Thời gian gần đây, đội ngũ giáo sư bị giảm đáng kể, các trường cứ than thân kể khổ không thôi, muốn giữ người chỉ có cách tăng lương, Trương Văn Tuyền chịu áp lực rất lớn, cứ chạy tới chạy lui cầu viện phó huyện trưởng.
Mà phó huyện trưởng lại là người vô cùng thận trọng và bảo thủ trong phân công quản lý, không dám vượt quyền. Giúp giáo viên xin nâng lương là chuyện nên làm, nhưng gần đây trong huyện cũng gặp không ít sóng gió, nên anh ta không dám mang chuyện này trình lên Thẩm Hoài, nên ra sức khước từ yêu cầu của Cục Giáo dục huyện, không muốn ra mặt tranh thủ giúp họ.
Trương Văn Tuyền chạy đến chỗ phó bí thư Cố Kim Chương khóc lóc than thở.
Cố Kim Chương quản lý tổ nhân sự. Các giáo viên có biên chế đều là cán bộ nhà nước, số lượng cán bộ từ chức tăng, việc này có liên quan mật thiết đến Cố Kim Chương.
Việc thành hay bại, mọi người đều rất rõ, còn phải chờ Bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng xin ý kiến của Huyện trưởng Thẩm Hoài.
Trương Văn Tuyền đợi một thời gian mà chẳng thấy trên huyện có động tĩnh gì, còn cho rằng tạm thời không có điều chỉnh gì, nhưng không ngờ hôm nay Bí thư Đào cùng Huyện trưởng Thẩm đột ngột đến thị sát tình hình, anh ta hiểu là có hi vọng rồi.
Quốc nội Chính phủ đề ra phương án quy hoạch, không cần biết có hợp lý không, nếu cần gấp thì có thể đưa ra hàng loạt, cuối cùng có thực thi hay không, còn phải căn cứ vào tình hình thực tế tại địa phương.
Tân Phổ xây dựng cảng, từ giữa những năm 80 đã đưa ra hàng loạt các phương án quy hoạch, cũng tổ chức thảo luận thẩm định tới vài lần, nhưng đến khi Thẩm Hoài đến Tân Phổ nhậm chức thì mới chính thức được triển khai.
Giai đoạn giữa và cuối những năm 80, kinh tế thành phố Bình Giang thuộc Nam Ngạn có bước đột phá, Đông Hoa liền đề xuất nguyện vọng muốn nhận sự hỗ trợ từ phía Bình Giang, dự án xây cầu ở Chử Giang cũng đề xuất mấy năm trời rồi, nhưng vì không đủ vốn nên cũng bị trì hoãn vô thời hạn.
Phương án tăng lương cho giáo viên cũng giống như vậy, phòng giáo dục năm nào cũng chuẩn bị để trình lên.
Theo lời của Cục giáo dục, sẽ cố gắng hết sức trong việc xin cấp kinh phí giáo dục và đào tạo, nhưng huyện có phê duyệt hay không và phê duyệt bao nhiêu còn tùy thuộc vào tình hình tài chính và khả năng điều tiết tài chính của huyện. Nghe vậy Trương Văn Tuyền biết lần này giáo viên có hi vọng được tăng lương rồi, nhưng sẽ tăng bao nhiêu thì chẳng thể nào biết được.
Đến phòng họp vừa mới ngồi xuống, vị phó cục trưởng giáo dục huyện lại nhận được thông báo của Trương Văn Tuyền, liền mang theo phương án đến, không cần biết Trương Văn Tuyền có hài lòng không, cũng sẽ cố gắng tranh thủ cơ hội được bày tỏ nguyện vọng trước mặt Thẩm Hoài và Đào Kế Hưng.
Thẩm Hoài lại bảo Trương Bân gọi 2 vị phó hiệu trưởng đến, mọi người ngồi quanh cái bàn họp, nghe Trương Văn Tuyền giới thiệu nội dung cụ thể của phương án.
Trương Bân bảo Chu Thiến phụ trách công tác trà nước, pha một ấm trà mang đến, theo quy tắc cô rót trà cho Đào Kế Hưng và Thẩm Hoài trước để tỏ lòng tôn trọng, mỗi lần kính trà Chu Thiến đều cúi người và đưa ly trà qua.
Thẩm Hoài quay mặt sang, vô tình nhìn thấy bộ ngực tròn trịa lấp ló phân nửa dưới chiếc cổ áo bị trễ xuống, bộ núi đôi nõn nà như bạch ngọc, làm người khác không khỏi rung động.
Thẩm Hoài tuy nhanh chóng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, nhưng Chu Thiến khá nhạy cảm, cô hơi chột dạ, lại nhớ đến lúc nãy cũng bị tay của Thẩm Hoài quẹt phải.
Không cần biết lần này là Thẩm Hoài vô tình hay cố ý, đều làm cho Chu Thiến có chút bấn loạn. Cô rót thêm một cốc trà đưa về phía trước, bất ngờ chạm phải ngón tay của Thẩm Hoài, cô liền rụt tay lại, khiến nước tra nóng đều đổ lên đùi trái của Thẩm Hoài.
Ly trà và nắp trà đều rơi xuống vỡ vụn thành từng mảnh, Thẩm Hoài mặc một chiếc quần mỏng, nóng tới mức chỉ biết há hóc mồm, đẩy chiếc bàn ra, đứng dậy giũ giũ chiếc quần bị nước nóng đổ vào.
Mọi người đều tập trung nghe Trương Văn Tuyền giới thiệu phương án, nghe tiếng động liền quay đầu qua nhìn, Thẩm Hoài đang đứng há hốc mồm vì nóng, ống quần bên trái bị ướt một mảng lớn vẫn còn đang bốc hơi.
Trương Bân cuống quýt cả lên.
Thẩm lão tặc khó khăn lắm mới ghé thăm trường một lần, trước đó đã bị Ngô Ấu Bình dạy dỗ, Chu Thiến chân tay lại lóng ngóng làm Thẩm lão tặc bị bỏng, nếu Thẩm lão tặc trút giận lên đầu Trương Bân, thì sau này gã chẳng còn chốn dung thân ở Hà Phổ này nữa.
- Cô Chu, cô làm ăn thế đấy hả, cô bao nhiêu tuổi rồi mà có chút việc cỏn con này cũng làm không xong thế. Trương Bân rất cố gắng kiềm chế trước mặt Đào Kế Hưng, Thẩm Hoài, nhưng lúc này anh ta có chút mất bình tĩnh, mở miệng mắng nhiếc, ngữ khí cũng khá gắt gỏng, chạy qua bàn hội nghị, lôi Chu Thiến ra, nhìn chiếc chân bị bỏng của Thẩm Hoài, chỉ hận một nỗi không thể bỏng thay cho Thẩm Hoài.
Làm bỏng huyện trưởng Thẩm, Chu Thiến cũng sợ đến hồn bay phách lạc, lại bị Trương Bân vừa mắng vừa lôi, nước mắt liền trực trào trên khóe mi.
- Là tôi cứ mải lo nói chuyện với anh Đỗ, không để ý cốc trà, không phải lỗi của cô Chu. Thẩm Hoài sợ Chu Thiến bị dọa cho khiếp vía, liền đổ trách nhiệm lên đầu mình, để ngăn Trương Bân ngừng giáo huấn.
Trương Bân liền ngậm mồm lại, lòng dạ hơi hoang mang, không biết phải bù đắp thế nào cho thỏa.
Lúc đó có một cô giáo cũng thuộc loại sắc nước hương trời, chân tay nhanh nhẹn đến thay thế, cô mang đến một chiếc khăn cho Thẩm Hoài lau khô chiếc quần.
Đào Kế Hưng cũng ra vẻ quan tâm: - Có bỏng không?
- Không sao, không sao, da tôi dày lắm. Thẩm Hoài vừa cầm chiếc khăn lông lau quần vừa nhẹ nhàng đùa một câu, thấy Trương Bân cứ nhìn chân của hắn với vẻ mặt căn thẳng, liền nói: - Anh cũng ngồi xuống đi, dù sao tôi cũng không thể để các vị đại lão gia lau chân cho tôi đúng không
Mọi người nghe xong liền bật cười khoái trá, Trương Bân cũng nở một nụ cười gượng gạo, nét mặt sa sầm nói với Chu Thiến:
- Cô cũng thật là, chân tay vụng về, còn không mau xin lỗi chủ tịch Thẩm? Trương Bân thấy cô vẫn còn đần mặt ra đó, tức đến nỗi chỉ ước gì có thể cầm lấy tay cô ta và dạy cho cô ta làm cách nào để lấy lại cái khăn rồi lau cho Thẩm Hoài.
- Có việc gì to tát đâu mà anh cứ nhiều lời thế. Thẩm Hoài bảo Trương Bân ngồi xuống lại nói: - Có phải anh muốn để các thầy cô giáo ở đây cho rằng lãnh đạo huyện chúng tôi đều giống như hổ ăn thịt người không?
Trương Bân bị Thẩm Hoài thuyết giáo, liền không lôi thôi nữa mà ngoan ngoãn chạy về lại chỗ ngồi.
Anh ta nghe ra Thẩm Hoài có ý bên vực cho Chu Thiến, liền ném một cái nhìn về một phía Đỗ Kiến, hi vọng nhận được ánh mắt khẳng định của Đỗ Kiến.
Đỗ Kiến rõ hơn ai hết người đẹp bình thường có giở chiêu trò gì với Thẩm Hoài cũng vô ích. Hà Nguyệt Liên nổi tiếng biết mê hoặc đàn ông cũng từng giở thủ đoạn với Thẩm Hoài vậy mà chẳng ăn thua. Nhìn ánh mắt ướt át của Chu Thiến, Đỗ Kiến nghĩ bụng chắc Thẩm Hoài đã chấm cô ta, Đỗ Kiến còn lâu mới tiết lộ với Trương Bân những thông tin nửa vời đó, anh ta quay lại dặn dò cô thư ký đi cùng ra ngoài tìm thuốc bôi vết bỏng, tránh để Thẩm Hoài bị những vết bỏng này làm tình làm tội.