Mấy người Trương Văn Tuyền cũng biết Thẩm Hoài công việc bề bộn, không dám quấy rầy quá nhiều, nói xong nói liền từ biệt rời khỏi.
Chu Thiến và hiệu trưởng Trương Bân vừa mới bước vào trong xe của Trương Văn Tuyền, liền nhìn thấy có hai chiếc xe từ phía nam chạy qua, dừng lại ở phố đối diện, bụng nghĩ rằng có lẽ là sau khi họ đi, Thẩm Hoài gọi người tới nói chuyện công trường bên này.
Hai chiếc xe, chiếc xe việt dã phía sau nhìn rất bình thường, cũng không biết bao nhiêu ngày không có rửa rồi, quanh xe đều có bùn bám. Nhìn xa, lớp bụi trước cần gạt trước kính chắn gió cào ra dấu vết rõ ràng, giống như chạy ra từ trong vũng bùn, nhưng chiếc Mercedes-Benz màu xám bạc phía trước lại sáng bóng.
Gần một năm nay trong phố lớn ngõ nhỏ chạy xe có rèm che nhiều hơn. Mà ngày trước toàn bộ huyện Hà Phổ cho dù là tính cả xe công vụ cũng không có mấy chiếc xe có rèm che coi tạm được. Nếu không cuối năm trước cục Giáo dục đem một chiếc Jetta cũ kỹ loại bỏ qua đây, cả huyện cũng chỉ có một chiếc xe minibus cổ lỗ sĩ nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật xuống.
Tình cờ thấy một chiếc Santana ở đường cái vô cùng đắt tiền sang trọng, trước kia tâm tính của Chu Thiến cho dù có hơi cao ngạo, nhưng so với những cô gái bình thường không khác nhau quá lớn, đối với cái gọi là thế giới xe xịn, xe sang trọng, không có cảm giác gì, cũng không có nhận thức gì. Nói cho cùng với cuộc sống của cô, với thế giới của cô thì không cùng một phía.
Nhưng cô đối chiếc Mercedes-Benz trước mắt này có chút ấn tượng.
Chính là hai tháng trước cô đến thành phố khi đi dạo phố cùng với bạn trai Từ Chấn đã từng thấy chiếc xe này đỗ ở bên đường. Từ Chấn nói mục tiêu cuộc sống đời này thì chỉ hi vọng có một chiếc xe như vậy.
Chu Thiến lại không tưởng tượng ra một chiếc xe như vậy trị giá bao nhiêu tiền, nhưng thấy trong mắt Từ Chấn tràn đầy ước ao và hâm mộ, khiến cho cô vô cùng ấn tượng đối với chiếc xe này, cũng không ngờ rằng lúc này ở công trường của thành phố mới lại thấy chiếc xe này nữa.
Lần trước ở ở thành phố, chiếc Mercedes-Benz này đỗ ở bên đường, người chủ xe không ở trong xe. Chu Thiến lúc này lại tò mò, chủ chiếc xe sang trọng này là ai.
Chu Thiến đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy cửa xe mở ra, hai người đàn ông một già một trẻ bước xuống.
Người đàn ông trung niên lớn tuổi khoảng năm mươi tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, quần đen, giày vải dệt thủ công, nhìn khí chất phi thường.
Người trẻ tuổi hẳn là lái xe của người đàn ông trung niên, nhưng mặc trên người mặc một bộ tây phục nhìn chất liệu vô cùng đắt tiền, giày da sáng bóng, người lại cao lớn, mặt gầy, trời sinh một dáng người đẹp, nhìn khí chất vẫn hơn đàn ông trung niên một chút.
Chu Thiến quay đầu lại, cười với Trương Văn Tuyền, Trương Bân, nói: - Lái xe bây giờ sao mà thấy so với ông chủ còn oai phong hơn...
Những người mà Trương Văn Tuyền tiếp xúc suy cho cùng rộng hơn nhiều so với Chu Thiến, nhận ra hai người từ trong xe bước xuống là Chử Nghi Lương và Trần Đồng. Thấy Chu Thiến hiểu nhầm Trần Đồng là lái xe của Chử Nghi Lương, cũng không giễu cợt cô, chỉ nói:
- Ai nói người ta là lái xe? Chàng trai kia chính là ông chủ lớn đang liên kết làm ăn với Bằng Duyệt, tài sản hàng chục triệu. Cô Chu, cô phải tìm một ông xã như vậy kết hôn, đời này cũng hưởng vinh hoa phú quý không hết...
- Hả...
Chu Thiến sửng sốt quay lại nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, chàng trai kia đã từ đường cái bên kia đi tới, ánh mắt nhìn thẳng, nhìn trẻ hơn một chút so với cô, dù thế nào cô cũng không cảm thấy anh ta có dáng vẻ có tài sản mấy chục triệu.
Chu Thiến đương nhiên biết Bằng Duyệt là siêu thị lớn của trung tâm thành phố mới mở chưa được mấy tháng, kinh doanh thịnh vượng so với thị trường Văn Sơn. Trước đây cô thật sự không quan tâm nhà đầu tư Bằng Duyệt là nam hay là nữ, là già hay trẻ, lúc này thì khó nén kinh ngạc cảm thán: - Thật sự là quá trẻ!
- Là từ Mai Khê đi ra. Trương Bân khẽ thở dài nói, trong giọng nói có sự ngưỡng mộ không tả được.
Chu Thiến thấy chàng trai đó đi qua trước xe của bọn họ, kề vai bá cổ ôm nhau thân thiết với Vương Vệ Thành, nhớ ra về truyền thuyết về tân Huyện trưởng Thẩm Hoài quật khởi từ Mai Khê.
Đủ loại truyền thuyết nghe giống như là huyền thoại, Chu Thiến đều không có cơ hội chạy qua Mai Khê, cũng không có cảm nhận đặc biệt khắc sâu, lúc này trong lòng ít nhiều vẫn còn có chút xung động, nghĩ thầm rằng cũng khó trách hiệu trưởng Trương Bân sống chết cũng muốn nịnh bợ tân huyện trưởng.
- Chiếc xe phía sau hẳn là của Chu tổng thuộc Chử Giang kiến thiết. Cục trưởng Trương, chúng ta nên xuống xe chào hỏi hay không? Trương Bân chỉ vào chiếc dừng lại phía sau, tạm thời vẫn chưa có người nào xuống chiếc xe việt dã đó, có chút phân vân hỏi Trương Văn Tuyền.
Trong lòng Trương Văn Tuyền ít nhiều cũng hơi lưỡng lự. Bất kể là Chu Lập hay là Chử Nghi Lương, hay là Trần Đồng, đều là dòng chính ở Mai Khê sẽ theo Thẩm Hoài giành chính quyền, hiện giờ mỗi người đều xuất thân không tầm thường, ở thành phố Đông Hoa đều có xí nghiệp rất có uy tín. Nếu mới vừa rồi họ không từ biệt Thẩm Hoài, thì đứng ở ven đường thuận lợi trò chuyện vài câu không có vấn đề; hiên tai bon họ đều lên xe, nếu xuống xe qua đó trò chuyện, chẳng phải là tự làm mất mặt hay sao?
Tự làm mất mặt cũng không sao, nhưng lúc nãy Thẩm Hoài đã ra hiệu bọn họ đi trước, rõ ràng là hẹn Chu Lập, Chử Nghi Lương tới bàn việc khác. Giờ bọn họ xuống xe qua đó, có thể khiến Thẩm Hoài không hài lòng hay không?
Lúc Trương Văn Tuyền, Trương Bân đang lưỡng lự chưa quyết định, trong chiếc xe việt dã phía sau lúc này vài người bước xuống, chợt nghe Chu Thiến ngồi phía trước che miệng kêu lên một tiếng. Trương Bân ngẩng đầu nhìn qua đó, bật cười khẽ, vỗ đùi nói với Trương Văn Tuyền: - Thật đúng là khéo, bạn trai của cô Chu lại đi cùng ông Vương viện thiết kế, cùng Chu tổng Chử Giang kiến thiết...
Trương Văn Tuyền đảo mắt nhìn. Anh ta không biết Chu Lập có nhận ra anh ta hay không, anh ta lại nhận ra Chu Lập có dáng người bậc trung, da mặt màu đen phía trước. Muốn chen chân vào vòng tròn quan hệ của Huyện trưởng Thẩm, ngoài không hiểu biết đối với những nhân vật chủ yếu trong vòng quan hệ của Huyện trưởng ra, hơn nữa chưa chắc đã đủ tư cách. Trương Văn Tuyền nhìn thanh niên xuống xe cùng lão tổng Chử Giang kiến, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hình thức hào hoa phong nhã, lịch sự. Không ngờ cậu ta lại có diễm phúc đến thế.
Có cái cớ như vậy, tất nhiên là có thể xuống xe đi chào hỏi, nhưng Trương Văn Tuyền nheo mắt lại, quan sát Chu Thiến ngồi hàng trước xe, nhìn thấy con ngươi trong mắt cô thần sắc lóe lên, dường như do dự mà không sẵn lòng xuống xe cho lắm.
Trương Văn Tuyền và Trương Bân nhìn nhau cười, không nói gì, cũng không động đậy.
Nhìn thấy Từ Chí tới, Chu Thiến nghĩ bụng cô cần phải xuống xe đi chào hỏi nhưng lại không khỏi do dự, không khỏi chùn chân. Tuy nhiên cô cũng không thể do dự được bao lâu, Từ Chí liền nhìn qua bên này, cách cửa kính xe tất nhiên là nhìn thấy cô, lộ ra vẻ kinh ngạc. Chu Thiến chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran, đành phải đẩy cửa xe ra, hỏi Từ Chí: - Sao anh lại đến đây?
Thẩm Hoài đang bắt tay Chử Nghi Lương, kinh ngạc nhìn thấy Chu Thiến từ trong xe bước xuống tới chào hỏi chàng trai đang đi cùng Chu Lập.
Thẩm Hoài nhớ láng máng rõ Vương Vệ Thành ở trước mặt hắn có nói, bạn trai Chu Thiến công tác ở Viện thiết kế. Mà Chu Lập lần này hẹn hắn gặp mặt ở đây, chính là muốn bàn về phương án xây dựng quảng trường dân thành thị của Viện thiết kế. Trong lòng của hắn nghĩ, chàng trai nhìn văn vẻ lịch sự này, có lẽ chính là bạn trai Chu Thiến ở Viện thiết kế? Nhìn hình thức cũng đàng hoàng, tuổi còn trẻ có thể tham gia hạng mục thiết kế công trình trọng yếu coi như là một thanh niên đầy hứa hẹn.
Tuy nhiên, Thẩm Hoài và Chu Thiến chưa nói tới "Quen thuộc", đương nhiên cũng không biểu lộ quan tâm đối với cuộc sống hiện tại của Chu Thiến. Hắn chỉ nhìn Chu Lập cười nói: - Tôi liền hẹn anh cùng lão Chử gặp mặt ở trong này, Trần Đồng lại từ chỗ nào chui ra chạy đến Tân Phổ, còn đi theo các người nữa?