Nhìn thấy Chu Thiến cầm sấp tài liệu đã photo xong bước vào, Thẩm Hoài đưa mắt quan sát nét mặt cô ấy một lát, rồi quay lại nhìn người ngồi bên cạnh và nói:
- Bí thư Đào đã tuyên bố con số rồi, vậy nếu tối nay Cục giáo dục có thể thay đổi kịp nội dung của phương án đề xuất thì trưa ngày mai mang đến buổi họp thường vụ để thảo luận, nếu không kịp thì đợi 2 ngày nữa. Ngoài ra, có 2 điểm cần chú ý, đối với các giáo viên vẫn đang công tác và các giáo viên đã nghỉ hưu đều phải đưa ra mức đối đãi như nhau, Cục giáo dục đừng đưa ra 1 phương án nào đó khiến các giáo viên đã về hưu có cái nhìn không thiện cảm với huyện. Điểm thứ 2 là việc tăng lương cho giáo viên không phải bắt đầu tháng này mới thực hiện, mà sẽ tính từ đầu năm nay, tức là tiền lương được tăng của 8 tháng đầu năm nay đều được chi trả cho giáo viên.
Nghe Thẩm Hoài nói vậy mọi người đều rất phấn chấn. Nếu 2 ngày tới có thể làm xong, tức là tháng 9 này mọi người đều được truy lĩnh thêm 7 hoặc 8 nghìn.
Mặc dù 2 năm nay kinh tế Hà Phổ phát triển rất nhanh, nhưng mọi người vẫn giữ cái tư tưởng của 2 năm về trước.
Hai năm trước, lương cả năm của Cục trưởng Cục giáo dục Trương Tuyền góp lại cũng chỉ có 8 nghìn. Tuy bây giờ nhà có tiền vạn không phải hiếm, có câu "mười vạn chưa giàu, trăm vạn vừa đủ", nhưng rất nhiều gia đình ở thị trấn vốn liếng tích lũy chỉ được 7 hay 8 nghìn.
Đương nhiên Trương Tuyền, Trương Bân cũng không mong chờ tăng lương để lo chuyện cơm áo gạo tiền, đối với bọn họ mà nói quyền lực vẫn là thứ quan trọng nhất.
Quyền lực là gì?
Toàn huyện có tất cả 60 cơ quan, tất cả các cơ quan này đều được đối xử bình đẳng, không có phân biệt sao?
Trương Tuyền Bước chân vào chốn quan trường đã được nửa đời người, tự nhiên sẽ rõ huyện có 10 chức vụ có thực quyền, nhưng không phải ai trong bọn họ cũng kiếm chác được, các chức vụ bình thường càng có nhiều người tranh giành và trành giành càng khốc liệt, thì quyền lực của bọn họ càng được củng cố, đồng nghĩa với việc các cán bộ có quyền lực này sẽ thu về được những khoản béo bở.
Chưa cần nhắc đến việc kinh phí đầu tư giáo dục sẽ tăng đáng kể, chỉ cần nhắc đến việc mỗi năm trích thêm hơn 80 triệu tiền lương cho giáo viên, Trương Tuyền cũng có thể ngẩng cao đầu mà đi trước mặt các đồng nghiệp, khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.
Trương Bân mừng rỡ ra mặt là còn vì một nguyên nhân khác nữa, là học viện tốt nhất trong huyện, từ trước đến giờ đều là học viện trọng điểm nhận được nguồn kinh phí đầu tư lớn.
Hai năm trước kinh tế huyện tăng trưởng chậm, tất cả các đề xuất như xây khu ký túc xá mới, xây khu phòng học mới đều không thành, Thẩm lão tặc bây giờ đồng ý mỗi năm trích thêm 80 triệu để tăng lương cho giáo viên, vậy các đề xuất trên đều có hi vọng lớn rồi, những tia hi vọng đó cứ giống như tia sáng bình minh rực rỡ chói lọi khiến người ta nhòa cả mắt.
Tập tài liệu mà Chu Thiến mang đi copy chính là phương án kiến thiết cơ sở hạ tầng, cô không nghe rõ con số mà Đào Kế Hưng tuyên bố, cô đi đến gần chỗ cô giáo Cố Tân Mai- người bị kéo đến thay cô làm nhiệm vụ tiếp đón, bỏ tập tài liệu trên tay xuống, khẽ hỏi: - Tiền lương được tăng bao nhiêu?
- Cô có thể nhận được vượt ngưỡng 1500 đấy, hơn nữa còn được truy lĩnh tiền lương 8 tháng đầu năm. Lương của các giáo viên có cấp bậc khác nhau cũng sẽ khác nhau, Cố Tân Mai cũng không tính ra được con số chính xác. Cô và Chu Thiến cùng đứng trong một góc phòng khẽ bàn luận, nói cho Chu Thiến biết mỗi năm huyện sẽ trích thêm 80 triệu để trả lương cho giáo viên, nhưng ngày mai huyện còn phải thảo luận, vẫn chưa chắc chắn.
Hôm nay theo nguyên tắc các lãnh đạo huyện đến để điều tra nghiên cứu phương án cải cách giáo dục, bí thư và huyện trưởng đã nói thì tất nhiên sẽ giữ lời, nhưng có lẽ con số này đã vượt quá xa so với sự kỳ vọng của mọi người nên trong lòng họ vẫn có chút thấp thỏm.
Chu Thiến nghe xong cũng được một phen thản thốt, tuy cô chẳng liên quan gì đến bộ tài chính của huyện, nhưng bản thân là phó bí thư chi đoàn, đối với tình hình đầu tư của huyện cho nền giáo dục trong những năm gần đây cô cũng nắm khá rõ.
Năm 94, 95, sau khi tiền học phí và các chi phí khác tăng, tổng tiền học phí, kinh phí đầu tư cho giáo dục và các chi phí khác cũng không tới 80 triệu.
Tiền lương của 8000 giáo viên toàn huyện, lương hưu, giáo trình của 14, 15 vạn học sinh, chi phí sửa chữa cho gần 1000 khu ký túc xá tiểu học, bàn ghế, và các chi phí khác đều nằm trong tầm 80 triệu đổ lại.
Hai năm nay có thể nói giáo viên còn nghèo hơn cả mấy cô bán nước trà, có những lúc vì kinh phí quá eo hẹp, mỗi khi có chuyện gấp cần phải chi tiền chỉ có cách khấu trừ vào đồng lương còm cõi chưa tới ba bốn trăm của giáo viên.
Một số người quyết định từ bỏ ngành giáo dục, từ bỏ biên chế nhà nước, dứt áo ra đi làm thuê cho các xí nghiệp ngày càng nhiều.
Có câu "có khổ cũng không thể để con cái khổ, có nghèo cũng không thể để ngành giáo dục nghèo", hai năm trước khi Chu Thiến mới bước vào ngành giáo dục, cô nhận thấy chính phủ quá không coi trọng công tác giáo dục, tiền học phí cứ tăng vùng vụt, khiến có rất nhiều em nhỏ con nhà nghèo không có cơ hội được căp sách đến trường.
Sau đó cô lên làm phó bí thư chi đoàn, mặt dù chỉ là một cái chức vụ cỏn con nhưng đủ để làm thay đổi tầm nhìn của cô, cô rất rõ vấn đề không chỉ đơn giản như sự than vãn của các giáo viên.
Mỗi năm toàn huyện chi 80 triệu, tiền học phí nộp vào ngân sách khoảng 30 triệu, tức là bộ tài chính chỉ cấp 50 triệu cho địa phương.
Năm 94 tổng thu ngân sách toàn huyện là 90 triệu, năm 95 hơn 100 triệu, như vậy số tiền đầu tư vào giáo dục chiếm đến năm mươi phần trăm, vậy làm sao có thể nói là huyện không coi trọng công tác giáo dục?
Nói cho cùng là vì nghèo quá, huyện muốn coi trọng cũng đành bó tay chịu chết, có than thở thế nào cũng không thể thay đổi sự thật tàn khốc đó.
Năm nay trong huyện cũng có rất nhiều lời đồn đại, giáo viên trong trường đều rất quan tâm đến thời thế, vì vậy các tin đồn và dư luận kiểu nào cũng có.
Có lời khen kinh tế năm nay có bước đột phá, cũng có lời trách cứ tân huyện trưởng là một kẻ thù dai và không từ thủ đoạn. Trước đây thậm chí còn có lời đồn vốn liếng của huyện đều bị vị tân huyện trưởng này vơ vét sạch, nợ ngân hàng chồng chất, còn tiền thì đều vào túi bọn cẩu quan. Cũng có lời đồn tân huyện trưởng đã rinh đi vài chục triệu, mới nhậm chức liền đến một khách sạn tốt nhất để hưởng thụ
Nghe các giáo viên bàn tán xôn xao, Chu Thiến cũng không phân biệt được thật giả, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến cô, mọi người nói sao cô nghe vậy thôi. Nói chung cô cảm thấy vị tân huyện trưởng này chẳng có gì tốt lành cả.
Nhưng đến thời khắc này, cách nghĩ cùng ấn tượng của cô với vị tân huyện trưởng đã thay đổi: cho dù vị tân huyện trưởng này không phải là người tốt, nhưng lại đồng ý chi thêm 80 triệu tiền lương cho giáo viên trên mỗi năm thì anh ta có thực lực hơn bất kỳ ai.
Giáo sư Ngô cả đời đã được trao tặng không biết bao nhiêu danh hiệu, vô số những sinh viên được thầy ấy dạy dỗ thành tài, nhưng vì trong một lần vợ của thầy gặp phải tai nạn mà gia cảnh trở nên bần hàn khốn khó, đã sắp trở thành một ông lão 70 rồi mà vẫn phải tiếp tục trở về trường học cống hiến cho sự nghiệp giảng dạy. Lắm lúc Chu Thiến nghĩ sao mà cuộc đời đối xử bạc bẽo và bất công với thầy ấy quá.
Nhưng nếu phương án tăng lương lần này thật sự được thực thi, Giáo sư Ngô và vợ của thầy một lúc sẽ được nhận bù 3 vạn tiền lương, vậy là thầy có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề trong gia đình.
- Trước đây có rất nhiều lời đồn không tốt cho rằng tôi và bí thư Đào đã để lại một món nợ lớn bên phía ngân hàng, còn muốn phủi mông quay đi, trên huyện trước giờ cũng không có động thái gì với những lời đồn này, vậy Cục giáo dục phải làm thật tốt chức trách của mình, coi như là câu trả lời của huyện đối với tất cả các lời đồn trước kia.
Ngữ khí của Thẩm Hoài khá nhẹ nhàng, nhưng Trương Tuyền, Trương Bân và những người khác đều không khỏi giật mình.
Người dân khá thờ ơ với sự kiện tuyển cử vào tháng 4, thậm chí có cả khối người không biết đến sự kiện này. Trương Tuyền, Trương Bân, cùng phó Cục giáo dục, 2 vị phó hiệu trưởng, đang ngồi đây đều là đại biểu Hội đồng nhân dân, lúc đó cũng nghe đủ loại tin đồn, tâm trạng cũng không khỏi thấp thỏm không yên.
Tôn Hưng Đồng hầu như sụp đổ tinh thần ngay trong hội nghị, Trương Tuyền, Trương Bân và những người khác cũng hận Thẩm Hoài thấu xương, nhưng bọn họ trước giờ chưa từng đào sâu suy nghĩ nguyên nhân sâu xa của nó.
Lúc này nghe Thẩm Hoài nói vậy, người nào người nấy có chút bấn loạn, pha lẫn một chút hoang mang, tất cả những tin đồn không hay trước đây đã tan biết như khói mây trong chốc lát. Tôn Hưng Đồng lúc trước muốn đối đầu với huyện, nhưng cũng chỉ là trứng chọi với đá, chẳng qua chỉ là con rối bị người khác giật dây lợi dụng mà thôi.
- Cho nên chính trị luôn có mối quan hệ mật thiết với kinh tế. Đào Kế Hưng tiếp lời Thẩm Hoài: - Bây giờ trong huyện một vài cán bộ đảng mang tư tưởng quan liêu, không coi trọng học thức, nhưng đây lại là một vấn đề khác nữa.
Đào Kế Hưng không muốn thể hiện nhiều, chỉ nói một vài lời ngắn gọn.
Chu Thiến đứng trong góc phòng hội nghị, nghe xong những lời này, bất giác cô quay sang nhìn vị tân Huyện trưởng này, thật trùng khớp lúc này Thẩm Hoài vừa hay cũng nhìn qua phía cô.
Chu Thiến tinh thần vẫn còn chút hoản loạn, bất ngờ mặt đối mặt với Thẩm Hoài, cô sợ hãi quay mặt đi để né tránh ánh mắt của Thẩm Hoài. Mọi người có mặt đều hướng mắt về phía cô, Chu Thiến lúc đó mới biết hóa ra Thẩm Hoài muốn cô mang tập tài liệu qua.
Mặt của Chu Thiến lúc này đỏ mọng, đôi mắt đầy cuốn hút, 1 vẻ đẹp mĩ miều toát lên, khiến trái tim của tất cả cánh mày râu đang có mặt đều có chút lỗi nhịp, rung động, cô gái này thật thu hút.
Nhìn dáng vẻ đó của Chu Thiến, Trương Bân ngược lại không cảm thấy bực bội vì cái sự vụng về của cô ta nữa, tất cả các mỹ nhân đều có tư cách được vụng về, anh ta đang vắt óc suy nghĩ làm cách nào để đưa Chu Thiến đến tạ lỗi với Thẩm Hoài.
Trương Bân đứng dậy, bước đến lấy số tài liệu về phương án xây dựng công viên của trường trên tay Chu Thiến phát cho mọi người, sau đó nói với Thẩm Hoài và Đào Kế Hưng: - Hôm nay trước mặt của Huyện trưởng Thẩm biểu hiện của Cô chu có chút bất thường, nhưng cô ấy thật sự là một người rất có năng lực. Phương án này chủ yếu là do cô Chu trực tiếp liên hệ với bên thiết kế, vì vậy cô ấy nắm rất rõ, hay là để cô ấy lên báo cáo với Huyện trưởng Thẩm và bí thư Đào nhé? Nói xong, Trương Bân đá mắt về phía Chu Thiến ra hiệu cho cô bước đến chỗ bàn hội nghị.
Đỗ Kiến ngồi phía dưới cười thầm, nghĩ bụng tên Trương Bân này cũng gan thật đấy, y muốn bắt mối cô này cho Huyện trưởng Thẩm đây chăng.
Thẩm Hoài không tỏ ý gì, chỉ xem qua loa một vài trang, lại ghé tai Đào Kế Hưng thì thầm vài câu, và nói: - Phương án này hôm nay không cần phải giới thiệu cụ thể đâu. Trương Bân, anh nói sơ qua cho tôi và bí thư Đào về tính thiết yếu và nhu cầu của phương án này là được
Trương Bân thấy hơi chột dạ, câu này của Thẩm Hoài rõ ràng là không hề nể mặt mà dứt khoát đem phương án này bỏ qua một bên rồi. Trương Bân có chút lo sợ, có phải lời nói lúc nãy của anh ta quá lộ liễu, làm Thẩm Hoài không vui chăng.
Anh ta đứng đực mặt ra đó cười chống chế, không biết phải ứng phó như thế nào với tình huống này.