Nghe thấy Thành Văn Quang nói, Điền Dũng Quân cười ha hả, đánh vào bả vai Thẩm Hoài thân thiết nói: - 10 giờ phải qua tiếp bí thư Thành, tôi phải về trước chợp mắt một lát, không cùng anh tìm chỗ ăn sáng được rồi.
Trong nhà có nhiều phòng cho khách ở lại qua đêm, đó là chủ nhà nhiệt tình khách khí, cũng không có cách nói đặc biệt gì.
Thẩm Hoài không giống với khách bình thường, tuy hắn vẫn chưa xác định quan hệ cuối cùng với Thành Di, nhưng đứng trong quan hệ qua lại thì mọi người đều biết, cách nói ngủ lại thì rất bất đồng.
Thành Văn Quang nhìn lên trời quang đã sáng, sợ Thẩm Hoài mệt mỏi, về nhà khách không ngủ được bao nhiêu thời gian, trực tiếp để hắn lưu lại biết chuyện, thì có thể lý giải Thành Văn Quang thương cảm Thẩm Hoài, con không biết Thẩm Hoài nói chuyện một đêm với bọn họ, thì cho là Thành Văn Quang giữ "con rể" qua đêm ở nhà rồi.
Điền Dũng Quân đương nhiên hiểu được Thành Văn Quang không thể không chú ý đến những chi tiết này, nói ông thương cảm Thẩm Hoài không quá so đo tiểu tiết cũng tốt, nói ông ra vẻ hồ đồ cũng tốt, đều là khẳng định "thân phận" của Thẩm Hoài.
Thấy dáng vẻ Thành Di còn xấu hổ, Điền Dũng Quân cũng cười Điền Dũng Quân thật ra biết Thành Văn Quang là một người tương đối thiết thực, nhưng trước ngày hôm qua anh ta vẫn còn tò mò thái độ của Thành Di đối với Thẩm Hoài rốt cuộc là gì.
Điền Dũng Quân ở bên Thành Văn Quang nhiều năm, biết Thành Di mới đầu tương đối ít tiếp xúc người khác và cô ở cùng Thẩm Hoài, có thể nói là bức bách áp lực của trong nhà, mới miễn cưỡng đồng ý thân cận với Thẩm Hoài, duy trì quan hệ kết giao trên danh nghĩa.
Trên danh nghĩa kết giao 3 năm, mà trong thời gian 3 năm này, Thành Di có chừng hai năm ở nước ngoài, cũng chỉ tiếp xúc với Thẩm Hoài dăm ba lần, bình thường cũng không lui tới.
Năm trước Thẩm Hoài đề xuất khái niệm than Hoài đông xuất, ở tiểu bối Tống hệ cũng xem là hào quang rực rỡ, các phương diện đều hy vọng quan hệ của Thẩm Hoài và Thành Di có thể tiến thêm một bước phát triển, lại thêm Thành Di cũng muốn tốt nghiệp về nước, mới có sự sắp xếp Thành Di đến Từ Thành làm việc.
Sự việc lọc dầu Từ Thành vô cùng tinh tế, thái độ Thành Văn Quang dành cho bên ngoài là mơ hồ, nhưng thái độ đối với bên trong là rõ ràng. Mà Điền Dũng Quân vẫn không có cách nào biết Thành Di cuối cùng đến Từ Thành làm việc thì rốt cuộc có mấy phần là tự nguyện.
Hiện tại, Điền Dũng Quân biết Thành Di đối với quan hệ của cô và Thẩm Hoài, chí ít không có bài xích như vậy rồi. Trải qua một đêm nói chuyện đêm hôm qua, Điền Dũng Quân lại cho rằng sự chuyển biến này của Thành Di là rất bình thường.
Chính thức tiếp xúc với Thẩm Hoài, quả thực sẽ phát hiện danh tiếng của hắn và lúc hắn còn là thanh niên du học ở nước ngoài là rất khác nhau.
Bất kể trước kia là có người cố ý truyền tin vịt cũng được, hay nói sau khi Thẩm Hoài trở về nước thì hoàn toàn tỉnh ngộ, lãng tử quay đầu cũng được, điều thực sự quan trọng đối với họ chính là Thẩm Hoài của hiện tại.
Điền Dũng Quân cũng tin tưởng, cho dù không có cảm tình đặc biệt, chỉ cần Thành Di đối với Thẩm Hoài không bài xích thì việc hôn sự này là đáng tin cậy rồi, cũng không thể tồn tại nguy cơ trước đó anh ta lo lắng, Thành Di dù sao cũng là một cô gái tâm trí thành thục.
Anh ta tin tưởng bí thư Thành muốn Thẩm Hoài ở lại nhà nghỉ ngơi, hẳn có suy xét toàn diện.
Thành Văn Quang 10 giờ phải ra ngoài xử lí công vụ, vội vàng lên lầu về phòng chợp mắt, cũng không quản chuyện trong nhà và Điền Dũng Quân. Thẩm Hoài và Thành Di tiễn Điền Dũng Quân ra sân trước rồi trở vào, Thẩm Hoài hỏi Thành Di: - Anh lưu lại ngủ không thích hợp nhỉ? Nếu không thì anh về nhà khách nhé?
Thành Di cắn môi, ngại ngùng nhìn chằm chằm Thẩm Hoài nói: - Trong nhà đã chuẩn bị phòng, là phòng chuyên dành cho khách nghỉ lại; anh muốn đi đâu?
Thẩm Hoài ưỡn da mặt, nhếch miệng cười hỏi: - Nếu là người khác nghĩ nhiều làm sao bây giờ? Tống Hồng Quân đêm qua có thể thấy anh vào cửa nhà em nha, anh không trở về nhà khách không giải thích được đấy.
Thành Di bóp cánh tay Thẩm Hoài, nói: - Anh thế nào cũng phải đùa giỡn lưu manh với em phải không?
- Chịu tiếng lưu manh mà không giở thói lưu manh mới gọi là oan đấy. Thẩm Hoài cười nói.
Thành Di cười đi qua gõ vào đầu hắn, thiếu chút nữa đụng rơi chậu hoa trong sân, nhìn thấy mẹ cô đứng ở cửa mới dừng tay, ánh mắt dời đi nhìn chằm chằm mũi chân.
Lưu Tuyết Mai đứng ở trước cửa, gọi Thành Di: - Tật xấu của bố con, không ăn một chút gì đã đi ngủ. Con nhanh đưa Thẩm Hoài đi ăn một chút gì trước đi, nếu không không tốt cho dạ dày đâu; đợi lát nữa con vào thu dọn phòng anh con cho Thẩm Hoài ngủ.
Dưới lầu nhà Thành Di có phòng khách, nhưng lần lượt là phòng ngủ của bảo mẫu; anh của Thành Di mấy năm nay đều ở nước ngoài không về, nhưng phòng vẫn ở lầu ba, chỉ là cũng không thu dọn.
Thành Di không biết là bố cô cố ý dặn dò mẹ cô, hay là mẹ cô tự chủ trương, tuy nhiên để Thẩm Hoài ngủ ở phòng dưới lầu ít nhiều có chút không thích hợp, hơn nữa cô cùng mẹ và bảo mẫu buổi sáng đều ở nhà, đi tới đi lui dưới lầu, động tĩnh cũng lớn, sợ Thẩm Hoài không ngủ được.
Nghĩ đến để Thẩm Hoài ngủ lầu ba, còn phải thu dọn phòng, Thành Di ngại phiền toái, nói: - Chi bằng để Thẩm Hoài ngủ phòng của con, phòng anh bao nhiêu ngày không thu dọn, bụi nhiều như vậy.
- Tùy con thôi à. Lưu Tuyết Mai nói.
Lúc này Thành Di bắt gặp ý cười bỡn cợt trong mắt mẹ cô, mới lập tức ý thức được mình nói sai, làm cho mẹ cô hiểu lầm Thành Di cắn môi, không biết phải giải thích thế nào với mẹ cô, cô cũng không có ý chủ động mời Thẩm Hoài "Tiến dần từng bước", hơn nữa trước kia cùng Thẩm Hoài càng chưa phát sinh quan hệ quá thân mật.
Lưu Tuyết Mai sợ cười quá khiến con gái ngượng ngùng, liền vội nói: - Cũng đúng là phòng anh con bao lâu nay chưa thu dọn qua, rất ẩm thấp, còn không biết máy nước nóng trong phòng nó còn dùng được không; để Thẩm Hoài ngủ trong phòng con, đỡ phiền toái. Dứt lời liền quay đầu trở về phòng.
Bảo mẫu sớm đã rời giường chuẩn bị điểm tâm sáng, Thành Di cùng Thẩm Hoài đến phòng ăn ăn chút cháo, rồi dẫn hắn trở về phòng, đưa cho Thẩm Hoài một bộ quần áo ngủ: - Đây là của anh trai em, hẳn là vẫn mới đấy. Lại chỉ vào cái ghế bành màu đỏ ở góc tường, nói tiếp: - Anh ngồi đó đi, em có lời muốn nói với anh.
- Ừ. Thẩm Hoài đáp, nhận áo ngủ, ngồi lên ghế bành, thấy Thành Di nghiêm túc quay đầu xác nhận cửa phòng đã đóng, gãi trán, hỏi: - Có phải lại là cảnh cáo anh không được giở trò lưu manh các loại với em hay không?
- Anh cũng là tự biết mình nha. Thành Di liếc Thẩm Hoài một cái, nói tiếp: - Đợi lát nữa, anh ngủ nhưng không được nghĩ lung tung, cũng bất luận ba mẹ em nghĩ như thế nào, ước định giữa chúng ta vẫn còn đấy, được không?
Thẩm Hoài cười nói: - Cho dù chỉ là trên danh nghĩa có thể có em làm bạn gái của anh, còn có thể để cho anh ngủ mơ tỉnh đẹp, em nói anh còn có gì không vui hay sao?
- Miệng của anh chỉ biết dụ dỗ người ta, cũng không biết mấy cô Trần Đan, Chu Nghi có bị miệng anh lừa không nữa? Thành Di hờn dỗi trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, lại mang chút tiếc nuối nói: - Anh cũng biết đấy, em ở Từ Thành, tự nhiên có liên hệ với Trần Đan, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm, em không muốn cô ấy hận em, em cũng không muốn em hận cô ấy và người khác, không biết sẽ có phụ nữ hoặc là tiểu bảo mẫu cac loaixuất hiện nữa không, cho nên chúng ta vẫn là duy trì ước định trước kia là tốt nhất.
Nghe Thành Di nói trắng ra như vậy, Thẩm Hoài cũng có chút hổ thẹn, hắn cũng không thể trái lương tâm nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với mấy cô Trần Đan, hắn hỏi Thành Di: - Nếu ba mẹ em thúc giục chúng ta đính hôn thì làm thế nào?
- Vậy đính hôn là được rồi, dù sao ước định là chuyện trên danh nghĩa, bạn gái cũng thế, vị hôn thê cũng thế, chỉ cần anh nói rõ ràng với Trần Đan, để cô ấy không hiểu lầm em là tốt rồi; em dù sao không cần phải giải thích gì với ai. Thành Di ra vẻ thoải mái, bộ dạng không sao cả nói.
- Thẩm Hoài khẽ thở dài, hỏi: - Em tại sao lại nguyện ý hy sinh như thế này?
- Nói như thế nào đây, Ngón tay Thành Di chỉ cằm, nói tiếp: - Tuyệt đại đa số con người cũng không có cách nào sống được tự nhiên, em chừng hai mươi năm nay sinh sống thoải mái, là gia đình của em đem đến cho em, em không thể ích kỷ cho là mình không có một trách nhiệm hồi báo. Còn có một điều, thì là em cảm thấy được tuyệt đại đa số con người chúng ta cũng không có cách nào sống được tự nhiên. Ở một chỗ với anh, nhìn qua là có chút vì gia đình mà hy sinh, nhưng em cảm thấy được thật sự ở chung với người bạn như anh, cũng không có cái gì đặc biệt không tốt, cho nên cảm thấy sự hy sinh này cũng không có gì bi kịch, cũng không sao, đơn giản là thêm cái cọc bí mật cuộc đời mà thôi.
- Được, anh hiểu rồi. Thẩm Hoài đắc ý nói tiếp: - Mấu chốt vẫn là nhìn anh không thấy ghét.
- Anh đắc ý như vậy sao? Thành Di nhìn bộ dạng đắc ý của Thẩm Hoài, cười lấy đồ vật muốn đánh hắn, hắn đi buồng vệ sinh rửa mặt, rồi ngủ một giấc.
Vừa tỉnh lại, Thẩm Hoài cầm lấy di động trên tủ đầu giường, đã là mười hai giờ trưa rồi.
Ngoài cửa phòng yên tĩnh, Thẩm Hoài nghĩ thầm rằng Thành Di cùng mẹ cô hẳn là đều ở dưới lầu, hắn rửa mặt thay xong quần áo, vừa mới mở cửa phòng chợt nghe thấy âm thanh líu ríu nói chuyện dưới lầu, ló đầu ra nhìn từ cầu thang, con gái Đàm Thạch Vĩ, Đàm Quân đang ngồi ở dưới lầu, cùng Thành Di nói chuyện phiếm, cười chào hỏi nói:
- Tiểu Ngũ sao đã chạy tới ăn chực nha?
- Thành Di hiếm mới từ Từ Thành trở về một chuyến, tại sao mình không được lại đây ăn chực một bữa chứ? Giữa Đàm Quân và Thẩm Hoài không có e lệ lúc ban đầu gặp nhau, lại lộ ra vẻ mặt linh hoạt, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên xinh đẹp, nhìn Thẩm Hoài từng bước đi xuống cầu thang, mang theo kiều oán, thanh sắc lại hơi có vẻ non nớt nói, - Đều là anh nha, ngủ đến bây giờ mới dậy, hại chúng em đều sắp đói quắt rồi.
- Thầy Đàm hai ngày nay có ở tiệm sách không? Thẩm Hoài hỏi Đàm Quân.
Sau khi Đàm Thạch Vỹ về hưu từ Yến Đại thì kinh doanh một tiệm sách ở đầu ngõ Tây Tự, thấy ông ta không quản thế vụ, trên thực tế ông ta trước sau vẫn là mưu trí về kinh tế của Kỷ gia.
Thành Văn Quang có liên quan đến quan niệm chính trị của phát triển kinh tế và xây dựng địa phương, có thể qua cửa Đàm Thạch Vỹ hay không là mấu chốt để Kỷ gia tán thành
Thẩm Hoài lần này về Yến Kinh, Đàm Thạch Vĩ là nhất định phải đi thăm đấy, nếu gặp được Đàm Quân, hắn liền thuận miệng hỏi một tiếng.
- Bố em chiều nay không rảnh, bị cậu em gọi đi rồi. Đàm Quân nói, - Hình như là Chủ tịch tỉnh Triệu chỗ các anh đến, kiên quyết kéo bố em cùng uống rượu.
Hoài Hải nhiều chủ tịch tỉnh, phó chủ tịch tỉnh như thế thì chỉ có một người họ Triệu, đó là Triệu Thu Hoa - chủ tịch tỉnh kiêm phó bí thư tỉnh ủy. Triệu Thu Hoa hôm nay ở Yến Kinh, còn chạy đến nhà Kỷ gia, làm khách ở chỗ bố Kỷ Thành Hy - Kỷ Trừng Hải, tin tức này từ miệng Đàm Quân nói ra, Thẩm Hoài vẫn có chút ngơ ngác.