Khi Chu Thiến tỉnh lại, cô cảm thấy đầu hơi đau, chắp nối những kí ức vụn vặt, mới phát giác bản thân mình đang nằm trên giường, kinh hãi ngồi dậy, kéo chai nước truyền dịch bên cạnh rơi xuống vỡ “choang” một tiếng, tháo gỡ đầu kim gắm trên mu bàn tay.
Mu bàn tay của Chu Thiến rất đau, cũng khiến cô tỉnh táo lại, mới nhận ra chính mình đang nằm trên giường bệnh viện. Vén chăn lên, nhìn thấy quần áo coi như tương đối tươm tất, áo còn đọng lại vài vết nôn mửa, mùi tanh lan tỏa ra. Trên cánh tay có vài chỗ bị trầy, mơ hồ khiến cô đau, làm cô nhớ đến lúc rời khỏi bàn rượu đã ngã một phát,sau đó cũng không nhớ gì nữa.
Chu Thiến mới yên lòng một chút, nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ được ai đã đưa cô đến bệnh viện.
Từ Thịnh?
Nghĩ đến đôi mắt híp tỏ vẻ lấy lòng của Từ Thịnh, trong lòng Chu Thiến nghĩ mà thấy sợ, nghĩ thầm rằng ông ta sẽ không có lòng tốt đưa cô đến bệnh viện, mà không phải là khách sạn hay nhà ông ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Thiến cũng thắt lại từng đợt, lại lo lắng đưa tay sờ soạng chiếc quần bò dưới chăn một chút. Ngoại trừ đau đầu và xước một chút ở cánh tay,thân thể cũng không có gì lạ thường, nhưng da đầu cứ run lên, cũng không có cách nào làm yên lòng.
Lúc này nghe được âm thanh y tá đẩy cửa vào, nâng giá treo bình dịch truyền lên, xem nước trong bình dịch còn lại không bao nhiêu, vốn không định đem kim truyền gắn lại vào tay Chu Thiến, lấy bông gòn thoa thoa ít thuốc nơi mu bàn tay, liền nhanh chóng rời khỏi.
Chu Thiến vừa muốn hỏi ai đưa cô đến bệnh viện, nhìn thấy Từ Huệ Lệ đẩy cửa vào, thanh âm khàn khàn, gọi:
- Chị Huệ Lệ…
- Một cô gái như cô, sao lại uống đến say như chết vậy? Có chuyện gì không vượt qua được, cũng không cần phải…tự giày xéo chính mình như vậy.
Từ Huệ Lệ nhíu mày trách cứ.
Bất mãn của Từ Huệ Lệ bộc lộ trong lời nói, Chu Thiến muốn nói cũng không biết nói gì, hôm nay dù có xảy ra chuyện không ngờ, cũng hoàn toàn là do cô tự gieo gió gặp bão. Nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy trong lòng yếu đuối mệt mỏi, cái gì cũng không muốn nói ra, cũng không biết làm sao mở miệng hỏi Từ Huệ Lệ mình tại sao lại ở bệnh viện huyện.
Lúc này một y tá vừa đi tới, cầm một bộ quần áo bệnh nhân trở lại đây, đưa cho Từ Huệ Lệ:
- Chủ nhiệm Từ…
Từ phía sau một bác sĩ nam tiến lại, xem xét tình hình của Chu Thiến một chút, nói với Từ Huệ Lệ:
- Cô tốt nhất nên truyền dịch cho cô giáo Chu, bằng không tác dụng của rượu cũng khá mạnh đó…
Được Vương Vệ Thành đề bạt lên, Từ Huệ Lệ cũng không cần ở bệnh viện huyện cực khổ nữa, sang làm việc hành chính tại khoa chữa bệnh và chăm sóc, đưa đồng phục bệnh viện đưa cho Chu Thiến, nói:
- Cô trước tiên thay bộ quần áo này, ở đây ngủ một đêm, ngày mai hãy quay lại trường học. Chị của cô và Tôn Tốn cuối tuần trở về nước rồi, nếu cô xảy ra chuyện gì, chị cô còn không đem tất cả oán hận đổ lên đầu chúng tôi hay sao? Cô cũng không phải con nít, nên biết bảo vệ mình, bằng không thực sự xảy ra chuyện gì, cô có thể kể khổ với ai đây?
Nghe Từ Huệ Lệ nghiêm khắc giáo huấn, Chu Thiến cúi đầu nghe, nghĩ đến cô cũng chưa nói việc chị cô về nước cho Vương Vệ Thành, nghĩ thầm hẳn là chị cô hoặc anh rể cô đã nói chuyện điện thoại cùng Vương Vệ Thành rồi.
Nhìn thấy bộ dạng của Chu Thiến như vậy, Từ Huệ Lệ cũng biết cô không phải là vô tâm, chỉ có điều đôi khi tính tình ương bướng, gặp một chút chuyện khó tránh khỏi lâm vào chỗ bế tắc, cam chịu, nên không đành nói thêm cái gì, gọi y tá cầm bình nước truyền ghim vào tay cô, nói:
- Cô ngủ một giấc đi, không nên suy nghĩ nhiều làm gì…
Từ Huệ Lệ đi ra ngoài, Chu Thiến nghe thấy chị ta trong hành lang hình như nói chuyện với ai đó, giọng nói của đối phương rất xa lạ. Cô nghi hoặc chẳng lẽ người xa lạ này đưa cô đến bệnh viện sao? Tại sao người đó lại không vào đây?
Trong lòng Chu Thiến suy nghĩ lung tung, hành lang trong thoáng chốc không còn âm thanh nào nữa.
Chu Thiến không ngủ được, cũng không biết bệnh viện cho cô dùng thuốc gì, ngoại trừ trong người yếu đuối mệt mỏi, thật sự không có phản ứng sau khi say rượu, nhìn bình dịch nhỏ xuống từng giọt chậm rãi.
Không gian bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, đèn đường hắt vào bên cửa sổ, khiến cô không thể xác định giờ là mấy giờ, đợi khi treo xong bình dịch, cô y tá bước vào rút kim,cô mới biết được vừa qua mười giờ.
Suy nghĩ một chút, cô cùng Từ Thịnh đến quán rượu, ở trên bàn cơm liên tục uống rượu. Trong thâm tâm cô cũng muốn mượn rượu giải sầu, giải phóng chính mình, không lâu sau khi hết nhẵn bình rượu bên dưới liền bất tỉnh nhân sự, nếu trên đường không xảy ra chuyện gì mà được đưa đến bệnh viện, cho dù truyền hoàn toàn hết hai bình dịch đến giờ cũng không muộn như vậy. Cô cũng không biết rốt cuộc mình đến bệnh viện như thế nào.
******************
Trong suy nghĩ hỗn loạn ấy, đến rạng sáng Chu Thiến cũng chìm vào giấc ngủ mơ mơ màng màng, sáng sớm khi tỉnh dậy, cũng đã tám giờ rồi.
Y tá cũng thay ca rồi, Từ Huệ Lệ cũng chưa tới bệnh viện, Chu Thiến muốn tìm y tá hỏi mượn điện thoại gọi về văn phòng, muốn nhờ đồng nghiệp từ ký túc xá đem một bộ quần áo đến đây, đã nhìn thấy Hiệu trưởng Trương Bân và hai cô giáo đi tới.
Hai đồng nghiệp xách túi đựng quần áo để thay, đại khái cũng đã xác định đêm qua cô say rượu nôn ra bẩn quần áo của mình.
- Hiệu trưởng…
Chu Thiến không nghĩ tới chuyện cô uống say như vậy nhanh chóng truyền ra ngoài trường học, nghĩ đến thái độ khinh thường của Trương Bân sau này, cho dù hối hận ngày hôm qua “phóng túng”, lúc này cũng không thể vãn hồi.
- Từ Bàn Tử, Trương Quân Cường cũng đã từng nói rồi, vài đại lão gia mời rượu một cô gái như cô là có ý đồ không hay ho gì, vậy mà cô còn không biết. Cũng may Huyện trưởng Triệu đã ở Bắc Sơn mời khách dùng cơm, nhìn thấy nên dạy cho bọn người khốn khiếp đó một trận, bằng không còn không biết đem cô chuốc thành bộ dạng gì nữa đâu!
Trương Bân tức giận bất bình nói.
Huyện trưởng Triệu? Triệu Thiên Minh?
Tất nhiên, khiến cho Chu Thiến kinh hãi chính là Triệu Thiên Minh ở khách sạn Bắc Sơn đã thấy cô say rượu. Ngày hôm qua rõ ràng Từ Thịnh đã hẹn đám người Trương Quân Cường của Vệ giáo ăn cơm ở quán ăn Đông Phúc đường đông. Mà cô chính là say bất tỉnh nhân sự ở Đông Phúc lầu.
Nghĩ đến đây, sống lưng Chu Thiến đều sợ đến dựng tóc gáy, mới hiểu được vì sao đêm hôm qua Từ Huệ Lệ nói với cô nghiêm khắc như vậy.
Chẳng qua nếu Huyện trưởng Triệu ở Bắc Sơn trùng hợp nhìn thấy cô say rượu, sau khi khiển trách Từ Thịnh, Trương Quân Cường Vệ giáo, bèn phái người đưa cô đến bệnh viện để truyền dịch, chị Huệ Lệ làm sao sau khi tan giờ làm nhanh chóng chạy đến bệnh viện, vì sao biết được Từ Thịnh mang cô đến khách sạn Bắc Sơn chuốc rượu là ý muốn quấy rối?
Chu Thiến biết đằng sau còn có nhiều nghi vấn, nhưng cô cũng không có tâm trí nói với Trương Bân, chỉ nói ban đêm truyền hai bình dịch, lại ăn no và ngủ một giấc, không có chuyện gì, thay bộ quần áo khác là có thể quay lại trường học.
Trong lòng Trương Bân cũng khó hiểu, Triệu Thiên Minh làm sao lại quản việc Chu Thiến uống say, còn mắng Từ Thịnh, Trương Quân Cường đến xói đầu. Chẳng lẽ Triệu Thiên Minh cũng coi trọng Chu Thiến, nhưng đêm hôm qua Triệu Thiên Minh cũng không tự mình đưa Chu Thiến đền bệnh viện mà?