Tống Hồng Kỳ đi công tác một tuần mới trở về, trong tay cũng cả đống việc phải xử lý, tuy nhiên khó có dịp Tạ Chỉ trở về ở vài ngày, anh ta bèn dành thời gian cùng ăn cơm, đi dạo cửa hàng với cô.
Chỉ có điều trong lòng Tống Hồng Kỳ nghĩ tới việc còn phải làm nên tâm tư khó yên, nghĩ Thẩm Hoài và Thành Di đến Yến Kinh đã là ngày thứ tư rồi mà không hề nói có ý muốn rời khỏi, luôn cảm thấy việc này phía sau còn cất giấu nhiều việc kỳ quái hơn nữa mà bọn họ tạm thời không thấy rõ.
Cũng không thể nói Thẩm Hoài và Thành Di ở bên nhau dài ngày như vậy tại địa phương đó thì có chỗ kỳ lạ gì. Thẩm Hoài và Thành Di đang qua lại, yêu nhau ở bên nhau là bao lâu tự do của họ.
Bởi vì tố cáo số lượng trưng đất vượt quá, đoàn thanh tra Tỉnh ủy Hoài Hải tuần tra kiểm tra tình hình nhập trú Hà Phổ, Thẩm Hoài lúc này chủ trì toàn bộ công tác chính quyền của huyện Hà Phổ, cho dù hắn xin viện trợ ở bên ngoài như thế nào, huyện Hà Phổ bên kia dù sao cũng cần phải đích thân ra mặt trả lời mới phải.
Tính cả trước đó Thẩm Hoài ở lại Hoài Tây, Từ Thành vài ngày thì Thẩm Hoài đã rời khỏi Hà Phổ quá một tuần, lúc này vẫn không có ý vội vàng trở về, vậy thì nghĩa là lúc này Thẩm Hoài ở Yến Kinh không còn đơn thuần là vì xin trợ giúp Mai thép đang gặp khó khăn trước mắt nữa, mà nghi ngờ hắn cùng với Tạ Chỉ hôm qua sau khi rời khỏi trường ngựa, cuộc trò chuyện giữa Thẩm Hoài và Kỷ Thành Hi đã tiến thêm một bước rồi.
Nhìn Hồng Kỳ cùng mình đi dạo phố, đi mua sắm mà tâm trạng không tập trung, Tạ Chỉ cũng không có cách nào tức giận với anh ta. Cầm mấy túi xách thu hoạch của buổi dạo phố hôm nay đặt sang bên, ngồi xuống, hỏi: - Anh nói Thẩm Hoài và Kỷ Thành Hi có thể có giao dịch bí mật gì hay không, đem hy vọng Thành Văn Quang đến tỉnh Ký giữ chức Chủ tịch tỉnh, đều gửi gắm vào trên người nhà họ Kỷ?
Tống Hồng Kỳ nghĩ một lúc, lắc đầu, nói: - Hai vị trí ở tỉnh Ký, sức ảnh hưởng của nhà họ Kỷ lớn, nhưng giao dịch giữa Thẩm Hoài và Kỷ Thành Hi còn chưa lớn đến mức quyết định vị trí của một Chủ tịch tỉnh. Hơn nữa lấy mạng lưới quan hệ ở bên trong Đảng của nhà họ Kỷ, bất kể ai đến tỉnh Ký làm việc, đều có thể đối chọi với lợi ích phía nam tỉnh Ký của nhà họ Kỷ. Cho nên nhà họ Kỷ cũng không tội gì vì lợi ích phía nam tỉnh Ký của bọn họ mà ra mặt ủng hộ cho một kẻ quan hệ không hề mật thiết với nhà họ Kỷ - Thành Văn Quang đến tỉnh Ký làm việc, cùng lắm là đứng phía sau nói giúp vài lới tốt...
Tạ Chỉ thầm thở dài, tuy rằng cô không phải rất chú ý chuyện trong chính trị, nhưng cũng biết mưu đồ của Thành Văn Quang lần này không đơn giản là vị trí một Chủ tịch tỉnh.
Cha của Hồng Kỳ cũng đang lúc năm mươi tuổi, mới chính thức từ Ủy viên trung ương dự khuyết lên làm Uỷ viên trung ương, khẳng định địa vị trung tâm trong họ Tống.
Toàn Đảng có gần hai trăm Uỷ viên trung ương, theo lẽ thường mà nói, một Uỷ viên trung ương chưa thể đủ chiếm địa vị trung tâm ở trong phe phái.
Cha của Hồng Kỳ có thể hưởng đãi ngộ như vậy, ngoại trừ ông ta là con trai thứ hai của nhà họ Tống ra, chủ yếu hơn vẫn là Uỷ viên trung ương năm mươi tuổi mới ra mặt ở trong Đảng là rất hiếm rồi.
Thậm chí không cần có thành tích dát vàng quá chói mắt, cha của Hồng Kỳ năm mươi tuổi là Uỷ viên trung ương, đến khi sáu mươi ba tuổi ước chừng sẽ giữ chức Uỷ viên trung ương hai kỳ nữa. Đến lúc đó cho dù đơn giản là so về tư cách kinh nghiệm lý lịch của ủy viên trung ương hai khóa cũng đủ thúc đẩy cha của Hồng Kỳ vào bộ Chính trị.
Thành Văn Quang hiện tại ở vị trí Phó bí thư Thành ủy Yến Kinh, Ủy viên trung ương dự khuyết, theo thời cơ thích hợp mà nói, có lẽ có thể tính đến so với tỉnh Ký vị trí càng tốt hơn, nhưng ông ta lúc này có thể đến tỉnh Ký nhậm chức. Nói cách khác, ở ngưỡng sáu mươi hai, sáu mươi ba tuổi trở lên, ông ta ít nhất có thể giữ chức Uỷ viên trung ương hai khóa, đến lúc đó cũng sẽ trở thành một trong người được đề cử đắc lực nhất vào bộ Chính trị.
Có khi tư cách kinh nghiệm rất hư ảo, nói không rõ ràng, nhưng kinh nghiệm lý lịch này thật sự là tiền đề để mọi người tranh giành.
Có những người tính toán khá xa, tính dòng chảy các họ Kinh, họ Hồ, Họ Kỷ, có lẽ không sẽ đặc biệt để ý vị trí hai trăm người, nhưng lúc này nếu Kỷ gia đứng ra hết lòng giúp Thành Văn Quang đến tỉnh Ký nhậm chức, sẽ không thể không cân nhắc đến việc này sẽ là mấu chốt quan trọng thúc đẩy Thành Văn Quang năm năm hoặc mười năm sau vào bộ Chính trị. Điều này hiển nhiên không phải là lợi ích trao đổi mà Thẩm Hoài lúc này có năng lực cùng nhà họ Kỷ thương lượng thành công.
Giống như lời của Hồng Kỳ, nhà họ Kỷ cùng lắm là ở phía sau giúp đỡ nói vài lời tốt đẹp, mà mấu chốt quan trọng của việc Thành Văn Quang muốn đi tỉnh Kỷ làm việc, vẫn là họ Tống bên này có đem nguồn lực nghiêng về phía Thành Văn Quang hay không.
Tạ Chỉ nghĩ thầm, vậy đại khái chính là nguyên nhân mà cha của Hồng Kỳ sau đêm qua vẫn luôn trầm lặng, Hồng Kỳ thì cả ngày đều băn khoăn lo lắng.
Kế hoạch của Thành Văn Quang đến nay, hôm qua cũng có thể thông qua Thẩm Hoài biểu tỏ rõ ràng ý nguyện đến tỉnh Ký nhậm chức với nhà họ Kỷ. Mà ngày hôm qua cô cùng Hồng Kỳ ở đó, cuộc nói chuyện giữa Thẩm Hoài và Kỷ Thành Hi cũng không có chút ý che giấu. Nói trắng ra cũng là Thành Văn Quang thông qua Thẩm Hoài, Thẩm Hoài thông qua cô và Hồng Kỳ ngả bài ra với cha của Hồng Kỳ... Rất nhiều chuyện khi đã mở cung thì mũi tên không thể quay trở lại, nhân lúc Thành Văn Quang có hi vọng đến tỉnh Ký làm việc, trong lúc Thành Văn Quang có hi vọng mười năm sau ở bộ Chính trị chiếm được một vị trí nhỏ nhoi, họ Tống không đem nguồn lực hướng về phía Thành Văn Quang, cũng đừng có trách Thành Văn Quang từ nay tách ra khỏi họ Tống, theo hệ của ông ta.
Tống hệ từ nay về sau biến thành trò cười, bị người khác xem nhẹ không cần phải nói, đối với con đường làm quan của cha của Hồng Kỳ ảnh hưởng rất tiêu cực, cũng sẽ đả kích không kém gì cuộc cạnh tranh thất bại chức Bí thư Tỉnh ủy Hoài Hải hai năm trước với Điền Gia Canh.
Tuy nhiên, nếu Tống hệ lần này bị bắt đem nguồn lực chính trị trong tay hướng về phía Thành Văn Quang, cho dù trong lòng có không cam lòng bao nhiêu, ảnh hưởng lớn nhất đối với tương lai Tống hệ cũng chính là địa vị của Thành Văn Quang và cha của Hồng Kỳ sẽ chính thức lên ngang hàng.
Nghĩ đến đây, Tạ Chỉ không nén nổi than nhẹ, nói: - Cha em từng nói Thành Văn Quang tâm cơ thâm trầm, trước đây em đều không cảm thấy gì. Hiện tại xem ra, vẫn là cha em nhìn người khá chính xác.
Tống Hồng Kỳ cười nhạt, Thành Văn Quang có thể tới cái ghế kia, có thể có mấy người là lương thiện? Hơn nữa nhà anh ta cô, chú người nhiều như vậy, cũng không phải ai cũng có thể ở trên con đường làm quan ra mặt, đều máu chảy đầu rơi mới lên được.
Lần này, nếu nhượng bộ Thành Văn Quang, Tống Hồng Kỳ không lo lắng cái khác, mà là lo lắng ở chỗ sau khi Thành Văn Quang và cha anh ta địa vị ngang hàng, Thẩm Hoài và Mai thép có thể từ nguồn lực đạt được của Tống hệ sẽ tăng trưởng, quyền khống chế của tập đoàn Hoài Năng rất có thể sẽ lại nghiêng về phía bên kia trên diện rộng, hơn nữa ông cụ cũng thiên vị bên kia, bên này sẽ càng trở nên yếu thế... Đây cũng không phải điều Tống Hồng Kỳ hy vọng thấy, nhưng anh ta cũng biết trong việc này, cha của anh ta sẽ không nghe ý kiến gì của anh ta.
Nói tính kế, Thành Văn Quang có tính kế như vậy không là quá đáng, nhưng Thẩm Hoài lại có thể ở bên trong mò được chỗ tốt như vậy. Nghĩ đến đây, Tống Hồng Kỳ tức giận không thể tả được.
Sau khi Tống Hồng Kỳ và Tạ Chỉ hết hứng thú đi dạo phố bèn mệt mỏi lái xe về nhà.
Xe vừa mới vào nhà đỗ xe thì nghe thấy chuông điện thoại trong phòng đang reo, Tống Hồng Kỳ thầm nghi hoặc, ai gọi điện vào lúc này, không gọi vào điện thoại di động của anh ta, mà gọi vào điện thoại ở chỗ anh ta ở?
Tống Hồng Kỳ lấy điện thoại di động ra nhìn, không biết di động hết pin từ khi nào.
Tống Hồng Kỳ vội vàng vào nhà, chuông điện thoại đã ngừng, xem số gọi đến thì ra là điện thoại ở nhà. Anh ta gọi lại, tức thì nghe tiếng trách cứ của mẹ anh ta: - Di động sao lại tắt, điện thoại trong nhà cũng không nghe?
- Điện thoại di động hết pin ạ. Mẹ có chuyện gì có thể gọi đến di động của Tạ Chỉ, con cả ngày đều ở cùng cô ấy. Tống Hồng Kỳ nói xong nhìn thấy Tạ Chỉ ở bên cạnh mấp máy môi, trên mặt lộ ra dáng vẻ không vui thì cũng rất đau đầu, cảm giác mình thật sự là quá ngốc, đáng nhẽ không nên hỏi mẹ ngay trước mặt Tạ Chỉ.
Mẹ của anh ta hy vọng Tạ Chỉ có thể Yến Kinh đến làm việc, có thể sớm ngày sinh con, tốt nhất có thể ở nhà giúp chồng dạy con, mà không phải kiên trì ở lại Hoài Hải một mình phụ trách một mặt công tác. Chỉ có điều Tạ Chỉ không nghĩ như vậy, vậy tức là giữa hai người bọn họ có mâu thuẫn.
Hiện tại nói cho mẹ anh ta biết rõ anh ta và Tạ Chỉ ở cùng nhau, liên lạc với anh ta không được, cũng không gọi vào di động của Tạ Chỉ, khiến cho Tống Hồng Kỳ kẹp ở giữa thật là đau đầu.
Phụ nữ xung đột đi vào ngõ cụt, khuyên ai cũng không tốt.
Tống Hồng Kỳ chỉ làm như không nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tạ Chỉ, hỏi mẹ anh ta trong điện thoại: - Có chuyện gì mà gọi cho con mấy cuộc liên tiếp vậy ạ?
- Cha con bảo con đến nhà lớn ăn cơm tối...
- Hôm nay lại qua nữa? Tống Hồng Kỳ nghi hoặc hỏi.
Nếu chỉ đích danh gọi anh ta qua, vậy nghĩa là hẳn Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân cũng ở đó, còn nghĩ hôm qua hiểu tín hiệu thông qua Thẩm Hoài, hôm nay cũng chạy đến chỗ ông cụ ăn cơm, khiến Tống Hồng Kỳ kinh hãi: Đây hoàn toàn là bước buộc ông nội, buộc cha của anh ta tỏ thái độ!
Nhìn mặt Hồng Kỳ trở nên tái mét trong nháy mắt, Tạ Chỉ cũng bất kể mẹ của anh ta sẽ tức giận, khẽ khàng hỏi: - Sao vậy?
Tống Hồng Kỳ che ống nghe, nói với Tạ Chỉ: - Buổi tối mọi người đều phải đến chỗ ông nội ăn cơm...
Tạ Chỉ cũng khá sợ hãi, hôm qua xem như ngả bài, hôm nay đây coi là nhịp điệu gì?
Tống Hồng Kỳ cúp máy, sắc mặt lại khó coi, cũng chỉ có thể cùng Tạ Chỉ sửa soạn một chút, đi ra ngoài.
Chạy xe đến phố Tây Tự, nhìn trong sân đã có mấy chiếc xe đỗ, Tống Hồng Kỳ bèn đỗ xe ở trong đường hẻm ngoài sân, đi vào trong cùng Tạ Chỉ, từ xa đã nghe cha của anh ta trò chuyện vui vẻ ở bên trong.
Tống Hồng Kỳ và Tạ Chỉ nhìn nhau, cho dù biết sức chịu đựng của cha anh ta hạng nhất, nhưng cũng không đến mức vào lúc này có thể có tiếng cười sang sảng như vậy, trong lòng thậm chí ngờ vực.
Kế tiếp, lại nghe tiếng nói chuyện của dì út và Tống Đồng. Tống Hồng Kỳ và Tạ Chỉ lại ngờ vực: dì út trở về khi nào, Thành Văn Quang buộc cụ ông tỏ thái độ, kéo dì út về giúp đỡ sao?
Lúc Tống Hồng Kỳ và Tạ Chỉ kinh ngạc ngờ vực, Tống Đồng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy bọn họ gọi: - Ơ, hai người đứng trong sân làm gì vậy?
- Bọn anh mới đến, nghe tiếng em và dì út, còn tưởng rằng nghe lầm nữa. Không nghe nói em hôm nay sẽ về... Tống Hồng Kỳ nói.
- Thẩm Hoài kiên quyết kéo em qua đấy. Anh nghĩ rằng em muốn à.
Tống Đồng nói đùa.
Tống Hồng Kỳ lại hiểu sai ý của Tống Đồng, thực sự nghĩ rằng là lần này là Thẩm Hoài kéo dì út qua ép buộc, dù cho anh ta có sức chịu đựng tốt hơn nữa lúc này cũng thay đổi sắc mặt, khuôn mặt khôi ngô vặn vẹo, không đáp lại lời của Tống Đồng, đi thẳng vào phòng cùng Tạ Chỉ.
Thẩm Hoài cùng một nhóm người ngồi ở trong phòng, thấy Tống Hồng Kỳ nghiêm mặt đi vào, hỏi: - Hồng Kỳ, anh sao vậy, sắc mặt sao khó coi vậy?
Tống Hồng Kỳ thấy người đầy cả phòng, cha của Tạ Chỉ không ở đó, ông nội, ba mẹ hắn, cô lớn, cô lớn, dì nhỏ, chồng dì nhỏ, vợ chồng Thành Văn Quang, Lưu Tuyết Mai, Tống Hồng Quân đều ở đó, Thẩm Hoài cùng Thành Di ngồi chung trên ghế sa lon, giống vài ngày trước ở nhà dì nhỏ, dáng vẻ một đôi yêu nhau thân mật. Tống Hồng Kỳ biết trước mặt nhiều người như vậy ở đây không tới lượt anh ta làm càn, nhưng cũng không tỏ sắc mặt khó chịu gì với Thẩm Hoài, kéo Tạ Chỉ đứng qua một bên.
Thẩm Hoài cười nhếch mép, nói với người trong phòng: - Mấy người nói xem Hồng Kỳ đang giận ai vậy?