Thẩm Hoài tới Thanh Hà liền đến cảng thương mại kinh tế xem qua hoạt động giao lưu một chút, cùng Kỷ Thành Hi tìm gặp người phụ trách khu vực Ký Hà, giữa trưa dùng cơm xong thì chuẩn bị xe đưa hai người quay về Thạch Môn.
Thành Di nhân hai ngày nghỉ cuối tuần này đến Thạch Môn thăm cha mẹ cô, buổi tối Thẩm Hoài cùng cô trở về Từ Thành.
Tình hình giao thông giữa Thanh Hà và Thạch Môn không mấy tốt, nhưng Úc Văn hết sức nhiệt tình, làm tài xế lái chiếc Mercedes-Benz đưa Thẩm Hoài đến Thạch Môn, gần 5 tiếng đi xe, cũng không hề nói cực nhọc.
Thẩm Hoài đến Thành gia, cùng Thành Di thu xếp một ít đồ đạc này nọ, đang định chào Lưu Tuyết Mai đúng lúc Thành Văn Quang từ Ủy ban nhân dân tỉnh trở về.
Thành Văn Quang vừa bước chân vào cửa, nhìn thấy Thẩm Hoài và con gái chuẩn bị đi, hỏi: - Sao đã vội vàng ngồi xe quay về Từ Thành rồi, không dùng cơm xong rồi hẵng đi?
- Xe lửa bảy giờ khởi hành, chỉ sợ trễ, nên chỉ có thể chờ ở nhà ga. Thẩm Hoài nói với Thành Quang Văn: - Cháu và Thành Di đến nhà ga, lúc lên xe lửa cũng có thể ăn tạm một chút gì đó
Thành Di giơ túi nhựa trong tay lên, nói: - Mẹ vừa mới nói ở Thạch Môn không có gì để chuẩn bị cả, thế là đưa cho con một đống đồ ăn như thế này, sợ con ở Từ Thành sẽ đói. Con còn đang nghĩ khi ở trên xe lửa, sẽ nói Thẩm Hoài ăn bớt dùm con nữa kìa.
Lúc này Trần Dũng Quân từ phía sau đi tới. Cùng tiến vào sân chính là hai người mà Thẩm Hoài vừa mới gặp mặt ngày hôm qua ở phòng tài liệu của Ủy ban nhân dân tỉnh.
Trần Dũng Quân không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, chủ động giới thiệu bọn họ: - Thẩm Hoài đang ở đây, đúng lúc muốn giới thiệu với anh hai người: Trần Kiện Lâm, về sau sẽ phụ trách công tác làm thư ký văn phòng chỗ chúng ta. Vương Kiếm cũng là một tay bút của bí thư, đều là người có tài của Tỉnh Ký đấy. Nghe Phó Tỉnh trưởng Thi nói, hôm qua các anh đã gặp mặt rồi?
Thẩm Hoài bước xuống bậc thang, bắt tay Trần Kiện Lâm và Vương Kiếm, cười nói với Trần Dũng Quân chuyện hôm qua: - Ngày hôm qua tôi đến phòng tài liệu ở Ủy ban nhân dân tỉnh xem qua một chút tư liệu, vừa hay Kiện Lâm và Vương Kiếm cũng ở đấy, do đó biết nhau thôi. Ngày hôm qua tôi còn không biết Kiện Lâm bọn họ làm việc bên cạnh chú Thành.
Công việc của thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, bình thường đều là bộ máy thư ký xoay quanh công tác của Tỉnh trưởng, Thành Văn Quang từ Yến Kinh điều một vài nhân sự tín nhiệm về đây, nhưng cũng không thể đối với tất cả nhân viên công tác bên cạnh đều làm như vậy được.
Hơn nữa ông chỉ vừa mới đến Tỉnh Ký, ông cùng với Trần Dũng Quân đối với tình hình địa phương đều chưa mấy quen thuộc. Kết cấu bộ máy thư ký do Phó tỉnh trưởng thường trực Thi Khắc Kiệm phụ trách công tác quản lý, tiến cử một vài người quen thuộc ở địa phương, đó chẳng qua cũng rất bình thường.
Cái này cũng khó trách Trần Kiện Lâm ngày hôm qua khí thế oai phong như vậy.
Trưởng phòng của một phòng thư ký, cũng là danh xưng nội bộ của tỉnh trưởng, ở tỉnh nếu còn một chức danh nào lớn hơn cấp Cục trưởng, vậy chỉ còn thư ký của Tỉnh ủy là hơn rồi.
Cho dù sau này Thành Văn Quang không tín nhiệm Trần Kiệm Lâm, ấy có thể thay đổi thư ký bên cạnh mình, vì chú ý đến tình cảm địa phương, cũng sẽ dùng một phương thức điều động khác để giữ thể diện, khiến Trần Kiệm Lâm tự rời bỏ vị trí.
Trần Kiệm Lâm lúc này đã là cán bộ cấp Cục trưởng, cất nhắc điều động thì phải là Phó giám đốc sở. Thẩm Hoài đoán Thi Khắc Kiệm lúc đó đưa Trần Kiệm Lâm vào vị trí như thế, chung quy là hướng về việc này, đoán chừng trong lòng Trần Kiệm Lâm đối với điều này cũng khá rõ ràng.
Cái này khó trách Trần Kiệm Lâm khí thế khinh người. Bên trong tỉnh, được bao nhiêu người ba mươi tuổi đầu có thể bước vào cấp cán bộ Sở?
Điều này cũng phần nào lý giải bối cảnh Trần Kiệm Lâm không bình thường. Nếu không có quan hệ trực tiếp với Phó tỉnh trưởng thường trực Thi Khắc Kiệm, cũng phải xuất thân từ bè phái có thực lực ở địa phương, mới có thể khiến Thi Khắc Kiệm thay y sắp xếp như vậy.
Thành Văn Quang đến địa phương, giai đoạn khởi đầu thế nào, làm sao lôi kéo, phân chia bè phái địa phương, có muốn từ địa phương mà thành lập uy quyền không, tất cả điều đó cũng không đến phiên Thẩm Hoài ra mặt ý kiến.
Cho nên hắn cũng sẽ không để chuyện hôm qua "chuyện bé xé ra to", thậm chí lén nhắc nhở Thành Văn Quang. Trần Dũng Quân kính sợ Trần Kiện Lâm cũng là dư thừa. Thành Văn Quang, Trần Dũng Quân lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, cần hắn nhắc nhở sao?
Đại khái Trần Kiện Lâm hẳn đã cân nhắc đến thái độ của Thẩm Hoài hẳn là y có điểm để dựa dẫm, lúc này đứng trước mặt Thẩm Hoài, y không có điểm nào lúng túng, lại rất quen thuộc bước tới nói: - Huyện trưởng Thẩm và Thành Di sao không ở lại Thạch Môn chơi hai ngày, cũng coi như để chúng tôi có cơ hội tận lực hết vai trò của một chủ nhà?
- Công việc quả thật bận rộn, bằng không cũng muốn ở Thạch Môn chơi hai ngày. Thẩm Hoài nhìn bộ dáng quay lại nói chuyện với mẹ của Thành Di, nghĩ thầm hẳn hẳn là buổi sáng cô đã từng gặp Trần Kiện Lâm và Vương Kiếm. So với vẻ thản nhiên của Trần Kiện Lâm, Vương Kiếm ngày hôm qua cố ý khuyên Trần Kiện Lâm không nên làm lớn chuyện lúc này ngược lại có chút xấu hổ. Từ biểu hiện trước sau của y, hẳn là qua lại rất thân thiết với Trần Kiện Lâm, nhưng lại không hoàn toàn để Trần Kiện Lâm xỏ mũi dắt người.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài lưu ý một chút với Vương Kiếm này, theo lẽ thường rút danh thiếp ra đưa đến cho Trần Kiện Lâm, Vương Kiếm, nói: - Lần này không có thời gian cùng các anh gặp mặt, tuy nhiên về sau hẳn là có cơ hội. Nếu các anh có cơ hội đến Đông Hoa công tác, cũng nhất định phải nhớ liên lạc với tôi đấy
Trần Kiện Lâm nghĩ Thẩm Hoài đang thay Thành Văn Quang lôi kéo y với hy vọng bớt đi bè phái địa phương, thản nhiên nhận lấy danh thiếp của hắn.
Trong lòng Vương Kiếm chỉ có xấu hổ và xấu hổ, nhưng lại không lo lắng Thẩm Hoài sẽ vì chuyện không vui hôm qua mà chuyện bé xé ra to, hiện tại chỉ là không ngờ Thẩm Hoài tỏ ra thân thiện như thế.
Vương Kiếm bước vào công tác ở Ủy ban nhân dân mấy năm nay, cực kì dễ dàng tiếp xúc với những cán bộ cao cấp như Thẩm Hoài Trần Kiện Lâm vậy, chưa đến ba mươi tuổi đã có thể trở thành người đứng đầu chính quyền khu huyện, bình thường chắc chắn có gia thế rất vững mạnh làm hậu thuẫn.
Nhân vật như vậy, khi đứng trước một nhân vật có vai vế tương đương, thái độ biểu hiện chính là phải tuyệt đối khiêm tốn, cho dù giao thiệp với nhân viên bên dưới, bình thường cũng có thể duy trì thái độ "không biết xấu hổ", nhưng thực chất vẫn cứ là bên trên nhìn xuống.
Cho dù thái độ Thẩm Hoài rất ôn hòa, trong lòng không ngại chuyện không vui hôm qua, nhưng Vương Kiếm cũng hiểu được hắn không cần phải tỏ ra thân thiện như vậy. Vương Kiếm nhận lấy danh thiếp của Thẩm Hoài, cầm trong tay thoáng suy nghĩ, cảm giác tấm danh thiếp này quả thật có hơi nặng nề.
Nhìn đồng hồ đã quá sáu giờ, Thẩm Hoài và Thành Di cũng không trì hoãn nữa, nhân tiện Thành Văn Quang quay trở về, bọn họ ngược lại đỡ phải thuê xe để đến nhà ga, nói tài xế trực tiếp đưa họ đến nhà ga.
So với thời điểm đến sáng sớm hôm qua khá vắng vẻ, cảnh tượng nhà ga vào ban đêm tương đối náo nhiệt hơn nhiều lắm.
Từ đại sảnh chật chội với dòng người chen chúc nhau, có thể nhìn ra được đây là khu trung tâm của Thạch Môn, khắp nơi đều là người đi công tác hoặc tay xách nách mang đùm đề.
Bởi vì dòng người đông đúc, đợi xe đến đại sảnh hẳn kiểm tra vé, hạn chế hành khách hoặc nhân viên muộn chuyến tàu đi vào.
Trên bậc thang trước sảnh chờ xe đầy người, xem cách ăn mặc chủ yếu là công nhân viên.
Sảnh đợi xe không gian không lớn, càng lộ ra vẻ chật chội, Thẩm Hoài và Thành Di tìm được cửa soát vé tương đối phù hợp, hai hàng ghế dài đều đầy người ngồi dựa vào, cũng không thiếu người lót chiếu ngồi trên lối đi nhỏ. Đợi cho đến khi kiểm vé, theo dòng người đi lên trước là được, hiện tại không cần chen lấn lên phía trước. Thẩm Hoài và Thành Di đứng bên cạnh nói chuyện một chút.
Có không ít mấy đứa trẻ ăn xin quần áo rách rưới khắp nơi, gặp người là xin tiền.
Một cô bé có khuôn mặt vô cùng bẩn thỉu, ánh mắt lại khá khác thường, đi đến, xem chừng cũng bảy, tám tuổi, đang đưa tay hướng về phía Thành Di xin tiền.
Thẩm Hoài thấy Thành Di nhẹ dạ cả tin, bắt lấy tay Thành Di, ôm chầm eo của cô đi về hướng bên cạnh.
Thành Di hơi chút khó hiểu, lại có chút không quen khi Thẩm Hoài ôm eo, đi tách sang một bên.
Cô bé kia nhìn thấy thái độ của Thẩm Hoài thì vô cùng gượng gạo, không tiếp tục bám theo nữa mà chuyển mục tiêu sang một cô gái ăn mặc thời trang đứng bên cạnh.
Cô gái trẻ tuổi chịu không được sự phiền nhiễu, từ bóp tiền lấy ra vài đồng tiền xu, ý muốn đuổi cô bé kia đi. Cô bé sau khi xin được tiền thì đi khỏi, nhưng những đứa trẻ ăn xin đứng bên cạnh nhìn thấy có thể xin được tiền từ bên này, thì đều ồn ào vây lại đây, đứng xung quanh cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời trang đó không chịu rời đi nửa bước.
Cô gái đó tất nhiên không muốn lại phải bỏ tiền ra, ôm chặt túi xách vào trong ngực, nghiêng mặt sang hướng khác không để ý tới nữa.
Đám trẻ con dây dưa nửa ngày, thấy cô gái không để ý đến chúng, có một vài đứa ủ rũ bỏ đi thay đổi mục tiêu khác, nhưng có bốn năm đứa trẻ lớn hơn một chút trông khoảng mười hai, mười ba tuổi, không chịu bỏ qua, hùng hùng hổ hổ đứng ở bên cạnh không chịu đi.
Thành Di đi du học ở Anh nhiều năm, kinh nghiệm xã hội có thể xem là khá phong phú, nhưng rất hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với tầng lớp phía dưới, thấy một màn như vậy mới ý thức được Thẩm Hoài vừa rồi ngăn cô lại, không phải là không có tấm lòng đồng cảm, mà là sợ gặp phải phiền toái.
Nhưng mà sự việc không dừng lại, bốn năm thiếu niên không chịu đi, mà bắt đầu vây quanh cô gái kia và chửi bậy, nói rất khó nghe. Trong đó có một người phun nước bọt về phía cô gái, ngay sau đó lại xoay người bỏ chạy.
Nước miếng không bắn đến trên mặt cô gái trẻ, rơi xuống trên áo cũng hết sức khó coi. Cô gái bị chọc tức giận, đứng lên đuổi theo câu bé.
Thẩm Hoài thấy tình hình có gì đó không đúng, vội ngăn cô gái kia lại, nói với cô:
- Không cần so đo với đứa bé này, cẩn thận hành lý của mình thì hơn
Cô gái trẻ không phải không có chút kinh nghiệm xã hội nào, chỉ có điều bị chọc giận, kích động quá mới xông ra đuổi theo, nghe lời nhắc nhở của Thẩm Hoài, quay đầu trở lại nhìn quả thật thấy một cô bé đang lôi túi hành lý đặt dưới ghế của cô ra, tức đến mức lấy chiếc túi xách bên hông của mình mà đánh đứa bé đó.
Miệng hành lang bị Thẩm Hoài chặn lại, cô gái trẻ cũng tức giận cứ quơ chiếc túi xách, mấy thiếu niên khi nãy lập tức giải tán, chạy như ma đuổi, khiến Thành Di nhìn thấy mà sợ: - Sao lại rối loạn đến như vậy?
Thẩm Hoài giang tay cười nói: - Cũng không tồi
Đề phòng đám nhỏ ăn xin tới gây hấn, Thẩm Hoài lại gọi cho tài xế, đến đồn công an nhà ga báo cáo một chút tình hình bên này. Có biển hiệu xe chuyên biệt của Thành Văn Quang, không sợ đồn công an nhà ga không coi trọng.
Cô gái trẻ tuổi vẫn còn chút sợ hãi, nén sự ghê tởm và tức giận xuống, lau vết nước miếng trên cổ áo đi, cảm ơn Thẩm Hoài, Thành Di: - Thật sự cảm ơn hai người. Nếu không có hai người nhắc nhở, hành lý bị đám ma-cà-bông này cướp đi mất, tôi cũng không biết phải làm sao. Hai người cũng đi Từ Thành à?