Đến tòa lầu ký túc xá, Thành Di đặt ba lô xuống, định khóa cửa đến tòa cao ốc đi làm bình thường, thấy bộ dạng Thẩm Hoài vẫn ngồi trên sô pha như không có ý định đi, tò mò hỏi: - Anh không vội về Hà Phổ à?
- Nếu biết bọn Hồ Lâm ở sau lưng Thực nghiệp Tư Hoa động tay động chân, cho dù ngáng chân hay không, anh cũng phải ở lại một ngày xem tình thế mới được. Thẩm Hoài vặn eo bẻ cổ, nói.
Hồ Lâm trước khi tiến hành kế hoạch phát triển đã âm thầm liên kết công ty chứng khoán kéo giá cổ phiếu Thực nghiệp Tư Hoa lên, hẳn là không chỉ liên lạc một công ty chứng khoán Đông Giang. Thẩm Hoài muốn biết tình hình cụ thể hơn nữa thì cần phải từ bắt đầu phiên giao dịch sáng sớm nay khác thường để phán đoán manh mối.
Hiện tại Thẩm Hoài cũng không nhất định phải chọc vào chuyện này, nhưng cho dù là ôm lòng xem náo nhiệt, hắn cũng có thể ở lại Từ Thành thêm một hai ngày.
- Vậy anh sẽ không ở chỗ em đấy chứ? Thành Di hỏi.
- Không ở chỗ em thì anh đi đâu được? Thẩm Hoài hỏi.
Thành Di lườm Thẩm Hoài một cái, muốn đuổi hắn đi: - Anh có đầy chỗ để đi, đâu cần phải ở chỗ em?
- Anh nhất định ở đây đấy, em không bắt anh đi đựợc đâu. Thẩm Hoài liền chơi xấu, ngồi trên sô pha, khóe miệng vểnh lên nói: - Em tới kéo anh đi ra ngoài...
- Anh quá vô lại. Thành Di đứng dựa vào cửa, thấy Thẩm Hoài chọc ghẹo cô, cũng không có cách nào, cười giận mắng hắn một câu, đặt chìa khóa lên trên bàn: - Anh muốn đi đâu thì nhớ khóa cửa lại.
- Buổi sáng anh dùng máy tính của em tra chút tư liệu một chút, chắc có lẽ sẽ không ra ngoài. Thẩm Hoài nói: - Em buổi trưa nhớ về nấu ăn...
- Ai lo anh có đói bụng không, tên xấu xa như anh có đói chết cũng đáng đời. Thành Di nói.
- Vậy em đưa chìa khóa cho anh bỏ vào trong túi quần, đỡ phải một hồi nữa anh đi ra mà quên lấy chìa khóa. Thẩm Hoài chỉ cái chìa khóa Thành Di đặt trên bàn, muốn cô đưa qua.
- Tự mình lấy đi, em không dễ bị lừa như vậy đâu? Thành Di đứng ở bên cửa không động đậy.
- Em sao mà đề phòng anh giống như đề phòng cướp vậy? Thẩm Hoài hỏi.
- Ai bảo anh viết rõ hai chữ kẻ trộm trên mặt cơ?
Thành Di mỉm cười duyên dáng nói.
Ở trên xe buýt cũng không làm chuyện gì, hai người chỉ ngồi thân mật suốt cả đoạn đường, nhưng Thành Di giống như dẫm trong đám mây, cả người đều chóng mặt, đến trước tòa nhà ký túc xá mới tỉnh táo một chút. Thành Di chỉ sợ Thẩm Hoài trong phòng lại quấn quít cô thân thiết, không lòng dạ nào thoát ra được, cho nên, sau khi đến tòa nhà ký túc xá, Thành Di liền cố ý đứng xa, không để cho Thẩm Hoài có cơ hội thân thiết với cô. Thẩm Hoài cũng không có cách nào đến gần cô được.
Buổi sáng Thành Di làm việc không tập trung, buổi trưa cầm hộp cơm đến căn tin gọi xong đồ ăn, đang định đem tới ký túc xá chia ra ăn với Thẩm Hoài, Đàm Tinh Tinh và hai cô gái nữa, gọi cô từ phía sau:
- Thành Di, cô gọi xong đồ ăn phải về ký túc xá à?
Chức năng nhiệm vụ chủ yếu của ngân hàng nhân dân chính là theo dõi và quản lý đối với cơ quan tài chính, thị trường tiền tệ trong nước, có thể nói là ngân hàng của ngân hàng, không có nghiệp vụ cho vay đối ngoại hoặc nghiệp vụ phức tạp khác.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa của nhân viên làm việc rất dài, mọi người hoặc là nói chuyện phiếm trong phòng làm việc, hoặc là ba năm người hẹn đến trung tâm mua sắm xung quanh đi dạo một vòng, hoặc là gọi xong đồ ăn tránh về tòa lầu ký túc xá.
Nhìn thấy Đàm Tinh Tinh trong tay cũng cầm hộp cơm đã gọi xong, sợ cô ta đi theo tới lầu ký túc xá, Thành Di đặt hộp cơm trên bàn bên cạnh, nói:
- À không, ăn xong, còn có một đống việc phải làm, đi tới đi lui sợ phiền phức, các cô đi ký túc xá à?
- Chúng tôi ăn cơm xong muốn đi dạo phố. Trang phục mùa đông đã bày bán rất nhiều ngày rồi, đang định hẹn cô cùng đi. Đàm Tinh Tinh nói.
- Vậy hôm nào lại theo các cô cùng đi dạo phố nhé. Thành Di mở hộp cơm ra, cầm muôi kim loại, băt đâu ăn một cách chậm chạp.
Thành Di không muốn để Đàm Tinh Tinh biết Thẩm Hoài ở trong ký túc xá của cô. Nếu để cho người khác biết Thẩm Hoài ở đó, rất dễ làm cho người ta liên tưởng đêm qua Thẩm Hoài qua đêm trong ký túc xá của cô.
Cho dù biết mẹ của cô và dì nhỏ Tống Văn Tuệ rất nhanh sẽ định ra ngày đính hôn của hai người, nhưng cũng vì thế, trong lòng Thành Di cũng không tránh khỏi có chút đấu tranh và do dự.
Mấy người Đàm Tinh Tinh vì muốn đi dạo phố nenen nhanh chóng ăn xong cơm trước rồi đi. Thành Di xác nhận bọn họ ra khỏi tòa nhà xong, mới gói đồ ăn đã ăn thừa hơn một nửa, trở về khu ký túc xá.
Cũng không hiểu được Thẩm Hoài buổi sáng ở trong ký túc xá của cô hút bao nhiêu điếu thuốc, Thành Di đi vào nhà, thiếu chút nữa bị ngạt thở, vội vàng chạy đi mở cửa sổ ra, hỏi Thẩm Hoài: - Sao mà hút thuốc cũng không mở cửa sổ phòng, anh không thấy ngột ngạt à?
- Buổi sáng lúc em đi khỏi, dáng vẻ đóng cửa thật cẩn thận, anh còn tưởng rằng em sợ người khác biết rằng em nhà vàng giấu người đẹp...
- Anh mà là người đẹp à, em thấy anh cả người hút thuốc cũng cháy sém rồi. Thành Di hơi sợ đồng nghiệp biết Thẩm Hoài trốn trong ký túc xá của cô, nhưng tâm tư này bị Thẩm Hoài nói ra, lại không biết là có cảm giác gì.
Vốn là không nảy sinh quan hệ gì, nếu làm người khác hiểu lầm Thẩm Hoài qua đêm ở trong này, cũng chắc chắn rất xấu hổ. Mà cô càng phải đề phòng "bóng hồn" có ý bất lương đối với mình này.
Thẩm Hoài buổi sáng ăn hơn nửa cân bao săc thuôc rau thịt, đến lúc này cũng đói bụng, lấy hộp cơm, mở ra thấy đồ ăn bên trong có dấu vết nếm qua, hỏi Thành Di: - Em đã ăn rồi à?
- ... Để Thẩm Hoài ăn đồ ăn thừa của mình, Thành Di cũng hơi ngượng ngùng, nói: - Gọi xong đồ ăn, vừa vặn gặp Đàm Tinh Tinh ở căn tin, sợ họ theo tới ký túc xá nên em ăn trước trong căn tin trong chốc lát. Anh muốn bỏ, em đi gọi một phần nữa cho anh.
- Đàn ông theo đuổi phụ nữa, lòng chỉ mong đợi ăn được nướt bọt của đối phương, anh nào dám bỏ đi? Thẩm Hoài cười nói: - Em đã ăn rồi, anh đây sẽ không để thừa nữa?
- Anh là đồ vô lại. Thành Di lườm mắng, lúc mặt có chút hơi đỏ, không ở lại thêm nghe hắn ăn nói những lời khùng điên nữa, chạy vào phòng dọn dẹp.
Lúc này có người gõ cửa ở ngoài cửa. Thành Di không biết ai lúc này tới tìm cô, từ buồng trong đi ra hỏi: - Ai vậy?
- Kiểm tra an ninh, mở cửa nhanh, có người tố cáo nhà các người có người quan hệ nam nữ bất chính trong này. Người bên ngoài đập cửa "rầm rầm rầm", thanh thế hùng hỗ khiến Thành Di nghe vậy càng không hiểu. Cho dù cô cùng Thẩm Hoài ở trong phòng có làm gì đó, thì làm gì đến lượt cục Công an đến điều tra?
Mở cửa, đã thấy gương mặt Tống Hồng Quân cười xấu xa nhìn xung quanh phòng, nói với bọn họ: - Hai người các ngươi mặc quần áo thật là rất nhanh!
Thẩm Hoài ném đồ tới, hỏi: - Không phải nói tới rồi thì gọi điện thoại cho tôi à, sao mà trực tiếp xông vào vậy?
- Trước đó gọi điện thoại, làm sao bắt gian hai người tại giường nữa chứ hả? Tống Hồng Quân cười xấu xa nói.
Thành Di tức giận trừng mắt nhìn Tống Hồng Quân, cũng không có cách nào. Nhìn thấy đồng nghiệp Cố Kiến Bình đứng ở bên cạnh Tống Hồng Quân, đoán rằng là cô dẫn đường Tống Hồng Quân lên đây, hỏi: - Cô dẫn tên lưu manh này lên đây à?
Cố Kiến Bình là cô gái xinh đẹp có dáng người nhỏ, không ngờ Thành Di nói thẳng trước mặt người đàn ông có thân hình cao lớn có tài xế chạy Mercedes-Benz đưa vào sân là lưu manh, ngây thơ che miệng cười khẽ: - Hoá ra anh ta thật là bạn của cô à? Nhưng khoa trương hơn thò đầu vào quan sát Thẩm Hoài.
Tuy rằng Thành Di vừa mới đến tỉnh Nhân Hành (Ngân hàng nhân dân tỉnh) làm việc chưa được một năm, nhưng điểm xuất phát cao, trước mắt đã là trưởng phòng cấp trung bộ Tư pháp. Những nhân viên bình thường như Cố Kiến Bình này, tuy rằng ở cùng tầng lầu ký túc xá với Thành Di, nhưng chỉ biết cô là nhân tài nhân viên cao cấp đi nước ngoài du học được tỉnh tiến cử, cũng không biết gia thế của cô.
Nữ nhân viên trong Ngân hàng, ngoại trừ công tác ổn định, thu nhập cao ra, hầu hết người gia thế cũng không tệ, cho nên đối tượng nói chuyện hôn nhân cưới gả, cũng phần lớn đặt tiêu chuẩn khá cao, giữa hai bên cũng nghe ngóng, so sánh nhiều.
Nữ nhân viên xinh đẹp làm trong Ngân hàng không ít, nhưng xinh đẹp giống như Thành Di cũng không nhiều.
Tốt nghiệp trường danh tiếng nước ngoài, lại rất xinh đẹp, mới tới Ngân hàng nhân dân tỉnh đã giữ chức cán bộ cấp trung, hào quang trên đầu Thành Di cao hơn rất nhiều so với hầu hết các cô gái trẻ có gia thế không tệ trong Ngân hàng, cũng lại càng dễ gây sự chú ý.
Có không ít chàng trai phong lưu phóng khoáng thường đến theo đuổi, nhưng đều bị Thành Di lấy cớ có đối tượng bên ngoài từ chối. Các nhân viên nữ khác đều chưa từng gặp đối tượng của Thành Di, cũng nghĩ là Thành Di chỉ lấy cái này làm lấy cớ từ chối những người đàn ông cô không vừa ý đó, không ngờ hôm nay thực sự đã thấy cô giấu trong phòng chàng trai "mũ áo không chỉnh tề".
Thẩm Hoài ở trong phòng đóng cửa, mở điều hòa lên mặc áo len sợ nóng, liền mặc một cái áo sơmi, đi giày da không thoải mái, chỗ Thành Di lại không có dép lê để hắn, liền đi chân trần ngồi ở trên ghế ăn cơm, rất tùy ý, quả thật có chút "mũ áo không chỉnh tề".
Thẩm Hoài ở trong túc xá của Thành Di, rất tùy ý, áo mũ không chỉnh tề hơn, ở trong mắt người khác càng có thể nói rõ quan hệ của hai người không bình thường.
Cố Kiến Bình cũng là cô gái sáng sủa hoạt bát, đứng tới cửa liền đưa tay tự giới thiệu mình với Thẩm Hoài: - Xin chào, tôi là Cố Kiến Bình, là cấp dưới của giám đốc Thành, về sau còn cần mở mang nhiều hơn...
- Xin chào, xin chào, tôi là Thẩm Hoài, là người nhà của giám đốc Thành, về sau mới phải còn cần cô mở mang nhiều nữa. Thẩm Hoài bước tới bắt bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô gái.
Thành Di cười duyên đánh vào tay Thẩm Hoài một cái, không cho hắn nói hươu nói vượn.
Nhìn cô gái gương mặt xinh đẹp hất bím tóc đuôi ngựa nhanh chóng rời khỏi, trong tay dường như còn nắm một tấm danh thiếp, không biết có phải là Tống Hồng Quân hay không. Thẩm Hoài nói với Thành Di: - Em nói cho cô gái này biết, để cô ấy đề phòng Hồng Quân...
Tống Hồng Quân trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, nói: - Cậu dám phá hỏng chuyện của tôi, chờ lát nữa kể chuyện tôi sẽ xấu ngày trước của cậu cho Thành Di nghe.
- Anh Hồng Quân nếu muốn tìm một người vợ xây dựng cơ nghiệp, cô gái tốt mà bên trong chúng tôi thật sự không ít, tôi giúp anh giới thiệu. Tuy nhiên, chuyện xưa của Thẩm Hoài tôi cũng thích nghe, anh Hồng Quân đợi lát nữa nói cho tôi nghe nhé. Thành Di nói giỡn, để Tống Hồng Quân vào nhà, lại hỏi: - Sao mà lúc này đến Từ Thành, không phải hôm qua còn nói ở Hongkong đấy sao?
- Còn không phải Thẩm Hoài sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi đấy ư... Tống Hồng Quân nói.
- Tôi gọi điện thoại nói cho anh sự việc của Hồ Lâm, cũng không bảo anh chạy tới. Thẩm Hoài nói.
- Có cảnh tượng náo nhiệt của Hồ Lâm, tôi sao mà còn ngồi yên được? Tống Hồng Quân cười nói, nhìn hộp cơm trước mặt Thẩm Hoài, xoa bụng nói: - Vì kịp chuyến bay mà tôi chưa kịp ăn sáng. Đồ ăn trên máy bay giống như thức ăn cho heo, làm hại bụng tôi hiện tại cũng đói quắt rồi...
Thấy Tống Hồng Quân sắp tranh lấy đồ ăn thừa trước mặt Thẩm Hoài, Thành Di vội lên tiếng ngăn cản, nói: - Không được. Anh Hồng Quân chưa ăn cơm, tôi gọi suất khác cho anh.
Tống Hồng Quân sẽ không để ý cùng ăn một suất cơm với Thẩm Hoài, muốn bớt ra thành hai phần, thấy Thành Di vội vã lên tiếng ngăn cản, liền hỏi: - Thức ăn trong hộp cô ăn rồi à? Thấy Thành Di đỏ mặt gật đầu, lại thấy trong hộp cơm có một cái thìa, lại cười nhạo bọn họ:
- Tôi nói hai người này, hai người không có việc gì làm còn trốn trong phòng bón cơm cho nhau...
Thành Di thấy Tống Hồng Quân hiểu lầm như vậy, nhưng lại không thể nào giải thích, đỏ mặt đứng ở một bên không lên tiếng.
- À, sáng sớm dì gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện đính hôn của hai người, còn lo lắng hai người không tích cực. Tống Hồng Quân cười hỏi: - Hai người sẽ không phải lén lút nữa, đã đăng ký kết hôn chưa?