Từ Nhàn cũng đã làm việc nhiều năm, có chút kinh nghiệm xã hội, cũng không biết cô thuyết phục nhân viên tàu như thế nào, cuối cùng nhân viên cũng không yêu cầu gì nhiều, đồng ý để cô chuyển qua đó. Nhưng nếu trên đường có người có vé lên tàu hỏa, họ bên phải nhường giường lại. Hệ thống kết nối tin tức phiếu vé trên tàu cũng rất lạc hậu, nhân viên trên tàu cũng không tra được trên tàu còn vé giường nằm không, trên đường còn bán vé hay không.
- Hai người làm việc ở đâu? Hai người đều đi công tác à? Từ Nhàn mang hành lý đến bên khoang tàu này, cũng an tâm hơn, lúc này mới nghĩ khi nãy vừa vào sân ga, cô đã giới thiệu hoàn cảnh của mình, cũng chưa biết thân phận của Thẩm Hoài và Thành Di.
- Thành Di làm việc ở ngân hàng.
Thẩm Hoài cười tiếp lời: - Tôi à, tôi làm việc ở một Ủy ban nhân dân huyện thuộc Đông Hoa.
Ngân hàng thành phố lớn hiện tại thu nhập khá cao, phúc lợi tốt, công việc ổn định, cho dù là một chức vụ nhân viên bé nhỏ cũng có vô số người cạnh tranh. Từ Nhàn làm ở công ty chứng khoán có tiếp xúc cùng với nhân viên lĩnh vực tài chính, hoàn toàn không nghi ngờ Thành Di làm việc ở ngân hàng, nhưng ngược lại, cảm thấy Thẩm Hoài không giống như một nhân viên bình thường, ngồi ở giường đối diện, mở to mắt hỏi: - Anh cũng là cán bộ nhà nước đúng không?
Thẩm Hoài kề sát mặt hỏi Thành Di: - Gương mặt tôi thế này giống làm cán bộ sao?
Thành Di đẩy mặt Thẩm Hoài ra, cười nói hắn: - Trong ủy ban nhân dân huyện, cũng chỉ là cán bộ, lại có gì tốt đáng để khoe hay sao?
Cô nhìn khuôn mặt Thẩm Hoài, râu đã cạo, hai má gầy, góc cạnh rõ ràng, nguyên bản thì da rất trắng, nhưng phơi nắng nên có hơi ngăm ngăm một chút, chỉ cần có lúc không cười sẽ có nét rất cương nghị. Đối với những thanh niên đồng tuổi chưa chắc được khí chất như vậy, nói "cư dưỡng khí, di dưỡng thể" cũng không phải không có căn cứ. Nhưng nói cho người khác rằng hắn công tác ở Ủy ban nhân dân huyện, mà nhìn hồi lâu lại tạo cảm giác là kẻ lừa đảo.
Hệ thống Đảng chính thể trong nước dưới sự lãnh đạo của thủ trưởng hành chính, điều này được phân bổ cho các cán bộ trẻ tuổi.
Số lượng cán bộ trẻ của Chính đảng cấp tỉnh và Chi đoàn trung ương cũng không ít, thậm chí trên địa phương cũng có một nhóm người trẻ tuổi chủ trì thành phố cấp 3, cán bộ cấp phó khu huyện. Nhưng thực chất có thể đi lên cương vị lãnh đạo địa phương, chủ trì toàn diện công tác, vẫn có một vài hạn chế về tuổi tác và lý lịch.
Các nhà tài phiệt bối cảnh hùng hậu, cho dù hy vọng con cháu nhà mình có thể nhanh chóng thăng chức, nhưng hầu hết đều sẽ giữ chức phó hoặc những chức vụ không quan trọng trên cương vị nhằm tích lũy kinh nghiệm, tích lũy lý lịch.
"Vàng không thử lửa, không nắm được sự sống", nếu con cháu không có kinh nghiệm thực tế, mà đã được đảm nhiệm cương vị chủ trì toàn diện công tác, không chỉ khiến các đối thủ cạnh tranh lên tiếng chửi rủa, mà một khi không làm được do không có kinh nghiệm có sẵn, thì không đơn giản hủy hoại con đường làm quan triển vọng của thế hệ sau thôi đâu.
Khi Thẩm Hoài đến thị trấn chủ trì công tác, Tống Bình Sinh lúc ấy đã phản đối mãnh liệt, cũng không phải chỉ xuất phát từ thành kiến.
Cho dù là Kỷ Thành Hi, ở Quốc viện bộ ngoại giao làm chức thư ký Cục trưởng hai ba năm, ba mươi tuổi thuyên chuyển công tác đến địa phương, cũng là làm từ Bí thư huyện ủy Ký Hà làm lên, sau khi đạt được sự công nhận ở địa phương, đường đi lên trên mới nhanh chóng hơn.
Trần Kiện Lâm xuất thân từ phái có thực lực ở tỉnh Ký, cấp bậc đã nhanh chóng thăng đến Cục trưởng, nhưng dưới sự triển khai hoạt động khéo léo của Phó tỉnh trưởng thường trực Thi Khắc Kiệm, mới có thể đảm nhận chức vụ trọng yếu- thư kí văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh.
Bởi vì tình hình đấu tranh không thể đoán trước được, Trần Kiện Lâm cho dù phụ trách trưởng ban thư ký, nhưng Thành Văn Quang cũng sẽ không giao công tác quan trọng cho y phụ trách. Mặc dù Trần Kiện Lâm trong thời gian ngắn rất có khả năng được điều đến cương vị Phó giám đốc sở, thì thực tế Thành Văn Quang cũng sẽ điều đi một thư kí thân cận của mình, mà Trần Kiện Lâm năm nay cũng đã ba mươi bốn tuổi.
Thứ nhất không cần thiết, thứ hai cũng không làm cho người khác tin tưởng. Thẩm Hoài đương nhiên cũng sẽ không trực tiếp nói cho Từ Nhàn biết thân phận của mình, chỉ có điều lờ mờ đoán ra hắn là một cán bộ ở Ủy ban nhân dân huyện.
Mà Từ Nhàn đầu tiên đối với Thẩm Hoài rất có thiện cảm, lòng hiếu kì không hề giảm, thứ hai ở trên tàu hỏa đêm lại càng dài, cũng thực sự cần nói một chút chuyện để giết thời gian.
Thẩm Hoài càng nói úp mở, cô đoán càng lúc càng hăng say. Cuối cùng Thẩm Hoài không có cách nào chống lại sự nhiệt tình của cô, chỉ có thể thừa nhận thân phận là một "thư kí lãnh đạo", mới chấm dứt đề tài này.
Thành Di trong hai ngày này đều không ngủ ngon, ngày hôm qua còn cùng với mẹ nằm nói chuyện đến nửa đêm, thấy Từ Nhàn hăng hái, cũng không định phá hỏng hào hứng của cô, chỉ có thể mở to mi mắt nặng trĩu đang không ngừng díu lại, nghe bọn họ nói chuyện.
Lúc đó, Thẩm Hoài chợt nhận được điện thoại của dì út, nói về việc đính hôn của hắn và Thành Di.
Lưu Tuyết Mai không hề nghi ngờ hành động tặng hoa của hắn, coi như đó là tín hiệu của hắn và Thành Di trước khi đính hôn, liền trực tiếp thay hai người bắt đầu chuẩn bị. Dì út Tống Văn Tuệ nhận được cuộc gọi của Lưu Tuyết Mai, hiển nhiên cũng sẽ gọi ngay cho Thẩm Hoài, ngăn chặn đường lui của Thẩm Hoài, cũng biết Thẩm Hoài và Thành Di đang ở trên tàu hỏa, lập tức chính miệng hỏi Thành Di thì hơn, "rèn sắt phải rèn khi còn nóng", nói ra ngày đính hôn luôn.
Thẩm Hoài đưa điện thoại di động cho Thành Di. Thành Di không nghe, mới nhẹ nhàng nói: - Để dì út và mẹ em sắp xếp là được rồi, chúng ta làm sao biết được quy củ chứ?
Thẩm Hoài đem ý của Thành Di nói cho dì út nghe.
- Việc này để dì và mẹ của Thành Di sắp xếp cũng không sao, tuy nhiên con cũng nên nói cho cha con biết một tiếng đúng không?
Dì út Tống Văn Tuệ nói trong điện thoại.
Thẩm Hoài cũng biết nếu hắn thực sự muốn đính hôn cùng với Thành Di, cha hắn Tống Bình Sinh không biết, không ra mặt, cũng sẽ làm mất thể diện của Thành gia. Hiện tại đại đa số gia đình đều như vậy, địa vị càng cao, càng coi trọng truyền thống.
Tuy nhiên, hắn đối với việc này lại thấy đau đầu vô cùng, chỉ đành nhận lời trước, kéo dài được bao nhiêu ngày thì hay bấy nhiêu, sau đó cúp điện thoại luôn.
- Ồ, hai người thực sự là cặp tình nhân sắp kết hôn à? Từ Nhàn ngồi ở đối diện cũng nghe thấy Thẩm Hoài nói việc đính hôn gì đó trong điện thoại, kì lạ hỏi.
- Sao vậy, trông chúng tôi không giống sao? Thành Di vô cùng buồn ngủ, đầu óc cũng có chút chậm chạp, nghe Từ Nhàn đột nhiên hỏi như vậy, có chút hoang mang: Từ Nhàn vừa rồi khi đổi khoang xe còn sợ làm cho mình hiểu lầm, không rõ tại sao vào lúc này lại cho rằng mình và Thẩm Hoài không giống tình nhân?
Từ Nhàn cho rằng cô hiểu nhầm, hiển nhiên người ta sẽ không nói những gì người ta không muốn thảo luận về nó, bèn cười nói: - Tôi nói bậy rồi. Con người của tôi thường nói hươu nói vượn, hai người nhìn rất xứng đôi. Tuy nhiên yêu đương nơi xứ lạ cũng rất vất vả nhỉ?
Thẩm Hoài ghé sát bên tai Thành Di nhỏ giọng cười nói: - Nào có người yêu cùng nhau ngồi tàu hỏa, ngồi cùng một chiếc giường lớn, em ngồi ở cuối giường, anh ngồi ở đầu giường ư? Người ta cũng không có mù nha!
Thành Di bỗng nhiên hiểu ra. Cô cùng với Thẩm Hoài đi tàu hỏa, người khác nhìn thấy chắc chắn xem họ là người yêu. Nhưng ngồi trên tàu hỏa tán gẫu lâu như vậy, cô và Thẩm Hoài cũng không có mấy cử chỉ thân mật như mấy người yêu nhau thường làm. Từ Nhàn cũng xem là một cô gái có tâm tư kín đáo, tự nhiên sẽ nghĩ khác. Đây cũng là cô ngày hôm qua sợ rơi vào cạm bẫy quan hệ thân mật không dứt ra được, cố ý muốn duy trì một khoảng cách nhất định với Thẩm Hoài, không ngờ Từ Nhàn cũng đã dễ dàng nhìn ra sơ hở.
Nhớ ngày đó, người khác nghĩ quan hệ của cô và Thẩm Hoài thực sự có tiến triển, cũng là do nhìn thấy Thẩm Hoài lái xe đạp chở cô ngồi ở phía trước mới hiểu lầm như vậy.
Cũng không nói rõ tại sao, cho dù Từ Nhàn xuống xe sẽ không liên lạc lại người, Thành Di cũng không muốn Từ Nhàn nhìn ra mối quan hệ "giả dối" của cô và Thẩm Hoài, khẽ đưa chân đá Thẩm Hoài một cái, nói với Từ Nhàn: - Đúng vậy đó, bình thường còn không thấy mặt anh ta thì thôi, vừa thấy mặt anh ta đã làm tôi khó chịu rồi Cô giả vờ nổi giận với Thẩm Hoài. Vừa rồi hai người ở trên tàu không thân mật như vậy, sau đó đưa chân đặt ở đầu gối của Thẩm Hoài.
Thành Di nói như vậy, Từ Nhàn hiểu ngay, còn nhiệt tình nói muốn tham gia lễ đính hôn của Thẩm Hoài và Thành Di.
Thành Di rửa mặt, chuẩn bị ngủ, tàu hỏa ngừng lại ở một huyện phía nam Hoàng Hà, một phụ nữ trung niên ăn mặc xinh đẹp kéo theo hành lý tiến vào, khiến Thành Di có chút sững sờ.
Trong khoang xe không có giường dư, cô lúc này cũng không thể đuổi Từ Nhàn ra ngoài. Mà cô và Thẩm Hoài trên danh nghĩa sẽ là người yêu đính hôn, cô cũng không thể không nằm chung một giường với Thẩm Hoài mà lại nằm chung với một người bạn vừa mới quen biết dọc đường như Từ Nhàn được.
Từ Nhàn cũng không ngờ sẽ có hành khách thực sự lên xe, cho dù cô có bù thêm tiền vé xe cũng vô dụng, nói: - Nếu không thì các người cứ ngủ đi, tôi ngồi ở đây một đêm là được rồi.
- Không sao, không sao. Thành Di nói: - Tôi nằm chung giường với Thẩm Hoài là được rồi, cô cứ ngủ ở giường kia đi.
Bụng thì nghĩ sĩ diện thật hại chết con người mà. Thấy khuôn mặt cười rất xấu xa của Thẩm Hoài, Thành Di đưa tay nhéo hắn một cái, cởi áo khoác treo lên, gối đầu lên đùi của Thẩm Hoài, nói với Từ Nhàn: - Các người cứ nói chuyện đi, tôi buồn ngủ rồi, ngày mai dậy sớm đến Từ Thành, còn phải đến đơn vị công tác nữa
- Anh cũng không thể cùng người ta tán gẫu cả đêm được. Thẩm Hoài cúi xuống bên tai của Thành Di nhỏ giọng nói.
Thành Di liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, không để ý tới hắn nữa, liền nhắm mắt ngủ.
Thành Di nằm ngủ, Từ Nhàn cũng không thể cứ quấn lấy "vị hôn phu" của người ta mà nói chuyện hoài được, cũng cởi áo khoác ra, trùm chăn ngủ. Thẩm Hoài cũng không thể ngồi nguyên một đêm được, nói nhỏ bên tai Thành Di: - Anh cũng ngủ nha?
Thành Di không lên tiếng, lặng lẽ dịch sang một bên giường.
Giường nằm ở tàu hỏa cũng rộng một chút, Thẩm Hoài cởi áo khoác, áo len, cũng nằm xuống, muốn cùng Thành Di giữ khoảng cách là một việc không thể.
Hai người chỉ có thể ngủ nghiêng người. Thẩm Hoài ban đầu còn nghĩ để tay ở giữa hai người, nhưng không gian nhỏ hẹp, ngủ như thế nào cũng thấy không thoải mái, mà Thành Di ngủ nghiêng người sang một bên, không gối chung một chiếc gối với Thẩm Hoài, cũng không hề thoải mái.
Một lát sau, vẫn là Thành Di chủ động kéo tay Thẩm Hoài đang đặt giữa hai người gối đầu lên, cả người cũng lọt thỏm vào trong lồng ngực Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài đưa tay vén mái tóc dài của Thành Di, ánh đèn trong suốt từ bên đường hắt vào gò má xinh đẹp của cô. Thành Di sợ Thẩm Hoài đụng chạm trên người mình, ngoại trừ đầu đang gối lên tay của hắn, lại giữ tay còn lại của hắn để ở trước người, như vậy lại thành ra hoàn toàn ngủ trong ngực của Thẩm Hoài, cảm nhận được nhịp thở đều đều của Thẩm Hoài phả vào tai và gương mặt, có phần mơ hồ, tim cứ nhảy loạn cả lên.
Thẩm Hoài ôm Thành Di vào sát trong lòng một chút, khe khẽ nói: - Ngủ đi