Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 761 - Chương 740: Đường Về (4)

Chưa xác định
Chương 740: Đường về (4)

Giường trên tàu hỏa hẹp như vậy, hai người chen chúc nằm một đêm, Thành Di nghĩ đến lúc tỉnh dậy chắc chắn sẽ rất đau lưng, nhưng khi ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu tỏa vào mắt cô, cô mới chợt bừng tỉnh sau một giấc ngủ sâu, trên người thoáng chốc cũng tỉnh táo hơn.

Nếu không phải vẫn còn đang gối trên tay Thẩm Hoài, nhắc cô nhớ cô còn đang nằm trong ngực người ta, Thành Di thật muốn thoải mái duỗi cái lưng mỏi này.

Cô không dám xoay đầu lại nhìn, nghe nhịp thở đều đều bên tai, biết Thẩm Hoài vẫn còn ngủ say. Chỉ như thế thôi cũng khiến tim cô đập loạn, không ngờ mình đã nằm ngủ cả đêm trong ngực Thẩm Hoài.

Chiếc giường hẹp, hai người nằm nghiêng mà ngủ, cả người Thành Di gần như cuộn vào trong ngực Thẩm Hoài, mà cả người Thẩm Hoài cũng chỉ có thể khẽ cong lại ôm lấy cô. Sau mông cấn một vật cưng cứng, Thành Di nghĩ chắc Thẩm Hoài vẫn còn để điện thoại trong túi quần, làm cô cảm thấy không thoải mái lắm.

Cô đưa tay luồn ra sau muốn từ lấy cái "di động" trong túi quần Thẩm Hoài ra, nhưng khi tay chạm vào mới biết được đó là "chỗ đó" của đàn ông.

Lớn nhỏ như thế nào, Thành Di cũng chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa khi tay vừa chạm vào tim đã đập loạn cả lên vội rụt tay về, chỉ có điều mông vẫn bị đụng vào, trong lòng cảm thấy là lạ. Mà Thẩm Hoài đột nhiên choàng tay ôm ngang eo cô, ôm cô mà ngủ, cô muốn di chuyển một chút, mong muốn thoát khỏi tình cảnh khiến cô rối loạn này, nhưng lại không dám cựa quậy.

Thành Di không muốn khi Thẩm Hoài tỉnh dậy, hai người phải đối diện với tình trạng xấu hổ này, bèn nghĩ đến việc gỡ tay Thẩm Hoài đang ôm ngang hông cô ra để dịch chuyển cơ thể. Chỉ có điều khi cô vừa mới đụng đến tay của Thẩm Hoài, liền cảm nhận được thân thể Thẩm Hoài ở phía sau cũng đang chuyển động.

Thành Di sợ tới mức không dám nhúc nhích lần nữa, nín thở chờ đợi phản ứng của Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài vẫn đang say ngủ ôm cô vào ngực chặt hơn, tay cũng theo bản năng di chuyển lên trên, thuận theo tự nhiên đặt trên ngực của cô, động tác ôm cô ngủ trở nên thoải mái hơn một chút.

Như vậy, Thành Di càng cảm nhận rõ ràng hơn ngực mình đang căng lên, cho dù cách hai cái quần dài, cũng cảm nhận được vật nóng rực khiến lòng cô hỗn loạn kia đang áp sát lại, mà cả phần ngực đều nằm gọn trong tay Thẩm Hoài. Cũng may Thẩm Hoài chỉ có điều sờ hai cái liền buông tay ra tiếp tục ngủ, không hề tỉnh lại.

Thành Di phiền não vô phương chống đỡ, chỉ có thể đưa tay đặt ngang trước ngực, đặt bàn tay vào lòng bàn tay Thẩm Hoài, ngăn hắn đang khi ngủ lại sờ soạng lên ngực, đồng thời hết sức không nghĩ đến "cây gậy" đang chống phía sau mông, nhưng lại không kìm được suy nghĩ: Trần Đan và những cô gái khác qua đêm cùng Thẩm Hoài, cũng sẽ nằm như vậy đến sáng tinh mơ, rồi cứ thế này mà thức dậy ư?

Trong lòng Thành Di hơi khó chịu, nhưng chưa tới độ quá mãnh liệt, tâm tư quả thật kì quái, đêm qua rõ ràng cô cố tình giữ khoảng cách với Thẩm Hoài, không ngờ vẫn thân mật ngủ cùng với nhau như này.

Lúc này Từ Nhàn ngủ ở phía đối diện khẽ cựa quậy, chăn mền cứ thế bị tung ra.

Từ Nhàn trước khi ngủ có thay chiếc quần jean bên ngoài, bên trong mặc một chiếc quần bông dày ôm sát người, hai chân thon dài cuộn lên mà ngủ, hai lòng bàn chân trắng như tuyết mảnh khảnh hướng ra ngoài, mông tròn hơi cong lên, thắt lưng mềm mại khá thon gọn.

Thành Di cho dù là con gái, cũng biết cảnh trước mắt này cực kì xuân tình, không biết khi Thẩm Hoài tỉnh dậy nhìn thấy cảnh như vậy trước mắt, sẽ suy nghĩ gì. Vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy "vật cứng" kia càng hướng lên khiến cô hoảng hốt.

Lúc này người nằm sát bên cửa số chính là người trung niên mang mắt kính kia, lật qua lật lại. Sau một lúc lâu, người trung niên kia từ cửa sổ nhìn sang, chạm vào ánh mắt Thành Di liền kinh hoảng tránh né. Thành Di nghĩ thầm người trung niên này hơn phân nửa là nhìn thấy tư thế ngủ diễm tình của Từ Nhàn, muốn sang đây xem thử cô ấy có đang ngủ hay không.

Thành Di cũng không ngờ người đàn ông trung niên nhìn có vẻ thành thật tâm tư cũng rất hèn hạ, trong lòng ghê tởm. Cũng khó trách Từ Nhàn đêm hôm qua không dám ngủ chung toa xe với những người đàn ông xa lạ, muốn chen sang bên này.

Người đàn ông trung niên vừa mới thò đầu sang đây nhìn cố gắng giảm thiểu tiếng động, hạn chế tiếng rít khi nhấn lên giường.

Thành Di cảm nhận được thân thể Thẩm Hoài đang rụt lại, lúng túng tránh đi tiếp xúc, trong lòng biết hắn lúc này vì tiếng động của giường mà tỉnh lại, tò mò không biết Thẩm Hoài khi nhìn thấy tư thế ngủ kiều diễm của Từ Nhàn sẽ có cảm giác gì, có hành động gì khác hay không?

Thành Di nhắm mắt giả vờ ngủ, mặc cho Thẩm Hoài dời tay từ ngực của mình về thả lại trên thắt lưng mềm mại của cô. Sức nóng từ hơi thở của Thẩm Hoài giúp cô biết được Thẩm Hoài ngồi dậy ghé sát nhìn khuôn mặt cô.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực này, Thành Di hoảng hốt, hơi thở cũng gấp gáp. Đến khi Thẩm Hoài khẽ hôn lên hai má của cô mới giả bộ xoay người lại, nhìn ánh mắt của Thẩm Hoài, trong nháy mắt đầu óc bỗng trống rỗng, quả muốn tan chảy trong ánh mắt này mãi mãi không tỉnh lại.

Thẩm Hoài nhìn thấy Thành Di tỉnh lại, kề sát tai cô hỏi: - Tỉnh rồi à?

Hơi thở của Thẩm Hoài phả vào tai cô, Thành Di hưởng thụ cảm giác lâng lâng khi vành tai và tóc mai chạm vào nhau, vô thức cuộn lại trong ngực Thẩm Hoài, không có chút ý nghĩ phản kháng nào.

Thành Di thấy Thẩm Hoài nhỏm người dậy, sợ hắn sẽ hôn mình trong khoang xe, vội mở to mắt, mới thấy ánh mắt Thẩm Hoài hướng ra ngoài, trong lòng biết hắn lúc này đang nhìn bộ dáng ngủ đầy hương diễm của Từ Nhàn trong nội y bó sát người, giơ tay kéo nhẹ tai hắn, bắt hắn nằm xuống, khẽ sẵng giọng: - Không được nhìn

- Nhìn cái gì? Thẩm Hoài nằm xuống, đối mặt với Thành Di, ánh mắt chỉ cách nhau có vài phân, nhìn khuôn mặt rạng rỡ và ánh mắt mê người của cô, đưa tay vuốt nhẹ lên hai má cô.

- Cái gì cũng không cho nhìn. Thành Di đưa tay che đi ánh nhìn của Thẩm Hoài, ngang ngược nói, trong lòng cũng vì giọng điệu của mình mà thấy kì quái. Rõ ràng hôm qua còn thảnh thơi nghĩ do dù đính hôn với Thẩm Hoài cũng phải giữ khoảng cách, thầm nhủ chẳng lẽ tình yêu nam nữ chính là trông có vẻ bình lặng nhưng lại khó có thể kiềm chế được khi vướng vào như thế này hay sao?

Thẩm Hoài và Thành Di đều có thói quen cuộn người khi ngủ. Giường hẹp, hai người đối mặt còn muốn dễ chịu hơn, vậy thì chân phải gác lên nhau mới được. Thẩm Hoài cử động trước, Thành Di nhìn thấy Thẩm Hoài muốn để đùi ngả vào hai chân mình, cũng không cự tuyệt, để chân của hắn đưa sang.

Hai người nằm gác chân lên nhau, tuy rằng đều mặc quần dài, nhưng Thành Di vẫn cảm nhận được hai chân mình như chủ động cuốn lấy bắp đùi rắn chắc của Thẩm Hoài, mà trong nội tâm cô cũng không kìm nổi suy nghĩ muốn quấn chặt hơn. Loại khát khao này khiến cô khó lòng dằn xuồng, thân mình càng đưa gần Thẩm Hoà. Dựa vào ngực Thẩm Hoài, lại càng cảm thấy "cây gậy" kia lại nhô lên, mới nhớ mình lỡ quên mất điều này.

Tay Thẩm Hoài lúc này lại choàng đến sau thắt lưng cô, ôm eo cô, Thành Di muốn trốn cũng không được, chỉ có thể cố gắng trấn tỉnh vùi đầu vào ngực Thẩm Hoài, tay khoác lên ngang hông hắn giả vờ ngủ.

Thẩm Hoài vừa mới tỉnh dậy, thì cũng rất khó chịu, ở khoang xe cũng không tiện hôn nhau, tuy nhiên hai người còn đang đắp chăn, tay hắn luồn vào trong quần áo Thành Di.

Thành Di bắt lấy tay Thẩm Hoài, khe khẽ nói: - Không được!

Tay Thẩm Hoài bất động cũng không rời đi, liền sờ soạng trên lưng cô. Thành Di để mặc hắn, cũng nương theo tay nóng rực của Thẩm Hoài mà cũng có chút hoảng sợ.

- Hỏi anh một vấn đề ngu xuẩn Thành Di thoáng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hoài, nói.

- Ừ? Thẩm Hoài thấy đôi mắt to chớp chớp của Thành Di, lúc này đã cảm thấy như thể bị yêu tinh quyến rũ.

- Anh sẽ yêu em chứ? Thành Di hỏi, thấy ánh mắt của Thẩm Hoài dần trở nên ảm đạm, trong nội tâm cô cũng khó hiểu. Phản ứng của Thẩm Hoài không cho cô chút giận nào, lại cảm thấy trong ánh mắt của Thẩm Hoài chất chứa mong muốn gì đó, tiến sát người hắn, ôm hắn, trán đụng vào cằm hắn, hỏi: - Anh sẽ không lừa gạt em chứ?

- Không biết nói như thế nào, cảm thấy tôi là người như vậy, cả đời cũng không muốn đơn độc, cũng quá tham lam. Tôi thật ra muốn lừa em, nhưng ánh mắt của em lại đẹp như vậy Thẩm Hoài khẽ nâng cằm, vuốt mái tóc mềm mại của Thành Di, nói: - Hơn nữa không biết vì tình cảm chợt nảy sinh, vấn đề này thật khó trả lời

- Anh cứ giả vờ nói yêu em là được rồi. Thành Di nhỏ giọng cười nói: - Anh nói như thế, cũng không biết bình thường anh làm sao dụ dỗ các cô gái

Thẩm Hoài không nói gì để phản kháng.

Từ Nhàn ở đối diện lúc này tỉnh lại, vươn vai kéo chăn khỏi người, nhỏ giọng hỏi bên này: - Hai người dậy rồi à?

Nghe lối đi nhỏ bên ngoài có tiếng người đi lại, Thành Di quay người lại, chào hỏi Từ Nhàn: - Vừa mới tỉnh dậy, tàu hỏa hình như sắp đến trạm dừng rồi

Từ Nhàn từ dưới gối lấy ra chiếc điện thoại di động, nhìn nhìn, nói: - Đúng đó Rồi khẩn trương rời giường mặc quần áo đi rửa mặt. Thành Di cũng dậy cùng Từ Nhàn đi rửa mặt, mang điện thoại theo bên mình.

Thẩm Hoài lúc này vẫn không thể kéo chăn ra. Một lát sau, Thành Di rửa mặt trở về, ghé sát lỗ tai hắn nói: - Em vừa rồi mới gọi điện thoại nói Trần Đan đến đón em. Em cũng không nói anh đi cùng em, đợi lát nữa để anh tự nói vậy

Da đầu Thẩm Hoài run lên, có đôi khi đoán không ra tâm tư của phụ nữ rốt cuộc là như thế nào, mới vừa rồi còn tóc tai chạm nhau thân mật, không ngờ Thành Di vừa đứng dậy đã "lòng gan dạ sắt", khiến hắn có cảm giác cô và hắn giống như trốn tránh Trần Đan mà yêu đương vụng trộm.

Ngay khi Thẩm Hoài không có lời nào để nói, hắn liền thấy điện thoại đi động trong áo khoác rung lên. Lấy điện thoại ra thấy Trần Đan gọi, nói với Thành Di: - Trần Đan gọi

Thành Di nghi hoặc khó hiểu.

Thẩm Hoài nhận điện thoại của Trần Đan. Trần Đan ở trong điện thoại hỏi hắn: - Có phải anh ngồi chung tàu hỏa với Thành Di trở về Từ Thành đúng không? Cô ấy vừa gọi điện nói em tới nhà ga đón cô ấy. Em đột nhiên nhớ ra có chút việc không đi được, anh nói với cô ấy một tiếng dùm em.

Thẩm Hoài không nhịn được cười, biết Trần Đan rất thông mình, tuy nhiên vẫn khiến hắn đau đầu, lập tức nói: - Thành Di ở bên cạnh này, em nói với cô ấy đi. Không đợi Thẩm Hoài đưa điện thoại sang, Trần Đan ở đầu dây bên kia đã hoảng sợ cúp máy.

Thành Di vừa nãy đến gần, cũng nghe được khi nãy Trần Đan nói gì trong điện thoại, phồng má lên, nghe điện thoại truyền đến âm thanh "túttút", nói: - Chị ấy không có nghĩa khí, lái xe đến đón cũng không được, sau khi trở về sẽ tuyệt giao với chị ấy

- Tuyệt giao với ai à? Từ Nhàn cầm vật dụng rửa mặt từ sau đi tới, nghe được Thành Di nói vậy, không biết Thành Di mới sáng sớm đã muốn cắt đứt quan hệ với ai.

- Tuyệt giao với Thẩm Hoài đó! Thành Di cười nói. - Tôi chỉ mới đi khỏi trong chốc lát, anh ấy lập tức nói chuyện điện thoại với cô gái khác ngay sau lưng tôi. Không tuyệt giao với anh ấy thì tuyệt giao với ai đây?

- Oan mà, thật oan quá mà! Thẩm Hoài không ngừng kêu oan.

Từ Nhàn liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, đôi mắt quyến rũ cười nói: - Đàn ông bây giờ cần phải quản lý thật chặt vào. Đđặc biệt là dưới thắt lưng trở xuống, mới khiến người ta yên tâm. Nói tới đây cũng nhịn không nổi, cười khanh khách, còn nói thêm: - Không biết cô lo lắng gì nữa. Cô xinh đẹp như vậy, Thẩm Hoài còn có thể đòi hỏi hơn sao?

- Đúng, đúng, lời này tôi cũng thích nghe Thẩm Hoài phụ họa theo Từ Nhàn.

Thành Di lại liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, cúi đầu xuống, ghé vào tai hắn oán trách ba chữ: - Mới là lạ

Bình Luận (0)
Comment