Cho dù có biết hay không, nhìn người trung niên khí độ bất phàm đầy nhiệt tình giơ tay qua bắt, Thẩm Hoài xoay người bắt tay với đối phương, cười nói: - Xin chào, xin chào, là tôi. Đợi Thành Di giới thiệu cho hắn.
- Vị này là Phó Giám đốc ngân hàng Lâm của chúng tôi... Thành Di giới thiệu cho Thẩm Hoài.
- Lâm Thế Kiệt. Lâm Thế Kiệt cho biết tên của mình. Ông ta mặc dù là Phó giám đốc sở, cấp bậc còn cao hơn Thẩm Hoài, nhưng không cảm thấy là có tư cách tôn xưng chức vụ với Thẩm Hoài, cười nói: - Tôi nhiều lần cùng Giám đốc ngân hàng Diêu Vinh Hoa nhắc tới cậu. Mới vừa rồi tôi còn cùng chủ nhiệm Lý Cốc nói về cậu. Có thể nói tôi ngưỡng mộ cậu đã lâu, chỉ tiếc là Quản lý Tiểu Thành giấu cậu quá kĩ, hôm nay mới để tôi có cơ hội gặp mặt cậu.
Lâm Thế Kiệt lấy xưng "Quản lý tiểu Thành" để gọi Thành Di, vẫn muốn lôi kéo quan hệ giữa hai bên.
Ngoại trừ thương hội thành phố Đông Hoa cùng trong Ngân hàng tỉnh giao tiếp ra, một vài nghiệp vụ ngoại hối của Mai thép còn cần báo cáo chuẩn bị với tỉnh bên này một chút. Tuy nhiên những việc này Thẩm Hoài cũng sẽ không ra mặt hoặc trực tiếp nhúng tay vào, nên cũng thật sự không mấy khi gặp mặt lãnh đạo trong Ngân Hàng tỉnh bên này.
Trước đây, quan hệ của Thành Di đối với họ cũng là che giấu, Thẩm Hoài và mấy lãnh đạo Ngân Hàng như Lâm Thế Kiệt này cũng quả thật không có cơ hội gặp mặt, kết giao.
Hiện tại có cơ hội gặp mặt, Thẩm Hoài đương nhiên cũng nhiệt tình chào hỏi Lâm Thế Kiệt.
Trong Ngân hàng nhân dân tỉnh tuy rằng không trực tiếp phụ trách nghiệp vụ tiền gửi và cho vay, nhưng đối với khoản cho vay của thị trường tiền tệ toàn tỉnh và các ngân hàng thương nghiệp ở các địa phương đưa lên đều có quyền kiểm soát và khống chế tổng sản lượng, về sau cơ hội giao tiếp với trong Ngân hàng tỉnh vẫn là rất nhiều, chứ đừng nói là Thành Di công tác ngay tại trong Ngân hàng tỉnh.
Thẩm Hoài và Lâm Thế Kiệt chào hỏi mấy câu, đã làm cho đám người Chu Quân vây quanh rớt cả tròng mắt xuống đất.
Lại nghe Lâm Thế Kiệt nhắc tới hai người, Diêu Vinh Hoa là Giám đốc chi nhánh ngân hàng Nghiệp Tín tỉnh Hoài Hải, Lý Cốc ngoại trừ giữ chức Bí thư công ủy xí nghiệp tỉnh thuộc nhà nước ra, còn kiêm chức vụ chủ nhiệm xử lý tài chính và Chủ tịch Hội đồng quản trị, đều là nhân vật lớn bọn họ đã quen thuộc trong lĩnh vực tài chính tỉnh Hoài Hải.
Phó chủ tịch ngân hàng Lâm Thế Kiệt không chỉ biết người bạn trai này của Thành Di, còn nói khi trò chuyện với Diêu Vinh Hoa, và Lý Cốc đều liên tiếp nhắc tới bạn trai Thành Di, vậy bạn trai của Thành Di rốt cuộc là lai lịch gì?
Đám người Chu Quân không thể không tiếp tục dò xét cậu thanh niên công tác ở Ủy ban nhân dân huyện làm cho họ khinh thường mắt này: Thấy hắn quần áo tầm thường, nhưng đứng ở bên bàn ăn và ở bên nhân vật như Lâm Thế Kiệt bắt tay nói chuyện cũng không có một chút ý khiếp sợ, phong độ vững vàng như vậy quả thực không phải là thanh niên trẻ tuổi vừa mới vào xã hội không lâu hoặc không có nền tảng và thực lực gì.
Thẩm Hoài hoàn toàn không để ý ánh mắt ngạc nhiên của người khác, nghe Lâm Thế Kiệt nhắc tới vừa mới nói chuyện với Lý Cốc, hỏi: - Chủ nhiệm Lý cũng đang ở tỉnh sao?
Lý Cốc còn kiêm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm xử lý tài chính tỉnh, đại biểu liên lạc Ủy ban nhân dân tỉnh và với các cơ quan tài chính, thường xuyên ra vào tỉnh rất bình thường. Điều Thẩm Hoài không ngờ hắn hôm nay ở tỉnh có thể gặp Lý Cốc.
- Cũng không phải là ở phía sau sao? Lâm Thế Kiệt chỉ vào Lý Cốc phía sau đi tới, cười nói.
Lý Cốc đến tỉnh cùng Lâm Thế Kiệt bàn công tác, buổi trưa định tới nhà ăn nhân viên tỉnh ăn bữa cơm nhạt, cũng thật sự không ngờ lại gặp Thẩm Hoài ở chỗ này, cười hỏi: - Thẩm Hoài và Tống tổng sao mà cũng ăn ở nơi đây vậy?
Vừa rồi còn chưa kịp giới thiệu Tống Hồng Quân với Lâm Thế Kiệt, Thẩm Hoài lúc này giới thiệu Tống Hồng Quân với Lâm Thế Kiệt.
Lâm Thế Kiệt bắt tay với Tống Hồng Quân, cười nói: - Tôi đối với tổng giám đốc Tống cũng là ngưỡng mộ đã lâu, tổng giám đốc Tống cũng rất ít dừng lại ở Từ Thành...
Tống Hồng Quân cười bắt tay Lâm Thế Kiệt, lại bắt tay với Lý Cốc, cũng biết mình mặc dù là thân phận của nhà đầu tư, lại là con cháu nhà họ Tống, nhưng ở trong mắt Lâm Thế Kiệt, Lý Cốc, không có sức nặng như Thẩm Hoài.
Không cần nói Lý Cốc rồi, trong Ngân hàng tỉnh nói cho cùng vẫn là ngành quyền lực chính quyền, lại không có nghiệp vụ tiền gửi và cho vay đối ngoại, cho nên quan hệ giữa các nhà đầu tư không sâu sắc. Nhưng nói đến Lâm Thế Kiệt bất kể là phát triển trong hệ thống Ngân hàng tỉnh hay là hướng ngang điều đến phát triển ngân hàng thương nghiệp hoặc cơ quan tài chính địa phương, kết giao với nhân vật như Thẩm Hoài và cha của Thành Di, trợ giúp lẫn nhau hiển nhiên phải lớn hơn nữa.
Huống chi Thẩm Hoài mới là chỗ linh hồn thật sự của Mai thép hệ.
Tuy nhiên, sau khi Điền Gia Canh đi, Kế Kinh hệ ở Hoài Hải sẽ do Từ Bái dẫn đầu, quan hệ công khai của Lý Cốc và Thẩm Hoài cũng không thể thân thiết.
Cố Kiến Bình nhỏ bé thấy Phó chủ tịch ngân hàng Lâm Thế Kiệt và Chủ nhiệm xử lý tài chính ngày thường mắt cao hơn trán đều nhiệt tình với Thẩm Hoài, liền có chút tò mò, ngẩng lên hỏi: - Hoá ra Phó Giám đốc ngân hàng Lâm cũng quen biết Thẩm Hoài hả?
Cô gái trẻ xinh đẹp trước giờ luôn có ưu thế của cô gái trẻ xinh đẹp, Cố Kiến Bình cho dù là công nhân viên bình thường, xen vào hỏi một câu như vậy cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy đột ngột, ngược lại làm cho người ta cảm thấy cô ngây thơ và dễ thương. Đổi lại nam giới thì sẽ bị đánh giá không hiểu chuyện, không biết đúng mực hỏi lung tung rồi.
Lâm Thế Kiệt cười nói với Cố Kiến Bình : - Tiểu Cố cũng không quen Thẩm Hoài và Tống tổng, còn ngồi ở chỗ này xem náo nhiệt gì vậy?
- Trưởng phòng Chu bọn họ mới là vào giúp vui đó chứ. Cố Kiến Bình cong cái miệng nhỏ nhắn, sẽ bán rẻ bọn người Chu Quân.
- Ồ, tiểu Chu các cậu cũng đều xin Huyện trưởng Thẩm chỉ bảo, học tập cái gì à? Lâm Thế Kiệt nhìn Chu Quân và vài nam thanh niên quanh mình, cười híp mắt hỏi, bất giác nêu ra thân phận của Thẩm Hoài.
Đám người Chu Quân lúc này vô cùng khó chịu, mặt nóng bừng tim đập loạn xạ, nhưng nghe thấy Lâm Thế Kiệt chỉ ra thân phận của Thẩm Hoài, trong lòng lại kinh ngạc:
Huyện trưởng Thẩm?
Bạn trai Thành Di nhìn nhỏ tuổi so với bọn họ, không ngờ là cán bộ cấp huyện.
Tuổi còn trẻ có thể đi vào tỉnh đảm đương chức vị cấp trung tầng, trong nhà ít nhiều đều có căn cơ, am hiểu quan trường. Tất cả mọi người nói huyện cấp Cục, huyện cấp Cục, nghe vào đều nghĩ đến cấp huyện và cơ quan cấp Cục không có gì khác nhau, thực tế trong phương diện này khác nhau rất lớn.
Hướng lớn mà nói, cán bộ cấp huyện tại địa phương trở lên, kém đến mấy cũng xem như là một lãnh đạo, cho nên mọi người bình thường đều nói cán bộ lãnh đạo cấp huyện. Mà cán bộ cấp Cục ở phòng cục, nhiều nhất cũng chỉ là đứng đầu một ngành, phía trên còn có một dãy Giám đốc sở, cục trưởng đè nặng, có ai từng nghe qua cách nói cán bộ lãnh đạo cấp Cục đâu chứ?
Ở cơ quan sở và các cục tại tỉnh, cán bộ cấp Cục muốn lên tới lãnh đạo cấp Sở, không kiên nhẫn ngồi mười năm trên ghế, gần như là khó thành người có năng lực.
Nếu trong thời gian mười năm này thậm chí hai mươi năm vẫn luôn ở lại cơ quan, vậy cũng chỉ có thể xem như nhân vật nhỏ. Ngoài ra, giữa cấp Cục còn luôn đấu đá với nhau, cẩn thận đề phòng, hãm hại nhau, giẫm đạp nhau.
Lúc này đường ra thật sự chính là tìm cách xuống địa phương tạm giữ chức vụ nào đó. Ngoại trừ đây là đường tắt thăng chức ra, quan trọng hơn đến địa phương nắm thực quyền, mùi vị khổ sở còn lâu mới nhiều hơn so với ở trong cơ quan, quyền thế cũng lớn hơn nhiều.
Đám người Chu Quân cán bộ cấp trung ở tỉnh này, cho dù không thoát ly hệ thống tài chính, cũng đều mong chờ có thể tới ngân hàng thương nghiệp phía dưới giữ chức Trưởng chi nhánh ngân hàng thành phố cấp 3. Cấp bậc nhìn thì khác nhau không lớn, nhưng nói đến quyền lực và lợi ích thực tế, đó có thể nói là một trời một vực.
Mà tuổi trẻ đã có thể đến địa phương giữ chức vụ Phó huyện trưởng, Phó khu , thông thường đều phải có nền tảng bối cảnh.
Đám người Chu Quân có vắt óc cũng không nhớ ra "Huyện trưởng Thẩm" trước mắt này rốt cuộc là ai, nhưng thấy hắn trẻ hơn họ mà đã là cán bộ lãnh đạo cấp huyện, cho dù chỉ là Phó huyện trưởng, nền tảng cũng đủ thâm hậu làm cho họ thất sắc rồi.
Trong mắt họ, bạn trai của Thành Di cũng có thể chỉ là một Phó huyện trưởng, hẳn là gia thế sau lưng của hắn làm cho nhân vật như Lâm Thế Kiệt, Lý Cốc nhìn với cặp mắt khác, nhiệt tình đối đãi, bằng không sẽ không khiến cho người khác nghẹn họng trố mắt đứng nhìn như vậy.
Đám người Chu Quân đang định xấu hổ nói với Thẩm Hoài vài câu hòa giải, Cố Kiến Bình lại ở bên cạnh chỉ vào Thẩm Hoài hét ầm lên: - A, tôi nhớ ra rồi. Cha tôi vài ngày trước còn nói về anh. Anh chính là cán bộ cấp huyện trẻ tuổi nhất tỉnh Hoài Hải, anh là Huyện trưởng huyện Hà Phổ. Cha tôi nói cả đời chưa từng gặp một cán bộ cấp huyện dưới ba mươi tuổi như thế. Tôi nói tên của anh sao mà nghe quen đấy
Thẩm Hoài quay đầu lại cười ha hả với cô gái trẻ, nói: - Tôi dọa người khác như vậy sao? Bản thân tôi cũng không biết đâu...
Lúc này đám người Chu Quân đờ ra đến nỗi ngay cả dũng khí nói vài lời vòng hòa giải, giảm bớt không khí khiêu khích vừa rồi cũng không có, nụ cười vừa rồi không dê dang nặn ra đã cứng ngay trên mặt, nghẹn họng trố mắt nhìn Thẩm Hoài.
Cán bộ lãnh đạo cấp huyệt trẻ tuổi nhất toàn tỉnh chính là Huyện trưởng huyện Hà Hổ đang đứng ngay trước mặt, cái sức nặng này rốt cuộc có nặng bao nhiêu, Chu Quân ít nhiều vẫn có thể tự hiểu rõ.
Tuy rằng họ cũng không lo lắng Thẩm Hoài sẽ lập tức đối phó với họ, nhưng màn khiêu khích vừa rồi của họ đối với hắn thật sự là nực cười lớn rồi.
Đám người Chu Quân nhìn Thẩm Hoài khó chịu không biết làm thế nào. Sự việc là họ khơi ra, nếu địa vị không khác biệt nhiều, mọi người cười ha ha nói giỡn vài câu lập tức bỏ qua. Nhưng lúc này rõ ràng là họ đui mù, khiêu khích một nhân vật địa vị cao hơn nhiều so với họ, bảo bọn họ đi xoa dịu cục diện khó chịu này như nào?
Nói cho cùng chính họ cũng không có tư cách xoa dịu cục diện khó chịu này.
Thẩm Hoài chỉ thản nhiên nói: - Thành Di đang giới thiệu tôi với trưởng phòng Chu và mọi người, đúng lúc Phó Giám đốc Lâm các ông liền tới. Lại cười nói với Lý Cốc : - Đồ ăn của nhà ăn tỉnh rất ngon, cho nên Hồng Quân và tôi đều đi theo Thành Di tới đây ăn. Chủ nhiệm Lý cũng là hâm mộ tiếng tăm mà qua đây hả?
Lý Cốc ngồi xuống, cười hỏi: - Cậu và Thành Di khi nào thì mời chúng tôi uống rượu mừng đây? Ông ta thấy Thẩm Hoài và Thành Di đã công khai lộ diện là một đôi ở đây, liền đoán chuyện vui của bọn họ sắp gần kề rồi.
- Nhanh thôi, nhanh thôi. Thẩm Hoài cười đáp lại: - Đến lúc đó không thiếu được phần tiền mừng của Chủ nhiệm Lý đấy.
Nghe đến đó, Chu Quân càng cảm giác mình là đồ ngốc. Hôn sự của Thành Di và Thẩm Hoài đã thành công khai với các nhân vật cấp cao rồi, chỉ có những người như họ là không biết lượng sức còn suốt ngày muốn cóc mà ăn thịt thiên nga, gây ra nhiều chê cười như vậy.
Lâm Thế Kiệt cũng không biết chuyện vừa rồi, chỉ bảo đám người Chu Quân: - Tiểu Chu, cậu giúp tôi và chủ nhiệm Lý, còn thư ký Trương nữa, gọi ba phần cơm đến đây...
Chu Quân thấy Thẩm Hoài không nói lời nào làm bọn họ khó chịu, nhưng cũng biết Thẩm Hoài chỉ là không có ý định chấp nhặt bọn họ. Nhìn hắn chuyện trò vui vẻ cùng Lâm Thế Kiệt, Lý Cốc, bọn họ lại phải lấy lòng gọi cơm giúp Lâm Thế Kiệt, Lý Cốc, cảm giác mất mát trong lòng là sâu sắc hơn.