Cửa soát vé bên này là dành cho hành khách từ Yến Kinh đến, dừng lại ở Thạch Môn. Đoàn tàu đi Từ Thành, hiện tại đã ngồi chật cả hai hàng ghế dài và lối đi nhỏ phía trước quầy bán vé, đa số đều là hành khách đi đến Từ Thành hoặc là các thành thị gần đó.
Thẩm Hoài nghe cô gái hỏi như vậy, đoán cô chắc cũng đi xe lửa đến Từ Thành. Nhìn cô cũng tầm 25-26 tuổi, ngang với Thành Di, gật đầu nói:
- Ừ, chúng tôi cũng đi đến Từ Thành…
Nhìn thấy ánh mắt cô gái hướng về phía sau chợt lóe lên, hắn quay đầu nhìn thấy đám thiếu niên khi nãy cũng chưa rời khỏi đại sảnh, mà đứng ở đằng xa, nhìn về bên này,ánh mắt hung ác.
Thẩm Hoài nhìn thấy thì hai hàng chân mày khẽ chau lại. Hắn biết rất nhiều nhà ga địa phương đều là điểm mù trị an, xử lý dứt điểm rất khó, nhưng cũng không nghĩ đến Thạch Môn lại có thể rối loạn đến như vậy.
Cô gái trẻ vừa nãy bị chửi bới, còn bị nhổ nước miếng vào người, lại nhìn thấy đám thiếu niên muốn trộm hành lý của cô, trong cơn tức giận đã khiến cô cầm túi xách đập loạn xạ. Lúc này tỉnh táo lại, ngẫm lại cũng còn sợ hãi, lại nhìn thấy những đứa trẻ này không những không trốn đi, ngược lại láo lia nhìn về bên này, dường như còn muốn tìm cơ hội trả thù, trong lòng liền cảm thấy lo lắng.
Cô gái trẻ này đi một mình, bên cạnh không có ai giúp đỡ, không thể dựa vào bất cứ thứ gì, lúc này chỉ có thể đem hết hy vọng đặt lên người Thẩm Hoài. Vừa rồi được hắn trượng nghĩa lên tiếng nhắc nhở, giờ theo bản năng trốn sang bên phải Thẩm Hoài, vừa hồi hộp vừa cảnh giác nhìn đám thiếu niên khi nãy.
Thành Di thấy tình hình như vậy, trong lòng cũng có chút hoang mang, lo lắng hỏi Thẩm Hoài:
- Bọn chúng có thể tìm đến gây sự hay không?
Thẩm Hoài lắc đầu, chỉ nhân viên nhà ga Hồng Tụ Chương đứng cách đó không xa cho Thành Di và cô gái, an ủi hai cô:
- Bên kia còn có nhân viên nhà ga mà. Chỉ cần chúng ta không rời khỏi tầm mắt có thể thấy được của nhân viên công tác, bọn chúng sẽ không có gan quấy nhiễu…
Thành Di ít khi có dịp tiếp xúc với đám người hạ lưu, Thẩm Hoài ngược lại không có lo lắng gì. Nói cho cùng những đứa trẻ này vừa rồi muốn chọc giận cô gái này, dụ cô đi, để trộm hành lý của cô. Ở trong đại sảnh cùng cô chơi trò “trốn tìm”, mà không dám công khai cướp giật, cho nên lúc này chỉ cần chú ý, không cho đám thiếu niên ngang ngược coi trời bằng vung này tìm được cơ hội trả đũa là được.
Xe lửa cũng rất nhanh đến trạm, Thẩm Hoài cũng không thể mãi ở Thạch Môn được.
Đại khái sau khi tài xế của Thành Văn Quang báo cáo tình hình cho đồn công an nhà ga, chỉ chốc sau có mấy người mặc đồng phục cảnh sát từ bên cửa đi đến. Nhìn thấy nhân viên cảnh sát nhà ga xuất hiện, những thiếu niên này lập tức giải tán, không dám gây hấn lần nữa.
Thẩm Hoài biết sau lưng những thiếu niên cùng với đám trẻ ăn xin này hẳn có người khống chế. Hắn nhìn xung quanh, không thấy ai khả nghi có mặt ở đây, nghĩ thầm nếu có hội sẽ nói với cha của Thành Di một tiếng, không cần phải lúc này đứng ra giọng khách át giọng chủ, cũng vốn không định ra mặt báo lại tình hình vừa rồi cho cảnh sát nhà ga.
Nhìn thấy cảnh sát nhân dân đuổi đám trẻ ăn xin và nhóm thiếu niên trộm cướp ra đại sảnh chờ xe lửa, lại từ bên kia bắt đầu kiểm tra chứng minh thư của những hành khách đợi xe, cô gái trẻ tuổi mới hoàn toàn yên lòng, lấy điện thoại di động ra báo bình an cho người trong nhà.
Thẩm Hoài thấy cô gái này cũng rất thông minh đấy, vừa rồi trước khi cảnh sát đến cô cũng không lấy điện thoại di động ra gọi, hẳn là sợ thiếu niên coi trời bằng vung xông lên cướp đoạt, bèn đánh giá cô.
Khuôn mặt cũng tương đối xinh đẹp, khăn choàng quấn nhẹ trên cổ áo, áo khoác màu vàng nhạt để hở, bên hông đeo một chiếc thắt lưng nâu nhạt, quần bò bó sát người, hai chân thon dài, giày cao gót màu nâu, ăn mặc hợp thời giống như cô gái thành phần tri thức.
Bất kể là hành lý dưới băng ghế hay túi xách mang bên vai, đều là hàng cao cấp được chế tác tinh xảo. Cô gái thời thượng một mình ra ngoài như vậy, cũng quả thật dễ dàng trở thành mục tiêu phạm tội của đám trẻ vị thành niên.
Cô gái ngẫm lại vì chuyện vừa rồi lòng còn sợ hãi, nên rất cảm kích Thẩm Hoài, khi nói chuyện điện thoại với người nhà, lại khoa trương nói Thẩm Hoài anh hùng hành hiệp trượng nghĩa gì đó. Thẩm Hoài đứng bên cạnh nghe xong cũng chỉ biết cười.
Lúc này có nhân viên công tác xuất hiện ở cửa soát vé, bắt đầu kiểm vé. Thẩm Hoài và Thành Di cùng cô gái trẻ tuổi vừa xếp hàng đi về cửa soát vé, vừa nói chuyện phiếm.
Cô gái kia thật sự rất cảm kích Thẩm Hoài, thấy hắn và Thành Di có khí chất và dung mạo đều không tầm thường, tự nhiên cũng nảy sinh thiện cảm và tin tưởng, trong lúc nói chuyện, đều mang hoàn cảnh của mình nói hết ra.
Thẩm Hoài nhờ vậy mới biết cô gái này họ Từ, tên là Từ Nhàn, nhà ngụ ở huyện Đồn Bình Thạch Môn, học đại học ở Từ Thành, cũng làm việc tại một công ty chứng khoán ở đó. Lần này cô cũng nhân hai ngày nghỉ cuối tuần về thăm cha mẹ, không nghĩ tới khi vừa rời khỏi Thạch Môn lại gặp chuyện như vậy ở nhà ga.
Thẩm Hoài và Thành Di cũng không cùng toa xe với Từ Nhàn, đến sân ga liền tách ra.
******************
Khi Thẩm Hoài, Thành Di tới Thạch Môn, Dương Hải Bằng sắp xếp lộ trình đã đặc biệt để Thẩm Hoài, Thành Di và Triệu Thiên Minh, Đới Tuyền ở toa nằm riêng, không để người ngoài quấy nhiễu.
Trở về Từ Thành, Thẩm Hoài và Thành Di đi một mình, không để cho Dương Hải Bằng sắp xếp, cũng không muốn hoang phí quá.
Tuy nhiên đoàn tàu từ Yến Kinh, đi tới Từ Thành, bình thường ghế ngồi ở các toa xe đều chật ních người, toa giường nằm cũng chẳng tốt hơn. Thẩm Hoài và Thành Di tiến vào toa xe, bên trong chỉ có một người trung niên đeo mắt kính đang xem báo, nhìn thấy Thẩm Hoài và Thành Di tiến vào, ngẩng lên nhìn, sau đó lại cúi xuống, không để ý tới.
Lên xe, Thành Di gọi điện thoại cho mẹ cô để báo bình an, Thẩm Hoài thì phụ trách đem cất hành lý của hai người đi.
Thẩm Hoài và Thành Di đều có vé giường nằm, nhưng lúc này lại không tiện nằm trước mặt người trung niên phía đối diện. Thẩm Hoài và Thành Di ngồi cùng nhau, đem đồ ăn từ túi mà mẹ của cô đã chuẩn bị, trải lên giường cùng ăn tối.
Sau khi lên xe lửa, Thành Di đối với việc đã xảy ra khi nãy ở nhà ga không quá sợ hãi, ngược lại tâm tư có chút hiếu kì và tầng lớp xã hội nguy hiểm đó. Đối với tính hiếu kì của Thành Di, Thẩm Hoài liền kể cho cô nghe những câu chuyện về ngũ hồ tứ hải, về đám trẻ bụi đời, lừa gạt buôn bán, rồi những tên tội phạm chưa tới tuổi vị thành niên, chế độ thu phí bảo kê, nói về tầng lớp bình dân và sự thật tàn khốc của xã hội này mà cô rất ít khi tiếp xúc .
- Những đứa trẻ này thực sự mà nói bị lừa bán đi cũng không nhiều, hầu hết đều là người cùng họ hàng hoặc thậm chí con ruột bị bắt đi ăn xin. Đối với đám trẻ này và cha mẹ của chúng, chỉ cần không liên quan tới tội phạm, đơn giản thu giữ hay trục xuất đã cũng không hề giải quyết phù hợp rồi. Luật pháp mặc dù bảo hộ cho trẻ em dưới tuổi vị thành niên, nhưng hiện tại cũng không có điều kiện vật chất đầy đủ để giải quyết theo luật pháp. Vấn đề mà vừa rồi chúng ta có thể thấy, khả năng cần phải mười năm,hai mươi năm nữa, thậm chí cần một khoảng thời gian dài hơn để giải quyết triệt để vấn đề này…
Thành Di ngước mặt lên nhìn Thẩm Hoài, nghe hắn nói, không kìm nổi mê muội.
Khi Thành Di còn đi học, cũng có nhiều bạn bè đến từ các vùng nông thôn. Nhưng bởi vì bản thân bạn học cô lúc đó vẫn chưa bước chân vào xã hội, nói cho Thành Di biết trong nước có nhiều nơi còn bần cùng lạc hậu, nhưng cũng không biết sự phức tạp của xã hội tầng lớp bình dân bên dưới.
Thành Di trước kia cũng tiếp xúc qua nhiều, nhưng cũng là Kỷ Thành Hi, Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Nghĩa, Tống Đồng cùng với anh trai của cô đều xuất thân từ gia đình quyền quý. Sau khi làm việc, người cô tiếp xúc cũng là những người áo quần bảnh bao ở các ngân hàng cao cấp.
Trong những người này, tốt xấu lẫn lộn, đắm chìm vào tửu sắc, giống như Kỷ Thành Hi đó, tư chất xuất chúng lại có sự nghiệp, thành tựu không tầm thường, người cũng không ít. Đáng lý Thẩm Hoài và những người này là cùng một loại người, nhưng Thành Di lại có cảm giác trên người Thẩm Hoài lại không có loại tính tình như những người kia.
Từ bề ngoài mà nói, Thẩm Hoài trên địa phương lại càng thành công, thành tích càng ngày càng lớn, nhưng rốt cuộc bởi vì tư chất Thẩm Hoài càng cao, người càng thông minh, đều do nhân tố khác nhau quy định. Thành Di vẫn luôn không thấu đáo, có đôi khi cảm giác như trên người Thẩm Hoài có một tầng sương mù bao bọc, khiến người khác nhìn mãi không rõ.
Cô hiện tại đã hiểu rõ một chút, Thẩm Hoài đối với tầng lớp bình dân trong xã hội cùng với tầng lớp hạ lưu đều tỉ mỉ quan sát và nhận biết, tuyệt đối không phải dạng xuất thân con nhà quyền quý có thể dễ dàng có được.
Như tình huống ngày hôm nay, đổi lại là người khác, ví dụ là anh trai cô hoặc Kỷ Thành Hi, có lẽ chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể dễ dàng giải quyết hết, thậm chí yêu cầu cảnh sát ở nhà ga xử lý ngay lập tức, tránh mấy thiếu niên sau lưng sẽ làm bậy. Đó cũng không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng Thành Di cảm thấy người khác so với Thẩm Hoài, sẽ thua xa một tầng ý tứ.
Thành Di tò mò hỏi:
- Anh làm sao biết được nhiều chuyện như vậy?
-…
Thẩm Hoài cười nói:
- Quan hệ giữa anh và người nhà không thật sự tốt, phần lớn thời gian đều tự lăn lộn bên ngoài, tiếp xúc với nhiều tình huống phức tạp. Em hãy nhìn anh ở hiện tại mà bắt đầu học hỏi là được rồi đấy…
Thành Di liếc mắt sang Thẩm Hoài một cái, ngầm trách hắn nói chuyện không đứng đắn. Giải thích của Thẩm Hoài có vẻ hợp lý, nhưng vẫn không hoàn toàn phá giải nghi ngờ của cô.
Rất nhiều người, ví dụ như Tống Hồng Quân, Kỷ Thành Hi còn có anh trai của cô, xuất thân đều từ giai đoạn những năm 60, thời trẻ đều trải qua biến chuyện của gia đình,xã hội và quốc gia. Cho dù chính bản thân Thành Di cũng nhớ khi còn nhỏ cô có cơ hội được cha mẹ đưa xuống nông trường. Lớn một chút, theo thanh niên trí thức xuống nông thôn, cuộc sống dưới đó cũng phức tạp hơn. Nhưng ở Thẩm Hoài cho cô một cảm giác không giống như vậy.
Tuy nhiên Thành Di cũng nói không được ngọn nguồn cảm giác khác nhau thế nào, cũng không hỏi tới nữa.
Người trung niên ngồi xem báo ở phía đối diện, sau khi rửa mặt cũng đi ngủ. Thành Di nhìn thời gian cũng không còn sớm, cũng định đứng dậy đi rửa mặt. Lúc này cửa toa xe lửa bất chợt bị mở ra từ bên ngoài, từ toa xe bên kia Từ Nhàn ló đầu nhìn vào, mang theo vẻ mặt hoảng sợ và thất thần, nói:
- Biết các người ở khoang xe này, nhưng lại không biết số toa cụ thể. Tôi có thể ở cùng toa xe với hai người đêm nay không?
Thành Di khó hiểu nhìn Từ Nhàn. Từ Nhàn nói thêm:
- Tôi ở trong khoang xe kia, ba người đàn ông đều có dáng vẻ lưu manh, tôi không dám ngủ một mình bên kia.
- Bên này thật ra lại khá trống chỗ, cũng không biết trên đường có người lên xe hay không. Hay để tôi giúp cô hỏi nhân viên tàu thử, xem có thể cho cô nghỉ ở đây không?
Thẩm Hoài nói.
- Ừ, tôi hỏi qua rồi, có thể đổi vé.
Từ Nhàn nói gấp, nhìn Thành Di và Thẩm Hoài ngồi cùng một chỗ, do dự một chút mới nói:
- Chỉ sợ làm phiền hai người…
Cô cũng vì bị dọa sợ ở sân ga, lên xe lửa nhìn đâu cũng chỉ thấy người xấu, trong lòng chỉ muốn có thể cùng với Thẩm Hoài và Thành Di ngồi chung toa xe, thì cũng không ngại tốn thêm 200 để đổi tấm vé.
- A, chúng tôi có gì bất tiện hay sao?
Thành Di cảm thấy Từ Nhàn nói như vậy rất kì quái, nghĩ hẳn Từ Nhàn e ngại cô sẽ để ý. Ngẫm lại, cô và Thẩm Hoài cũng là người yêu, cho dù cũng khá tự tin, nhưng theo lẽ thường, quả thật cũng không thích có cô gái nào khác tiếp cận Thẩm Hoài, phụ thuộc vào Thẩm Hoài. Mà Từ Nhàn cũng là một cô gái xinh đẹp nữa.