Thành Di buổi đêm ở trên xe lửa không ngủ được, khi ăn sáng thì ngáp rất nhiều, đến lúc không kìm nén được nữa, đôi mắt to ứa nước, đáng thương nhìn Thẩm Hoài một cái, bỏ hắn lại, một mình chạy lên giường ngủ bù.
Thành Văn Quang mới đến tỉnh Ký đảm nhiệm công việc chưa được hai ngày, có quá nhiều công việc hành chính phải làm, quá nhiều người phải tiếp xúc, cho nên không thể phân thân. Cho dù là Trần Dũng Quân buổi sáng cũng khó có khả năng bỏ ra thời gian đi cùng Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài ngược lại không quan trọng, có thời gian rảnh rỗi liền mượn cơ hội này tìm hiểu sâu hơn một chút tình hình phát triển kinh tế và sản xuất công nghiệp của tỉnh Ký.
Muốn hiểu rõ dữ liệu kinh tế toàn diện nhất và chuẩn xác nhất của tỉnh Ký, chỗ tốt nhất chính là phòng tài liệu nội bộ của Văn phòng. Thẩm Hoài ở trong Đảng cũng là cán bộ trung tầng, văn kiện bình thường của nội bộ tỉnh Ký, đối với hắn không có hạn chế bảo mật.
Trần Dũng Quân vội vàng đi cùng Thành Văn Quang đi gặp khách, đến văn phòng cầm một tờ giấy thông hành tạm thời để sáng sớm khi đi cùng đến nhà ga lái xe, đi cùng Thẩm Hoài đến phòng tài liệu.
Cửa phòng tài liệu mở rộng, cũng không biết nhân viên trực ban đã đi đâu, nhìn thăm dò vào bên trong, trong phòng là vài giá sách thẳng dài, xếp dày đặc đều là các loại tài liệu in ấn.
Từ cửa đi vào chỉ có một chiếc đèn huỳnh quang dài thắp sáng trên trần nhà, cũng không nhìn thấy bên trong có người nào cả.
Thẩm Hoài thấy quản lý của phòng tài liệu có phần lỏng lẻo, hắn có giấy thông hành tạm thời, cũng không sợ làm người khác hiểu lầm, liền bảo lái xe đi trước, hắn đi vào xem tài liệu.
Bên ngoài phòng tài liệu chính là phòng nghiên cứu Ủy ban nhân dân tỉnh Ký, động thái mới nhất có liên quan tới sự phát triển kinh tế và sản xuất công nghiệp nghiệp trong và ngoài nước cùng với dữ liệu kinh tế tỉ mỉ xác thực của tỉnh Ký, đều có thể tra được ở trong này.
Kinh tế tổng thể của tỉnh Ký tương đương với Hoài Hải, nhưng kết cấu phát triển sản xuất công nghiệp lại trọng bắc nhẹ nam.
Quy mô sản nghiệp sắt thép Loan Thành phía bắc tỉnh Ký không kém so với Đông Hoa, sản lượng mỗi năm bảy triệu tấn sắt thép cùng với khai thác phát triển khoáng sản,công nghiệp nặng tương quan khác, trở thành trụ cột kinh tế tuyệt đối. Ngoài ra hàng năm còn phải xuất cảng hơn trăm triệu tấn than đá từ đông bắc tỉnh Ký.
So sánh, khu công nghiệp vùng trung nam tỉnh Ký còn kém phát triển rất nhiều, dù Thạch Môn không có công nghiệp trụ cột đặc biệt đáng nhắc tới cũng trở thành hình mẫu công nghiệp hóa chất cho thành phố Thanh Hà.
Trước đây Thẩm Hoài có đọc một vài báo cáo tài chính và kinh tế của tỉnh Ký nhưng trong phòng tài liệu này không có một tài liệu tỉ mỉ xác thực nào, cũng mãi không thấy có nhân viên phụ trách đến. Thẩm Hoài không rõ lắm ba của Thành Di lúc nào sẽ chỉnh đốn loại tác phong công tác không tập trung này của bên trong Ủy ban nhân dân tỉnh Ký, tuy nhiên cũng hiểu được sự sưu tập và sắp xếp của những tài liệu này cần trình độ khá cao.
Thẩm Hoài ngẫm lại cũng không thấy được kỳ lạ, vài thập niên trước, đường ra của phần tử trí thức cao cấp trong nước vô cùng có hạn, ưu tiên chính trị vượt xa những cái khác. Nhưng vài năm gần đây địa phương đề xướng nghỉ làm không lương ra ngoài buôn bán, có một vài phần tử trí thức cao cấp phát triển ở trên con đường làm quan không thể nói đặc biệt thuận lợi, người từ trong cơ quan Đảng Chính phủ ra ngoài buôn bán đạt được thành công có rất nhiều người.
Nhà nước đẩy mạnh cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước, rất nhiều người làm kinh doanh bên ngoài được nhà nước bổ nhiệm, từ kinh doanh bên ngoài trở thành doanh nghiệp tư nhân cũng có rất nhiều người.
Thẩm Hoài ngồi ở trong góc xem tài liệu, cũng không biết đã bao lâu, di động trong túi quần rung lên, nghe mới biết Thành Di nằm ngủ trên giường hai tiếng rồi, không ngủ thêm được nữa, hỏi hắn ở chỗ nào, hỏi hắn buổi trưa muốn ăn gì.
- Anh muốn ăn cái gì để em đi chợ mua về làm ư, từ lúc nào mà anh có đãi ngộ tốt như vậy thế?
Thẩm Hoài cười hỏi Thành Di.
- Anh nghĩ hay quá nhỉ, cùng lắm là đến nhà ăn Ủy ban nhân dân tỉnh, gọi hai phần anh thích ăn...
Thành Di nói.
Ba mẹ Thành Di mới đến Thạch Môn chưa được hai ngày, đối với hoàn cảnh xung quanh còn chưa quen thuộc, ở nhà chuẩn bị đồ ăn gì rất phiền toái, ngoại trừ bữa sáng đơn giản tự mình chuẩn bị ra, cơm trưa, cơm tối đều là gọi đồ ăn từ nhà ăn Ủy ban về nhà ăn, thức ăn khá ngon mà cũng tiện lợi.
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ mới hơn mười giờ, nghe Thành Di nói đợi lát nữa cô và mẹ cô tới nhà ăn Ủy ban để đặt cơm, thì để cô trước tiên tới phòng tài liệu.
Trụ sở tỉnh ủy và tòa nhà Ủy ban nhân dân tỉnh cách một con đường, không đến mười phút, Thành Di liền từ cửa nhìn thăm dò vào bên trong, thấy Thẩm Hoài ngồi ở trên ghế trong góc, đi tới, nói:
- Một mình anh trốn ở đây, không sợ người ta xem anh thành kẻ trộm sao?
- Vậy em còn không đi tố cáo mà lại chạy tới, không sợ bị bắt cùng nhau hả?
Thẩm Hoài cười nói.
- Em cũng không phải không có lương tâm như anh nghĩ.
Trong tay Thành Di mang theo hộp cơm mẹ cô giao cho cô, khom lưng xem Thẩm Hoài đang nhìn tài liệu gì. Mái tóc dài đen nhánh của cô đơn giản lấy sợi dây thun cột lại thành bím tóc đuôi ngựa hất trên bả vai, khom lưng, tóc dài trượt xuống hơi nghiêng một bên, một đoạn phủ trên vai của Thẩm Hoài, tựa như tơ lụa màu đen, cũng giống như thác nước loang loáng trong đêm tối.
Thẩm Hoài nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt Thành Di ngay trước mặt, mềm mại trắng bóc, giống như trứng gà luộc, nước da trong suốt trắng sáng, đôi mắt hơi nhắm lại, mũi thẳng thanh tú, môi hồng hơi mím lại, khiến cho Thẩm Hoài không nén nổi muốn tiếp cận hôn một cái.
Có lẽ gần giữa trưa, bên ngoài thời tiết không lạnh như vậy, Thành Di tới đây chỉ mặc một áo khoác vét mỏng, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, cổ áo nút cài nhanh, có thể là do áo sơ mi khá nhỏ, có thể thấy rõ một bộ ngực trĩu nặng áp tới, kéo căng mặt trước áo sơ mi rất chặt.
Tuy rằng lần trước ở Yên Kinh vô tình đẩy cửa đi vào trong lúc Thành Di thay quần áo, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng Thẩm Hoài ấn tượng sâu nhất chính là cơ thể trắng nõn của Thành Di, có điều chưa kịp nhìn rõ bộ ngực thì Thành Di đã che mất, trong lòng còn hơi có chút tiếc nuối. Hiện tại tiếc nuối nhiều hơn nữa.
Mắt Thành Di hơi cận, bình thường cũng không quen dùng kính sát tròng, trong góc ánh sáng không tốt, cô muốn thấy rõ nội dung tài liệu trong tay Thẩm Hoài, con ngươi hơi hơi nheo lại như trăng non, người cũng không tự chủ được tiến lại gần hơn. Đợi khi nhìn thấy Thẩm Hoài đang nghiêng đầu nhìn cô, cô cũng nhìn chăm chú ánh mắt của Thẩm Hoài, không biết ở chỗ nào có cái gì không bình thường, hỏi:
- Anh nhìn cái gì, trên mặt em có thứ gì đó không bình thường sao?
Qua ba đến năm giây như vậy, hoặc là dừng lại không đến thời gian lâu như vậy, Thành Di mới bỗng nhiên giật mình cảm thấy hai người quá gần, mặt hai người cách không đến mười phân, chỉ có cô lựng người một hôi lâu mới phát giác chỗ lạ thường.
Thành Di chống vai của Thẩm Hoài cũng ngồi trên ghế, cầm lấy một phần tài liệu dưới đất lên lật ra xem, hỏi Thẩm Hoài:
- Xem cả ngày rồi, có nhàm chán hay không?
- Em đến sẽ không nhàm chán nữa.
Thẩm Hoài nói.
- Lẻo mép chỉ lừa được cô gái nhỏ thôi.
Thành Di nói, thấy trên đầu gối Thẩm Hoài còn có số ghi chép và bút, giơ tay qua muốn cầm qua xem, lại cảm thấy không thích hợp, tiện tay đặt lên đầu gối của hắn, hỏi:
- Anh xem tài liệu còn ghi chép hả, em có thể xem hay không?
Thẩm Hoài đẩy sổ ghi chép về phía trước, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn không tỳ vết của Thành Di, trong nháy mắt, gần như làm cho Thẩm Hoài quay trở lại thời gian thời học sinh trốn ở góc thư viện cùng người yêu.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Thành Di chú ý thấy Thẩm Hoài phân tâm, hỏi.
- Anh nghĩ, nếu lúc chúng ta đi học có thể gặp nhau, anh đạp xe chở em, cùng nhau đến thư viện đọc sách, hẳn là có thể coi là một đôi tình nhân tuyệt vời...
Thẩm Hoài cười nói.
Thành Di đưa tay chống cằm, đôi mắt ngắm nhìn giá sách phía trước, dường như đang tưởng tượng tình huống hai người đạp xe đi giữa nắng chiều, nheo mắt lại cười, nói:
- Tưởng tượng ra, cảm giác cũng khá tuyệt...
- Lúc em đi học, có một chàng trai như vậy hay không?
Thẩm Hoài hỏi.
- Cũng không quyến rũ như anh.
Thành Di liếc mắt với Thẩm Hoài một cái, lại đụng vào Thẩm Hoài mà ngồi, đôi chân dài duỗi thẳng, đầu dựa trên vai của Thẩm Hoài, hồi tưởng thời gian đi học, nói:
- Khi học đại học, em không thích một mình ngồi trong thư viện đọc sách. Vào năm thứ 2, có một chàng trai như vậy, cả ngày cũng đều cùng một thời gian xuất hiện ở thư viện. Em biết anh ta cố ý tìm chỗ ngồi gần em, anh ta cũng đẹp trai. Em nghĩ, nếu là lá gan anh ta lớn hơn như vậy một chút, nói không chừng em cũng sẽ có một khoảng thời gian đại học khá tuyệt...
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp lười biếng của Thành Di, tim Thẩm Hoài đập mạnh, nghĩ thầm đàn ông bình thường ở trước mặt dung mạo cùng gia thế như vậy của Thành Di, hiếm người nào có thể kiềm chế được. Nghĩ đến quá khứ của hắn và Cẩn Hinh, giơ tay nắm lấy mái tóc dài rũ xuống sáng như thác nước kia, quấn ở giữa ngón tay đùa giỡn.
Trái tim Thành Di đập nhanh, không để ý Thẩm Hoài đùa giỡn tóc của nàng, chỉ nhẹ giọng nói:
- Đừng kéo mạnh làm đau em…
Thậm chí muốn được thoải mái nằm gối lên trên đùi của Thẩm Hoài, dường như như vậy mới có thể thực sự hiểu rõ mùi vị hai người học đại học yêu nhau trốn ở góc thư viện.
Lúc này ở cửa có tiếng nói chuyện vọng đến. Nghe được tiếng động, Thành Di vội ngồi thẳng người, chú ý nghe bên ngoài có người vào hay không.
Thẩm Hoài gấp đống tài liệu lại, thấy dáng vẻ khẩn trương của Thành Di, khe cười nói:
- Thế nào, chúng ta ở chỗ này xem tài liệu, sao em lại có vẻ giống như kẻ gian dâm bị người ta bắt vậy?
Thành Di lườm Thẩm Hoài, đưa tay qua véo hắn, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
Lúc này có tiếng bước chân đi vào trong, Thẩm Hoài không muốn làm người khác hiểu lầm, cũng không muốn trốn nghe người khác bàn bạc bí mật gì, ho nhẹ một tiếng,nhắc nhở người khác bọn họ ở trong góc.
Hai thanh niên đi tới, có lẽ là thật sự không ngờ người ngồi trong góc, hai mắt cảnh giác quan sát Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài cho rằng họ là nhân viên phòng tài liệu, đứng lên, lấy giấy chứng nhận tạm thời Trần Dũng Quân đưa cho hắn ra, nói:
- Buổi sáng tôi tới đây, nhưng không thấy có người phụ trách, tôi bèn đi vào tìm tài liệu...
Hai thanh niên, một người mặc đồ Tây màu xanh đậm, mắt không to, đầu lông mày bên trái có một đường sẹo rất ngắn, nhìn văn vẻ lịch sự, khoảng ba mươi ba ba mươi tư tuổi, khi nhìn người khác thích nhíu mày lại, nghe xong giải thích của Thẩm Hoài, thuận miệng đáp:
- Ồ, anh nói là Tiểu Thi rồi. Cô ấy còn gọi điện thoại cho bạn trai bạn trai cô ấy.
Một người khác tuổi cũng tương đương, mặt hơi gầy, mắt trễ xuống, chắc là là cởi bỏ áo khoác trong phòng làm việc, mặc một áo len màu nâu, khi thấy đống tài liệu trong góc, nhíu lại mày, nói:
- Xem tài liệu, sao lại làm cho lung tung lộn xộn thế? Thu dọn cẩn thận vào, nếu để lãnh đạo thấy sẽ khiển trách đó.
Anh ta cho rằng Thẩm Hoài là nhân viên Ủy ban nhân dân tỉnh mới điều tới, nói chuyện không khách khí.
Thành Di ngồi chếch ngoài gần Thẩm Hoài, bị giá sách che khuất, hai người kia lúc đầu không thấy Thành Di, đợi đến khi Thạnh Di khom lưng, giúp Thẩm Hoài thu dọn tài liệu dưới đất, bọn họ mới thấy trong góc còn có một cô gái, chợt thấy mặt Thành Di, mắt còn hơi choáng một chút, ngầm cảm thấy cô gái này rất đẹp.
Thành Di mặt nhuộm ráng mây, tay chân luống cuống giúp Thẩm Hoài thu dọn tài liệu, càng lộ ra vẻ lúng túng.
Chàng trai mà lông mày trái có sẹo, ngược lại cười mờ ám với Thẩm Hoài, cho là thanh niên trước mắt này không phải đến xem tài liệu, mà lấy cớ xem tài liệu, kéo cô gái đến góc tối làm chuyện mờ ám, chỉ có điều tò mò y không nghe nói nhóm người mới điều vào tòa Ủy ban nhân dân tỉnh này lại có cô gái xinh đẹp như thế?
Thanh niên mặc áo len lại không hiền hoà như vậy, chất vấn:
- Các người là người phòng nào, không làm việc lại trốn tới đây, các người cảm thấy thích hợp sao? Các người hiểu một chút phép tắc hay không, phòng tài liệu là nơi ai cũng có thể tùy tiện vào hay sao?
- Cái gì mà loại chuyện này? Rốt cuộc chúng tôi đã làm chuyện gì hả?
Tính tình Thành Di cũng không có nhẹ nhàng, nghe xong lời nói không hay ho của người này, tức giận hỏi lại một câu.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Khiển trách người này một chút, cũng là khá khó khăn, Thẩm Hoài cũng không có ý định lấy tên tuổi Thành Văn Quang ức hiếp người khác, bằng không truyền ra nói con gái và con rể tương lai của tỉnh trưởng trốn trong phòng tài liệu yêu đương vụng trộm, cũng không có thể diện gì, liên tục nói:
- Chúng tôi không phải ở Ủy ban nhân dân tỉnh, mà có bạn bè làm việc ở trong này, qua bắt chuyện, thì tới đây tra tìm chút tài liệu.
- Bạn bè của anh là ai? Anh ở đơn vị nào, anh cho rằng bên này là thư viện công cộng hả? Anh không biết những tài liệu này đều là tài liệu mật sao? Anh ở đơn vị bên ngoài, không hỏi một tiếng thì tới, anh có biết đây là hành vi gì không?
Thanh niên mặc áo len bất mãn nói. Thanh niên trên lông mày có sẹo âm thầm kéo anh ta nhưng anh ta không để ý, ngược lại nói với thanh niên trên lông mày có sẹo:
- Cậu đi gọi Tiểu Thi và bảo vệ đến, điều tra thân phận hai người này là gì? Bây giờ phòng tài liệu, chó mèo đều có thể tùy tiện vào...