Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 689 - Chương 688: Phiền Muộn Khó Biết

Chưa xác định
Chương 688: Phiền muộn khó biết

Tuy rằng không thể lén lút ngủ trong phòng của Hùng Đại Ny, ở trong nhà của Hùng Văn Bân, Thẩm Hoài cũng không phải người xa lạ, tắm qua một cái sau đó vùi đầu ngủ ở phòng khách dưới lầu. Hắn mấy ngày nay vì suy nghĩ mà mệt mỏi, ngủ một giấc rất say sưa, mãi cho đến khi một tiếng thét chói tai khiến hắn giữa cơn mơ màng bừng tỉnh.

Nghe thấy tiếng thét, Thẩm Hoài ngạc nhiên tỉnh giấc, không biết đã xảy ra chuyện gì, mở mắt ra liền nhìn thấy Hùng Đại Linh đang luống cuống tay chân, khom người nhặt lên chiếc khăn tắm rơi trên mặt đất, vội vàng che đi những chỗ cần che trên cơ thể, chỉ có điều vẫn là chậm hơn nửa giây so với lúc Thẩm Hoài mở mắt. Bình thường thấy dáng người Hùng Đại Linh nhỏ nhắn hơn chị gái cô ấy, nhưng thực không thể ngờ lại mảnh khảnh xương xương như vậy, nơi nên đầy đặn mượt mà lại cũng không hề thua kém chị mình, khuôn ngực trắng như sữa, hai chân thon dài khép lại cố che đi một vùng lông thưa thớt, những giọt nước đọng trên người cô ấy vẫn chưa được lau khô hết, long lanh như những hạt châu.

Hùng Đại Linh mới từ trường học trở về, ở nhà thường có thói quen ngủ nướng, lúc sáng cũng không ai nói cho cô biết nhà có khách ngủ lại, cô lười biếng thức dậy xuống buồng vệ sinh dưới lầu tắm rửa, quấn khăn tắm đi tìm quần áo để thay, cô làm sao nghĩ tới trên chiếc giường bên này có người đang ngủ chứ?

Hùng Đại Linh còn tưởng rằng có trộm vào nhà, bị dọa đến mức hét lên, khăn tắm quấn trên người cũng rơi xuống đất, đợi đến khi nhìn rõ mặt Thẩm Hoài thì cũng đã khỏa thân đứng ngây ngốc ở đó được hai giây rồi.

Cô luống cuống lấy khăn tắm che đi những nơi nhạy cảm trên cơ thể mình, nhưng một tiếng hét đó đã đánh thức Thẩm Hoài, chỗ cần nhìn cũng đã nhìn thấy hết

Hùng Đại Linh trong lúc lóng ngóng tay chân, khăn tắm lại xoắn hết cả vào nhau, sao có thể che hết được cơ thể? Cảm thấy chiếc khăn tắm thường ngày có thể ôm trọn lấy thân mình nay bỗng nhỏ đến đáng thương, che được phần trên thì không che được phần dưới, che được phần dưới lại chẳng che được phần trên, thấy ánh nhìn tham lam của Thẩm Hoài, cô vừa thẹn vừa vội xoay người đi chỗ khác.

Cô cũng không cần vội xoay người đi như vậy, Thẩm Hoài đã chảy đến nửa chậu máu mũi.

Mông của Hùng Đại Linh so với chị mình nhỏ nhắn hơn một chút, nhưng lại rất săn chắc, hai bên mông cong lên một cách ngạo nghễ, phía dưới lại hơi hơi mở ra chút khe hở, lộ ra một nửa thứ màu hồng đẹp mê người kia, vòng eo cũng đẹp đến ngất ngây, đôi chân thẳng và thon dài, khiến trái tim người ta loạn nhịp, không kìm nổi lòng dạ đen tối

- Em lấy cái gì đó che mắt anh lại thì tốt hơn đấy Thẩm Hoài thấy bộ dạng lúng túng của Hùng Đại Linh, liền nhắc nhở.

Được Thẩm Hoài nhắc, Hùng Đại Linh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ném khăn tắm lên mặt Thẩm Hoài, hung dữ nói: - Anh còn nhìn nữa, nhìn nữa em chọc mù mắt anh

Thẩm Hoài là bất đắc dĩ, cũng không phải hắn muốn nhìn, ngửi thấy trên chiếc khăn vẫn còn mùi thơm của sữa tắm, lại nghe tiếng nước chảy tí tách, bèn hỏi Hùng Đại Linh: - Bây giờ là mấy giờ rồi?

- Em làm sao biết được? Hùng Đại Linh ngữ điệu không được dễ nghe lắm, trong phòng khách không kéo rèm, ló đầu ra nhìn thấy ngoài sân có người đi lại, cô đành phải ở trong phòng tìm y phục để thay. Lại sợ bị Thẩm Hoài vén khăn nhìn lén, cho nên vừa khỏa thân tìm y phục trong tủ, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm mọi động tĩnh của Thẩm Hoài, cảnh cáo hắn: - Anh mà còn nhìn trộm, cẩn thận em chọc mắt anh đó.

- Em nói chuyện có lý một chút được không, vừa nãy đâu phải anh cố ý nhìn? Thẩm Hoài nói.

- Anh từng gặp cô gái nào nói lý lẽ bao giờ chưa? Hùng Đại Linh hỏi ngược lại.

Thẩm Hoài không nói gì, chờ giây lát rồi hỏi: - Mặc quần áo tử tế rồi chứ?

Hùng Đại Linh lấy khăn tắm đi, Thẩm Hoài lại thấy ánh mặt trời, thấy Hùng Đại Linh mặc đại một chiếc áo phông rộng thùng thình, mái tóc dài đen bóng còn ướt nhẹp, làm nổi bật lên khuôn mặt trái xoan thanh thoát xinh đẹp của cô.

Chỉ có điều Hùng Đại Linh hiển nhiên còn vì chuyện vừa nãy bị người ta nhìn sạch sẽ mà tức giận, đôi mắt to tròn xinh đẹp trừng lên nhìn Thẩm Hoài, không hiểu vì sao Thẩm Hoài lại đột nhiên ngủ tại nhà cô, lại còn làm cô chịu thiệt thòi đến như vậy.

- Sao anh lại ngủ ở nhà em? Hùng Đại Linh vẫn là không hiểu nổi Thẩm Hoài tại sao chẳng nói chẳng rằng ngủ tại nhà cô.

- Đêm qua anh đến bàn chuyện với cha em, đến tận năm giờ mới dứt, ngại đi về nên anh ngủ lại đây, Thẩm Hoài hơi nhấc người dậy, cầm chiếc đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường lên xem giờ, cũng đã mười giờ rồi, liền hỏi: - Chuyện hôm qua anh đến, sáng nay không ai nói với em à? Sao em lại ở nhà tắm rửa vào giờ này?

Hùng Đại Linh ngại ngùng nói với Thẩm Hoài rằng mình vì ngủ nướng nên mới không biết Thẩm Hoài ở đây. Mà chỗ phơi quần áo của nhà cô lại ở dưới lầu, mẹ cô ngày thường sẽ đem quần áo đã phơi khô thu lại để ở phòng này, nếu cô chịu khó một chút thì đêm qua đã lấy quần áo của mình đi rồi, cũng sẽ không phát sinh chuyện đen tối như vậy, ngẫm ra đúng là đã bị người ta chiếm tiện nghi lại không thể kể khổ.

- Sao em còn dữ dằn thế? Thẩm Hoài thấy Hùng Đại Linh vẫn khoanh tay đứng đó, đau đầu nói: - Được rồi, anh xin lỗi em còn chưa được, đáng ta anh không nên nghe thấy tiếng hét chói tai của em để rồi mở to mắt ra nhìn. Sau đó lại dối lòng nói: - Anh cũng chưa nhìn thấy gì mà.

- Ai dữ dằn chứ? Hùng Đại Linh xấu hổ nói, vừa nãy trong tình thế cấp bách, cô không tìm thấy áo lót trong tủ quấn áo, dưới lớp áo phông mỏng manh kia hoàn toàn không mặc thêm gì, cô nàng chẳng che chắn gì ngực mình lại liền muốn bắt nạt Thẩm Hoài.

Cô xoay người lại, tìm được áo lót trong giỏ đựng quần áo đã phơi khô, sau đó liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Thẩm Hoài vẫn ngủ chưa đủ giấc, không để ý tới Hùng Đại Linh nữa, hắn nói với Vương Vệ Thành qua giữa trưa sẽ liên lạc lại rồi đến Từ Thành, thấy vẫn còn chút thời gian liền ôm lấy ra trải giường mê man ngủ tiếp.

Chẳng bao lâu sâu, Hùng Đại Linh lại đẩy cửa bước vào nói với hắn: - Chuyện ban nãy, anh đừng có ra ngoài nói lung tung đó

Đã chiếm tiện nghi lại giả bộ chịu thiệt, loại chuyện như vậy Thẩm Hoài đương nhiên biết, bèn nói với giọng buồn bực: - Anh chẳng nhìn thấy gì, hơn nữa cũng chẳng có gì đáng nhìn, có chuyện gì đáng nói chứ?

- .. Hùng Đại Linh cắn môi nhẫn nhịn, lại không kìm được hỏi Thẩm Hoài:

- Anh đến tìm cha em nói chuyện gì? Muộn như vậy mới đến lại có thể nói đến tận năm giờ sáng?

Thẩm Hoài nói: - Không có chuyện gì.

- Không có chuyện gì, anh còn ngủ ở nhà em, anh cũng có phải là không có nhà để ngủ đâu? Hùng Đại Linh nghĩ tới cảnh tượng ban nãy, lại không kìm được có chút tức giận, giọng điệu lại bắt đầu nặng hơn.

- Ôi! Thẩm Hoài nhấc người dậy ngồi dựa vào đầu giường, nhìn bộ dạng cong môi lên của Hùng Đại Linh, dường như là giận thật rồi, liền nói với cô ấy:

- Được rồi, đừng giận nữa, liếc mắt nhìn một cái có chuyện gì to tát đâu. Một thời gian nữa cha của em bị điều khỏi Đông Hoa, em cũng sẽ không phải nhìn thấy anh mà phiền lòng nữa

- A Hùng Đại Linh làm thế nào cũng không nghĩ được rằng Thẩm Hoài nửa đêm đến tìm cha mình nói chuyện chính là chuyện này, đối với thông tin này cô nhất thời không biết ứng phó ra sao, chỉ ngây ngốc đứng đó, rất lâu cũng chẳng có phản ứng gì, nghĩ không nên nặng lời với Thẩm Hoài như vậy, có mấy câu mắc ở cổ họng, nói không nên lời.

Lúc này phía ngoài có tiếng mở cửa két két, nhìn ra cửa phòng thấy Hùng Đại Ny xách theo một túi đồ bước vào, khom người xuống đổi đôi giày.

- Hai con sâu lười các người đã dậy rồi à? Thấy em gái mình đang đứng trong phòng Thẩm Hoài nói chuyện, Hùng Đại Ny vừa đổi giày vừa cười nói.

Hùng Đại Linh không nói gì, đi ra ngoài cầm chìa khóa, sắp ra khỏi cửa mới nói với chị mình: - Em có việc phải ra ngoài một lát.

- Sao thế? Hùng Đại Ny thấy thần sắc em gái có chút kì lạ, chẳng nói tiếng nào đi ra khỏi cửa, liền hỏi Thẩm Hoài: - Anh cãi nhau với Đại Linh đấy à?

- Qua hai tháng, muốn cãi nhau cũng không được nữa rồi.

Thẩm Hoài cười nói, hỏi Đại Ny, - Cô Bạch đâu rồi?

- Mẹ em đưa Thất Thất đi tiêm vắc xin phòng bệnh rồi, em từ chỗ đơn vị xin nghỉ phép trở về, phụ trách mua thức ăn nấu cơm hầu hạ mấy vị tiểu tổ tông

- Em sẽ không rời Đông Hoa chứ? Thẩm Hoài đưa tay ra giữ lấy cổ tay nõn nà của Đại Ny, đoạn kéo cô vào lòng.

- Em cũng không biết. Hùng Đại Ny kéo rèm che phòng lại, được Thẩm Hoài ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói: - Em vừa phải đi làm, vừa phải chăm sóc Thất Thất, một mình sợ làm không không xuể; cha em ở Đông Hoa công tác rất tốt, sao đột nhiên lại bị điều đến Nghi Thành chứ?

Hùng Đại Ny sáng nay cũng chỉ là nghe cha cô đơn giản nói qua chuyện sẽ bị điều đến Nghi Thành công tác. Sau đó cha cô liền ra quận rồi. Cô còn chưa hiểu gì, hơn nữa trong khoảng thời gian này những chuyện nghe phong thanh đối với Mai Cương tương đối bất lợi, trong lòng cô cũng hoang mang, chính bởi vì trong lòng còn lăn tăn chuyện này nên mới để mẹ cô đưa Thất Thất đi tiêm vắc xin, còn cô mua thức ăn về nấu cơm, muốn một mình đi hỏi Thẩm Hoài xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Mai Cương sắp tới phải tránh đầu gió, cũng có ý bảo vệ, duy trì; sẽ không ảnh hường gì tới cha em. Cha em chuyển đến Nghi Thành, không phải người đứng thứ ba thì cũng là thứ tư Thẩm Hoài cũng không thể nói cặn kẽ những uẩn khúc phía sau cho Hùng Đại Ny, chỉ là lựa lời đơn giản làm an lòng cô ấy mà thôi.

Những năm gần đây, theo mỗi bước chìm nổi của Hùng Văn Bân trong quan trường, Hùng gia cũng ở vào nơi đầu sóng ngọn gió, lòng người cũng vì thế mà không yên.

Nghe Thẩm Hoài nói vậy, Hùng Đại Ny đã an tâm một chút, đứng ở bên giường, vòng tay ôm eo Thẩm Hoài, lại không kìm nổi lòng mình yêu thương vuốt ve cái cằm râu một đêm chưa cạo của Thẩm Hoài.

Hùng Đại Ny mặc áo sơ mi ngắn tay, quần bò, hai người đã lâu không ở cùng nhau, Thẩm Hoài nhìn chiếc quần bò ôm chặt lấy mông cô một cách tròn trịa, nở nang, trong đầu có ý đồ, đưa tay sờ tới sờ lui ở phía trên, cảm thấy thân thể trẻ trung và tuyệt mĩ này, có thể đem đến cho hắn những cảm giác tốt đẹp.

Hùng Đại Ny tâm tình cũng đã mê muội, nhìn thấy dưới lớp chăn phần dưới của Thẩm Hoài đội lên khá lớn, gan bàn chân như có luồng điện khiến cô không thể nhúc nhích, nhưng lại lo lắng em gái mình sẽ đột ngột quay về, khẽ cựa mình, nói: - Đại Linh cũng không nói đi ra ngoài làm gì, cẩn thận lát nữa nó quay trở về.

- Chúng ta lên lầu nhé? Thẩm Hoài nói.

Lên đến lầu trên, nghe thấy dưới lầu có người mở cửa bước vào, vẫn còn có chút thời gian hành động.

Hùng Đại Ny cũng không nhịn được ham muốn thân mật cùng Thẩm Hoài, chỉ ngượng ngùng nói: - Anh lát nữa phải nhanh lên

Hai người kìm không nổi ham muốn mãnh liệt trong lòng, liền quấn lấn nhau ngay trên cầu thang, thở dốc giữa những nụ hôn nóng bỏng.

Hùng Đại Ny cũng sợ có người đột nhiên trở về sẽ phản ứng không kịp, không dám cởi áo, quần bò cũng chỉ dám để Thẩm Hoài tuột xuống đến đầu gối, đầu gối bị giữ chặt bởi quần bò, hai chân Hùng Đại Ny không thể dang ra được, Hùng Đại Ny nằm nửa người trên giường, bờ mông hơi nhích lên nhẹ hẫng, hai chân đặt trên vai trái của Thẩm Hoài, nơi ấy tuy rằng đã ướt đẫm, nhưng thực sự lại rất khít, khiến cho Thẩm Hoài phải tốn nhiều công sức mới tiến vào được.

Hùng Đại Ny che lấy đôi môi mình, sung sướng đến mức hai mắt mê dại đầy quyến rũ, Thẩm Hoài thật sự không tiện nhúc nhích, làm được khoảng một trăm lần, lại hôn lên khuôn mặt của Hùng Đại Ny, xoay người cô lại

Hùng Đại Ny chẳng còn nhận thức được gì, lúc này Thẩm Hoài có muốn gì cô cũng thuận theo, liền xoay người nằm úp để tiện cho Thẩm Hoài "làm việc".

Thấy bờ mông căng tròn của Hùng Đại Ny thấp thoáng lộ ra thứ màu hồng trơn tru như thoa dầu kia, trong đầu Thẩm Hoài thoáng xuất hiện hình ảnh Đại Linh, trong lúc xoay người lại đã để cho hắn nhìn thấy nơi mê người ấy. Không ngờ trong lúc này rồi lại nghĩ đến chuyện đó, Thẩm Hoài tự cảm thấy mình đê tiện, nhưng lại không thể không thừa nhận hình dáng Đại Ny và Đại Linh giống nhau, càng đem đến cho hắn sự hấp dẫn chết người, xương cốt cũng đến ba phần cứng ngắc lại.

Bình Luận (0)
Comment