Mấy năm này công trình cung cấp rau xanh của các nơi được thúc đẩy vẫn luôn có hiệu quả rõ rệt, cách tòa nhà tỉnh ủy hai con đường có một khu chợ khá lớn, buổi chiều còn có khá nhiều hộ kinh doanh vẫn chưa thu dọn quán. Xuôi con phố dọc theo lối vào của chợ còn có một phố chợ, có tiệm tạp hóa, cửa hàng bán gạo, dầu, cửa hàng vàng bạc, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng quần áo...ngay đầu đường còn có một cửa hàng tổng hợp gia đình tự chọn có quy mô rất rộng.
Cũng có thể thấy được, quy mô thành phố của Thạch Môn dù không thể rộng lớn phồn hoa bằng Đông Hoa, nhưng mức độ buôn bán và xây dựng thành thị tỉnh lị thì cũng không hề kém cạnh chút nào.
Vừa mới chuyển đến Thạch Môn, còn thiếu khá nhiều thứ. Ánh nắng chiều cuối thu lười biếng chiếu lên người, Thành Di lại lôi kéo Thẩm Hoài đi dạo trên con phố chợ
Khi Thẩm Hoài cùng Thành Di xách theo vài túi đồ từ trong chợ đi ra, một túi thịt, hai túi kia đều là thương phẩm giá rẻ mua ở dọc con phố chợ.
Thẩm Hoài không ngờ Thành Di lại hào hứng đi mua đồ như thế, hơn nữa lúc mua đồ còn chọn tới chọn lui, bèn cười trêu cô: - Anh chưa từng thấy ai đi chợ lại hăng hái như thế...
- Em rất ít đi dạo phố ở trong nước, thấy gì tiện thì mua, nào biết lại mua bạt mạng như thế?
Lúc này Thành Di cũng ý thức được mua khá nhiều rồi, nhìn nhìn đồ trong túi, khá nhiều, mà cũng không phải quá thiết yếu, chất lượng cũng bình thường, bèn hỏi Thẩm Hoài:
- Nhiều quá, hay là bỏ đi một chút nhé? Nếu không mẹ của em nhất định sẽ mắng em...
- Em lớn như này rồi còn sợ mẹ ư?
Thẩm Hoài cười hỏi.
- Anh chưa từng lĩnh giáo tính cách của mẹ em đâu, bà sẽ không mắng, không quát anh, nhưng lại liên tục cằn nhằn bên tai anh không ngừng. Nếu anh có chạy trốn thì bà lại tỏ vẻ đau lòng, thần sắc khiến anh nhìn mà trong lòng cắn rứt không nỡ, bảo anh sao trốn được.
Thành Di nói.
- Anh nghĩ đi, nếu tính cách mẹ em không quá hành hạ người khác như thế, sao em lại trốn sang chỗ anh chứ?
- Nói như thế, buổi tối anh còn phải biểu hiện thật tốt, bằng không sẽ khiến mẹ em thất vọng rồi.
Thẩm Hoài nghe Thành Di nói ra điều phiền não của mình, không chút thương xót còn phá lên cười, nói tiếp:
- Đây là cha mẹ kiểu Trung Quốc, anh còn tưởng rằng nhà em sẽ khác cơ đấy.
- Nhà của anh không như vậy à?
Thành Di bật thốt lên mới ý thức mình lỡ lời, bèn cúi đầu lén nhìn Thẩm Hoài.
Thấy Thành Di mang dáng vẻ đáng thương, Thẩm Hoài bật cười nhéo má cô, vừa cười vừa nói:
- Cô út nhà của anh cũng hay càm ràm khiến người ta rất khó tưởng tượng cô ấy ở trong cơ quan lại là một nữ cường nhân. Nhưng hôm nay em không phải lo lắng gì cả, mẹ em chắc sẽ không cằn nhằn đâu, anh còn mua hoa như thế...
Xách ba túi đồ nặng trịch, Thẩm Hoài cùng Thành Di đánh xe quay về tòa nhà lớn tỉnh ủy. Người bán hoa ở cửa hàng hoa đã mang hoa tới rồi, rất nhiều hoa hồng, hoa bách hợp đều đặt ở trong sân, trên hành lang, trên ghế dài tràn ngập màu sắc rực rỡ trông rất đẹp mắt.
Lúc này có mấy phụ nữ trung niên đứng ở cửa bàn luận sôi nổi khi thấy nhiều hoa như vậy.
Thấy Thẩm Hoài và Thành Di đi tới, Lưu Tuyết Mai trách móc:
- Các con đúng là, sao tốn tiền mua nhiều hoa như vậy chứ, quá phô trương rồi.
- Thẩm Hoài bị thần kinh đó ạ, không liên quan tới con. Thành Di rất không có đạo nghĩa bán đứng Thẩm Hoài.
Nghe Thành Di nói vậy, Lưu Tuyết Mai cười, cầm chổi lông gà định đánh Thành Di, cười mắng:
- Cái gì mà thần kinh, con đúng là không tim không phổi, mẹ chiều con thành hư rồi. Thẩm Hoài mua hoa tặng con, con còn không nói một câu tốt đẹp nào. Còn không mau mang hoa vào phòng đi....
Nhóm phụ nữ trung niên đứng gần hóng chuyện cũng là người thân của lãnh đạo có địa vị ở đây, bằng không đã không dám đến nhà Lưu Tuyết Mai để tạo mối quan hệ tốt đẹp, họ cười cười:
- Giờ đám trẻ yêu nhau đều rất lãng mạn.
- Đúng thế đúng thế. Con gái tôi cũng vậy mà, giới thiệu đối tượng cho nó, đều là người có gia thế, tướng mạo tài hoa đàng hoàng, vậy mà nó lại buông một câu: không có cảm giác, không thích. Thật khiến người ta tức chết mà.
- Cũng chỉ có thể nói chúng ta tụt hậu rồi. Ngày xưa như thời chúng ta thấy đối tượng trên phố cũng phải cách xa mười mét tám thước, chỉ sợ người khác nhìn thấy. Giờ nhìn thanh niên nam nữ trên đường mới thấy thời chúng ta đã quá xa lắc xa lơ rồi.
Thành Di và Thẩm Hoài không tham gia vào cuộc trò chuyện tưởng nhớ hồi ức của những người phụ nữ trung niên này mà bắt đầu chuyển hoa vào nhà.
Lúc lên cầu thang, Thành Di nháy mắt với Thẩm Hoài:
- Mẹ em hiện tại còn coi anh hơn cả đứa con ruột là em, lúc đầu thì chỉ muốn lột da em, nhưng vừa nghe hoa là của anh mua thì mặt mày lại tươi như hoa, đúng là người già không có chính kiến gì...
Thẩm Hoài nghe xong chỉ cười, nhưng trong lòng hiểu bậc bề trên của hai bên đang nôn nóng việc hôn sự của hắn và Thành Di, đây dường như là số mệnh mà hắn và Thành Di khó mà thoát được.
Người bán hoa cũng thật là, gần như là mang toàn bộ hoa ở cửa hàng đến đây.
Hoa lúc ban đầu đặt ở trong sân cảm giác không nhiều, nhưng chuyển hoa vào phòng ở trên lầu xong thì hai người cũng mệt đến ngất ngư, bèn đi đến giường thả phịch người xuống nghỉ ngơi, lại nghe trong sân dưới lầu loáng thoáng có người hỏi hôn sự của hai người họ, có tiếng cười trả lời:
- Sắp rồi sắp rồi. Lúc trước hai đứa nó cứ lấy lý do công việc làm đầu, đấy cũng chỉ là cái cớ thôi. Hai đứa nó đều trưởng thành rồi, không kết hôn bây giờ thì đến khi nào, mà đợi bọn nó quyết định thì đợi đến bao giờ?
Thành Di đẩy Thẩm Hoài, nói:
- Anh xem đi, phụ nữ thật chẳng có giá tí nào. Chỉ có sáu trăm tiền hoa mà mẹ của em đã chỉ muốn mau chóng bán em cho anh rồi, anh thật là hời quá đi...
Thẩm Hoài chỉ cười, nghiêng sang nhìn gương mặt đỏ hồng của Thành Di do lên lên xuống xuống cầu thang, chỉ vào đầu vai mình nói:
- Em mệt không? Cho em mượn vai để nghỉ một chút nè.
Thành Di liếc nhìn Thẩm Hoài mà không nói gì, khẽ ngả đầu lên vai hắn.
Thành Di ngước nhìn trần nhà đến ngây ra, đến khi phục hồi tình thần lại thì đã thấy Thẩm Hoài đang nhìn mình chăm chú. Trong khoảnh khắc đó, Thành Di như đắm chìm trong ánh nhìn kia, mà gương mặt Thẩm Hoài từ từ ghé sát lại gần, cô nhắm mắt lại trong hơi thở nóng bỏng. Tiếng còi xe dưới sân vang lên đột ngột làm cô bừng tỉnh, hai mắt mở ra giật mình hỏi Thẩm Hoài:
- Anh định làm gì thế?
- Đừng cử động, một sợi lông mi của em bị rụng kìa. Thẩm Hoài nói.
Thành Di tưởng thật nín thở mở to mắt để Thẩm Hoài cẩn thận đưa ngón tay nhón sợi lông mi ra.
Có lẽ là nín thở khá lâu, trong khoảnh khắc Thành Di như có cảm giác ngạt thở bèn thở mạnh.
Thấy ngực Thành Di phập phồng, hàng mi chớp chớp, đôi môi đỏ mọng ướt át, Thẩm Hoài không kìm nén được lòng mình cúi xuống hôn lên đôi môi của cô. Thành Di đưa hai tay lên không biết là muốn đẩy Thẩm Hoài ra hay là ôm hắn.
Vừa chạm vào môi Thẩm Hoài Thành Di lại vô thức quay đi, nhưng vẫn cảm giác được làn môi hắn sượt qua gò má làm tim cô đập nhanh, nhưng lại ra vẻ trấn tĩnh, hỏi:
- Anh mới mất sáu trăm đồng, anh định làm gì hả?
Thẩm Hoài thấy ánh mắt trốn tránh của Thành Di. Thành Di lúng túng nhìn hắn, khẽ vỗ lên gương mặt hắn, dịu dàng nói:
- Chúng ta như này sẽ có lỗi với Trần Đan đó.
Nghe Thành Di nói thế, Thẩm Hoài yên lặng, nghĩ đến tình cảm hỗn loạn của mình mà không còn can đảm để hôn nữa.
Đúng lúc này dưới sân vọng đến giọng nói của Dương Hải Bằng, Vương Vệ Thành. Thành Di ngó qua cửa sổ, vui mừng gọi:
- Văn Lệ...
Thẩm Hoài cũng nhìn xuống dưới, đúng là Úc Văn Lệ cùng đến với Dương Hải Bằng, Vương Vệ Thành, đang trò chuyện với mẹ của Thành Di ở cửa sân.
Thẩm Hoài cùng Thành Di đi xuống. Thành Di vui mừng cầm tay Úc Văn Lệ, hỏi:
- Văn Lệ, chị cũng tới à?
- Cha tôi gọi điện tới nói ở Thạch Môn gặp cô và Thẩm Hoài. Vừa lúc buổi trưa tôi gặp Dương tổng và chủ nhiệm Vương. Họ nói muốn tới Thạch Môn nên tôi đi cùng. Sau khi về nước rồi đã lâu không gặp cô.
Úc Văn Lệ nói.
Thẩm Hoài biết Úc Văn Lệ sau khi du học về nước thì giúp cha quản lý việc kinh doanh của tập đoàn Cảnh Thụy, nhìn cách ăn mặc của cô lúc này khác hẳn với khí chất yếu đuối trước kia, trở nên giỏi giang rất nhiều, thầm nghĩ Thanh Hà tổ chức nghênh đón Triệu Thiên Minh, Đới Tuyền, cũng có thể sẽ mời tham gia vào đại hội xí nghiệp.
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ ở tay, vẫn chưa đến năm giờ, bèn nói với Dương Hải Bằng, Vương Lệ Thành:
- Hai người từ Kỳ Hà tới, có vẻ nhanh nhỉ.
Buổi chiều Kỷ Thành Hi đã tới Thạch Môn rồi, nhưng y và Úc Văn Phi đang có việc nên không thể đến ngay được. Thẩm Hoài lại giới thiệu Dương Hải Bằng, Vương Vệ Thành với mẹ của Thành Di.
- Lúc trưa còn đang ở Thanh Hà, chiều vừa mới đến Ký Hà thì nhận được điện thoại của anh, chúng tôi lập tức đến đây.
Dương Hải Bằng nói. Họ ở Thanh Hà không có xe, là lái xe của Úc gia đưa họ cùng Úc Văn Lệ đến Thạch Môn.
Vì Dương Hải Bằng và Vương Vệ Thành tới nên Thẩm Hoài kéo hai người họ xuống bếp chuẩn bị bữa tối, mà Úc Văn Lệ cùng Thành Di đều là đại tiểu thư từ quần áo đến cơm nước đều có người phục vụ, Thẩm Hoài không thể trông chờ hai cô gái giúp được gì cả. Hắn cũng đang có việc muốn nói với Dương Hải Bằng và Vương Vệ Thành nhưng ngại có mặt Úc Văn Lệ, bèn bảo Thành Di tiếp chuyện với Úc Văn Lệ.
- Tại sao không từ giả làm thành thật luôn đi?
Dương Hải Bằng nghe Thẩm Hoài nói việc xây dựng khu viên hậu cần và gia công sắt thép tại Thạch Môn chỉ là phô trương thanh thế, mục đích để quấy đục mạch đầm nước tại Thạch Môn này, bèn đề nghị từ giả đùa thành làm thật.
- Anh nói nghe thật hay nhỉ.
Thẩm Hoài cười nói:
- Thật ra muốn làm giả hóa thật, nhân tiện anh thuận thế trở thành thương nhân lớn nhất của hai tỉnh Tấn Ký đúng không? Được, anh muốn làm giả hóa thật, tôi không ngăn cản anh....
Dương Hải Bằng cười, nói ra:
- Kích động, kích động rồi. Nghĩ lại thì đúng là hơi quá nóng vội, cơm thì nên ăn từng miếng từng miếng.
Nếu như bởi vì Bằng Hải mậu dịch có thể làm chủ hạng mục xây dựng nhà máy sắt thép hậu cận và gia công sắt thép, vậy thì rất có khả năng trở thành đầu mối hậu cần của Tấn Ký chiếm lĩnh thị trường sắt thép tại phía bắc, thật sự sẽ trở thành ông chủ của ngành sắt thép địa khu phương bắc. Nhưng muốn làm được điều đó, ngoại trừ có ủng hộ tài chính mạnh hơn thì còn cần cung cấp một lượng lớn vật liệu sắt thép.
Mà bất kể là mục đích đầu tiên thì Dương Hải Bằng cũng đều không có tài nguyên này, còn đối với mục thứ hai thì còn xa mới đạt được điều kiện đó.