Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 705 - Chương 701: Từ Bỏ

Chưa xác định
Chương 701: Từ bỏ

Tống Hồng Kỳ dù ngốc cũng nghe ra được sự châm chọc mà Thẩm Hoài đang che giấu dưới vẻ mặt tươi cười kia, gân xanh ở trán nổi lên, lại bị mẹ của anh ta kéo lại bên cạnh, nhỏ giọng nói: - Dì út của anh lần này dự định về Yến Kinh làm việc.

Cảm giác xấu hổ vào thời khắc này của Tống Hồng Kỳ dường như trong nháy mắt đông cứng lại nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ mỉa mai không hề có phản ứng gì, chỉ đứng đó nhìn sang cha của mình, không biết việc này có phải sự thật hay không.

Bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hoài dường như đang dấu ý cười, Tạ Chỉ lại cảm thấy thật sắc bén.

Đổi lại là lúc khác, cô chưa bao giờ sợ ánh nhìn của Thẩm Hoài, nhưng lúc này đây lại theo bản năng mà tránh né.

Trong lúc cô và Tống Hồng Kỳ tưởng rằng Thẩm Hoài và Thành Văn Quang đến nhà nhằm gây áp lực, lúc lòng đầy oán hận chạy tới thì thật không ngờ bọn họ vì muốn ngăn Tống hệ công khai đoạn tuyệt, nên đã đi một nước cờ thoái lui.

Dì út Tống Văn Tuệ về Yến Kinh, có nghĩa là lần này bọn họ dự định hoàn toàn từ bỏ quyền khống chế tập đoàn Hoài Năng.

Là một tập đoàn vốn nhà nước thuộc Bộ Điện lực toàn quyền nắm cổ phần, tập đoàn Hoài Năng phát triển đến quy mô như ngày hôm nay, có liên quan trực tiếp đến nguồn vốn lớn mà Bộ Điện lực đã rót vào. Nhưng ngẫm lại quá trình phát triển của tập đoàn Hoài Năng bốn năm nay, cho dù là một người sớm đã hiểu được sự tàn khốc của chốn danh lợi như Tạ Chỉ, thì trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ.

Cũng quả thật, vào lúc này Tống gia đem nguồn lực chính trị lớn nhất đặt lên vai Thành Văn Quang, khiến cho vai vế của Thành Văn Quang và Tống Hồng Kỳ trong Tống gia trở nên ngang bằng nhau. Đây mới là bước đầu, quan trọng hơn vẫn là sự thay đổi của thế lực tiếp sau đây sẽ càng khiến cho người ta lo lắng.

Cải cách mở cửa gần hai mươi năm, có thể nói cũng chính là hai mươi năm mà nhân dân trong nước thay đổi cách nhìn với hai chữ "tư bản".

Tuy rằng tình hình trong nước hiện nay vẫn chưa dễ dàng cho phép lộ ra toàn bộ số vốn của doanh nghiệp tư nhân, nhưng trong tương lai nhiều mạch máu kinh tế trong nước vẫn kiên trì với chủ thể địa vị của chế độ công hữu, nhưng điều này không có nghĩa thế lực tư bản không thể tách rời.

Ngoại trừ những mạng lưới quan hệ không thể tin cậy và lòng người khó đoán, thế lực chính trị và sự tổ chức, tập trung nguồn vốn lại càng là vấn đề mà giới cấp cao của Đảng đang gấp rút suy xét.

Cũng vì cân nhắc như vậy nên Tống hệ mới nghe theo sự thuyết phục của Thẩm Hoài mà đem phần lớn số tài sản của mình đầu tư vào tập đoàn Hoài Năng, cũng nhìn thấy sự thực thi của ý tưởng than Hoài xuất đông, khai thác những tụ điểm than đá có thể giúp tập đoàn Hoài Năng phát triển, vận chuyển bằng đường sắt, tập trung một lượng lớn nhiệt điện để trở thành một tập thể tư bản siêu hình.

Như vậy, Tống hệ nắm chắc lợi ích chính trị và lợi ích kinh tế mới có khả năng vững được hai tay; mà việc dự trữ và bồi dưỡng phe phái sau này, cũng sẽ có thể đạt mức cân bằng.

Mà sự viện trợ lần này mà Thẩm Hoài, Thành Văn Quang muốn giành được từ Kỷ gia phần lớn là sự chống đỡ ở phía sau về mặt trao đổi lợi ích kinh tế.

Lui thêm mười ngàn bước, những người Lưu Kiến Quốc, Tống Hồng Nghĩa không có ý định làm chính trị, cũng không phải người có thể chịu được sự cô đơn. Họ muốn làm nên một sự nghiệp để đạt được những lợi ích phát sinh từ đó. Nếu chỉ đơn thuần là buôn đi bán lại hoặc dựa vào những tin tức trên thị trường chứng khoán, cũng khó mà làm nên chuyện lớn, cũng không có cách nào thỏa mãn được bọn họ.

Thế lực tư bản dựa dẫm trong nước kia sẽ là sự lựa chọn tất nhiên.

Nếu không, Lưu Kiến Quốc, Tống Hồng Nghĩa cần gì phải canh cánh trong lòng chuyện lọc dầu ở Từ Thành cho đến tận bây giờ. Nếu không, sao đến nỗi trong khoảng thời gian này tất cả mọi người tụ hội ở Từ thành ở bên cạnh giúp cho đám người Diệp Tuyển Phong tranh đoạt quyền kiểm soát tập đoàn Hoài Năng?

Hiện giờ Thành Văn Quang công khai đứng ra ủng hộ Mai Cương, Thẩm Hoài lại tiến thêm một bước có ý muốn giúp Thành Văn Quang đạt được sự ủng hộ của Kỷ gia, tới tỉnh Ký nhậm chức. Một khi Thành Văn Quang ở trong nội bộ Tống gia đạt được địa vị ngang bằng với Tống Hồng Kỳ, nói thật, Tạ Chỉ cũng lo lắng Thẩm Hoài tiếp sau đây sẽ lại một lần nữa tranh đoạt quyền kiểm soát và can dự sâu vào tập đoàn Hoài Năng.

Cha của Hồng Kỳ biết được đêm qua Thẩm Hoài và Kỷ Thành Hi có tiếp xúc mật thiết như vậy thì lập tức trầm mặc không nói, Tạ Chỉ tin rằng cha của Hồng Kỳ ắt cũng đã có sự suy tính trong phương diện này.

Có điều Tạ Chỉ cũng thật không ngờ, dì út Tống Văn Tuệ hôm nay về Yến Kinh, Tống Đồng bị Thẩm Hoài "lôi về" Yến Kinh , bọn họ sẽ hoàn toàn buông tay với tập đoàn Hoài Năng, để tránh đoạn tuyệt công khai với Tống hệ sau này.

Đương nhiên, Tạ Chỉ cũng hiểu, đằng sau sự thỏa hiệp của đám người Thẩm Hoài cũng phải có phía bên Tống gia lần này đồng ý đem nguồn lực chính trị nghiêng về phía Thành Văn Quang, ủng hộ y đến tỉnh Ký nhậm chức.

Cũng khó trách vừa mới vào đến sân thì nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cha của Hồng Kỳ, xem ra cha của Hồng Kỳ đối với sự thỏa hiệp của bên kia có chút vừa lòng. Trước khi bọn họ chạy đến, đôi bên đã thống nhất ý kiến về sự bất đồng lớn nhất rồi.

Nhưng như vậy, thái độ của Hồng Kỳ lúc tiến vào nhà tỏ ra quá đột ngột, Tạ Chỉ cũng cảm thấy có chút khó chịu, đi qua một bên ngồi xuống, lại nghĩ thầm: Hai người Đới, Hạ tuy không ở đây, nhưng lần giao nhượng quyền lực này của dì út, những người có được lợi ích lớn nhất như Diệp Tuyển Phong, Trịnh Nghi Ngô đều thuộc phe Đới, Hạ. Lần phân tranh hỗn loạn ở Tống gia lần này dường như có thể bình ổn một thời gian ngắn?

Việc này đối với Tạ gia cũng có lợi. Lúc trước vì Mai thép có sức ảnh hưởng lớn tới tập đoàn Hoài Hải, hơn nữa có dì út Tống Văn Tuệ trấn thủ, đến mức lợi ích của tập đoàn Hải Phong và tập đoàn Hoài Hải gắn kết không đủ chặt chẽ. Giống như lúc trước, khi mà tập đoàn Hoài Năng nổi lên ở Mai Khê, lợi nhuận cực lớn, Tạ gia lại bị cho ra bên lề. Mà sau khi phương án than Hoài xuất đông được đưa ra, Tạ gia cũng không thể can dự nhiều, tin rằng cục diện này trong thời gian tới sẽ được cải thiện.

Thẩm Hoài nhìn sắc mặt khó chịu lúc trắng lúc đen của Tống Hồng Kỳ, trong lòng cười lạnh: Dì út phải rời tập đoàn Hoài Năng là để thỏa hiệp, anh ta vốn không cam tâm, đêm qua vì vấn đề này nói chuyện một đêm cũng không thể ngủ ngon.

Trong sự phát triển của tập đoàn Hoài Năng, anh cũng đã dốc rất nhiều tâm huyết, bao gồm cả lợi ích của nhóm người Hồ Thư Vệ. Sau khi dì út rời đi cũng không có cách nào có được sự bảo đảm cơ bản, nhưng sự tính toán chu toàn của dì út, anh có thể hiểu được.

Mối quan hệ căng thẳng như vậy không thể xoa dịu được, cho dù ông cụ đứng ra tỏ thái độ, bắt bác hai cúi đầu, nhưng vẫn không có cách nào bảo đảm thái độ của hai người Hạ, Đới có thể chuyển biến tích cực.

Cho nên những lợi ích nên tranh giành thì vẫn phải tranh giành, nên nhượng bộ thì phải nhượng bộ.

Hơn nữa hơn nửa năm nay, việc tranh giành quyền kiểm soát đã gây ra sự quấy nhiễu lớn đối với tập đoàn Hoài Năng và dự án than Hoài xuất đông.

Đối với bản thân tập đoàn Hoài Năng mà nói, có giằng co như vậy đi nữa cũng chỉ có hại chứ không có lợi, hơn nữa sẽ trì hoãn sự phát triển của tỉnh Hoài Hải.

Còn đối với đại cục của dự án than Hoài xuất đông mà nói, tập đoàn Hoài Năng cũng chỉ có thể xem như một trong số những nhân tố tham dự, mặc dù công trình đường sắt hai chiều Từ Đông cũng dính đến lợi ích của cục đường sắt Hoa Đông, tỉnh Hoài Hải và nhiều phương diện lợi ích khác.

Thẩm Hoài cũng không lo từ bỏ tập đoàn Hoài Năng, lợi ích của than Hoài xuất đông sẽ bị đối phương khống chế, cũng không lo tập đoàn Hoài Năng bị bọn họ làm sụp đổ. Than Hoài xuất đông sẽ chịu sự ảnh hưởng trí mạng, còn lợi ích của Mai thép trong vụ than Hoài xuất đông vẫn có thể tiến thêm một bước cùng với than Hoài, tỉnh và quốc gia tiến hành liên hợp.

Cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ hoàn toàn đứng ngoài cuộc trong việc tranh chấp quyền hành ở tập đoàn Hoài Năng, để bọn họ tự chơi. Nếu bọn họ chơi đến bại rồi, sau này cũng tiện khiến cho họ ngậm miệng khi nói đến chuyện lợi ích kinh tế.

Tuy nhiên cứ cho là cuối cùng quyết định buông tay quyền kiểm soát tập đoàn Hoài Năng, trong lòng Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân vẫn hận, nếu không cũng sẽ không vào lúc Tống Hồng Kỳ bước vào phòng mà cố ý lăng mạ anh ta, hiện giờ lại cố ý trêu đùa muốn xem vẻ mặt chuyển biến lúc xanh lúc trắng của Tống Hồng Kỳ.

Tống Hồng Kỳ cũng không nghĩ rằng lúc anh ta bước vào phòng, Thẩm Hoài đã đào sẵn hố cho mình nhảy xuống, thực rất khó chịu, cũng nhìn thấy trong ánh mắt không hài lòng của ông cụ rõ ràng.

Xác thực bên kia đều nhường một bước rồi lại nhường nữa, lùi một bước rồi lại lùi nữa mà anh ta vẫn bộc lộ đầy oán hận với người ta, không cần nói trong lòng ông cụ cũng đã nghĩ vậy, đổi lại là người khác cũng sẽ cảm thấy người bên mình không hiểu đạo lý.

Tống Hồng Kỳ giấu sự khó chịu này ở trong lòng, nhưng sự kiềm chế của anh ta còn lâu mới đạt tới trình độ như cha anh ta, sắc mặt đỏ đến cả nửa buổi, chỉ có thể ngồi ở một bên, rất lâu đều không thốt nên lời, nhưng có sự khó chịu trong lòng không thể nói ra lại giống như trong phòng đầy ắp người nhưng chỉ có riêng mình anh ta là tên hề.

- Văn Tuệ lần này rời tập đoàn Hoài Năng, ta thấy cũng tốt. Ông cụ trầm mặc một lát, nói,

- Cũng tránh được người ngoài ở sau lưng nói người của Tống gia chúng ta nhúng tay vào quá nhiều. Các người không lo lắng nhưng mặt già của ta thì không chịu đựng nổi, sợ người khác đâm sau lưng. Hơn nữa, bất kể là thế hệ Kiều Sinh, hay là thế hệ Thẩm Hoài, kì thực trong công việc phải suy ngẫm nhiều, phải đem đến nhiều lợi ích cho quốc gia này. Thế hệ trước xây dựng một Trung Quốc mới, hy sinh đến mấy trăm vạn người, cũng là hy vọng đời nay các người có thể làm như thế

Ông cụ nói nghiêm túc như vậy, Tống Kiều Sinh cho dù có bụng dạ có thế nào sắc mặt cũng có chút ngượng ngập, cười cười nhìn xuống đất.

- Văn Quang phải đến địa phương công tác, những lời vừa rồi, ta cũng muốn tặng dành cho anh. Không cần vì những lời nói này của ta mà cảm thấy ta ghét bỏ gì, sau này lại trốn tránh ta không đến nữa. Ông cụ dừng lại một chút, lại nói với Thành Văn Quang:

- Làm nên thành tích ở địa phương, đoàn kết những người có thể đoàn kết, kiến thiết địa phương cho tốt, nâng cao trình độ sản xuất, nâng cao mức sống của nhân dân, tự nhiên sẽ có người ủng hộ anh.

- Đối ngược với sự xấu hổ của Tống Kiều Sinh, Thành Văn Quang thành khẩn lắng nghe lời "giáo huấn" của Tống Hoa.

Tạ Chỉ nghe đến đây, cũng biết rằng ông cụ đã chính thức bày tỏ thái độ rồi, tiếp sau đó sẽ ra mặt lợi dụng sức ảnh hưởng của mình, thúc đẩy Thành Văn Quang tới tỉnh Ký nhậm chức.

Không khí khó chịu trên bàn ăn xem như đã tiêu tan đi một chút, Thẩm Hoài có thể nhìn ra sự nhượng bộ triệt để của bọn hắn trong việc tranh chấp quyền kiểm soát tập đoàn Hoài Năng khiến bác hai và Tống Kiều Sinh khá hài lòng, nói không chừng trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để tiến thêm một bước trong việc điều chỉnh lại tập đoàn Hoài Năng rồi.

Vào thời khắc này, Thẩm Hoài bất giác nghĩ, từ xưa đến nay, vì tranh quyền đoạt lợi, cha con bất hòa, anh em tương tàn, những chuyện này đều được ghi trong sử sách, ngẫm ra cũng là có căn nguyên sâu xa. Tình thân, huyết thống gì gì đó, trước nhân tình thế thái phức tạp lại tỏ ra bạc bẽo, nhạt nhòa như vậy.

Cũng không phải nói không hợp với thân phận hiện tại, ngẫm lại chính mình khi vẫn là Tôn Hải Văn, bác và anh họ đối với việc truyền lại cho hắn và tiểu Lê gia sản không liên quan gì đến người ngoài, sao có thể nói từng đã từng kiềm chế?

- Thẩm Hoài đang nghĩ chuyện gì mà không chú ý gì cả, cùng Hồng Quân, Hồng Kỳ kính rượu ông cụ đi. Tống Kiều Sinh đến bên bàn cơm khôi phục lại phong thái thường ngày, nghĩ rằng chuyện đến bước này cũng coi như là giải quyết vẹn toàn, sự lúng túng nhất thời không còn nữa, có điều thấy Hồng Kỳ vẫn còn bối rối liền chuyển chủ đề câu chuyện lên Thẩm Hoài, để cho Hồng Kỳ không phải căng thẳng trong lúc đối chọi gay gắt này, lợi hại được mất mới là quan trọng nhất.

- Ồ Thẩm Hoài lấy lại tinh thần, lười nhác nói: - Sáng nay đến Trung Hải dầu thăm hỏi Tào tổng, nghe Tào tổng nói, lúc bộ phận dầu mỏ ban đầu còn tồn tại, anh ta ở bộ phận dầu mỏ đã từng viết một bản báo cáo liên quan đến tài nguyên dầu khí Hải Dương, còn được thông qua sự phê chuẩn của ông nội. Ngay sau đó anh ta chuyên chú khai thác vấn đề dầu khí Hải Dương. Anh ta nói đang suy nghĩ xem lúc nào đến thăm hỏi ông

- Tào tổng của Trung Hải dầu hả? Tống Kiều Sinh nhất thời không nhớ ra người này là ai?

- Tào Quang Minh? Trí nhớ của ông cụ thật tốt, nghe Thẩm Hoài đề cập đến liền nhớ ra người này, hỏi lại một cách không chắc chắn.

Nghe đến "Trung Hải dầu", Tạ Chỉ kinh ngạc, ngẩng lên nhìn về phía Thẩm Hoài. Cô theo bản năng nghĩ đến hạng mục luyện dầu Tân Phổ đã từ nơi Trung Hải dầu đó mà đạt được bước đột phá, hông ngờ Thẩm Hoài nói cho cùng vẫn là bỏ cái lợi nhỏ, bảo vệ cái lợi lớn

Bình Luận (0)
Comment