Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 754 - Chương 743: Bàn Việc Cưới Xin (1)

Chưa xác định
Chương 743: Bàn việc cưới xin (1)

Kỷ Thành Hi nói muốn gặp mặt ở Thạch Môn, Thẩm Hoài đương nhiên cũng không từ chối.

Trước khi đến, Thẩm Hoài chưa nghĩ đến mình sẽ làm gì ở Thạch Môn, chẳng qua kế hoạch thay đổi, ba Thành Di hy vọng có thể tạo chút thanh thế, khiến cục diện đang rối ren ở Thạch Môn tốt đẹp trở lại, Thẩm Hoài đương nhiên cũng cần phối hợp theo.

Mấy năm về trước, Mai thép quật khởi, mà việc kinh doanh thép, xí nghiệp vận chuyển của dây chuyền sản xuất Mai thép cũng có những bước phát triển rất lớn.

Chịu sự giới hạn của tiền vốn và kênh thị trường, thương mại Bằng Hải sớm đã không còn là đối tượng hợp tác kinh doanh lớn nhất của Mai thép, chẳng qua là ngạch thương mại năm nay vẫn đột phá con số 300 triệu, khiến gia tài của cá nhân Dương Hải Bằng tiếp tục không ngừng gia tăng.

Dương Hải Bằng cũng tham gia đầu tư ở những hạng mục khác, ngoài những cổ phần mà Bằng Duyệt liên thương chiếm được ra, y vẫn là một trong những cổ đông đầu tư hải cảng lớn nhất tại Chử Giang, mặc dù vậy hạng mục kinh doanh chủ yếu của thương mại Bằng Hải vẫn là buôn vật liệu thép.

Tích cực tham gia vào thị trường mậu dịch thép, bố trí đầu tư dự trữ và vận chuyển những khâu quan trọng, cũng là phương hướng trọng yếu mà thương mại Bằng Hải tập trung đánh mạnh.

Cũng kinh doanh như Bằng Hải, những xí nghiệp kinh doanh thép lớn nhỏ trong tay nếu muốn tạo ra giá trị thặng dư thì cũng cần tìm lối ra cho mình.

Nếu hôm nay Mai thép muốn dẫn đầu hạng mục khu vật liệu gang thép ở cảng Ký Hà thì sau khi thành lập, trụ sở cũng là xí nghiệp gia công thép và kinh doanh thép. Hiện tại có thể kéo những xí nghiệp yếu đến gần, cùng nhau đầu tư, Mai thép ngoài việc có thể khống chế quy mô đầu tư và rủi ro ngành nghề, còn có thể buột chặt với những xí nghiệp kinh doanh thép, cùng nhau phát triển thị trường vật liệu thép tại Ký Nam.

Thẩm Hoài và Thành Di mang đồ ăn về, cùng mẹ của Thành Di là Lưu Tuyết Mai dùng cơm trưa tại nhà.

Thành Văn Quang có thói quen nghỉ ngơi giữa trưa, khoảng 1 giờ thì ngồi xe về nhà. Thẩm Hoài giới thiệu Dương Hải Bằng với ông.

Bên phía Thạch Môn, nếu muốn mượn một hạng mục khu gia công vật liệu gang thép tầm cỡ để kích thích Loan thép, Yến thép, thậm chí muốn xem phản ứng của tập đoàn Kim Thạch đằng sau tập đoàn sắt thép Thạch Môn, nếu muốn cục diện đang rối ren ở Thạch Môn tốt đẹp trở lại, thì rất cần một người chuyên môn phụ trách việc này, mà Dương Hải Bằng lại là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Tinh lực của Thẩm Hoài cũng có hạn, không thể vì việc Thạch Môn muốn phô trương thanh thế mà tiêu hao quá nhiều.

- Được, cậu ta đang ở Ký tỉnh, vậy gọi cậu ta đến đây gặp mặt, sau đó có thể thường xuyên qua lại. Thành Văn Quang nói.

Thẩm Hoài ở Đông Hoa quy tụ được một nhóm người mới có được một Mai thép quy mô như ngày hôm nay, chỉ là Thành Văn Quang mới chỉ gặp qua được mấy người trong số ấy.

Được sự chấp thuận của Thành Văn Quang, Thẩm Hoài gọi điện thoại cho Triệu Thiên Minh. Bởi vì Triệu Thiên Minh, Đới Tuyền bọn họ tiếp tục ở lại Ký Hà, bàn về việc hợp tác kinh doanh ở bến cảng, còn buổi chiều Dương Hải Bằng, Vương Vệ Thành nhanh về Thạch Môn.

Thành Di cả năm nay không có nhiều thời gian ở cùng mẹ, trưa cũng lười nhúc nhích, cuộn tròn trên ghế sô fa nói chuyện với mẹ.

Nhìn Thẩm Hoài cùng Thành Văn Quang nói chuyện, Lưu Tuyết Mai đứng dậy, phủi phủi lớp bụi trên người, nói với Thành Di: - Thẩm Hoài bình thường công việc cũng bận rộn, con cũng lo cho sự nghiệp của mình, phỏng chừng không có nhiều thời gian ở cùng nhau. Hai đứa chiều đi dạo phố đi, không cần đi theo bà già này đâu ...

Nghĩ đến tình huống mờ ám ở phòng tài liệu vào buổi sáng khiến lòng bối rối kia, Thành Di cũng có chút không muốn lắm khi đi cùng Thẩm Hoài, sợ rằng sẽ quá lún sâu vào trò chơi này, cô ôm lấy cổ mẹ, nũng nịu nói: - Mẹ già hồi nào? Mẹ mà đi dạo với con, nhiều người cứ tưởng như hai chị em đấy chứ. Chi bằng chúng ta cùng nhau đi dạo nhé, để Thẩm Hoài ở nhà? Hoặc để anh ấy đi theo làm culi cũng được.

- Cái miệng con đó, suốt ngày toàn nói bậy, cũng không thấy mình đã lớn rồi, còn cho rằng mình giống những cô bé mới lớn hay sao? Lưu Tuyết Mai cười. Bà muốn đẩy cô ra ngoài bồi dưỡng thêm tình cảm với Thẩm Hoài, bèn nói: - Con với mẹ đi có cái gì để xem đâu. Hai đứa bồi dưỡng tình cảm đi. Mẹ đi theo, mấy đứa không chê mẹ cản trở à? Lại nói, đồ mà con mặc, nhìn là mẹ biết size, mà đồ mẹ mặc cũng không cần con để ý đâu.

Thẩm Hoài ở bên cạnh nói: - Hay là tối nay mời mấy người Kỷ Thành Hi về nhà ăn cơm đi, con với Thành Di đi mua đồ ăn?

- Tay nghề của dì ở điểm này không được tốt cho lắm, chi bằng đi nhà hàng được không?

Lưu Tuyết Mai cười nói.

Mấy chục năm nay, hai vợ chồng Lưu Tuyết Mai Thành Văn Quang bình thường có người giúp việc chăm sóc, nhưng thời gian này đều tự nấu bữa sáng, bữa trưa bữa tối từ nhà ăn chính phủ về.

Tuy Lưu Tuyết Mai cũng xem Kỉ Thành Hi như con cháu trong nhà, nhưng mời người ta đến nhà dùng bữa thì cũng phải làm mấy món ăn cho ngon, mà vào bếp lại không phải sở trường của bà. Thành Di cũng là người áo đến giơ tay, cơm đến há miệng, vẫn không biết nấu nướng, đều là đặt cơm từ nhà ăn về, thế chi bằng đến nhà hàng ăn tiện hơn.

- Chiều nay con cũng không có gì làm, để con xuống bếp, miễn cưỡng mà nói vẫn có thể nấu một bàn thức ăn, tới lúc đó, dì Lưu đừng chê là được. Thẩm Hoài nói.

- Thế cũng được, để Thành Di phụ con. Lưu Tuyết Mai nghe nói Thẩm Hoài muốn trổ tài, gật đầu cười.

- Anh muốn lấy lòng mẹ em đến mức đó sao? Thành Di chế nhạo Thẩm Hoài, thế là bị mẹ gõ đầu một cái, không dám nói câu nào thì mẹ cô đẩy ra khỏi nhà, cùng Thẩm Hoài đi chợ mua đồ ăn.

Ra khỏi tòa trụ sở tỉnh ủy, hai bên đường đều trồng những cây ngô đồng cao cao to to, thời điểm mùa thu hạ tuần tháng mười, một trận gió thổi qua, những lá ngô đồng to bằng bàn tay rụng xuống.

Chu vi xung quanh tòa trụ sở tỉnh ủy giới hạn xe chạy, lâu lâu có một chiếc xe đạp chạy qua, ngoài ra hầu như không thấy bóng dáng xe ô tô, cực kì yên tĩnh.

Trụ sở tỉnh ủy được ngăn cách một bức tường. Một nơi mang kiến trúc châu Âu với gạch đỏ cũng được ngăn cách bởi hàng rào cây cối. Bước vào trong không có cái gì đặc biệt, nhưng người đi đường quan sát, thấy căn nhà đỏ tô điểm giữa cây cối, rất có phong cách.

Góc đường có một tiệm hoa, bên ngoài tiệm hoa có một sạp báo, Thẩm Hoài dừng lại mua báo.

-.

Nghe Thành Di lẩm bẩm vài câu ở phía sau, nghe không rõ, Thẩm Hoài quay đầu xuống hỏi: - Em nói gì vậy?

- Hồi trưa mẹ nói với em việc kết hôn, bà nhất định sẽ tìm anh nói việc này, tới lúc đó anh định nói sao với bà? Thành Di vân vê mũi chân.

- Thẩm Hoài nhìn vào gương mặt dịu dàng của Thành Di.

Qua năm nay hắn hai chín, còn Thành Di cũng đã hai sáu rồi.

Ở nước ngoài ai ai cũng có thể tự do sống độc thân đến ba mươi bốn mươi tuổi, thậm chí nhiều người còn kiên trì theo chủ nghĩa độc thân suốt đời. Còn ở đây, người nào đến tuổi mà không kết hôn sinh con sẽ bị cho là đại nghịch bất đạo.

Tống Hồng Quân bởi vì hai năm nay trốn việc bức hôn của người nhà, cũng không dám trở Yến Kinh về, đến nỗi mỗi lần cô cả y đề cập đến chuyện này đều không nhịn được mà trách mắng hắn.

Thẩm Hoài đỡ hơn, nhiều lắm chỉ bị cô út lảm nhảm. đặc biệt là hôn sự của Tống Đồng Và Chu Tri Bạch ngày càng gần kề, khiến áp lực của hắn bớt đi. Cô út trong thời gian này rảnh rỗi, chủ yếu là lo lắng cho hôn sự của Tống Đồng.

Cảnh ngộ của Thành Di, thậm chí xét theo quan niệm truyền thống, cái gì mà người phụ nữ xem trọng sự nghiệp, đều không thể là cái cớ hợp lý để Thành Di đối phó với người nhà.

Mặc dù hắn và Thành Di đã hẹn rằng hai năm sau mới tính tiếp, nhưng mà thời gian hai năm hiển nhiên không thể khiến gia đình hai bên không đề cập đến chuyện hôn sự. Thẩm Hoài nghĩ ba mẹ Thành Di có khả năng sẽ trực tiếp đề cập chuyện hôn sự với hắn. Chính hắn cũng không biết nên trả lời thế nào.

Thấy Thành Di bĩu môi xem đây như việc khổ ải, Thẩm Hoài nói đùa: - Muốn anh nói hả, vậy em có bằng lòng theo tôi không?

- Em nói thật đấy, không đùa với anh đâu. Thành Di cắn môi, nói nhỏ: - Nói anh biết thêm một chuyện, anh đừng có đắc ý, mẹ đã sắp xếp một căn phòng cho chúng ta.

- Không có ý đồ lại cho rằng có ý đồ, em nói anh có đắc ý không? Thẩm Hoài nhịn không được cười nói.

- Còn cười được à? Thành Di đưa tay đánh Thẩm Hoài một cái, lại bị Thẩm Hoài bắt lấy không cách nào giãy dụa. Cô khổ não nói: - Anh nói có phải phụ nữ càng lớn tuổi thì càng không đáng giá không. Nếu thế thì trước khi mất giá cần đóng gói mang đi, đó mới khiến cho mẹ yên tâm? Thấy Thẩm Hoài không lên tiếng, nhấc chân đạp hắn một cái nói tiếp: - Anh đang nghĩ gì thế?

- Anh đang nghĩ, mẹ em từ khi nào khẳng định rằng chúng ta có qua lại với nhau? Thẩm Hoài nói.

Thành Di nhíu mày lườm Thẩm Hoài, tức nói: - Anh đừng tự mình đa tình, chủ yếu là ba mẹ em vừa về tới, bận bận rộn rộn, chưa kịp nghỉ ngơi mà chuẩn bị cho em một căn phòng, lại không đủ chăn mền cho phòng khách

- Không sao, tối anh ngủ dưới đất. Thẩm Hoài nói.

- Nói bậy. Thành Di nhéo thắt lưng Thẩm Hoài, nói: - Em nói thật với anh đấy, em đã nói hết lời với mẹ, bà cảm thấy chúng ta nên đính hôn trước, làm sao bây giờ?

- Em có mang theo tiền không? Thẩm Hoài hỏi.

- Làm gì? Thành Di nghi hoặc, lương thưởng của cô ở Nhân Hành cao hơn Thẩm Hoài. Lần này về cũng mang theo không ít tiền, mở ví lấy tiền cho Thẩm Hoài xem, bên trong là nguyên một xấp.

- Được, lát mua đồ ăn em trả tiền. Thẩm Hoài quay người đến tiệm hoa, lấy hơn 600 trong ví da ra đưa cho một cô gái ngồi ở chỗ trang trí hoa, nói: - Hoa hồng, bách hợp ở tiệm tôi mua hết, bao nhiêu đây đủ chưa?

Thành Di đang nói đến chuyện hai người kết hôn, thấy Thẩm Hoài quay người bước vào tiệm hoa, cô cũng theo vào, kéo lấy áo Thẩm Hoài, nói nhỏ: - Anh điên rồi à, mua nhiều hoa thế làm gì?

- Cho dù là đính hôn cũng không được xử tệ với em chứ. Thẩm Hoài cầm lấy bó hoa đưa cho Thành Di, nói: - Em phải cảm thấy bao nhiêu hoa đây vẫn chưa đủ, trong thẻ anh vẫn còn tiền lương mấy tháng chưa động vào, chúng ta tìm một ngân hàng rút ra

- Bệnh thần kinh. Thành Di mắng nhẹ một tiếng, nhưng cũng không ngăn Thẩm Hoài mua hết hoa hồng trong tiệm này.

Thấy Thẩm Hoài đưa địa chỉ nhà cô cho cô gái tiệm hoa để giao hoa trực tiếp đến trụ sở thành ủy, Thành Di bước đến, nhẹ giọng: - Cho dù có số hoa này thì tối nay anh cũng sẽ phải ngủ ở khách sạn

Thẩm Hoài nhìn đôi mắt vừa tức vừa ngại của Thành Di, trong lòng rung động, uất ức nói: - Không lẽ ngủ dưới đất cũng không được à? Tiền anh cũng tiêu hết rồi

Bình Luận (0)
Comment