Sau khi Vương Vệ Thành đi, Thẩm Hoài xem tài liệu một chút, muốn thay thuốc cho chân trái rồi đi ngủ, vừa mới cởi quần đùi ra xức thuốc mỡ, nghe cửa sân bên ngoài vang lên một tiếng động, còn tưởng rằng là ảo giác gì đó, tiếp đó liền truyền đến tiếng gót giày bước lên bạc thang. Hắn không biết là Tôn Á Lâm vẫn là đột ngột qua đây muộn như vậy, hắn vừa mới cầm quần đùi lên che khuất đùi, Tôn Á Lâm liền đẩy cửa bước vào.
Tôn Á Lâm nhìn lướt qua thấy Thẩm Hoài ngồi ở đầu giường, nửa người trần trụi, lấy ống quần dài che đũng quần trước, khinh bỉ nói: - Mới từ Từ Thành trở về không vài ngày, đến nỗi không nhịn được một mình trốn trong phòng dùng tay sao?
Thẩm Hoài dở khóc dở cười, đem quần đùi ném về phía Tôn Á Lâm. Bên trong hắn còn mặc quần lót hơi bó sát người, nếu là người khác hắn sẽ kiêng dè lo lắng, với Tôn Á Lâm thì không có gì lo lắng, nói: - Tôi nói đầu óc cô không thể nghĩ cái gì bình thường được, trước khi vào cửa cũng không biết gõ cửa là lịch sự tối thiểu à?
- Tôi gõ cửa rồi, anh không có nghe thấy à? Tôn Á Lâm nói, liếc thấy chỗ bị phỏng trên chân trái Thẩm Hoài, hoảng sợ, hỏi: - Sao lại bị phỏng thành như thế này? Đi tới cúi người xuống, ngồi xổm xuống lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ vào chỗ bị phỏng một chút, ngẩng đầu hỏi Thẩm Hoài; - Có đau không?
- Cũng hơi hơi Thẩm Hoài cau mày nói.
Nước sôi chảy trên đùi của hắn, quần bông mỏng tất nhiên không có tác dụng gì, chẳng khác nào dội thẳng vào da.
Riêng Thẩm Hoài vẫn còn sĩ diện tự ái, đến khi công tác điều tra nghiên cứu chấm dứt quay về văn phòng huyện mới bôi thuốc mỡ, da thiếu chút nữa phỏng chín rồi. Hắn bôi hai lần thuốc mỡ, uống chút thuốc tiêu viêm, cơn đau đã giảm bớt rất nhiều, không có đau như lúc mới bắt đầu bị phỏng, nhưng da bị phỏng đã phồng rộp lên, đặc biệt là chỗ còn chưa xức thuốc đỏ rừng rực cho thấy bị phỏng không hề nhẹ, thật là dọa người khác mà.
- Thế nào mà bỏng thành như vậy? Tôn Á Lâm thấy vẻ thê thảm của Thẩm Hoài, không đành lòng tiếp tục đấu võ mồm với hắn, quan tâm mà hỏi.
- Uống trà không cẩn thận hắt vào đấy. Thẩm Hoài nói.
- Uống trà cũng có thể uống tới mức như vậy, anh làm việc còn có cái gì có thể làm cho người khác yên tâm nữa? Tôn Á Lâm trách móc, nhìn Thẩm Hoài thuốc mỡ còn chưa bôi xong, cô liền ngồi trên đầu giường, đặt chân trái Thẩm Hoài lên ngang trên đầu gối cô, giúp hắn bôi thuốc mỡ lên.
Khó mà có thời điểm thấy Tôn Á Lâm dịu dàng đối đãi hắn, Thẩm Hoài liền để cô ấy lấy thuốc mỡ bôi lên chỗ da bị phỏng, hắn thì hai tay vòng sau đầu, nằm trên giường.
Thẩm Hoài ngồi không đàng hoàng, nằm xuống ở góc bẹt trong quần lót lồi ra một gò rất to, Tôn Á Lâm ngại nhìn không tiện, ấn một cái đùi trên hắn, khiến hắn ngồi dậy bôi thuốc.
Thẩm Hoài bị ấn đau, không có cách nào ăn vạ, chỉ đành tựa lưng vào giường mà ngồi, nhìn Tôn Á Lâm cúi xuống thân mình rất nghiêm túc xức thuốc giúp hắn, cổ áo hạ thấp xuống rộng rãi, lộ ra một làn da trắng muốt, bộ ngực căng tràn giống như viên ngọc không tỳ vết, và đôi môi mềm mại đỏ như lửa cháy, hình thành sự đối lập tươi đẹp mà mãnh liệt.
- Sao mà qua đây lúc này? Thẩm Hoài hỏi
- Tôi cũng muốn có thời gian làm SPA, không có việc gì đi xem phong cảnh nghỉ chân, tìm một cô gái đẹp nói chuyện yêu thương, không cần vất vả chạy ngược chạy xuôi không ngừng. Tôn Á Lâm nói. - Chỉ có điều Chủ tịch Hội đồng quản trị không dễ làm như vậy. Lẽ ra chuyện công trình xây dựng, giao cho Dương Lâm, Trịnh Kiến Chương cũng không có cái gì lo lắng. Nhưng Chủ tịch Hội đồng quản trị như tôi nếu đối với công trình đưa vào hoạt động và những cái khác không hiểu chút gì, anh nói người khác đối với tôi sẽ yên tâm sao? Cho nên, nhà xưởng bên này xây dựng, tôi vẫn phải đi giám sát. Nếu không hay là anh làm chức Chủ tịch Hội đồng quản trị này đi...
Trước đây Mai thép tiến hành xây dựng rất nhiều hạng mục công nghiệp, kinh doanh, bất kể là thiết kế kết cấu sản phẩm, định hướng thị trường, con đường quy hoạch, giới thiệu kỹ thuật, thiết bị chế tạo và quản lý công trình xây dựng, hay là lựa chọn đội ngũ hoạt động, tổ chức và thành lập, hình thành đội ngũ công nhân và xí nghiệp văn hóa, thậm chí điều chỉnh và phối hợp quan hệ nhân sự bên trong, đều là do Thẩm Hoài một tay xử lý, Tôn Á Lâm chỉ phụ trách mặt ngoài đâu tư bo vôn và công tác phối hợp mặt đầu tư bên ngoài. Cô lúc ấy cũng không có cảm thấy công tác quản lý, đưa vào hoạt động hạng mục một đại hình công nghiệp khó bao nhiêu.
Thẩm Hoài hiện tại không thể không đem nhiều nữa tinh thần và thể lực đặt ở huyện, Tôn Á Lâm thì không có cách nào ung dung tự tại nữa, không thể không tiến lên phía trước, đứng ra thay mặt Thẩm Hoài chủ trì công tác của ban giám đốc tập đoàn lọc dầu Tân Phổ.
Cho dù trong gần một năm trước đây, Thẩm Hoài đã phối hợp với Dương Lâm, Trịnh Kiến Chương dẫn đầu một tập thể đưa vào hoạt động, trước mắt phối hợp xây dựng công trình, ở bên ngoài hình thành lực lượng nòng cốt quản lý dự án và kỹ thuật, cũng có quy mô khoảng ba trăm.
Ngoại trừ có thể tiếp tục từ công ty điều động nhân sự bổ sung lực lượng quản lý nòng cốt và kỹ thuật không đủ ra, còn cùng với Trung Hải dầu đàm phán rất nhiều điều kiện có lợi về phương diện kỹ thuật, giới thiệu nhân tài và phương diện ủng hộ cho bên này. Nhưng vì Thẩm Hoài không còn chủ trì hạng mục xây dựng, Tôn Á Lâm mới phát hiện phải chỉ huy xây dựng một dự án công nghiệp lớn đưa vào hoạt động phức tạp và khó hơn nhiều so với trước đây cô tưởng tượng.
Buổi chiều cô ngồi máy bay bay đến Từ Thành, chạy qua công trường lọc dầu Chử Nam, sau đó lại từ Từ Thành ngồi xe về Đông Hoa, cũng nghỉ ngơi ở chỗ Dương Lệ Lệ bên một chút. Đến Hà Phổ, vốn là phải kể khổ với Thẩm Hoài, muốn hắn trở lại con đường chủ trì công trình xây dựng, nhưng thật không ngờ chân trái của hắn bị bỏng thành như vậy.
Nghe Tôn Á Lâm không ngừng trách móc, Thẩm Hoài cũng khẽ mỉm cười. Hắn biết rằng Tôn Á Lâm tính tình mạnh mẽ, ở trước mặt người khác cô chỉ biết nói châm chọc người khác yếu đuối, chỉ khi ở trước mặt hắn, mới có thể kêu than vất vả, nhìn làn da rám nắng, dường như tóc dài xõa xuống, lộ ra gò má nửa bên mặt, đường cong hai má dịu dàng mang theo hình dáng con lai Trung Âu, các khí quan trên mặt càng hiện lên sinh động, con ngươi màu nâu đậm lúc này còn thấy thâm thúy, không kìm nổi giơ tay vén mái tóc dài của cô ra vai sau...
- Bỏng như vậy mà vẫn có ý nghĩ xấu xa. Anh có trêu chọc tôi cũng vô dụng, tôi đối với đàn ông không có cảm giác gì. Tôn Á Lâm nghiêng mặt qua, liếc mắt một cái với Thẩm Hoài, bôi thuốc mỡ xong, thuận tay đập một cái vào chỗ nhô lên trước đũng quần Thẩm Hoài. Thẩm Hoài đau đến mức nghiến răng, cũng không có cách nào với Tôn Á Lâm.
Tôn Á Lâm ngược lại hy vọng Thẩm Hoài có thể trở về, chủ trì đưa vào dự án xây dựng luyện hóa Tân Phổ đi vào hoạt động trong tương lai.
Mai thép bên kia, chỉnh đốn nhà máy 2 và xây dựng nhà máy 2, Thẩm Hoài đều xông vào, rèn rũa đám người Triệu Đông, Phan Thành, Hồ Chí Cương trưởng thành đến trình độ có thể làm việc độc lập. Mà đám người Triệu Trị Dân nhận lời mời gia nhập của Thẩm Hoài, đối với đội ngũ của Mai thép có sự tăng cường và nâng cao rất lớn, đội ngũ gắn kết và đội ngũ nhân viên cốt lõi hình thành, cho nên trong lúc nhà máy thép Tân Phổ xây dựng, Thẩm Hoài có thể đem công trình xây dựng giao cho Triệu Đông, Triệu Trị Dân, mà hắn thì chuyên chú mặt công tác chiến lược của xí nghiệp.
Hiện tại nghiệp vụ luyện thép Mai thép do mấy người Triệu Đông phụ trách toàn bộ đưa vào hoạt động, cũng hoàn toàn không cần lo lắng cái gì.
Chỉ có điều Mai thép vừa mới đề cập ngiệp vụ lọc dầu, đội ngũ nghiệp vụ lọc dầu chưa trải qua khảo nghiệm, chỉ sợ ngay cả Dương Lâm, Trịnh Kiến Chương, Ngụy Phong Hoa, đều không đặc biệt tin tưởng. Có lẽ mặt quản lý hoặc kỹ thuật không thiếu sót cái gì, nhưng thiếu người lãnh đạo mạnh mẽ như Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm đối với tương lai phát triển của nghiệp vụ lọc dầu, vẫn còn có chút lo lắng.
- Mấy năm này tôi sẽ chết dúi ở Hà Phổ rồi, nằm ngủ nửa con mắt đều mở to chăm chú trên công trình, cũng không chạy, em sợ cái gì. Dương Lâm, Trịnh Kiến Chương bây giờ là có chút tin tưởng cũng chưa đủ, nhưng trên mặt quản lý và kỹ thuật thì không có vấn đề gì, em cũng nên phải tin tưởng bọn họ một chút. Thẩm Hoài đặt chân trái bị bỏng lên đùi của Tôn Á Lâm, ôm đầu tựa vào ghế salon, ngồi đối diện với Tôn Á Lâm, nói: - Hệ thống công nghiệp của Tân Phổ kéo ra, nhưng vẫn chỉ là bộ xương, cơ sở và tình hình không thâm sâu là mấy. Thành phố mới Lâm Cảng vẫn chỉ dừng lại ở bản đồ quy hoạch, anh phải đem tinh thần và sức lực phân chia ra về phía bên này
Tôn Á Lâm cầm tài liệu Thẩm Hoài vừa để trên ghế sa lon mở ra xem, chống người đứng dậy, nhìn Thẩm Hoài: - Anh cho dù một lòng làm quan, ở Hà Phổ cao lắm là làm hai nhiệm kỳ cũng phải phủi mông rời khỏi. Anh tốn tinh thần sức lực và tâm huyết như vậy để làm cái gì? Lấy học viện tổng hợp này nói đi, anh thực sự muốn thành lập một trường đại học trên cơ sở ngành học Hà Phổ yếu kém như vậy, chưa tới mười năm cũng không làm được nền móng gì đâu.
Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn, thấy trong tay Tôn Á Lâm cầm lấy chính là phương án chuẩn bị mở học viện tổng hợp chuyên nghiệp, cười nói: - Lúc đầu anh tính toán, chỉ là muốn đem mấy trường trung cấp chuyên nghiệp ở huyện, chỉnh sửa lại xây dựng thành học viện tổng hợp, cũng không có kế hoạch xa hơn. Việc thúc đẩy địa phương xây dựng đại học mang tính tổng hợp mà nói, cao đẳng y tế Đông Hoa, cao đẳng sư phạm, viện công học và mấy trương hoc học viện ở thành phố sáp nhập, cơ sở ngành học phải mạnh hơn, tuyệt đối không phải mấy trường trung cấp chuyên nghiệp của huyện Hà Phổ có thể so sánh. Chỉ là, Ngô Hải Phong, Hùng Văn Bân vừa đi, Dương Ngọc Quyền sang năm lại lui về, một cấp cơ cấu quyền lực trong thành phố của Mai thép liền bị đánh tan. Trần Binh cũng là một tay khó chống đỡ, tính khả thi Mai thép trong vòng hai ba năm muốn đẩy mạnh thành lập đại học tổng hợp ở thành phố cũng không có nữa. Vậy phải làm sao? Chỉ có thể cắn răng ở Hà Phổ bên này chư sao...
- Anh vốn không có kiên nhẫn, chờ thêm ba bốn năm mới đẩy mạnh địa phương thành lập đại học tổng hợp không được à? Tôn Á Lâm hỏi. - Hơn nữa, một trường đại học tổng hợp mang tính nền tảng, một tỷ tám trăm triệu tiền vốn cũng tuyệt đối không thể chống đỡ nổi.
- Quyền chủ động nhất định phải nắm giữ trong tay của mình, anh cũng không muốn đến ba bốn năm sau đợi người khác cho anh kết quả. Thẩm Hoài nói. - Ngay cả công nghiệp Mai Khê, Tân Phổ phát triển, cần cơ sở mạnh hơn nữa. Những cơ sở và nột tình từ đâu tới? Tập đoàn khai thác phát triển Mai Khê, Tập đoàn đầu tư, Tập đoàn khai thác phát triển Tân Phổ, các xí nghiệp nhà nước địa phương là đại biểu chính ích lợi của địa phương. Trên lý luận, mấy xí nghiệp nhà nước này môi môt phân tiền đều thuộc về địa phương, nhưng cuối cùng lợi nhuận chẳng lẽ lại phát xuống cho phía dưới? Đầu tư xây dựng cơ bản, đầu tư phương tiện công cộng, đầu tư giáo dục, đẩy mạnh công nghiệp phát triển. đơn giản cũng là muốn khiến mảnh đất này càng có sức cạnh tranh, càng có sức sống...
- Ôi Đôi mắt Tôn Á Lâm sáng như sao nhìn chằm chằm Thẩm Hoài. - Anh sẽ không đem mảnh đất này làm thành gia viên lý tưởng của mình để xây dựng chứ?
- Ngôi nhà lý tưởng? Thẩm Hoài cười nhẹ thuật lại lời của Tôn Á Lâm, nói: - Mảnh đất này chính là gia viên của tôi.
Tôn Á Lâm đương nhiên nghe không hiểu hai ý nghĩa trong lời nói của Thẩm Hoài, giơ tay đánh một cái lên chân của hắn, nói: - Anh đây chính là bệnh ấu trĩ chính trị. Chính khách thành thục, hoặc là kiếm tiền, hoặc là kiếm quyền, nhưng mà trước khi hoàn toàn héo rụng, lại tranh thủ chơi thêm vài phụ nữ. Anh đó, cũng điều thứ ba miễn cưỡng xem như một ông quan...