Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 766 - Chương 745: Nhà Ăn (1)

Chưa xác định
Chương 745: Nhà ăn (1)

Điều nhân viên và lái xe quay về công ty chi nhánh, Tống Hồng Quân theo Thành Di, Thẩm Hoài đến nhà ăn tại tòa cao ốc tỉnh ăn cơm.

Lúc này còn chưa tính là muộn, trong sảnh lớn của nhà ăn còn có không ít công nhân viên đang ăn cơm.

Thấy Thành Di của bộ Tư pháp cùng với hai người đàn ông cười cười nói nói đi vào nhà ăn ăn cơm, tất cả mọi người tò mò nhìn qua, không biết cô Thành Di đã gần một năm từ chối vô số thanh niên anh tuấn theo đuổi này, có quan hệ như thế nào với hai nam thanh niên này.

Cố Kiến Bình vừa rồi dẫn đường cho Tống Hồng Quân vào lầu ký túc xá, cũng đến nhà ăn. Hóa ra vừa rồi cô đang lúc đến nhà ăn ăn cơm trưa thì bị Tống Hồng Quân chặn hỏi đường nên mới chậm trễ một lúc, chỉ mới đến trước mấy người Thành Di một chút.

Cô gái nhiệt tình chào hỏi Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân. Nhớ đến lời nói đùa Thẩm Hoài vừa rồi nói ở ký túc xá, cười hỏi Thành Di: - Giám đốc Thành sao không giấu người nhà trong túc xá nữa, cũng dẫn tới nhà ăn ăn cơm à?

Tống Hồng Quân và Thẩm Hoài ngồi bên bàn ăn đợi, Thẩm Hoài còn đem đồ ăn thừa Thành Di giữ lại cho hắn tới nhà ăn ăn luôn. Thành Di lấy khay thức ăn nhanh trong nhà ăn, đến chỗ bán thức ăn, thay Tống Hồng Quân gọi một phần đồ ăn.

Đến lúc này, cô cũng sẽ không nhăn nhó đi phủ nhận quan hệ với Thẩm Hoài nữa, cười nói với Cố Kiến Bình ở đứng ở chỗ bán thức ăn:

- Thẩm Hoài là một người lười biếng, nếu không có bạn bè tới đây, anh ấy ngay cả nhà ăn cũng lười đi một chuyến. Cô nói xem, ai bằng lòng giấu một người làm biếng như vậy trong ký túc xá chứ? Tôi là hết cách đấy... Nói tới đây, Thành Di cũng phải bật cười.

Người ngoài nghe được cuộc nói chuyện giữa Thành Di và Cố Kiến Bình, lập tức liền nhạy cảm vểnh tai lên, dò xét hai nam thanh niên ngồi bên bàn ăn, không biết người nào mới là "người nhà Thành Di" mà Cố Kiến Bình vừa nói.

Tống Hồng Quân tuy rằng tính tình không tập trung, nhưng đã quen với công việc, cuộc sống ở Hongkong, đi ra bên ngoài vẫn là quen đi giày Tây, đầu tóc cũng chải cẩn thận tỉ mỉ đen bóng, ngồi xuống cởi cúc áo tây phục, lộ ra dây thắt lưng màu bạc óng ánh.

Công nhân viên trong Tỉnh Nhân Hành (Ngân hàng nhân dân tỉnh) cho dù cơ sở hay là cấp trung, hầu hết người khác đều thấy quen mặt, chỉ từ quần áo trên người Tống Hồng Quân có thể nhìn ra thân thế anh ta không tệ.

Cùng so sánh, Thẩm Hoài thì mộc mạc hơn nhiều, ra khỏi phòng ở của Thành Di thì đơn giản mặc một cái áo len đan bảy màu dài tay, dưới nách và phần bụng còn nổi lên không ít len vo tròn, giày da cũng là sản phẩm tầm thường của thương hiệu trong nước, trên đầu giày đều hơi mòn. Tuy rằng toàn thể nhìn rất sạch sẽ, người cũng có vẻ thông minh sáng sủa, nhưng trong mắt những công nhân viên ở tỉnh mắt cao hơn trán này, Thẩm Hoài rất tầm thường, rất bình thường rồi.

Có mấy công nhân viên tính tình cởi mở, đi đến chỗ bán thức ăn bên này, trêu ghẹo Thành Di: - Người nhà cô hình thức rất khá, sao mà giấu tới hôm nay cũng không giới thiệu với mọi người một chút, sợ có người tranh giành với cô à?

Thành Di không biết trong lòng người khác nghĩ như thế nào, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, vẻ mặt kiên nghị, đẹp trai hơn nhiều so với Tống Hồng Quân, cười trả lời: - Anh ấy chỉ hơi dễ nhìn chút thôi.

Người ngoài cho rằng Thành Di khiêm tốn, nhưng đợi Thành Di gọi xong đồ ăn, trở về bàn ăn bên này, đưa đồ ăn cho Tống Hồng Quân, sau đó lại ngồi cùng Thẩm Hoài, rất nhiều người đều rớt kính: Không ngờ chỗ đối tượng của Thành Di, thật sự là cậu thanh niên nhìn mặt mũi rất được, nhưng phương diện khác lại rất tầm thường này.

Có mấy người phụ nữ lớn tuổi, trong lòng thở dài: Người hiện đại trẻ tuổi chính là không hiểu chuyện, tìm đối tượng chủ yếu chọn mặt mũi đẹp đẽ, mặt mũi đẹp đẽ thì có tác dụng gì?

Vốn có mấy người còn muốn nhiệt tình qua đây chào hỏi, nhưng thấy trái ngược dự đoán của họ, trong lòng không tiếp nhận được đều ngừng bước, ngồi lại đoán nhao nhao, không vội mà qua đây giúp vui.

Chỉ có Cố Kiến Bình gọi xong đồ ăn, đi đến ngồi cùng, nói chuyện với Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân.

Ngược lại có mấy người bình thường cũng có ý đối với Thành Di, tự cho là nam thanh niên tài tuấn, nhìn thấy Thành Di không ngờ ngồi cùng một chỗ thân thiết với cậu thanh niên nghèo như vậy, trong lòng chua xót rất không thoải mái, lập tức đã có người không chịu nổi đi chào hỏi:

- Hoá ra giám đốc Thành thực sự có bạn trai, sao vẫn giấu diếm thế. Không ngại giới thiệu cho mọi người một chút được không? Làm việc ở đây vậy? Làm chức vụ gì?

Người vừa tới nói không khéo, tràn đầy lời lẽ khiêu khích. Thẩm Hoài thấy đối phương cũng là đi giày Tây, nghĩ chắc hẳn cũng là một trong những người theo đuổi Thành Di ở tỉnh.

Phụ nữ xinh đẹp là "mầm tai hoạ", Thẩm Hoài biết rằng hắn ôm mỹ nhân về, không khiến người khác ghét hận là không thể nào.

Nếu hắn không muốn vì hắn mà làm bế tắc quan hệ của Thành Di với người bên trong đơn vị, thì có vài trạm gác nhất định phải qua, đứng lên cười nói: - Hình thức xấu, công việc bình thường, việc này không thể trách Thành Di. Tôi là Thẩm Hoài, làm việc vặt ở trong cơ quan nhà nước, về sau kính xin chỉ dạy nhiều hơn.

- Đây là phó trưởng phòng Chu Quân Phòng tiền tệ chỗ chúng tôi. Thành Di cũng là người được dạy dỗ tốt, đối với cục diện như vậy, đứng lên giới thiệu cho Thẩm Hoài, cũng biết năng lực của Thẩm Hoài không cần cô phải bảo vệ cái gì.

Nghe Thẩm Hoài nói công tác ở một cơ quan nhà nước, đối phương hơi kiềm chế một chút.

Hiện giờ "nữ ngân hàng" và "nam nhà nước" rất phù hợp. Nhân viên công tác tại cơ quan nhà nước đương nhiên không có khả năng quần áo đẹp đẽ quý giá giống thương nhân, hầu hết mọi người quần áo mộc mạc, nhưng không có nghĩa sau lưng đối phương vốn không có nền móng vững chắc. Giống như Tô Khải Văn chồng của Đàm Tinh Tinh, bình thường cũng lái một chiếc xe Santana cũ, nhưng người trong Ngân hàng nhân dân tỉnh có mấy người dám xem thường người ta?

Chu Quân là cán bộ cấp trung của tỉnh, bản thân gia đình chính là xuất thân cán bộ cơ quan nhà nước, đối với mấy kiến thức thông thường này vẫn là biết rõ, quan sát Thẩm Hoài, kiềm chế không nói lời gì quá đáng hơn, nhưng luôn cảm thấy thanh niên trước mắt không có chỗ nào đặc biệt này, sao vẫn cảm thấy hắn không xứng với Thành Di.

Lại có người không cam lòng tiếp cận lại hỏi: - Rốt cuộc là cơ quan nhà nước nào vậy? Ủy ban nhân dân tỉnh cũng là chính quyền, Ủy ban nhân dân huyện cũng là chính quyền, khác biệt quá lớn rồi. Nói không chừng về sau chúng tôi còn phải dựa vào anh.

- Thật ra thì là Ủy ban nhân dân huyện nhỏ, thực sự không có gì có thể cho các anh dựa vào, sau này tôi còn phải dựa vào các anh đó. Thẩm Hoài cười nói.

Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, khí thế của Chu Quân lại dâng lên: Trong Ủy ban nhân dân tỉnh tàng long ngạo hổ, bất cứ người nào cũng không biết sau lưng họ có lai lịch gì, không dám dễ dàng đắc tội. Nhưng nếu là nhân viên công tác bên trong Ủy ban nhân dân huyện, cho dù là thư ký của Huyện trưởng, Bí thư huyện ủy, làm sao có thể lọt vào trong mắt của những cán bộ cấp trung trong Ngân hàng nhân dân tỉnh này?

Ngân hàng nhân dân tỉnh là cơ quan tài chính cấp sở, so với cấp Sở, Cục bình thường, thế mạnh hơn một chút.

Nhân viên công tác bình thường đương nhiên sẽ không có ý gì với Thành Di. Nhưng tự cho là có hi vọng, có tư cách ôm người đẹp về hầu hết đều là nam thanh niên trẻ tuổi ở trong vị trí trung tầng rồi.

Cấp bậc cán bộ cấp trung trong Ngân hàng nhân dân tỉnh nhất định đã là trưởng phòng hoặc phó phòng thậm chí cấp Cục trưởng rồi. Những người như bọn họ, trong nhà phần nhiều có môn lộ, nếu có thể vơ được cơ hội được điều đến địa phương giữ chức Phó huyện trưởng, Phó Khu trưởng, con đường làm quan phát triển cũng rất dễ dàng.

Nghe Thẩm Hoài nói chỉ công tác ở Ủy ban nhân dân huyện, lại thấy hắn còn trẻ như vậy, lập tức có mấy người không coi hắn ra gì, trong lòng đều nghĩ, đóa hoa tươi Thành Di này, làm sao lại cắm trên bãi phân trâu chứ?

Trong lòng đám người Chu Quân bất mãn thay cho Thành Di, cũng không cam lòng, can đảm càng lớn hơn, nghĩ cần phải để cậu thanh niên nghèo kiết xác trước mắt này không chịu nổi rút lui, cũng để cho Thành Di biết, sống cùng người như thế, là không thâm nhập vào xã hội thượng lưu được, bèn vỗ vai của Thẩm Hoài, nhìn như an ủi cười nói: - Công tác ở Ủy ban nhân dân huyện cũng không có gì, nói không chừng về sau còn có thể có cơ hội lên làm Huyện trưởng, Bí thư huyện ủy..., vậy chính là hoàng tử, vua một phương, sao mà so được với chúng tôi lăn lộn ở trong Ngân hàng nhân dân tỉnh có tiền đồ...

- Không dám nhận, không dám nhận, vẫn là người làm việc ở tỉnh các anh tốt hơn. Thẩm Hoài thì muốn đối phó qua loa với bọn người kia, hắn cũng không thể khoe oai phong nhất thời mà làm hỏng quan hệ Thành Di mới tạo dựng được ở tỉnh, chỉ vào Tống Hồng Quân, muốn giới thiệu cho bọn người Chu Quân: - Vị tổng giám đốc Tống đây tiền đồ hơn so với tôi rất nhiều

- Tôi à, nói nghe hay thì là doanh nhân một xã, thị trấn. Nói nghe không được hay, chính là một nhà giàu mới nổi, không tiền đồ, không tiếp cận với các các cậu được Tống Hồng Quân đang tập trung xem chuyện náo nhiệt của Thẩm Hoài, làm gì sẽ đứng lên giải vây thay Thẩm Hoài, cứ ngồi yên một chỗ, hạ chức mình thành doanh nhân xã, thị trấn trước.

Cố Kiến Bình cười khẽ hỏi: - Bây giờ doanh nhân xã, thị trấn ra ngoài đều có lái xe chạy Mercedes-Benz đưa đón ạ?

Cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn ngược lại làm cho người khác yêu thích. Tống Hồng Quân trêu ghẹo nói: - Tôi thuê đấy, để chuyên lừa cô gái trẻ như cô.

- Nghe anh nói như vậy, thật là có khí chất doanh nhân xã, thị trấn. Cố Kiến Bình nghiêng đầu cười, cảm thấy tuy rằng Tống Hồng Quân lớn tuổi hơn cô một chút, nhưng nói chuyện thật sự thú vị.

Cô vừa mới mới thấy qua khí thế của Tống Hồng Quân, có thể đoán được Thẩm Hoài hẳn là không đơn giản giống như bề ngoài như vậy. Nhưng là con gái, đặc biệt cô gái xinh đẹp, thì thích xem đàn ông vây quanh các cô tranh giành người yêu, nên cũng ngồi ở một bên xem náo nhiệt, chỉ thì thầm hỏi Tống Hồng Quân: - Thẩm Hoài rốt cuộc là làm gì, cái tên này tôi nghe hơi quen...

Tên tuổi Thẩm Hoài tuy rằng vang dội, nhưng đó là ở cấp cao tỉnh Hoài Hải, người bình thường sao mà lại đi quan tâm cục diện chính trị thay đổi của thành phố cấp 3 khác?

Tống Hồng Quân vui đùa với cô gái trẻ, cười nói: - Hắn hả, chính là một kẻ quê mùa, ít nhất quê mùa hơn so với tôi.

Thẩm Hoài thấy bọn người Chu Quân này quấn lấy không đi, cũng phiền não. Họ là đồng nghiệp của Thành Di, tốt nhất không nên làm căng quan hệ với họ, tránh về sau Thành Di ở tỉnh khó sống. Mà Tống Hồng Quân lại tỏ ra rất hả hê xem náo nhiệt, Thẩm Hoài liền nghĩ cách đưa danh thiếp phát một vòng giải vây cho mình.

Chỉ có điều Thẩm Hoài vừa mới móc hộp danh thiếp ra, có người liền cười nói: - Bây giờ cán bộ Ủy ban nhân dân huyện đi công tác cũng theo sát thời thượng, cũng có danh thiếp nưa a. Chúng tôi thì không có thoi quen mang danh thiếp bên mình đâu.

Thẩm Hoài cười khổ, muốn kiên trì phát danh thiếp đối phó cái cục diện này trước rồi tính sau. Nhưng Thành Di cảm thấy những người này ồn ào khiêu khích Thẩm Hoài quá đáng rồi, bèn khoác tay của Thẩm Hoài, bảo hắn không cần phản ứng với những người mắt cao hơn trán, thích tập trung công kích người khác này.

Đám người kia cười cười nhìn Thẩm Hoài cất danh thiếp đi, nhưng cũng không dám chọc giận người đẹp Thành Di nữa, chỉ có điều trong ánh mắt nhìn Thẩm Hoài càng lộ vẻ khinh bỉ.

- Vị này chính là Thẩm Hoài rồi

Đang lúc Thẩm Hoài không chịu nổi, thình lình có người từ phía sau đi tới chào hỏi, quay đầu lại thấy là một người trung niên mặc Tây phục, mặt vuông bước nhanh về phía bên này. Người còn chưa tới đã rất nhiệt tình đưa tay ra.

Đám người kia quay đầu lại thấy Phó chủ tịch ngân hàng Lâm đi tới, đều há hốc mồm. Họ không ngờ Phó chủ tịch ngân hàng Lâm lại biết bạn trai của Thành Di, hơn nữa Phó chủ tịch ngân hàng Lâm bình thường cao ngạo, không ngờ đối với bạn trai của Thành Di lại nhiệt tình tươi cười như thế.

Cũng không phải nói bình thường Phó chủ tịch ngân hàng Lâm lạnh lùng thì không có khuôn mặt tươi cười, quan trọng phải xem đó là đối với ai.

Nói ví dụ như Chủ tịch ngân hàng và Phó chủ tịch ngân hàng đối mặt với người cùng cấp bậc khác hoặc là người phụ trách ngân hàng thương ngiệp khác, hoặc trước mặt lãnh đạo được trụ sở chính điều tới thị sát, hoặc trước mặt lãnh đạo tỉnh của Ủy ban nhân dân tỉnh tới đây khảo sát, Phó chủ tịch ngân hàng Lâm vẫn có khuôn mặt tươi cười. Nhưng ngoại trừ những người này, có ai từng thấy khuôn mặt tươi cười của Phó chủ tịch ngân hàng Lâm sẽ đầy nhiệt tình như vậy?

Quả nhiên là khiến cho những người xung quanh đều rớt tròng mắt.

Bình Luận (0)
Comment