Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 690 - Chương 689: Thái Độ Thay Đổi

Chưa xác định
Chương 689: Thái độ thay đổi

Xong việc, Hùng Đại Ny gần như ngất đi, gương mặt phiếm hồng, đôi mắt to long lanh như nước trông thật mê hoặc, đối diện với ánh mắt của Thẩm Hoài trong chốc lát đã thấy mềm lòng, vội mặc quần vào, cài xong mấy chiếc khuy, đuổi Thẩm Hoài đi ra cửa: - Anh mau đi đi.

Thẩm Hoài cũng không tiện ở lại dùng cơm trưa, hôn lên gương mặt của Đại Ny, hắn nói: - Nhớ gọi điện thoại cho anh nhé

- Em còn lâu mới gọi cho anh. Hùng Đại Ny dịu dàng, nũng nịu nói: - Đã nói là làm nhanh một chút, anh lại chỉ biết làm khổ người ta, sau này không thèm quan tâm đến tên xấu xa như anh nữa. Đợi Thẩm Hoài mặc quần áo, thấy không có chút sơ hở, giục hắn xuống lầu đi ra cửa, dựa vào sau cửa không kìm nổi lòng nghĩ về những giây phút ngọt ngào ban nãy, cũng vì mình với Thẩm Hoài dám to gan ở trong nhà vụng trộm yêu đương mà lén lè lưỡi một cái, lòng thầm nghĩ may mà Đại Linh không đột nhiên quay về, nếu không thật không biết giấu mặt mũi đi đâu.

Dư âm trong lòng vẫn chưa tan biến, Hùng Đại Ny đi vào phòng bếp, ngồi xổm trên mặt đất nhặt rau mà mặt vẫn còn đỏ, thân nhiệt còn nóng.

Tầm khoảng mười một giờ, Đại Linh mới từ bên ngoài trở về, vẻ mặt hầm hầm chán ghét, nhìn thấy chị mình đang làm cơm, không thấy bóng dáng Thẩm Hoài đâu, cô hỏi chị: - Thẩm Hoài đâu rồi chị?

- Có việc nên đi rồi, em vừa ra khỏi cửa thì anh ấy cũng có việc phải đi. Hùng Đại Ny nói dối.

- Trong bếp nóng đến vậy ư? Sao mặt chỉ lại đỏ thế này? Hùng Đại Linh hỏi.

- Vậy sao? Hùng Đại Ny chột dạ sờ lên mặt, nói: - Em bật điều hòa lên đi, có hơi nóng một chút

Rời khỏi vườn Tướng quân, Thẩm Hoài liền gọi điện cho Ngô Hải Phong, hẹn anh ta gặp mặt ăn bữa cơm. Trong tỉnh đối với việc điều chỉnh nhân sự ở Mai Cương, Ngô Hải Phong cũng là một khâu trọng yếu.

Ngô Hải Phong không có ý kiến gì với sự sắp xếp của mình

Sự việc tiền Phó chủ tịch thành phố đột tử, anh ta xử lí không thỏa đáng nên phải nhường lại cái ghế Bí thư Thành ủy cũng là lẽ thường tình trong chốn quan trường, y cũng không nên ngồi lâu trên cái ghế Chủ tịch Hội đồng nhân dân Thành phố, vừa lúc sau đó một loạt sự việc xảy ra, anh ta ngồi ở vị trí quan trọng trong Hội đồng nhân dân Thành phố một mạch cũng được bốn năm.

Hiện giờ, anh ta bị điều đến tỉnh, trước khi chính thức nghỉ hưu, vẫn có thế nhận được sự đãi ngộ của Phó chủ tịch tỉnh, anh ta còn có điều gì không vừa lòng được chứ?

Mai Cương hiện giờ muốn ẩn mình không động tĩnh, làm tiêu tan mối nguy của việc trưng đất quá số lượng, bảo đảm cho nhà máy luyện thép Tân Phổ và hạng mục trọng điểm xây dựng cảng Tân Phổ được tiến hành thuận lợi, nhưng sau khi anh ta và Hùng Văn Bân bị điều đi, vị trí quyền lực bị bỏ lại của Đông Hoa, nên làm cách nào để bù vào thì vẫn còn là một vấn đề lớn.

Trong cơ cấu quyền lực trước mắt, Hội đồng nhân dân không bì kịp quyền hành của Đảng ủy và Chính phủ, nhưng trong những hạng mục trọng đại, quyền biểu quyết bổ nhiệm nhân sự, vẫn không thể bỏ qua địa vị của Hội đồng nhân dân. Mấy năm gần đây, nhằm tăng cường sự lãnh đạo của Đảng ủy đối với công tác địa phương, ở địa phương thường do Bí thư Đảng ủy hoặc Phó bí thư chuyên trách kiêm nghiệm chức vụ Chủ tịch Hội đồng nhân dân, Ngô Hải Phong trở thành một trường hợp xưa nay hiếm gặp trên chốn quan trường của tỉnh Hoài Hải.

Sau khi Ngô Hải Phong bị điều đi Đông Hoa, trường hợp đặc biệt này không còn nữa, nhưng chức vụ Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố bất luận do Trần Bảo Tề kiêm nhiệm hay do Phó bí thư Thành ủy Ngu Thành Kiến kiêm nhiệm, cũng đều ảnh hưởng rất ít.

Hùng Văn Bân lúc trước kiêm nhiệm hai chức vụ Phó chủ tịch thường trực Thành phố và Bí thư Quận Ủy, trong cơ cấu quyền lực ở Đông Hoa, lại đều là chức vụ quan trọng, hơn nữa lúc trước Hùng Văn Bân kiêm nhiệm hai chức, Hùng Văn Bân đi rồi, hai chức vụ này khả năng cao cũng không thể do cùng một người kiêm nhiệm.

Sau này hai chức vụ đó do hai người khác nhau đảm nhiệm, Phó chủ tịch thường trực Thành phố tự nhiên phải kiêm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành Ủy; Bí thư Quận ủy nên hay không nên kiêm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy, có nên mở rộng Ủy ban thường vụ hay không, vẫn là một ẩn số, cũng đều ảnh hưởng lớn đến chốn quan trường ở Đông Hoa.

Thẩm Hoài tạm thời cũng không rảnh quan tâm mấy chuyện đó, hắn cùng với Ngô Hải Phong ăn bữa cơm, sau đó đợi Vương Vệ Thành và lái xe đến, liền yên vị trong xe đi đến Từ Thành.

Thẩm Hoài đến ký túc xá đón Thành Di lên xe, thấy vẫn còn thời gian trước lúc máy bay cất cánh, liền tới khách sạn Đông Hoa trước, gặp Tống Hồng Quân sau đó sẽ cùng nhau ra sân bay; đợi đến lúc tới khách sạn Đông Hoa, Thẩm Hoài nhìn thấy Tống Hồng Kỳ cùng ở đó với Tạ Chỉ.

- Hôm qua Tạ Chỉ ở chỗ Thành Di, nghe nói anh cùng Hồng Quân hôm nay bay đến Yến Kinh; tôi và Tạ Chỉ vừa hay cũng phải quay về, chính là đi cùng đường với các anh

Thấy Tống Hồng Kỳ lúc nói câu này, bộ dạng không lộ chút khiếp sợ, vẻ mặt rất nhiệt tình, hình như đúng là vì có thể cùng nhau về Yến Kinh mà vui vẻ, Thẩm hoài thầm cảm thấy Tống Hồng Kỳ thực sự đã kế thừa lòng dạ thâm trầm của cha anh ta.

Nhưng Tạ Chỉ lại ít nhiều có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng Thẩm Hoài, kéo Thành Di đến bên cạnh nói chuyện.

Bởi vì sau đi tới Yến Kinh phải đi rất nhiều nơi, Thẩm Hoài mới đem Tống Hồng Quân đi cùng; mà đêm qua hắn đem lộ trình tiết lộ cho Tạ Chỉ, đối với Tống Hồng Kỳ, việc Tạ Chỉ xuất hiện tại đây vào lúc này, cũng không có gì bất ngờ.

Sau khi máy bay đến Yến Kinh, nắng chiều lên cao đẹp vô cùng, thư ký của Tống Kiều Sinh cùng với tài xế đã xuống xe, dừng xe đợi ngoài sảnh chờ của sân bay, phải đón Thẩm Hoài, Thành Di, Tống Hồng Quân cùng đến chỗ lão gia ăn cơm.

Có Tống Hồng Kỳ và Tạ Chỉ ở đây, trong xe cũng không tiện nói gì.

Xe đến ngõ Tây Thi thì dừng lại, Tống Hồng Kỳ, Tạ Chỉ đi vào trong trước, Tống Hồng Quân mới không nhịn nổi nói một câu: - Tùy cơ hành sự nhanh thật đấy

Thẩm Hoài cười khẽ, không nói gì thêm, cùng với Thành Di đi vào trong sân, mới nhìn thấy cô Tống Anh, cô Tống Kiện, cha của Tống Hồng Kỳ và Tạ Hải Thành đều ở trong sân nói chuyện, đợi họ đến.

Bác hai Tống Kiều Sinh chặn lại trước lúc hắn gặp cha của Thành Di, kéo hắn qua gặp, Thẩm Hoài không hề kinh ngạc, lúc cha Thành Di đồng ý cho hắn về Yến Kinh gặp mặt, hắn đã dự đoán trước sẽ có kết quả này. Sau khi thua Điền Gia Canh trong việc tranh giành chức Bí thư Tỉnh ủy, bác hai Tống Kiều Sinh cũng không có cách gì hữu hiệu để củng cố địa vị và quyền lực của bản thân, ông ta tất nhiên phải suy xét, ngộ nhỡ Thành Văn Quang đứng về phía đối nghịch với ông ta, sẽ có hậu quả như thế nào.

Càng lên cao thì tất cả những mưu mô chính trị đều tập trung lại ở hai chữ "nhượng bộ" và "thỏa hiệp".

Trước đây ông ta ở Mai Khê, hống hách dọa người, bộc lộ sự sắc bén của mình, suy cho cùng cũng chỉ là muốn dựa thế khiến cho người khác phải nhượng bộ, tạo cơ hội phát triển cho Mai Cương.

Bước phát triển này của Mai Cương, việc hắn trưng đất quá số lượng ở Hà Phố đã bị người khác nắm được điểm yếu, trong lúc tìm kiếm viện binh, đã đồng ý để Điền Gia Canh điều Hùng Văn Bân và Ngô Hải Phong khỏi Đông Hoa, suy cho cùng cũng là hạ thấp mình, nhượng bộ một chút. Hắn đã nhượng bộ, đã hạ thấp mình, bất luận là Điền Gia Canh hay là Thôi Hướng Đông, hay là Thành Văn Quang cha của Thành Di, đều mới đứng ra duy trì đường sống cho Mai Cương.

Cũng như vậy, trong lúc Thành Văn Quang cha của Thành Di tỏ thái độ công khai đứng ra ủng hộ Mai Cương, bác hai Tống Kiều Sinh vẫn căng thẳng như trước, một bước không chịu nhường, không thay đổi thái độ khoanh tay đứng nhìn của mình, nếu như vì vậy mà phát sinh hậu quả nghiêm trọng gì, ông ta càng được lợi nhiều hơn.

Lão gia mặc áo choàng lụa trắng đi tới, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ, không biết đi chơi kiếm ở đâu về, nhìn thấy đám người trong sân, hỏi: - Đám các người lúc thường ngày quỷ thần chán ghét, sao hôm nay lại rảnh rỗi chạy đến chỗ ta ăn chực thế hả?

- Có người đem việc Hà Phổ trưng đất quá số lượng tố cáo lên bộ Nông nghiệp, bộ Nông nghiệp lại đem tài liệu tố cáo chuyển tới Tỉnh ủy Hoài Hải để xử lỷ. Việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, Thẩm Hoài khó có cơ hội về đây một chuyến, tìm nó lại đây hỏi han tình hình một chút. Tống Kiều Sinh nói rất thản nhiên, dường như việc này vừa nghe nói ông đã rất quan tâm rồi.

- Hả, có việc này sao? Lão gia sửng sốt đứng trong sân, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, hỏi: - Cháu làm cái gì ở Hà Phổ, tại sao bị người ta trực tiếp báo cáo lên bộ Nông nghiệp?

- Năm sau Trung ương sẽ chĩa mũi nhọn vào tình trạng đầu tư kinh tế quá mạnh, từng bước siết chặt chính sách, bộ Nông nghiệp và Ủy ban Kế hoạch cũng như các bộ ngành khác trung tuần tháng hai cũng sẽ phối hợp ra một yêu cầu, yêu cầu các tỉnh thành phố chỉnh đốn các khu kinh tế mới và khu công nghiệp, đình chỉ việc trưng đất, làm rõ sổ sách số lượng đất đai. Nhà máy luyện thép Tân Phổ trù bị đến giai đoạn đó, giống như đạn đã lên nòng, không thể không giải quyết vấn đề mấu chốt ở trên, cho nên đối với việc trưng đất ở khu kinh tế mới, huyện không kịp nghe lệnh của Trung ương và Tỉnh ủy, không kịp thời đình chỉ; mặt khác năm ngoái lượng đất canh tác của Hà Phổ cũng giảm mạnh, có kẻ đem hai việc này báo cáo lên bộ Nông nghiệp, bây giờ trên tỉnh cũng đã phái người xuống huyện điều tra hai việc này Thẩm Hoài nói.

- Để người khác nắm được nhược điểm của mình, vậy thì phải chuẩn bị phương án chống đỡ cho tốt, trước khi có kết luận điều tra, cũng không tiện nhờ người nói giúp. Lão gia nhíu mày lại, hỏi bác hai Tống Kiều Sinh:

- Anh đã liên lạc với lão Tứ chưa, trên tỉnh rốt cuộc có thái độ thế nào đối với chuyện này?

- Lão Tứ cũng phải tránh nghi ngờ, không tiện hỏi chuyện, việc điều tra là do Điền Gia Canh sắp xếp, tuy nhiên Tỉnh ủy phái người đến Đông Hoa, phải sau hai tháng điều tra mới trở về tỉnh làm báo cáo kết luận. Tống Kiều Sinh nói, - Con thấy Điền Gia Canh sắp xếp như vậy, có lẽ cũng đã là nể mặt chúng ta. Hai tháng cũng đủ để chúng ta lo liệu rồi.

Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng cười khẩy, không ngờ bác hai của hắn đến lúc này mới nhìn ra điểm kỳ quái trong sự sắp xếp thời gian cho công tác tuần tra điều tra của Điền Gia Canh.

Tạ Chỉ đứng sau lưng Tống Hồng Kỳ, nghe đến đó cũng cả kinh.

Bọn họ nhìn ra Hồ Lâm xui khiến người khác tố cáo việc Hà Phổ trưng đất quá số lượng, muốn đánh úp hạng mục luyện thép của Tân Phổ; bọn họ nhìn ra ở tỉnh Hoài Hải từ tỉnh đến thành phố, đến huyện, có bao nhiêu đối thủ và kẻ thù của Mai Cương, muốn thấy màn kịch hay của Thẩm Hoài, lại chẳng mảy may chú ý đến điểm kỳ quái trong việc bố trí thời gian tổ Tuần tra kiểm tra của Tỉnh ủy.

Tỉnh ủy đối với công tác kiểm tra của Đông Hoa, bố trí thời gian hai tháng, cũng chính là có ý tứ, cứ coi như là huyện Hà Phổ tồn tại chuyện vi phạm nghiêm trọng việc trưng đất quá số lượng, thì Tỉnh ủy sớm nhất cũng phải kéo dài tới hai tháng sau khi tổ tuần tra về lại Tỉnh làm báo cáo kết luận mới xử lý việc này. Bởi vậy, trên thực tế, Thẩm Hoài không chỉ có đủ thời gian để tìm viện binh, lo liệu bưng bít, hơn nữa sau hai tháng, nhà máy thép Tân Phổ cũng từng bước được đưa vào vận hành.

Một công trình hoàn thành, đáp ứng cho tập đoàn sắt thép sản xuất năm triệu tấn thép mỗi năm, tất nhiên trong quá trình xây dựng, càng có thêm nhiều nhân tố khiến cho địa phương phải cân nhắc.

Nói như vậy, Điền Gia Canh quả nhiên có lòng bảo vệ Mai Cương Nếu như đến Điền Gia Canh còn có lòng bảo vệ Mai Cương, Tống gia bên này lại khoanh tay đứng nhìn xem kịch hay của Mai Cương, việc này mà truyền ra ngoài, chẳng phải biến thành chuyện cười cho thiên hạ sao?

Tạ Chỉ lúc này mới xác định, hóa ra không riêng gì thái độ của Thành Văn Quang, nói cha của Hồng Kỳ thay đổi thái độ, đoán biết được ý đồ của Điền Gia Canh, cũng là một nhân tố quan trọng.

Cô không biết Thẩm Hoài đêm qua trở về Đông Hoa, nghĩ rằng Thẩm Hoài hai ngày nay đều ở Từ Thành, đoán rằng không chừng Thẩm Hoài đã cùng Điềm Gia Canh bí mật tiếp xúc cũng nên.

Bình Luận (0)
Comment