Phương án đổi mới tiền lương giáo viên toàn huyện sau khi thông qua Hội nghị thường vụ huyện thảo luận, liền do Cục tài chính huyện phối hợp Cục giáo dục nhanh chóng chứng thực, trung tuần tháng 9 thì trải rộng ra toàn huyện; vấn đề xói mòn lực lượng giáo viên trước đó đã được giải quyết nhanh chóng.
Phía thành phố và các khu huyện khác đối với việc này có phản ứng gì, Thẩm Hoài không rõ lắm. Hơn nửa tháng kế tiếp, Thẩm Hoài đều ở trong huyện, cũng không tiếp xúc với các cán bộ ngoài huyện Hà Phổ; mấy ngày Trần Đan về Mai Khê, hắn cũng lái xe về vào buổi tối rồi sáng sớm hôm sau lái xe rời đi.
Động tác của Trương Văn Tuyền cũng rất nhanh, liên hợp các trương hoc nhiều lần nghiên cứu thảo luận, không đến một tháng, thì đã chỉnh lí xong phương án trù bị của tập đoàn giáo dục, đưa bến xe khách Hà Phổ đi vào hoạt động, đem phương án báo cáo giao cho Thẩm Hoài.
Công trình cải tạo đường hai chiều đường sắt Từ Đông cùng với phương án đường sắt Từ Đông tiếp nhận đường sắt Lâm Hải trong quy hoạch đều không hề chính thức được đưa ra, lúc này bến xe khách Tân Phổ xây xong cũng đã được đưa vào sử dụng, diện tích phòng chờ gần hai ngàn mét vuông đứng sừng sững phía Bắc đường quốc lộ Sơ Cảng, đã chấm dứt lịch sử dân chúng huyện Hà Phổ xuất hành không có xe lửa.
Sau khi giải phóng mặt bằng xung quanh khu dân cư, công trình xanh hóa xung quanh còn chưa kịp thời tiến hành. Thẩm Hoài đứng trước sân ga, ánh mắt nhìn trạm xe buýt bên đường quốc lộ Sơ Cảng phía xa ít nhiều có vẻ hoang vắng, nửa ngày chưa có một chiếc xe buýt đi qua.
Do đường quốc lộ Sơ Cảng là thông qua đường chính của khu công nghiệp hóa dầu, luyện dầu Tân Phổ, nên xe cộ đi qua rất nhiều, tốc độ rất nhanh. Chiếc xe kéo bùn cát đều không có phòng hộ gì, hiện tượng đung đưa ven đường rất nghiêm trọng, phía xa xa mặt đường Tân Phổ nhìn sang thì có thể nhìn thấy một lớp đất rơi, gió thổi bụi bay mù mịt, nhìn là phải nhíu mày.
Trương Bân không đến trước mặt, Chu Thiến thì chỉ có thể đứng bên ngoài đám đông, nhưng mơ hồ nghe thấy Thẩm Hoài ở phía trước cùng người bên cạnh nói về vẫn đề xe buýt không đúng giờ.
Thấy đúng là giáo sư Vương Tế Thắng trường học điều đến làm việc ở huyện, đang đứng cúi đầu một bên nhớ kỹ lời nói của Thẩm Hoài, Chu Thiến cảm thấy kỳ quái: Lẽ nào ngay cả việc nhỏ như thế này cũng cần Huyện trưởng tự tay xử lí sao?
Chưa nhìn thấy Vương Vệ Thành ở bên cạnh Thẩm Hoài, Chu Thiến bắt đầu đánh giá một lượt, lại không biết Vương Vệ Thành, có thể nể mặt mũi chị cô, giúp cô nói vài lời hay không.
Thẩm Hoài ở phía trước đi đến, mọi người lập tức đi theo. Chu Thiến thấy ánh nắng bên ngoài sân ga rất rực rỡ, phải lấy dù xe nắng từ trong túi ra. Cô đi sau một chút, lúc này nghe được phía sau có người nhỏ giọng càu nhàu:
- "Địa phương mà chim cũng không thải", một ngày cũng không thấy mấy con quỷ lại đây, còn muốn xe buýt nghiêm chỉnh đúng giờ, thật là ăn no rỗi việc.
Chu Thiến cũng không quay đầu lại xem rốt cuộc là ai càu nhàu, mở dù che nắng ra đuổi theo mọi người, theo sát bên cạnh hiệu trưởng Trương Bân.
Chu Thiến lúc này mới nhìn thấy Vương Vệ Thành từ phía sau đi tới, mà Vương Vệ Thành không có ý định đi qua, khiến người ở phía sau vừa càu nhàu sợ tới mức câm như hến.
- Xe buýt có đúng giờ hay không, đều cần chính quyền huyện ra mặt, Vương chủ nhiệm các anh cũng thật rất vất vả nha. Chu Thiến nhỏ giọng nói với Vương Vệ Thành.
Vương Vệ Thành lúc này mới ý thức được Chu Thiến vừa rồi cũng nghe thấy lời bực tức của mấy người, thấy cô có thể nén lòng hiếu kỳ không quay đầu liếc mắt một cái, trong lòng cảm thán: cô bé năm đó cũng không phải không sâu sắc nha.
Chu Thiến cẩn thận, sợ không cẩn thận đắc tội với ai, Vương Vệ Thành thì không có e dè như thế này, quay đầu lại ánh mắt linh hoạt, sắc bén liếc mắt nhìn người vừa mới lẩm bẩm kia để cảnh cáo, mới quay đầu trở lại nói với Chu Thiến:
- Một năm trước, Hà Phổ chỉ là một huyện nông nghiệp hẻo lánh lạc hậu, không cần nói dân chúng bình thường, chính là rất nhiều người trong cơ quan hành chính cũng đều còn giữ trình độ nhận thức của một năm trước, rất nhiều công việc đều theo không kịp yêu cầu của huyện. Phía huyện yêu cầu nghiêm khắc, phía dưới bực tức cũng nhiều, rất bình thường.
Vương Vệ Thành nhìn bên cạnh Trương Bân một cái, nói tiếp: - Tương đối mà nói, Huyện trưởng Thẩm đối với công việc về phương diện giáo dục vẫn là hài lòng nhất.
Trương Bân nghe được Vương Vệ Thành nói như vậy, mở cờ trong bụng, cười nói:
- Chính là anh cùng Tế Thắng ở huyện dành vinh quang cho giáo dục chúng tôi rồi.
Trương Văn Tuyền nói chuyện với các lãnh đạo huyện Thẩm Hoài, Triệu Thiên Minh và Đới Tuyền, Trương Bân không đi lên trước, trong lòng đang lo lắng, lúc này liền dính bên cạnh Vương Vệ Thành, nếu nghĩ Vương Vệ Thành đi đến bên Thẩm Hoài thì y ta sẽ kéo Chu Thiến qua đó.
Vương Vệ Thành dường như hiểu tâm tư của Trương Bân, thấy Thẩm Hoài đang nói chuyện với Phó Huyện trưởng thường vụ Triệu Thiên Minh nên cũng không vội đi theo, liền đứng bên ngoài nói chuyện với Trương Bân.
Trương Bân tuy rằng không có thể lập tức tiến đến trước mặt Thẩm Hoài, nhưng đứng bên ngoài nói chuyện với Vương Vệ Thành, trong lòng cũng thoải mái.
Hiện tại hiện tượng già hóa độ tuổi cán bộ khu huyện nghiêm trọng, đối với huyện Hà Phổ mà nói, nội trong ba đến năm năm trong tương lai, trong quan chức cấp Cục của huyện thuộc tầng cao nhất Kim Tự Tháp quyền lực toàn huyện, bao gồm đám người Đào Kế Hưng, Cố Kim Chương ở bên trong, không lâu lắm sẽ có bốn mươi phần trăm phải lui về tuyến hai hoặc trực tiếp về hưu.
Mà bên trong sự đổi mới của quan chức cấp huyện, thì đối với xu thế từ năm ngoái, có thể đề bạt cán bộ lên, gần như đều là lấy đám người Triệu Thiên Minh, Đới Tuyền khoảng chừng bốn mươi tuổi làm lực lượng trung kiên.
Trương Bân tâm tư linh hoạt, tự nhiên cũng không khó nhìn thấu. Nếu như anh ta bỏ qua cơ hội đề bạt này, chức vụ chủ yếu mà huyện còn trống đều lấp đầy cho cán bộ trẻ tuổi, về sự thăng tiến về sau đối với anh ta mà nói, tương lai trở nên càng ngày càng hẹp. Kế tiếp, anh ta rất có thể vẫn làm vị trí hiệu trưởng trong huyện, hơn nữa những người vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí này ở sau lưng sẽ không ngừng ngáng chân, âm thầm ra tay.
Đối với Trương Bân, con đường lên chức lý tưởng nhất chính là Trương Văn Tuyền có thể được đề bạt làm Phó Huyện trưởng, mà anh ta sẽ điền vào vị trí để trống của Trương Văn Tuyền.
Lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực rất xa xôi.
Không nói đến nội bộ cục giáo dục huyện có bốn Phó cục trưởng mong chờ ngôi báu của cục giáo dục, về tư cách cạnh tranh bên ngoài còn có đám người Từ Thịnh hiệu trưởng trung học chuyên nghiệp huyện Chuỗi người xếp hàng chờ thời cơ này không nói đến, khi nào thì đột nhiên có vài con cháu có bối cảnh, có ô dù đứng ra, cắm vào đội bọn họ, Trương Bân anh ta thì phải làm thế nào đây?
Đương nhiên, cũng không phải là không có đường tắt, chỉ có điều đường tắt này không phải ai cũng có tư cách này, ai cũng chó ngáp phải ruồi
Không cần nói Vương Vệ Thành rồi, ngay vào lúc này Vương Tế Thắng cầm tài liệu ghi chép nói chuyện bên cạnh Thẩm Hoài, Triệu Thiên Minh cũng khiến Trương Bân hâm mộ vạn phần.
Vương Tế Thắng nhỏ hơn Vương Vệ Thành hai tuổi, trước khi điều đến huyện chỉ là thầy giáo tiếng Anh bình thường trong trường học.
Vương Tế Thắng tốt nghiệp đại học sư phạm Hoài Hải, trình độ dạy tiếng Anh rất tốt, làm việc cũng có đầu óc, được coi là nhân tài trí thức cao ở huyện, nhưng nhân tài như vậy toàn huyện cũng có mười tám ngàn rồi, tùy tay nắm một ngàn người ra là không khó khăn.
Đổi lại trước kia, Trương Bân căn bản cũng sẽ không đặt việc nhỏ như thế này vào trong mắt.
Ai có thể biết, Vương Tế Thắng vượt qua cơ hội khan hiếm nhân tài ngoại ngữ ở huyện, cùng nhóm Vương Vệ Thành tạm điều đến huyện, trước tiên hiệp trợ công tác thu hút đầu tư, sau đó xoay qua quan hệ nhân sự lập tức được cất nhắc. Mới hơn một năm, Vương Tế Thắng ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện cũng đã là phó chủ nhiệm phòng ban cấp xã.
Trương Bân tự đánh giá bản thân rất cao, nhưng lại chỉ là phó phòng cấp xã. Nếu anh ta cùng Vương Tế Thắng đứng chung một chỗ, người bên ngoài sẽ hơn phân nửa tiếp đón "Vương chủ nhiệm" trước.
Về phần Vương Vệ Thành, Trương Bân lại càng không hy vọng xa vời hơn.
Bước chân quá lớn giẫm đến trứng, Trương Bân không dám có quá nhiều hy vọng xa vời, chỉ có điều nếu Trương Văn Tuyền thật có thể điều đến huyện đảm nhiệm Phó Huyện trưởng, anh ta có thể có hi vọng được vị trí của Trương Văn Tuyền hay không, hoặc là anh ta có thể giành được chức hiệu trưởng của Từ Thịnh trong Tập đoàn giáo dục mới thành lập hay không, Vương Vệ Thành đều là lá bài mà anh ta cần nắm bắt trong lúc này.
Đương nhiên, nếu có thể đánh ra lá bài là Chu Thiến, đó lại càng tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Trương Bân liếc mắt nhìn Chu Thiến, hỏi Vương Vệ Thành: - Vương chủ nhiệm, anh thật nên lộ chút phong thanh cho tôi đi, Huyện trưởng Thẩm đối với danh sách tổ viên tổ trù bị Tập đoàn giáo dục, rốt cuộc có hài lòng hay không hả?
Vương Vệ Thành bắt gặp ánh mắt thân thiết của Chu Thiến, gãi gãi trán, nói: - Nếu hôm nay Trương cục trưởng chính thức giao phương án ra, tôi nghĩ ở huyện sẽ rất nhanh chính thức thảo luận vấn đề này...
Đáp án ỡm ờ của Vương Vệ Thành khó khiến Trương Bân vừa lòng, nhưng cũng không có cách nào hỏi tiếp.
Lúc này mấy chiếc xe lái ra từ bãi đỗ xe bên kia. Sau khi kết thúc nghi lễ bên này, Triệu Thiên Minh phải về huyện, Thẩm Hoài phải đến thành Lâm Cảng xem công trường, quay đầu lại ra hiệu Vương Vệ Thành đi qua.
Cũng không biết Trương Bân hiểu sai ý, hay có ý như thế, nhìn hắn ra hiệu Vương Vệ Thành đi qua, cũng cùng đi qua, mà sau đó một chút Chu Thiến cũng nhanh bước theo sau, trong ánh mắt nhìn sang, dưới sự e lệ vẫn không che dấu được sự nóng bỏng.
Nhìn thấy tình hình này, Thẩm Hoài hơi hơi nhíu mày.
Phương án trù bị Tập đoàn giáo dục mà Trương Văn Tuyền đưa cho hắn, hắn trên đường đi đã xem qua, mang theo danh sách đề cử thành viên trù bị, ngoại trừ đám người Trương Bân cùng hiệu trưởng Chu Thịnh thì Chu Thiến phó bí thư chi đoàn trường trong huyện không có tư cách, nhưng cũng rõ ràng ở trong nhóm.
Trương Văn Tuyền, Trương Bân là muốn lợi dụng Chu Thiến, nhưng Chu Thiến lại làm sao không có tâm tư lợi dụng Trương Văn Tuyền, Trương Bân chứ?
Thẩm Hoài cười khổ, thầm nghĩ rằng khi hắn thấy Chu Thiến, chỉ nghĩ đến cô bé mười ba mười bốn tuổi không hề có chút tâm cơ năm đó chứ không hề nghĩ gì nhiều. Lúc này thật sự ngẫm lại, nếu hắn còn tưởng rằng lúc này Chu Thiến vẫn đơn thuần như cô bé năm đó, vậy chính hắn quá đơn thuần rồi.
Đương nhiên, Thẩm Hoài đối với phụ nữ cũng không có gì kỳ thị, đàn ông có dã tâm, phụ nữ cũng chưa hẳn không thể có. Tuy rằng hắn không hy vọng cô bé trước mặt một cước bước vào vùng nước xoáy đục này, nhưng có một số việc cũng không phải có thể di chuyển ý chí hắn được.
Thẩm Hoài nghĩ đến đây, nói với Trương Văn Tuyền ở bên cạnh: - Huyện trưởng Triệu về huyện, tôi đi Tân Phổ thăm công trường. Các anh nếu có thời gian, cũng cùng đi đi. Nói với Từ Thịnh một tiếng, để anh ta cũng cùng đi xem xem đất quy hoạch trường mới...
Buổi sáng Trương Văn Tuyền không giao kết quả phương án trù bị tập đoàn giáo dục, mà là kéo Trương Bân, Chu Thiến cùng đến hiện trường, chính là ước gì có thể dựa vào Thẩm Hoài không đi, đâu có thể nói không có thời gian?
Vương Vệ Thành ngồi xe của Thẩm Hoài, Trương Văn Tuyền để Trương Bân, Chu Thiến ngồi xe của anh ta, ở trên xe liên hệ với hiệu trưởng Từ Thịnh, đi theo phía sau nhanh chóng chạy tới công trường phía đông thành mới Lâm Cảng.