Thẩm Hoài mở đèn bàn, ngồi ở trước bàn sách xem dự thảo phương án cải cách tiền lương giáo viên mới sửu đổi.
Trương Văn Tuyền, Trương Bân đều ngồi trên ghế sa lon dựa vào tường. Vương Vệ Thành bưng nước trà qua, bọn họ đứng người dậy cảm ơn, không phát ra một chút âm thang nào, sợ quấy rầy mạch suy nghĩ của Thẩm Hoài.
Chu Thiến ngồi ở một bên, chỉnh lại váy che khuất đầu gối, bắp chân thon dài bên cạnh cũng nghiêng qua một bên, đi đôi giày xăng-đan cao gót màu lá cọ, khiến mắt cá chân nhìn qua càng thêm tinh tế như ngọc, khiến chính cô ta cúi đầu nhìn cũng khá hài lòng.
Chu Thiến thấy Trương Văn Tuyền, Trương Bân ngày thường ra vẻ ta đây, lúc này ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học, sợ gây tiếng động sẽ bị trách móc, cũng cảm thấy thật là thú vị.
Chu Thiến quan sát phòng khách. Phòng khách bố trí với trước khi chị cô ra nước ngoài không có thay đổi lớn gì, chẳng qua là tủ sách dài dựa vào phía tây tường lại lần nữa chất đầy sách, gọn gàng, không giống như là một anh chàng độc thân sống một mình sạch sẽ.
Tuy nhiên, việc này cũng không có gì, dù gì tân huyện trưởng vẫn còn độc thân, thấy dạng vẻ Trương Văn Tuyền, Trương Bân như vậy, có thể gọi bọn họ chạy tới giúp đỡ quét dọn phòng, họ cũng sẽ là vui mừng hết sức mà chạy tới. Tóm lại bên này không thiếu người dọn dẹp.
Chị cô sau khi cùng anh rể ra nước ngoài định cư, Chu Thiến cũng chỉ là ngẫu nhiên đến bên này một chuyến, nhưng bởi vì căn nhà có năm gian phòng, một mình cô ở đây quá rộng rãi. Huống chi trường học cũng có ký túc xá độc thân, bên này cũng vẫn luôn trống. Đến khi Vương Vệ Thành nói căn nhà bên này do y thuê, Chu Thiến cũng không tới nữa, thật không ngờ căn nhà này lại là thuê cho tân huyện trưởng ở.
Vài ngày trước lúc đi qua bên này, nhìn thấy trước sau ngõ hơn hai ngày đêm đều có trạm gác cảnh sát nhân dân giữ trật tự trị an, lúc đó cô còn cảm thấy quái lạ, giờ Chu Thiến mới hiểu, tất cả mọi người nói lãnh đạo luôn có thể nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, quả nhiên không sai chút nào...
Thẩm Hoài lấy điếu thuốc từ trong ngăn kéo, đem thuốc và bật lửa đặt trên bàn, phút cuối cùng nhớ tới gì đó, lấy thuốc và bật lửa ném cho Trương Văn Tuyền, muốn bọn họ cầm lấy tự mình châm lửa, lấy bút gạch lên phương án dự thảo, nói:
- Ừ, phương án của các anh làm rất tỉ mỉ. Nếu ngày mai phó huyện trưởng Triệu không có vấn đề gì thì sẽ thảo luận trong cuộc họp. Vương Vệ Thành, buổi sáng ngày mai cậu cũng đến chào hỏi với Cục tài chính, đề nghị họ chuẩn bị tốt công tác cho vay.
- Vâng. Vương Vệ Thành đáp.
Thẩm Hoài lại nói với Trương Văn Tuyền: - Trong công việc các anh nên thận trọng tỉ mỉ, đừng để lộ sơ suất gì, tháng này tiền lương phát cho giáo viên trễ ba đến năm ngày, cũng không có vấn đề gì.
- Chúng tôi tranh thủ trong vòng 3 ngày làm xong công việc, bảo đảm không có sơ suất gì.
Trương Văn Tuyền tràn đầy tự tin cam đoan nói. Phương án được Thẩm Hoài cho phép, Trương Văn Tuyền, Trương Bân đều không lo lắng Triệu Thiên Minh và Phó huyện trưởng của anh ta sẽ làm khó dễ cái gì.
Từ năm trước ở huyện đẩy mạnh công tác cải cách kết toán tài chính, rất nhiều địa phương đều sử dụng thẻ ngân hàng. Nguồn vốn của huyện Hà Phổ phân phát cho cán bộ công chức các đơn vị sự nghiệp đều bằng thẻ ngân hàng. Số lượng kết toán tiền lương lớn như vậy, công tác cho vay hoàn thành trong vòng ba đến năm ngày, cũng đa trở thành có khả năng thực hiện được.
Nhìn thái độ Thẩm Hoài, là tỏ ý bọn họ hẳn là có thể đi về được rồi, Trương Bân vẫn còn chút không cam lòng, ngập ngừng nói: - Công tác bình chọn trường trung học trọng điểm cấp quốc gia, bộ Giáo dục cho kỳ hạn ba năm chuẩn bị
- Ồ Thẩm Hoài gật đầu, tỏ vẻ đã xem qua tài liệu liên quan.
Bởi vì trong nước kinh phí trong đầu tư cơ sở vật chất giáo dục tại các địa phương có sự khác biệt rất lớn, không có thời gian hai ba năm chuẩn bị, dựa theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt, chỉ tiêu cố định, nếu kinh tế địa phương phát triển lạc hậu, ít khả năng có trường học có thể bình chọn trường trung học trọng điểm cấp quốc gia.
Điều này hiển nhiên không phù hợp với việc đẩy mạnh địa phương tiến hành đầu tư trọng điểm đối với trường trung học trọng điểm của bộ Giáo dục, khiến cho tài nguyên giáo dục lại nghiêng về sơ trung.
Tuy nhiên cho dù sau hai năm rưỡi công tác bình chọn mới có thể chính thức triển khai, rất nhiều công tác hiện tại cần lập tức làm, rốt cuộc chu kỳ xây dựng cơ sở vật chất đều khá dài.
Thấy Thẩm Hoài liền "Ồ" một tiếng, sau đó cũng không tỏ ý gì, Trương Bân không nói nên lời.
Trương Văn Tuyền đứng dậy, quan tâm nói: - Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên để Huyện trưởng Thẩm nghỉ ngơi. Hiệu trưởng Trương, anh và cô Chu hôm khác hẵng báo cáo công tác bình chọn trường trung học trọng điểm với Huyện trưởng Thẩm ...
Nghe được ám hiệu của Trương Văn Tuyền, Trương Bân vội vàng nói: - Vậy chúng tôi không quấy rầy nữa Huyện trưởng Thẩm nghỉ ngơi, hôm nào tôi và cô Chu sẽ lại đến báo cáo công tác với Huyện trưởng Thẩm.
Ánh mắt Thẩm Hoài nhìn về phía Trương Văn Tuyền, Trương Bân. Hắn tất nhiên hiểu rõ bọn họ suy nghĩ gì, đơn giản là muốn kéo Chu Thiến vào vòng xoáy thối nát này, để trở thành bậc thang đưa bọn họ bước vào trung tâm quyền lực huyện Hà Phổ.
Thẩm Hoài gạt tàn thuốc vào trong cái gạt tàn, nhìn Chu Thiến, thấy đôi mắt trong veo của cô dường như không hiểu rõ lắm đối với quy tắc phía sau màn thối nát này, mà là càng nhiều nữa mang theo sự tò mò đối với vị khách thuê nhà mới này, ngây thơ khờ khạo giẫm vào bên bờ sóng lớn.
Thẩm Hoài quay đầu lại hỏi Vương Vệ Thành: - Vệ Thành, cậu thấy thế nào?
Vương Vệ Thành nói:
- Tiểu Từ - bạn trai của cô Chu chính là làm ở viện thiết kế, cô Chu quả thật rất quen thuộc với phương án tăng cường xây dựng trong huyện. Nghe cô Chu và hiệu trưởng Trương báo cáo là rất hợp lý.
Thẩm Hoài nghĩ bụng Vương Vệ Thành rốt cuộc là không cùng tuyến với Trương Văn Tuyền, Trương Bân rồi, cười thầm trong bụng, nói với Trương Văn Tuyền, Trương Bân: - Cục Giáo dục và trong huyện trong về mặt công tác này lại chưa thống nhất, cho nên tôi sẽ không lãng phí thời gian nghe mấy người báo cáo...
Trương Văn Tuyền, Trương Bân cũng không khỏi trách Vương Vệ Thành ở trước mặt Thẩm Hoài vạch trần chuyện Chu Thiến có bạn trai, nghe xong lời của Thẩm Hoài, sống lưng đều căng thẳng.
Việc này đối với bọn họ mà nói, đã không phải là vấn đề mượn dâng Chu Thiến cho tân Huyện trưởng nữa rồi, như vậy ý tưởng của bọn họ đã hoàn toàn bị Thẩm Hoài từ chối, thực tế có nghĩa là bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể bị kéo xuống. Đối với một người như Thẩm Hoài, hơn nữa ở tình huống trước mắt, thậm chí cũng không cho họ đường sống để vùng vẫy.
Trương Văn Tuyền, Trương Bân đều cảm thấy mồ hôi túa ra đầm đìa, lại không biết hỏi Thẩm Hoài thế nào, thế nào mới là không thống nhất trong tư tưởng.
- ... Thẩm Hoài nhìn lướt qua mặt Trương Văn Tuyền, Trương Bân, nói: - Tuy rằng tài chính địa phương khó khăn, không thể hoàn toàn miễn giảm phụ phí học tập. Nhưng quốc gia sớm đã hiểu rõ chín năm chính sách áp chế giáo dục phổ cập, cho nên tương lai sẽ đầu tư kinh phí cho giáo dục ở tiểu học và trung học cơ sở. Tuy nhiên, đến giai đoạn giáo dục trung học phổ thông và trung cấp chuyên nghiệp, thì không nằm trong phạm vi giáo dục bắt buộc nữa, nguồn vốn cấp phát trợ giúp cũng chỉ tương đối. Trường học cũng nên gánh vác một phần kinh phí giáo dục, tương lai hẳn là đi con đường cả hai kết hợp với nhau...
- Thay đổi chế độ tài sản hóa? Trương Văn Tuyền không chắc chắn hỏi.
Vấn đề tài chính và kinh tế, giáo dục chồng chất, nhưng lại không thể không nói, tiêu chuẩn và số lượng nhân tài tập hợp trong hai hệ thống này, rõ ràng sắp cao hơn hệ thống khác.
- Giáo dục trung học phổ thông và trung cấp chuyên nghiệp, phải thay đổi chế độ tài sản hóa, mà không phải làm tư hữu hóa gì. Mấy người trước hết phải xác thực lại tư duy này Thẩm Hoài nói. - Ở huyện lập kế hoạch thành lập tập đoàn giáo dục nhà nước, đem tài sản trong huyện và bảy trường học trung cấp chuyên nghiệp tách ra, rồi sau đó ngoại trừ do tập đoàn khai thác phát triển Tân Phổ đầu tư 100 triệu ra, nguồn vốn của huyện trong mấy năm kế tiếp sẽ chuyên chú bỏ vốn vào giai đoạn giáo dục phổ cập, sẽ không cấp phát nhiều cho tập đoàn giáo dục nữa. Nguồn vốn phát triển tập đoàn giáo dục không đủ, có thể đi con đường thị trường hóa, ở huyện đề xuất chính sách ủng hộ. Đương nhiên, bộ phận xử lý học phí trung học cơ sở trong huyện có thể tách ra một mình hạch toán
Thẩm Hoài cầm đồng hồ ở góc bàn lên xem, nói với Trương Văn Tuyền, Trương Bân: - Muộn rồi, các anh đưa cô Chu về trước đi; Vương Vệ Thành ở lại, tôi còn có chuyện muốn nói...
Trương Văn Tuyền, Trương Bân vừa mới nghe mạch suy nghĩ của Thẩm Hoài, trong lòng cần thích ứng một chút, thấy Thẩm Hoài đuổi khách, đương nhiên không dám dài dòng gì, lập tức cùng Chu Thiến chào ra về.
Vương Vệ Thành nói: - Đem trường trung học phổ thông và trung cấp chuyên nghiệp tách ra, muốn triển khai hoạt động tài sản hóa, có thể sẽ nảy sinh tranh luận khá lớn
Thẩm Hoài nói: - Địa phương khác cũng đã làm như vậy, Thàng phố Bình Giang cũng đã làm khá tốt nhưng vẫn bị chỉ trích. Chúng ta bước chân không thể nhảy vọt, cũng không thể quá bảo thủ. Hơn nữa bước tiếp theo, trường cao đẳng cũng sẽ có những hoạt động liên quan, không thể tránh khỏi bị chỉ trích.
- ... Vương Vệ Thành gật đầu, nói: - Huyện Hà Phổ mặc dù là huyện giáo dục lớn, nhưng tỉ lệ tiếp tục nhập học sau khi tốt nghiệp trung học, không đủ 50%. Nếu nguồn vốn đầu tư của giai đoạn giáo dục trung học cơ sở tăng lên, toàn bộ có thể coi là trách nhiệm của chính phủ, đối với một bộ phận người không nhập học kia, chưa nói tới công bằng, vẫn là muốn đi con đường cấp phát tài chính cùng nguồn lực xã hội cùng bỏ vốn kết hợp với nhau
- Cải cách thể chế kinh tế đã sắp đến hai mươi năm, kế tiếp cải cách thể chế xã hội cũng phải khởi động toàn diện. Chúng ta phải xây dựng hệ thống bảo đảm xã hội cơ bản, nhưng không phải xây dựng hệ thống bảo đảm xã hội toàn diện. Có lẽ cách nghĩ này rất nhiều người bây giờ còn không có cách nào tiếp nhận, nhưng chúng ta một khi bắt đầu thì phải rõ ràng. Đương nhiên, chúng ta cũng đề phòng đi quá thiên lệch. Thẩm Hoài nói. - Mạch suy nghĩ tương quan tôi xác định rồi, nhưng phương án cần phải tỉ mỉ. Cậu cứ phối hợp với bên cục Giáo dục. Những việc huyện cần làm rất nhiều một trăm triệu này, các cậu cần phải sử dụng cho tốt
- ... Vương Vệ Thành gật đầu, hiện tại Phó chủ tịch huyện phân công quản lý giáo dục tác phong bảo thủ, Thẩm Hoài không hài lòng cũng sẽ không vội vã đá người khác đi, cho nên khi dính công việc cụ thể, cũng chỉ có thể tạm thời ủy nhiệm người khác phụ trách.
Vương Vệ Thành không lái xe, đi bộ về nhà, đến dưới lầu tiểu khu liền thấy Trương Văn Tuyền, Trương Bân ngồi ở trong xe vẫy tay với anh ta.
Vương Vệ Thành biết rằng mấy người Trương Văn Tuyền cuối cùng cũng không yên lòng, sợ không hiểu tư duy của Thẩm Hoài, mới qua đây chắn cửa của anh ta. Anh ta qua đó, ngoại trừ tài xế của Trương Văn Tuyền ra, Trương Văn Tuyền, Trương Bân ngồi ở trong xe, nghĩ thầm rằng hẳn là đưa Chu Thiến về chỗ ở rồi.
- Chủ nhiệm Vương, ở huyện lần này cần lấy một trăm triệu ra đầu tư thành lập tập đoàn giáo dục, tuy rằng đây chỉ là ý tưởng của huyện trưởng Thẩm, nhưng tôi cùng Trương Bân vẫn rất mù mờ. Trương Văn Tuyền kéo Vương Vệ Thành ngồi vào trong xe, mang theo khí chất giang hồ nói: - Chủ nhiệm Vương, cậu cần phải nhắc nhở anh em, nếu chúng ta không hiểu được tư tưởng của Huyện trưởng Thẩm, cũng thật sự quá mất mặt...
- Trương cục, anh nói gì vậy. Vương Vệ Thành cười nói, thời gian quả thật không còn sớm, cũng không muốn tiếp tục nói gì thêm cùng Trương Văn Tuyền, Trương Bân ở nữa, nói thẳng: - Kế hoạch ban đầu của Huyện trưởng Thẩm là muốn đem mấy trường trung cấp chuyên nghiệp thuộc huyện sáp nhập, mở học viện tổng hợp nhiều ngành học, điều kiện tiên quyết là thiết lập giáo dục cao đẳng chuyên nghiệp. Điều kiện tương lai, còn có thể trở thành trường đại học. Như vậy, huyện Hà Phổ cũng có thể có được trường đại học của mình. Trước mắt xem ra, Huyện trưởng Thẩm hy vọng đem trường trung học trọng điểm cấp quốc gia và học viện tổng hợp đặt dưới sự quản lý của Tập đoàn giáo dục, hơn nữa ở trong kế hoạch xây dựng phát triển thành phố mới Lâm Cảng, cũng đã dự tính mở rộng đất rồi...
- Như vậy... Trương Văn Tuyền, Trương Bân ngơ ngác nhìn nhau, mới phát hiện nhận thức của bọn họ, cùng mạch suy nghĩ nghĩ của Thẩm Hoài đúng là khác biệt hoàn toàn lớn.