởng lớn đến lợi ích của một nhóm người, những khó khăn gặp phải sẽ lớn hơn bây giờ rất nhiều, nếu chỉ dựa vào sự "khéo léo đùn đẩy" thì khó mà thành sự được.

- Kể cũng thấy lạ, Tống gia bám lấy tập đoàn Hoài Năng, quấn chặt lấy Mai Cương, lão gia nhà họ Tống cũng không thể hoàn toàn không hay biết gì, nhưng từ đầu đến cuối thái độ của ông ta đều rất mơ hồ. Bí thư Điền, anh nói xem, Tống lão gia có phải cũng có cùng một mối tâm tư như anh không? Lý Cốc hỏi.

- Tống Hoa là lão hồ ly, trong lòng sẽ không hồ đồ. Điền Gia Canh nói: - Có đôi khi con lớn chẳng phải do cha mẹ, Thẩm Hoài đối với chuyện lọc dầu ở Từ Thành, là trực tiếp phụ trách, hơn nữa Tống Kiều Sinh cũng không ưa đứa cháu trai này, ông ta chắc chắn sẽ không đứng ra bao che. Có điều, Đảng ta trải qua bao nhiêu năm đấu tranh gian khổ cuối cùng mới giành được thắng lợi, nhận thức của lớp người đi trước đối với "khổ luyện", "khó khăn", nhất định là sâu sắc hơn chúng ta. Nếu Tống Hoa thực sự hy vọng Thẩm Hoài có thể thành tài, lúc này đây ông ta càng không thể chủ động gia tăng thế lực của Thẩm Hoài, chính là con rồng ẩn tại vực sâu.

Lý Cốc gật gật đầu, biết rằng mặc dù Điền Gia Canh đang nói Thẩm Hoài, cũng chưa hẳn không gửi gắm chút kì vọng vào công việc của mình sau này.

- Cần kẻ biết đoàn kết và có thể đoàn kết mọi người lại, tuy rằng xích mích với nhiều người, nhưng thế giới này suy cho cùng sẽ về tay những kẻ có thể làm nên chuyện. Điền Gia Canh đứng dậy nói: - Cũng không còn sớm, tôi cũng không ở lại đây nói chuyện phiếm nữa đâu.

- Để tôi tiễn bí thư Điền về... Lý Cốc nói.

- Không cần, có vài bước thôi mà. Điền Gia Canh cười nói: - Tôi cũng không đến nỗi ngay cả mấy bước chân cũng không đi nổi.

Lý Cốc đứng ở ven đường nhìn theo bóng Điền Gia Canh càng lúc càng xa dưới ánh đèn đường, cũng thầm nghĩ tới mấy lời cuối mà Điền Gia Canh nói với mình. Điền Gia Canh tuy không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng, so với các vị cán bộ chức cao ba hoa khoác lác ở tỉnh, những người có thể được việc như Thẩm Hoài mới thực sự là người đáng để liên kết.

Nhìn Điền Gia Canh rẽ vào góc phố, Lý Cốc mới đẩy cửa bước vào nhà.

Trần Minh Quyên đứng trong phòng khách hỏi anh ta: - Các anh nói chuyện thật là kì quái, đối với Mai Cương cũng không có ý xấu, nhưng như vậy rõ ràng sẽ là chèn ép người ta, cũng không sợ người khác hiểu nhầm ý tốt của các anh

Lý Cốc lúc này mới biết vợ mình ở trong phòng đã nghe được phía ngoài nói chuyện, cười nói rằng: - Nếu như đến nỗi khổ tâm của bí thư Điền mà Thẩm Hoài còn không hiểu được thì anh ta đã chẳng làm nên chuyện gì

- Mai Cương thực sự khiến người ta e dè vậy sao? Trần Minh Quyên hỏi - Sao em không cảm thấy thế nhỉ?

Lý Cốc đón lấy chén trà vợ rót cho mình, ngồi xuống ghế sa lon, nói: - Bây giờ em không cảm thấy cũng là chuyện bình thường. Bởi vì những số liệu vô tri kia không kịp làm ta cảm nhận trực quan một cách sâu sắc, mà không phải ai cũng có cơ hội chạy đến Đông Hoa để xem xét.

- Em không hiểu

Trần Minh Quyên nói

- Nói với em thế này đi. Lý Cốc nói - Trước khi Mai Cương nổi lên, sản lượng sắt thép của toàn tỉnh vào khoảng trên dưới bốn triệu tấn, vẫn không thể xem như khuyến khích ngành công nghiệp sản xuất, quy mô ngành sắt thép của Đông Hoa chiếm chưa đến 20%. Đến cuối năm nay, sản lượng sắt thép toàn tỉnh sẽ vượt mười hai triệu tấn, sẽ chính thức trở thành ngành công nghiệp trụ cột đầu tiên hình thành được quy mô ưu thế trong toàn tỉnh, mà trong đó sắt thép Đông Hoa sẽ chiếm hơn bảy triệu tấn, sản lượng sắt thép mà Mai Cương trực tiếp khống chế sẽ vượt qua năm triệu tấn. Nhà máy thép Tân Phổ nếu đưa vào hoạt động thành công, các doanh nghiệp sắt thép cấp cơ sở thậm chí cấp bộ ngành trong nước cũng sẽ xếp sau Mai Cương cả về quy mô lẫn lợi nhuận, mà Mai Cương cũng sẽ nằm trong số 6 doanh nghiệp dẫn đầu ngành sắt thép trong nước. Lãnh đạo tỉnh Phạm Văn Trí có đóng góp chút thành tích, có một khoảng thời gian thế lực cũng mạnh, Triệu Thu Hoa thậm chí cũng công khai chống đỡ cho anh ta, nói anh ta đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh, phân công quản lý những doanh nghiệp nhà nước của tỉnh là điều hợp lý. Em xem, Triệu Thu Hoa bây giờ còn đề ra cái này nữa không?

- Nói như vậy, anh có thể phụ trách công tác ở công ủy của các doanh nghiệp nhà nước trong tỉnh, còn phải nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Hoài để tránh khỏi mũi tấn công của Phạm Văn Trí sao? Trần Minh Quyên hỏi.

- Quả thật có yếu tố khách quan này, không thể phủ nhận được, nếu không bí thư Điền cũng chẳng có cách nào mà làm theo ý mình trong việc bổ nhiệm nhân sự quan trọng như vậy. Lý Cốc nói.

- Nói thật, chỉ dựa vào sự nổi lên của Mai Cương, Thẩm Hoài kiêm nhiệm Ủy viên Tỉnh ủy cũng là điều nên làm, nhưng em thử nghĩ xem, giữa một đám người trung niên năm mươi, sáu mươi tuổi, lại có một anh thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, trông nhức mắt làm sao, đổi lại là anh cũng thấy không thoải mái.

- Đám người các anh đúng là bụng dạ hẹp hòi Trần Minh Quyên cười nói.

- Không liên quan gì đến chuyện bụng dạ hẹp hòi, nơi chúng ta đang sống chính là xã hội trần tục, đặc biệt trong hoàn cảnh mà mọi người đều chú trọng phân biệt đối xử, muốn thành sự thì phải chịu được những quy tắc này. Lý Cốc nói. - Bây giờ bí thư Điền trấn áp thế lực của Mai Cương, chính vì không muốn kẻ khác có cơ hội chèn ép Mai Cương, đúng là đã khổ tâm tính toán.

- Phải, Từ Bái đối với Mai Cương hình như cũng không có hảo cảm gì Trần Minh Quyên nói.

- Cũng là do cạnh tranh mang đến áp lực. Lý Cốc nói - Cho dù vài năm nữa Mai Cương không có động thái gì lớn, thông qua sự thúc đẩy sản xuất của chi nhánh và các cấp thấp, cũng có thể đem lại nguồn đầu tư hơn năm tỉ cho Đông Hoa, thêm một bước đem ưu thế của ngành sắt thép toàn tỉnh tập trung lại ở Đông Hoa.

- Chỉ dựa vào ngành sắt thép, cũng không có khả năng làm nên chuyện gì. Trần Minh Quyên nói.

- Mấy năm gần đây, giới học thuật trong nước đã nghiên cứu rất kĩ hình thức phát triển công nghiệp của các nước Nhật, Hàn, cũng chưa thể khẳng định Mai Cương là cố ý học theo Nhật, Hàn. Lý Cốc nói: - Tuy nhiên tham vọng của Thẩm Hoài hiển nhiên không chỉ dừng lại ở ngành sắt thép, năm ngoái sản lượng tàu thuyền của Từ Thành vượt ba trăm ngàn tấn tải trọng, chiếm một nửa tổng sản lượng ngành công nghiệp đóng tàu của tỉnh, năm nay có khả năng vượt bốn trăm ngàn tấn tải trọng; có điều, đến cuối năm nay sản lượng ngành công nghiệp đóng tàu của Đông Hoa có thể sẽ vượt bốn trăm ngàn tấn, chạy đua song song với Từ Thành, hơn nữa xét về quy mô tổng sản lượng, Từ Thành sẽ rất nhanh bị bỏ lại phía sau.

- Ngành đóng tàu của Đông Hoa có thể phát triển, có vẻ như quy mô đầu tư của Bảo Hòa càng lớn phải không?

Trần Minh Quyên công tác ở phòng nhân sự thành phố Từ Thành, tin tức đương nhiên nhanh nhạy hơn người bình thường rất nhiều.

- Công trình trọng điểm tàu Hằng Dương mà Mai Cương có liên quan, quy mô đầu tư hiện tại không bằng Bảo Hòa, nhưng đây chỉ như là một cái xúc tu vươn ra của Mai Cương, hơn nữa thế lực phía sau cũng chưa chắc không bằng tập đoàn Bảo Hòa. Lý Cốc nói - Xét trên phương diện lớn hơn chính là sự phát triển của cảng biển. Trước năm chín mươi tư, quy mô xuất nhập khẩu của cảng Đông Hoa chưa vượt quá mười triệu tấn, chỉ bằng một phần ba của cảng Từ Thành, nhưng cuối năm nay sẽ vượt mốc bốn mươi triệu tấn, vượt mặt Từ Thành

- Nhanh vậy sao? Trần Minh Quyên nghe chồng nói nhiều như vậy, nhưng nghe đến nền công nghiệp của Đông Hoa trong vòng ba đến năm năm có thể đuổi kịp Từ Thành, vẫn là cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

- Ừ Lý Cốc gật đầu. Trong chuyện ở lọc dầu Từ Thành, anh ta đã hiểu rõ thái độ của Từ Bái đối với Mai Cương.

Từ Bái ba năm nay cai quản Từ Thành, tốc độ phát triển không chậm, nhưng để đem ra cạnh tranh với các thành phố tỉnh lỵ của các tỉnh khác thì vẫn còn kém xa, nếu không thực hiện được những dự án công nghiệp lớn, thì khó có thể phát triển vượt bậc, lại nói một Đông Hoa với tốc độ phát triển không mấy có danh tiếng trong tỉnh cứ vững vàng chèn ép một đầu, ai cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Mà sự nổi lên của Mai Cương và sự phát triển kinh tế của Đông Hoa, tuy rằng đem lại lợi ích lớn cho các bên, nhưng đồng thời có một số người cho rằng bọn họ giống như đang ăn một miếng bánh ngọt, ăn bao nhiêu cũng không đủ, những bậc bề trên của Tống gia đều có ý muốn chèn ép Mai Cương, Triệu Thu Hoa, Hồ Lâm bọn họ sao có thể nương tay?

- Anh nói xem, có phải bí thư Điền đã biết ai sẽ tới thay thế mình? Trần Minh Quyên hỏi.

- Có thể Lý Cốc nói. - Tuy nhiên chuyện này cũng không chắc chắn, tóm lại không thể là Triệu Thu Hoa, Triệu Thu Hoa đang chiếm vị trí Chủ tịch tỉnh, lão Từ vẫn phải làm tiếp chức vụ bí thư thành ủy thành phố Từ Thành hai năm nữa.

Nhìn thực tế mà nói, các vị đều đang tranh giành vị trí nhân vật trọng yếu số một của tỉnh, địa vị của tỉnh Hoài Hải ở trong nước vẫn còn yếu, ai đến thay thế Điền Gia Canh, cho dù là người được tuyển chọn thì hiện nay tính không xác thực vẫn còn rất lớn. Điền Gia Canh không nói, Lý Cốc cũng sẽ chẳng đi hỏi, cũng không muốn thông qua bố vợ để nghe ngóng gì, cũng chẳng có tác dụng gì mấy.

Tuy nhiên, Lý Cốc biết bí thư Điền lúc này đem đám người Hùng Văn Bân, Ngô Hải Phong dời khỏi Đông Hoa, áp chế thế lực của Mai Cương, thậm chí cục Đầu tư cũng tham gia dự án xây dựng nhà máy lọc dầu Tân Phổ, cũng sẽ coi ngoại giới như trong tỉnh, cố ý làm ảnh hưởng sâu sắc đến Mai Cương, như vậy cùng lúc vừa có thể đảm bảo hạng mục xây dựng lớn của Mai Cương không bị gián đoạn, vừa có thể phô trương thế lực của đám người họ Triệu, họ Hồ.

Triệu Thu Hoa có người chống lưng, không thể tiếp nhận chức vụ bí thư tỉnh ủy, nhưng lại có thể ngồi mãi trên cái ghế Chủ tịch tỉnh, chỉ cần thế lực của họ Triệu, Hồ có thể phô trương ra, bất kể là ai đến nhận chức bí thư tỉnh ủy, việc đầu tiên nghĩ đến sẽ là làm suy yếu thế lực của Triệu Thu Hoa, chứ sẽ không lấy Mai Cương ra thị uy.

Bình Luận (0)
Comment