Tàu hỏa tới 8 giờ mới tiến vào nhà ga Từ Thành, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào trần nhà gà, len qua khe hở tỏa xuống, chiếu lên xung quanh một vầng quang sáng ngời.
Thẩm Hoài cũng không gọi ai đặc biệt đến đón, Liêu Đức Chí thật ra cũng có hỏi qua ý hắn, nhưng hắn cũng không đồng ý Liêu Đức Chí đến đây. Hắn và Thành Di dọc đường quen biết Từ Nhàn, từ dòng người hối hả ra khỏi trạm, lại có cảm giác được cuộc sống bình thường. Hai bên có rất nhiều khách sạn, có quán trọ, xe đường dài và biển quảng cáo. Thỉnh thoảng có hành khách lao qua trạm dừng hét to hai tiếng.
Hai bên cửa ra, là hai nhân viên mặc đồng phục tiến hành công tác kiểm vé. Thẩm Hoài có thể thấy trong đám người có mấy hành khách trốn vé xuất trạm, đang quan sát tình hình cổng ra, dừng bước lại nghĩ đối sách. Những hành khách khác cũng cầm vé trong tay để kiểm tra.
Thẩm Hoài ngoài việc xách túi của hắn và Thành Di, còn giúp Từ Nhàn lấy cái vali, hai tay đều bận cả.
Thành Di lấy vé tàu ra, đưa vé cho hắn, nói:
- Nào, ngậm vé đi này!
Thấy Thẩm Hoài thực sự dùng miệng ngậm vé, không kìm nổi bật cười, dịu dàng vỗ vỗ hai má của hắn, nói:
- Ngoan quá! Tí nữa lên xe sẽ mua sẵn hai miếng thịt cho anh ăn nhé!
Thẩm Hoài nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của Thành Di, há mồm làm bộ định cắn, Thành Di sợ đến mức lẩn trốn, vừa cười vừa chạy về phía trước.
Từ Nhàn đi ở phía sau thấy hai người thân mật, hâm mộ, nói:
- Quan hệ của hai người thật tốt!
Thẩm Hoài không giằng co với Thành Di nữa. Nói cho cùng hai người với Từ Nhàn không mấy quen thuộc, nghe cô nói như vậy, quay mặt đi chỉ ngượng ngùng cười,nhưng thấy trên mặt Từ Nhàn hình như có chút ưu tư, trong lòng cũng chỉ biết cười, nghĩ thầm rằng đúng là nhà nào cũng có chuyện khó nói.
So với vẻ thanh tú xinh đẹp điềm đạm của Thành Di, Từ Nhàn có thể xem là một cô gái có dáng vóc quyến rũ, ngũ quan sáng ngời, dung mạo xinh đẹp, khi che dấu ưu tư,lại càng hấp dẫn ánh nhìn của những khách nam xung quanh.
Thành Di đi phía trước, Thẩm Hoài và Từ Nhàn vừa đi phía sau vừa tán gẫu, đến lối ra, giữa bọn họ đã cách ba bốn người. Tay Thẩm Hoài bận bịu cả, Thành Di cũng chưa quay lại, vẫn là Từ Nhàn đưa tay lấy vé từ trong miệng hắn ra, đưa cho nhân viên công tác nhà ga kiểm tra.
Ngay khoảnh khắc này, Thẩm Hoài nhìn thấy nét mặt vừa nãy còn vương chút ưu tư của Từ Nhàn trong nháy mắt đã tỏa ra hào quang vui sướng. Thẩm Hoài nhìn theo hướng cửa ra, liền thấy trong đám đông có một chàng trai mang giày Tây, ánh mắt hậm hực nhìn sang hắn.
Từ Nhàn dường như không nhìn thấy ánh mắt ghen tuông của chàng trai kia, giống như chú chim sẻ con, hưng phấn vẫy tay về phía đó, kiểm tra vé xong, nhanh chóng đi tới, gần như áp vào lồng ngực chàng trai kia, nói:
- Không phải anh nói không có thời gian tới đón em, muốn em tự lái xe đến công ty mà? Sao còn có thời gian đến đây?
Chàng trai kia ôm dáng người nhỏ xinh của Từ Nhàn vào lòng, ánh mắt vẫn còn nhìn Thẩm Hoài, dường như muốn dùng ánh mắt sắc bén đó phân rõ khoảng cách giữa Từ Nhàn và Thẩm Hoài.
Từ Nhàn dường như rất vui khi chứng kiến bộ dạng vì mình mà ghen tuông như lửa đốt kia, tựa như chỉ có như vậy cô mới có thể nhìn thấu lòng chàng trai này, quay đầu lại giơ tay chào Thẩm Hoài, giới thiệu với chàng trai này:
- Anh ấy chính là Thẩm Hoài. Ngày hôm qua nếu ở nhà ga không gặp được anh ấy, em đã gặp chuyện rồi. Cũng bởi vì anh nói không có thời gian cùng em về thăm ông bà,ai biết anh giả vờ không có thời gian đúng là không có thời gian…
Thẩm Hoài đương nhiên biết chàng trai này lửa ghen mất cả lý trí, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ trở thành công cụ chọc giận tên này của Từ Nhàn, kéo Thành Di đang loanh quanh sang, đưa hành lý trong tay trả lại cho Từ Nhàn, nói:
- Là việc nhỏ cả thôi…
Chàng trai kia nhìn cánh tay Thẩm Hoài kéo Thành Di, mới đưa tay về phía Thẩm Hoài, thu ánh nhìn hậm hực lại, nói:
- Tôi là Chu Thần Tây, cảm ơn hai người dọc đường đã quan tâm Từ Nhàn.
Nhưng cũng có chút thái độ kiêu ngạo, cũng không kiềm chế ánh mắt đánh giá Thẩm Hoài, Thành Di.
Thẩm Hoài từ những chi tiết này cũng có thể đoán ra Chu Thần Tây là người rất có địa vị, đối với những người như vậy luôn biểu lộ thái độ đánh giá người khác, nghĩ bụng ngay chính hắn rất chú ý phương diện lời nói và hành động, có đôi khi cũng khó tránh khỏi thói quen bình thường này, cũng không để ý ngữ điệu cao ngạo của Chu Thần Tây nữa, cười nói:
- Không cần khách sáo, chẳng phải ai đi bên ngoài cũng cần giúp đỡ lẫn nhau hay sao?
Nhà ga có xe buýt trực đón người. Lên xe đi rất thuận tiện, Thẩm Hoài cũng không có ý định ngồi xe của Chu Thần Tây, kéo theo đồ đạc tạm biệt Từ Nhàn.
- Để Thần Tây chở hai người đi quốc lộ Thông Hải, quả thật rất thuận tiện đó!
Từ Nhàn vẫn không giảm đi nhiệt tình, kiên trì bảo Thẩm Hoài, Thành Di phải ngồi xe của họ, bằng không sẽ cảm thấy rất áy náy.
Giọng điệu Chu Thần Tây nói chuyện với Thẩm Hoài, có chút áp đảo không cho cự tuyệt, nói:
- Hai người trên đường giúp đỡ Từ Nhàn, cũng không biết làm sao để cảm ơn. Hai người cũng đừng từ chối, chúng tôi cũng là tiện đường cả thôi, không cảm thấy phiền đâu.
Thịnh tình không thể từ chối, Thẩm Hoài và Thành Di cũng không thể từ chối nữa, cùng với Từ Nhàn đứng ở quảng trường, chờ Chu Thần Tây lái xe từ bãi đỗ xe đến.
Thấy Chu Thần Tây đi tới bãi đậu xe, Từ Nhàn chạy qua tiệm bán báo mua chút nước. Thành Di tò mò, tiến đến gần Thẩm Hoài, nhỏ giọng nói:
- Hình như Chu Thần Tây lớn hơn Từ Nhàn vài tuổi nhỉ?
Ngày hôm qua ở trên tàu hỏa cùng Từ Nhàn tán gẫu vài chuyện, Thẩm Hoài biết Từ Nhàn là khách hàng chính của Công ty chứng khoán Đông Giang.
Cơ cấu chứng khoán tỉnh Hoài Hải phần lớn là xí nghiệp chứng khoán quy mô lớn ở Hoài Hải thiết lập cơ cấu chi nhánh, chính thức phát triển ở địa phương, các công ty chứng khoán bản địa làm việc ra hồn không nhiều lắm, chứng khoán Đông Giang có thể coi là một trong số đó.
Chứng khoán Đông Giang, trước kia là công ty chứng khoán nhà nước thuộc Từ Thành Đông Giang. Giữa năm 95 được Từ Bái ra sức ủng hộ, Từ Thành đã cải cách chế độ,Chứng khoán Đông Giang trở thành Tập đoàn cổ phần đầu tư của địa phương, với nguồn vốn tư nhân làm cổ phần chính. Tập đoàn thiết bị đồ điện Triệu Mạt cũng là một đại cổ đông trong chứng khoán Đông Giang.
Mai thép tiếp nhận Từ Thành lọc dầu, có quan hệ mật thiết với cơ cấu chứng khoán Từ Thành, nhưng đại đa số thời gian Thẩm Hoài đều ẩn sau màn, chỉ gặp mặt mấy lãnh đạo cấp cao tập đoàn chứng khoán của Từ Thành, đối với tình hình chứng khoán Đông Giang cũng chưa mấy quen thuộc.
Chu Thần Tây xấp xỉ bốn mươi tuổi, là con người thành đạt, vóc dáng cao lớn, vai rộng, quần áo y mặc cùng với giọng điệu có chút kiêu ngạo, cũng chính xác là nhân viên cao cấp của xí nghiệp chứng khoán. Từ hình thức của Từ Nhàn thua y tận mấy tuổi, lại cố ý mượn hắn để kích động Chu Thần Tây, đầy làm nũng, Thẩm Hoài cũng đoán bọn họ có quan hệ tình cảm không thể công khai ra ngoài.
Đương nhiên Thẩm Hoài cũng không nhận xét hồ đồ, không có thói quen bàn luận việc người khác.
- Cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi đâu.
Thẩm Hoài trả lời Thành Di qua loa.
- Đàn ông các anh không tìm người tầm tuổi, toàn tìm các cô gái mười mấy tuổi, cũng đều cảm giác đối phương không nhỏ hơn bao nhiêu phải không?
Thành Di thấy mặt của hắn xoay về hướng khác, đưa tay kéo mặt hắn quay lại, mỉm cười nhìn mắt của Thẩm Hoài, nói.
Thẩm Hoài khẽ cười, nói:
- Điều này phải đợi mười mấy năm nữa mới biết được, anh bây giờ còn đang tuổi xuân xanh mà.
- Anh tự nhìn lại mặt của mình xem, mẹ của em cùng với dì út cứ suốt ngày ca cẩm bên tai em, nói anh trong nháy mắt sẽ quá ba mươi tuổi rồi, nếu không thành gia lập nghiệp, sẽ nhanh chóng trở thành ông lão mất thôi.
Thành Di lườm Thẩm Hoài một cái, nói:
- Em cũng vì vậy mà thông cảm cho anh, mới đồng ý đính hôn với anh.
Nói đến đây chính cô cũng không nhịn được phá ra cười trước.
Lúc này Chu Thần Tây lái xe đến, dừng lại trước tiệm bán báo, đón Từ Nhàn tại chỗ cô đang mua nước, dừng lại phía xa so với bên này.
Từ Nhàn, Thành Di kéo hành lý của Từ Nhàn để phía sau xe, Từ Nhàn bước đến sau xe giúp mở hộ cốp xe, mà Chu Thần Tây thì ở trong xe nghe điện thoại.
Thẩm Hoài cũng không để ý tới những chi tiết này.
Đợi cất xong hành lý, Từ Nhàn ngồi vào ghế phụ lái phía trước, Thẩm Hoài mở cửa sau của xe, đúng lúc Thành Di định bước vào, Chu Thành Tây từ phía trước xoay người lại, làm dấu “cấm” giơ lên, che loa của chiếc điện thoại, nói với Thẩm Hoài:
- Hai người chờ ở bên ngoài một chút, chờ tôi nghe xong cuộc điện thoại này hẵng lên xe.
Lúc trước thái độ kiêu ngạo của Chu Thần Tây có thể nói là không có ý định biểu lộ, hiện tại trực tiếp nói Thẩm Hoài chờ y nói chuyện điện thoại xong mới được bước lên xe, bộ dạng ngu ngốc vừa chui vào xe được nửa người, Thẩm Hoài sững sờ một hai giây, mới khó chịu lùi ra ngoài.
Thẩm Hoài đóng cửa xe lại, rất không hứng thú giang tay nhìn Thành Di.
Thành Di ngược lại không nghĩ gì, tiến gần đến hỏi Thẩm Hoài:
- Hiện tại trong tỉnh này có biết bao nhiêu người đang chờ được anh gọi đến đón, anh thực sự ở ngoài đây chờ y nhận điện thoại xong sao?
Thẩm Hoài cười khổ nói:
- Ở tỉnh có nhiều nhân vật lớn như vậy, em nghĩ anh và em có gan động một chút là lên mặt với người khác hay sao? Hết cách thôi, em trước hết phải học tỏ vẻ đáng thương nha…
Nghĩ về sau cùng lắm có khá ít cơ hội tiếp xúc với Chu Thần Tây này, hiện tại cũng không cần phất tay áo bỏ đi làm gì.
Chung quy thì Từ Nhàn bực bội với thái độ kiêu ngạo của Chu Thần Tây, thái độ đuổi người xuống xe, cảm thấy rất mất mặt, ũ rũ xuống xe.
Chu Thần Tây không kịp giữ Từ Nhàn, nhanh chóng nói vài lời, cúp điện thoại, xuống xe giải thích với Thẩm Hoài:
- Thật xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi chợt nhận được cuộc điện thoại quan trọng…
- Không phải là Tư Hoa thực nghiệp hôm nay lên thôi sao, cũng là bí mật quốc gia chắc? Tôi có thể nghe được, Thẩm Hoài với Thành Di vì sao không được nghe, tại sao anh không đuổi tôi cũng xuống xe cho rồi?
Từ Nhàn trở mặt với Chu Thần Tây, buồn bực hét lên:
- Anh rõ ràng không coi trọng bạn bè của tôi, chính miệng anh nói ra, không cần giả vờ giả vịt như vậy.
Thẩm Hoài không ngờ tính cách Từ Nhàn ngay thẳng như vậy, lại hết sức coi trọng nghĩa khí, chẳng qua hắn khá quan tâm tin tức hôm nay Tư Hoa thực nghiệp kéo lên, tại sao phiên giao dịch của thị trường chứng khoán hôm nay lại rơi vào tay công ty chứng khoán địa phương bên này?
Tập đoàn Thiên Ích, hoặc là nói Hồ Lâm rốt cuộc muốn gì.
Thẩm Hoài thầm nghĩ, hắn cũng cố ý tránh đi việc nghe được Chu Thần Tây nói gì nghe gì trong điện thoại, cười nói:
- Không có gì, Chu tổng đang có công việc quan trọng, chúng tôi lên đúng là không tiện. Hay là chúng tôi tốt nhất cứ ngồi xe buýt là được rồi, không làm phiền Chu tổng lái xe đưa đi nữa…
Thẩm Hoài kéo tay Thành Di, đi đến trạm xe buýt ở phía đông quảng trường.