Nhân viên phụ trách của phòng tài liệu cả buổi cũng không có mặt làm việc, Thẩm Hoài có giấy thông hành tạm thời, bất kể là trực tiếp vào xem tài liệu, hay là mang theo cô gái trốn trong góc làm chuyện gì, đều không phải là chuyện lớn.
Cậu thanh niên trên lông mày có sẹo rộng lượng hơn, cảm thấy không cần phải chuyện bé xé ra to, làm khó người khác. Thanh niên mặc áo len màu nâu lại khăng khăng phải gọi bảo vệ đến.
Thẩm Hoài cũng khó xử, cũng không muốn gây ồn áo, giải thích với cậu thanh niên mặc áo len:
- Sự việc thật sự không nghiêm trọng như cậu tưởng tượng…
- Tính chất sự việc có nghiêm trọng hay không, anh nói được hay là tôi nói?
Cậu thanh niên mặc áo len cau mày, không kiên nhẫn nghe Thẩm Hoài giải thích gì, hùng hổ quát Thẩm Hoài:
- Các người ra ngoài cho tôi.
Giơ tay đẩy Thẩm Hoài, đuổi hắn ra phía ngoài phòng trực ban.
Thẩm Hoài thấy đôi mi thanh tú của Thành Di nhíu lại, kéo cô một chút, trước tiên đi ra bên ngoài phòng trực ban mới nói, ở bên trong có giải thích thì càng nói càng hỏng bét thôi.
Người đi ngang qua nghe thấy ồn ào, nhìn vào bên trong, hỏi thanh niên mặc áo lông:
- Chủ nhiệm Từ, xảy ra chuyện gì vậy?
- Không biết ở chỗ nào chui ra hai người, cầm giấy thông hành tạm thời, nói là đến tìm bạn bè, lại chui vào phòng tài liệu. Tôi nói bọn họ vài câu, còn cãi lại tôi. Không gọi bảo vệ điều tra bọn họ một chút, chỗ này sau này mọi người sẽ nghĩ Ủy ban nhân dân tỉnh là chợ bán thức ăn, muốn vào thì vào?
Cô gái có dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp chen vào, nghe thấy có người lạ vào phòng tài liệu, lời nói càng thêm nghiêm khắc:
- Các người ở đơn vị nào, thừa dịp nhân viên trực không ở đây liền vào phòng tài liệu. Hành vi này của các người chính là đánh cắp cơ mật quốc gia...
Thẩm Hoài thấy cô gái này này đoán chắc là nhân viên trực Tiểu Thi của phòng tài liệu, nghĩ bụng cô ta chắc không muốn người khác biết rằng cô ta cả buổi không làm tròn bổn phận, mới chạy tới chụp mũ đánh cắp cơ mật quốc gia lên đầu hắn.
Thẩm Hoài khó xử, lấy thẻ công tác đưa qua đó.
Cô gái nhận thẻ công tác của Thẩm Hoài, lật nhìn thoáng qua, nghi ngờ nhìn hắn, liền đem thẻ công tác đưa cho thanh niên mặc áo len xem:
- Chủ nhiệm Từ, anh xem...
Thẩm Hoài nghĩ thanh niên mặc áo len này tất cả lớn nhỏ cũng là quan, khó trách "quan uy" nặng như vậy.
- Chứng minh thư đâu?
Thanh niên mặc áo len đưa ánh mắt dò xét Thẩm Hoài, mở miệng hỏi.
Thẩm Hoài chỉ muốn giải thích rõ ràng sự việc, không có ý định giằng co, liền lấy chứng minh thư từ trong bóp da ra đưa qua đó.
Thanh niên mặc áo len đem thẻ công tác và chứng minh thư của Thẩm Hoài để qua một bên, lông mày chau lại, khinh miệt hỏi:
- Hai tờ chứng nhận này của anh, mua được bao nhiêu tiền? Hai mươi tám tuổi là huyện huyện, Phó bí thư huyện ủy rồi. Sao anh không nói thẳng anh là con trai của Hồ Trí Thành, Vương Nguyên đi?
Thẩm Hoài không ngờ đưa ra giấy chứng nhận, ngược lại bởi vì tuổi tác làm cho đối phương hoài nghi giấy chứng nhận làm giả, nghĩ bụng dù có nói cho bọn họ biết,Thành Di là con gái của tân tỉnh trưởng của bọn họ, nói không chừng còn rước lấy sựu chế giễu. Hắn cũng chỉ có thể bó tay, có lẽ là gọi Trần Dũng Quân đến giúp thoát khỏi rắc rối, hoặc là nhận tiến hành điều tra thân phận của hắn.
Thành Di không nghĩ cô cùng Thẩm Hoài ở trong tòa nhà Ủy ban nhân dân tỉnh nhưng lại gặp phải tình huống như vậy, ngẫm lại cảm thấy buồn cười, tuy nhiên cũng không vì bị chống đối mà tức giận, qua đó khẽ nói với Thẩm Hoài:
- Ở cùng anh, chẳng có chuyện tốt lành gì cả...
Lúc này trong lối đi nhỏ có hai người đi tới, dường như đang bàn bạc việc gì, ngay cả tình hình náo động trong phòng tài liệu cũng không hề liếc mắt nhìn. Nhưng người ở phía ngoài ngược lại rất sợ một người trong số đó, nhìn ông ta đi tới liền liên tục chào hỏi:
- Tỉnh trưởng Thi...
Thấy người còn lại, Thẩm Hoài vui vẻ, cũng đỡ phải gọi Trần Dũng Quân qua đây giúp bọn hắn thoát khỏi rắc rối rồi, chào hỏi:
- Úc tổng...
Úc Văn Phi của Tập đoàn Cảnh Thụy vừa mới đi qua, nghe thấy có người chào mình, ông ta quay đầu nhìn thấy Thẩm Hoài vẫy tay với ông ta, mà con gái của Thành Văn Quang Thành Di thì đứng ở một bên, thì vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nói:
- Huyện trưởng Thẩm và Thành Di đã đến tỉnh Ký rồi hả, hôm trước còn nghe thị trưởng Kỷ nói về hai người đấy...
Người trung niên cùng đi vào trong với Úc Văn Phi, năm mươi ba năm mươi bốn tuổi, mắt hơi lớn, da mặt hơi chùng xuống, quay đầu lại quan sát Thẩm Hoài, Thành Di,ngay sau không đợi Úc Văn Phi giới thiệu, cũng đột nhiên nhớ tới thân phận của bọn họ, khuôn mặt vừa mới nghiêm nghị trong nháy mắt chuyển thành vẻ tươi cười, mang theo chút ngạc nhiên, giọng điệu truyền cảm, cuốn hút nói:
- Đây không phải cục cưng của Tỉnh trưởng Thành- Thành Di sao? Đúng rồi, nghe Tỉnh trưởng Thành nóihôm nay cô tới Thạch Môn
Nhìn thấy trong tay Thành Di xách theo hộp cơm trống, cười nói:
- Thế nào, vừa đến liền bị mẹ sai làm việc rồi hả? Vị này hẳn là rể hiền của Tỉnh trưởng Thành- Thẩm Hoài rồi? Tôi là Thi Khắc Kiệm...
Thẩm Hoài đối với nhân sự của tỉnh Ký chưa quen thuộc, chỉ biết Thi Khắc Kiệm là Phó tỉnh trưởng thường trực tỉnh, hơn nữa ở tỉnh Ký từ Trưởng ban thư ký tỉnh ủy lên Phó chủ tịch thường trực tỉnh đã nhiều năm, nghĩ bụng ở sâu trong nội tâm ông ta chắc là không hề tán thành đối với việc Thành Văn Quang đến nhận chức, nhưng không ngờ biểu hiện của ông ta lại vui vẻ thoải mái như thế.
Quan trường chính là trận đấu, bất kỳ địa phương nào cũng không ngoại lệ. Tóm lại Thành Văn Quang ở tỉnh Ký cũng không cần Thẩm Hoài để tâm gì, hắn thân thiện lịch sự bắt tay hỏi thăm với Thi Khắc Kiệm, Úc Văn Phi.
Mà thanh niên mặc áo len vừa rồi cố ý làm khó dễ Thẩm Hoài, Thành Di, và cô gái cao gầy hùng hổ xông tới quát hỏi, ánh mắt lúc này đều có chút ngớ ngẩn, quai hàm cũng rớt xuống đất, thế nào cũng không ngờ mình lại gây khó dễ cho con gái của tỉnh trưởng mới nhận chức và con rể của ông ấy trong phòng tài liệu, sắc mặt lập tức khó coi giống như gan lợn chín.
Thi Khắc Kiệm thấy cửa phòng tư liệu chen chúc một đống người, cũng không hỏi là chuyện gì xảy ra, nói với thanh niên mặc áo len kia nói:
- Kiện Lâm, đây chính là Thẩm Hoài mà tôi nhiều lần nhắc với cậu. Các cậu bình thường cho rằng có thể viết mấy quyển sách văn chương giỏi, cả đám đều mắt cao hơn trán, nhưng lại không biết bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, trên người còn có người. Vừa có thể viết văn chương giỏi, lại ở địa phương làm ra thành tích lớn như Huyện trưởng Thẩm mới là đối tượng các cậu phải học tập…
Thẩm Hoài biết rằng đây hoàn toàn là lời xã giao của Thi Khắc Kiệm, mấy thanh niên trước mắt ở bên trong Ủy ban nhân dân tỉnh này vừa rồi căn bản không biết hắn ra gì cả.
Ở trên địa bàn tỉnh Ký, Thẩm Hoài cũng sẽ không muốn làm lớn chuyện, chỉ cười với thanh niên mặc áo len:
- Chủ nhiệm Từ, bây giờ có thể đem giấy chứng nhận trả lại cho tôi rồi chứ?
Thấy Thi Khắc Kiệm kinh ngạc, giải thích với ông ta:
- Tôi đến phòng tài liệu muốn tra dữ liệu, chủ nhiệm Từ làm việc thật sự có trách nhiệm, tôi vừa mới lấy thẻ công tác cho anh ta xem...
Thi Khắc Kiệm thấy vây quanh phòng tài liệu bên này một đống người, trong lòng biết có lẽ không đơn giản như vậy, nhưng Thẩm Hoài không nói cụ thể, ông ta hiển nhiên sẽ không hỏi thêm, lại nói vài câu, liền cùng Úc Văn Phi đi vào bên trong văn phòng.
Lúc Úc Văn Phi đi, cho số điện thoại liên lạc với Thẩm Hoài.
Giải quyết xong rắc rối, Thi Khắc Kiệm, Úc Văn Phi đi rồi, Thẩm Hoài và Thành Di cũng không có ý ở lại phòng tài liệu. Từ Kiện Lâm mang theo vẻ mặt xấu hổ, muốn giải thích hành vi vừa rồi của anh ta:
- Vừa rồi thật sự xin lỗi...
- Quy định làm việc như thế, cũng không có cái gì, chúng tôi có thể hiểu được.
Thẩm Hoài nói.
Từ kiện Lâm tuổi không lớn lắm, hẳn là đã là cán bộ cấp Cục, lại nhìn thái độ của Thi Khắc Kiệm vừa rồi giới thiệu anh ta, có lẽ là đánh giá cao cấp dưới. Thẩm Hoài nghĩ nhân vật như vậy nếu tính tình thiếu chút điềm đạm, tính cách vênh váo tự đắc là rất bình thường, Thẩm Hoài trước đây không phải cũng là người như thế sao?
Thẩm Hoài và Thành Di rời khỏi tòa nhà chính, hỏi đường tới nhà ăn phía sau. Thành Di hỏi Thẩm Hoài:
- Anh sao mà tốt tính như vậy?
- Tính tình của anh có lúc nào không tốt sao?
Thẩm Hoài nhìn khuôn mặt của Thành Di, cười nói:
- Cũng không phải thật sự ở phòng tài liệu bắt kẻ gian dâm, người ta nói vài lời khó nghe, cần gì phải trở mặt với bọn họ?
- Đi, ai ở anh bị bắt gian trong phòng tài liệu, nếu bị bắt cũng sẽ không phải là em.
Thành Di nghĩ đến chuyện vừa mới quả thật gây hiểu lầm, cũng không biết người khác hiện tại trong lòng sẽ nghĩ như thế nào, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ, oán trách liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, nói:
- Nhất định là dáng vẻ anh không như người bình thường, hại em cũng làm cho người khác nghi ngờ.
- Gương mặt này của anh ở chỗ nào có không bình thường, rõ ràng là em không làm kẻ trộm, mặt đã đỏ hơn kẻ trộm rồi.
Thẩm Hoài cười nói.
- Anh còn nói nữa, còn không phải do anh làm hại à?
Thành Di gắt giọng, lấy túi nhựa đựng hộp cơm trống làm bộ muốn đánh Thẩm Hoài. Không nghĩ túi nhựa rất mỏng, Thành Di khua tay hay hai cái, liền rách một khoảng lớn, hộp cơm rơi ra ngoài. Thành Di lè lưỡi, vội vàng nhặt hộp cơm không lên, nhét trong tay Thẩm Hoài, bảo hắn cầm.
Thẩm Hoài giải thích với Thành Di khả năng thấy một vài sự việc của hắn, nói:
- Anh cũng không phải là tính tình tốt. Ba của em mới đến tỉnh Ký nhậm chức, anh không thể biết Từ Kiện Lâm là người của Phó tỉnh trưởng thường trực Thi Khắc Kiệm,còn vạch trần làm bẽ mặt, làm sâu thêm mâu thuẫn của ba em với cán bộ địa phương à?
- Ba của Văn Lệ, cùng Phó tỉnh trưởng Thi quan hệ dường như tương đối thân cận?
Thành Di nói.
- Chưa chắc.
Thẩm Hoài nghĩ lúc Úc Văn Phi rời đi cho hắn số điện thoại liên lạc, nói với Thành Di:
- khi Lưu Truyền Đông xảy ra vấn đề, Tập đoàn Cảnh Thụy cũng không có dính líu gì, Úc Văn Phi hẳn là một nhân vật mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Ông ta đi cùng Thi Khắc Kiệm, có lẽ là vì việc công. Nếu Thanh Hà muốn xây dựng kho hóa chất, nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu của Tập đoàn Cảnh Thụy là vật liệu hóa chất, là xí nghiệp trung tâm giải quyết kho hóa chất, cũng là đơn vị xây dựng chung kho hóa chất, kho hóa chất ở tỉnh hẳn là phạm vi phân công quản lý của Thi Khắc Kiệm...
Thẩm Hoài đối với nhân sự tỉnh Ký chưa quen thuộc, nhưng đối với tình hình thành phố Thanh Hà nghiên cứu rất nhiều, biết rằng Úc Văn Phi cũng không phải là một nhân vật chú ý cẩn thận. Tập đoàn Cảnh Thụy khá quy mô, hắn hiện giờ là khách quý của Kỷ Thành Hi, không tội gì làm mếch lòng ai, nhưng cũng không có khả năng lại đạp thuyền nhà khác.
Thẩm Hoài nghĩ như vậy, hắn cùng với Thành Di đến nhà ăn gọi xong đồ ăn trở về, điện thoại của Kỷ Thành Hi liền gọi tới:
- Úc Văn Phi của Cảnh Thụy gọi điện thoại đến, nói gặp anh và Thành Di ở trong tòa nhà lớn Ủy ban nhân dân tỉnh. Tôi vừa mới gặp mặt Triệu Thiên Minh, Đới Tuyền,Dương Hải Bằng, buổi trưa đến Thạch Môn làm việc, vốn không cùng bọn họ đi ăn cơm. Anh buổi tối không có kế hoạch gì khác, vậy chúng ta buổi tối gặp tại Thạch Môn,ăn một bữa cơm...
Thẩm Hoài ở lại Thạch Môn, ngoại trừ bỏ chút thời gian giao lưu với Thành Văn Quang ra, thì cũng đi theo Thành Di giết thời gian, sau khi Kỷ Thành Hi đến Thạch Môn,buổi tối muốn gặp mặt, hắn hiển nhiên sẽ không từ chối.