Không thể phát hiện, cũng không thể lật bàn, trong lòng mặc dù cảm thấy không thoải mái, còn muốn ngồi chung một bàn dùng cơm, ra vẻ hòa hợp êm thấm. Thẩm Hoài nhìn ly rượu trong tay, muốn uống hết vào bụng trong một hơi, nhưng lại nghĩ, lát nữa đi gặp mặt ba Thành Di, miệng đầy mùi rượu thì không thích hợp.
Cụ ông thấy bộ dạng mệt mỏi của Thẩm Hoài, bỏ đũa xuống, nhìn con gái cả Tống Anh, con trai thứ hai Tống Kiều Sinh, nói rằng: - Mấy người không nên chê tôi nhiều chuyện, bây giờ trong bàn ăn không có người ngoài, tôi nói vài lời tự bênh vực mình, cũng không sợ người khác chửi thầm sau lưng. Thẩm Hoài từ địa phương lên, làm ra chút ít việc không dễ dàng gì, chỉ cần không làm sai nguyên tắc, mấy người một người là cô cả, một người là bác hai, mấy người không ủng hộ thì ai ủng hộ? Hồng Kỳ cũng phải đến địa phương rèn luyện, muốn cùng Thẩm Hoài học tập.
Thẩm Hoài mở to mắt nhìn những người trên bàn, Tạ Hải Thành thì ngồi ở bên cạnh, mặc dù cúi đầu chăm chú lắng nghe, nhưng Thẩm Hoài có thể nhận ra trong mắt ông ta che giấu sự không quan tâm. Vẻ mặt bác hai như không có chuyện gì, dừng đũa tập trung suy nghĩ, thực tế khiến cho người khác thật sự không đoán được trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
Tống Hồng Kỳ mặc dù học được từ cha của nó một phần điêu luyện, nhưng cuối cùng vẫn là chưa đủ, bị cụ ông nhắc đến tên nói như vậy, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, rồi không thể không hùa theo: - Con đúng là phải đến địa phương bắt đầu làm việc, thật sự là phải cùng Thẩm Hoài học tập
- Con cũng chính là dựa vào một chút kiên cường, một chút sự mạnh dạn đi đầu mà làm nên chuyện, kết quả cũng là đụng u đầu Thẩm Hoài cười nhẹ, nói: - Nhìn có vẻ như làm ra được chút thành tích, nhưng là đắc tội tới không ít người, là tốt hay xấu bây giờ còn chưa thể nói được. Ông nội, cô cả, bác hai đúng là đau lòng vì con, không nỡ chê trách con, nhưng con ít nhiều cũng biết được khuyết điểm của mình, bây giờ cũng đang chú ý sửa chữa, muốn cố gắng hết sức để ít gây phiền phức cho mọi người, quan hệ nhân sự của Hồng Kỳ ở các bộ và uỷ ban trung ương rất tốt, không ai không khen ngợi, không giống như con nơi nào cũng gây thù hằn, đây mới là điểm con nên học tập ở Hồng Kỳ.
Tống Hồng Kỳ sẽ không vì Thẩm Hoài lúc này khen anh ta vài câu mà vênh váo quên đi dảng vẻ vốn có của mình, đang muốn khiêm tốn mà hùa vào vài câu, cụ ông ở trước mặt nói xen vào:
- Bất kể thời nào, không làm thì không phạm sai lầm, chỉ cần làm thì sẽ không tránh khỏi có lỗi cho người khác bắt bẻ. Chúng ta năm đó làm cách mạng, giai đoạn đầu cũng có sinh viên làm hạt giống tham gia và tiến vào, nhưng bọn họ nói thì hay ho, viết văn cũng hay, thật sự kêu gọi họ vào hàng ngũ làm thì lúng túng; không có bản lĩnh thật sự, ai cũng không phục anh. Tôi tuy rằng gần đây không ra ngoài đi lại nhiều, nhưng không khí ở trong các bộ và uỷ ban trung ương cũng biết chút ít, nói thẳng ra chính là suy nghĩ thói quan liêu nghiêm trọng, cho nên càng phải xuống địa phương rèn luyện
Không nhìn tới vẻ mặt khó coi của Tống Hồng Kỳ, Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ rằng cụ ông lần này là quyết tâm muốn đưa Tống Hồng Kỳ xuống địa phương rèn luyện.
Thẩm Hoài cũng liền không nói thêm gì về vấn đề này nữa; có Tạ Hải Thành, Tống Hồng Kỳ ở đây, Thẩm Hoài cũng không có ý để lộ bí mật lọc dầu Tân Phổ nhiều hơn nữa. Mà Hạm đội Hoài Hải chọn căn cứ cùng việc mật bàn với Điền Gia Canh, lại càng không hề nhắc đến, chỉ có điều trên bàn tiệc có bố mẹ Tống Hồng Quân hòa giải, mọi người trong lòng lạnh nhạt, ngoài mặt vẫn vui vẻ sôi nổi ăn hết bữa cơm này.
Ăn cơm xong, Thẩm Hoài thấy sắp đến tám giờ, hắn tiếp đó gặp mặt bố của Thành Di, liền đứng dậy và nói: - Thời gian không còn sớm nữa, con xin đưa Thành Di về
Tống Hồng Quân cũng sợ ở lại bị bố mẹ anh ta đưa chuyện kết hôn ra mắng nhiếc, đứng dậy theo Thẩm Hoài chuồn mất.
Chạy xe ra ngõ Tây Tự, Tống Hồng Quân móc ra bao thuốc, hỏi Thành Di :
- Không ngại tôi và Thẩm Hoài hút thuốc chứ?
Thẩm Hoài tắt máy điều hòa trong xe, mở cửa kính xe, cùng Tống Hồng Quân châm thuốc.
- Hồng Kỳ đáng lẽ hai năm trước phải xuống địa phương, một kẻ tiểu tử như anh làm ở địa phương xuất sắc như vậy, anh ta liền trở nên nhỏ bé. Nói cho cùng anh ta sợ phải so bì với anh đó, hơn anh thì tốt, thua anh thì làm tổn thương lòng tự tôn nhỉ. Mấy năm trở lại đây, anh đừng thấy anh ta với ai cũng hòa nhã vui vẻ, không đắc tội với ai, nhưng lòng tự tôn cao lắm đấy, không giống tôi, mặt dày, nói chuyện với ai đều không lên mặt. Tống Hồng Quân nhả khói, cười nói: - Ông nội lần này sợ cũng là giận thật, quyết tâm đưa Hồng Kỳ xuống địa phương, ý trong lời nói cũng chính là có bản lĩnh thực sự đừng sợ đem lên bàn so sánh. Anh xem vẻ mặt khó coi của Hồng Kỳ...
Thẩm Hoài không muốn cười trên nỗi đau của người khác, nói với Tống Hồng Quân: - Hồng Kỳ có tư chất tốt như vậy, chỉ cần tâm tính không xấu, đến địa phương vẫn dễ dàng làm ra thành tích. Bây giờ trong nước, đặc biệt là ở Trung Tây bộ, xây dựng kinh tế khá lạc hậu, đừng nói một huyện, một thành phố cấp địa (thành phố cấp 3), chỉ cần có thể có chút tư chất, đều có thể khởi săc rõ rệt. Nói cho cùng, tôi chỉ sợ tâm tính Hồng Kỳ quá nóng nảy, tôi lại không có ý coi trò cười của anh ta, anh ta đi xuống thì phải từ Chủ tịch huyện, Bí thư xã làm lên, nhận trách nhiệm phát triển những khu huyện, thái độ vội vàng, sẽ mang lại tai họa ngầm lớn cho địa phương.
- Những lời này của anh có thể ngàn vạn lần đừng chạy theo nhắc nhở người ta, không ai nhận ý tốt của anh, ngược lại còn có thể chê cười anh.
Tống Hồng Quân nói.
Thẩm Hoài bĩu môi, tự giễu nói: - Được, tôi xưa nay là một người Chỉ vì cái trước mắt, không có tư cách nói đến ai khác...
Đến cửa nhà Thành Di, Thẩm Hoài và Thành Di xuống xe, Tống Hồng Quân ngồi vào chỗ tài xế, quay đâu lai thăm dò Thẩm Hoài: - Tối nay không cần tôi chạy xe tới đón anh nữa phải không?
Thành Di gắt giọng: - Anh không đến đón anh ấy, thì cho anh ấy ngủ ngoài đường!
Thành Di đi nhấn chuông cửa, Thẩm Hoài bước lên trên bậc thang, nhưng cảm thấy bước chân nặng nề.
Tuy rằng bố của Hồng Kỳ ngăn đón ở phía trước, cử xe đến sân bay đón anh ta cùng Hồng Quân trở về nhà ăn cơm, trên bàn cơm ngoài mặt mọi người cũng còn có thể vừa nói vừa cười, nhưng có nhiều chuyện cũng không có cách nào vãn hồi nữa.
Có lẽ trong lòng người nhà họ Tống từ ba bốn năm trước đã suy sụp rồi, sau đó chỉ còn miễn cưỡng họp lại cùng một chỗ rời rạc mệt mỏi. Thẩm Hoài cùng cha của Thành Di không gặp gỡ riêng, lòng người khó đoán, nhưng có một điểm là có thể khẳng định, ba của Thành Di đang quyết định trước khi để hắn về Bắc kinh gặp mặt, chắc chắn từng có nhiều lần cân nhắc. Hơn nữa bố của Thành Di quyết định để hắn về Bắc kinh gặp mặt, cũng tất nhiên là phai co ý đồ.
Chuông cửa reo lên một hồi, Thành Di cùng người trong nhà nói chuyện, nghe một tiếng rắc rắc nhỏ vang lên, người trong nhà điều khiển khóa điện tử mở cửa ra, Thành Di đẩy cửa sắt ra, cùng Thẩm Hoài vào phòng, nói với Thẩm Hoài:
- Người mà vừa mới nói chuyện kia, là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Điền Dũng Quân, anh ta được điều đến công tác ở Thành ủy Yến Kinh mới bốn năm năm, nhưng mà cộng thêm kinh nghiệm công tác của cha tôi trước đây ở huyện Cố Sơn, anh ta làm việc bên cạnh cha tôi đã mười ba mười bốn năm rồi...
Bất kể là Đới Thành Quốc, Hạ Tương Hoài hay là Thành Văn Quang, có thể chức vị cao, bên người đều đã họp lại một nhóm người, cũng sẽ có người thân cận, đều sẽ có phe của mình. Giới quan lại này là như thế, vòng tròn lớn bao trùm vòng tròn vừa, vòng tròn vừa bao trùm vòng tròn nhỏ, tất cả tri thức đều trong một vòng tròn.
Làm vòng tròn nhỏ không thể chứa vòng tròn lớn lớn, hoặc là làm cho biến mất không một tiếng động, hoặc là nhất phách lưỡng tán; tuy nhiên, từ trước tới giờ đa số đều là phe nhỏ biến mất, phe nhỏ có thể ngóc đầu lên được thì lúc nào cũng là số ít.
Số lần Thẩm Hoài về Yến Kinh không nhiều, đối với rất nhiều người đều chỉ có một chút ấn tượng thoáng qua, hắn chưa từng gặp qua Điền Dũng Quân, cũng chỉ là lúc nãy có chút ấn tượng khi nghe âm thanh trầm lặng trong điện thoại.
Thẩm Hoài và Thành Di đi đến giữa sân, thì thấy trong phòng khách có một người đàn ông vóc dáng trung bình đẩy cửa đi tới, cười nói: - Thành bí thư vừa mới còn đang nói Thẩm Hoài cùng Thành Di khi nào thì có thể ăn xong cơm trở về đây?
Điền Dũng Quân hơn bốn mươi tuổi, nhìn đến mặt, Thẩm Hoài mới nhớ tới ở đại thọ tám mươi tuổi của ông nội đã từng uống rượu với ông ta chỉ có điều lần đó quá nhiều người uống rượu, lúc ấy rượu lại uống hơi nhiều, rất nhiều người sau này hắn đều không nhớ nổi tên.
Lưu Tuyết Mai mẹ của Thành Di từ phía sau đi tới, Thẩm Hoài gọi: - Dì Lưu...
- Các con đến rồi Lưu Tuyết Mai khoác tay Thành Di, còn nói thêm: - Còn nghĩ các con có thể qua đây ăn cơm tối, hại ta buổi chiều tốn công bận rộn.
- Vậy chúng ta sửa thành ăn khuya không được sao? Thành Di làm nũng nói.
- Con biết ngay mẹ mềm lòng nhất, như vậy có thể hai bên đều có thể ăn...
- Con miệng lưỡi khéo nói, ba của con nghe điện thoại trong phòng sách, con cùng Thẩm Hoài qua chào hỏi ông ấy đi... Lưu Tuyết Mai nói.
Thành Văn Quang nghe điện thoại ở phòng sách, Thành Di cùng Thẩm Hoài, Điền Dũng Quân vào phòng sách, chào hỏi ba của cô, liền đi ra ngoài tìm mẹ cô nói chuyện.
Thẩm Hoài và Điền Dũng Quân ngồi trên sofa ở sát cửa sổ, im lặng đợi Thành Văn Quang nghe xong điện thoại.
- Vừa rồi, có hơn mấy chục dân chúng từ tỉnh Ký (tỉnh Hà Bắc) vào kinh để kêu oan, theo trạm phía tây tàu hỏa thì dừng ở đường lớn kéo biểu ngữ. Chặn đường, thanh thế cũng lớn, cơ sở cũng có người đi xử lý, nhưng hiện tại cơ sở làm việc có chút qua loa, không khiến cho người ta yên tâm, vẫn phải mở to mắt nhìn chằm chằm. Thành Văn Quang đặt điện thoại xuống, giải thích với Thẩm Hoài một chút về sự việc lúc nãy nói trong cuộc điện thoại, cũng lấy chuyện này làm đầu đề câu chuyện: - Anh từng làm việc ở cơ sở, cực kỳ có kinh nghiệm, có một số việc cấp dưới tác phong mạnh mẽ, dễ dàng tháo gỡ, nhưng đồng thời, cách làm quá mức qua loa, lại dễ dàng trở nên gay gắt mâu thuẫn. Hiện tại bên trong Đảng, cái cần với thiếu sót đấy, là những cán bộ ở cơ sở làm ra thành tích kia. Ta cũng từ ngoai ô huyện xã, thị trấn làm lên đấy, biết cái tốt và cái khổ khi làm việc ở cơ sở, cho nên có mấy cán bộ trẻ tuổi hỏi ta về sau trưởng thành phải chú ý những đường nào, phải như thế nào, con đường trưởng thành mới có thể mở rộng, tôi liền nói với bọn họ, xuống cơ sở rèn luyện toàn thân gân cốt da thịt, con đường trưởng thành tự nhiên là mở rộng...
Thẩm Hoài tiếp xúc với Thành Văn Quang có vài lần, lời nói của Thành Văn Quang đều rất ít, làm cho người ta thấy một hình ảnh trầm lặng ít nói, nhưng lúc này nghe ông ta nói liên tục không ngớt, mới biết ông ta có tài ăn nói rất sắc bén, nghĩ thầm rằng bố của Thành Di có lẽ ở trường hợp bác hai Tống Kiều Sinh xuất hiện, dồn hết tâm trí để làm cho người ta ngột ngạt, ấn tượng khiêm tốn, không có ý cùng Bác hai của anh ta tranh nhau tỏa sáng.
Đối với Thành Văn Quang, cô út với Tống Hồng Quân đều không có cùng đánh giá, ngẫm lại mình và Thành Di đều "Đi lại" ba năm rồi, mà Thành Văn Quang một lần cũng không có cùng hắn nói chuyện riêng nhiều, vẻn vẹn từ điểm này mà nói, sức chịu đựng của Thành Văn Quang tuyệt đối là hạng nhất chỉ có điều lần này Thành Văn Quang sao lại không ngấm ngầm nhịn nữa, ông là nhìn thấy cơ hội gì, hay là trước Đại hội toàn Đảng lần thứ mười lăm muốn mạo hiểm?
Nghe Thành Văn Quang nói về làm việc ở cơ sở, Thẩm Hoài cũng liền nói theo một chút hiểu biế về cơ sở, cuối cùng còn nói thêm: - Ông nội của cháu và chú Thành tư tưởng giống nhau, vừa rồi cháu cùng Thành Di ở tòa nhà lớn ăn cơm, ông nội liền đề nghị Hồng Kỳ cũng đến địa phương bắt đầu làm việc...
- Lời của cụ ông chắc chắn không sai được. Thành Văn Quang gãi cái trán lưa thưa, cười nói: - Hồng Kỳ nếu có thể công tác từ cơ sở, thành công trong tương lai là không thể đoán trước được. Cô út của cậu năm đó đã kéo quan hệ giữa cậu và Thành Di, lúc đó còn có người nói này nói kia đấy, tôi thì nói với dì Lưu, người khác nói càng nhiều thì đều là giả đấy, xem cậu có thể trụ từ cơ sở không, cái này đầu tiên phải xem tâm tính...
Nghe đến đây, Thẩm Hoài cũng là chột dạ, nghĩ thầm rằng ba năm trước đây tại Yến Kinh hắn thực sự không có danh tiếng gì tốt đẹp.
Hắn cũng không rõ Thành Văn Quang có phải là thật sự ngay lúc bắt đầu liền suy xét như, mới cho hắn cùng Thành Di đi lại vậy hay không, nhưng cũng không thể không nói, lời nói của Thành Văn Quang có phần có thể đánh động tâm tư của hắn.