Hai cô gái trẻ Thành Di và Từ Nhàn vì giữ dáng nên ăn ít, hơn một cân bánh bao sắc thuốc rau thịt, Thẩm Hoài ăn hết hơn một nửa, ngoài ra đã gọi một chén súp chua cay,ăn sạch sẽ rồi lau miệng, khiến cho Thành Di nghẹn họng nhìn trân trân :
- Anh ăn nhiều như vậy, sau này ai nuôi nổi anh?
Thẩm Hoài đương nhiên không thể nào nói với Thành Di về hồi ức khi hắn ở học Từ Thành, nghèo đến mức nửa tháng mới dám ra đường ăn súp chua cay, ăn bánh bao thịt dê sắc thuốc.
Khi đó thì cảm thấy ngày như thế thật sự rất xa xỉ, sau đó đi làm mỗi khi có cơ hội đi công tác đến Từ Thành, cũng sẽ như vậy ăn một lần nhiều như vậy. Nhưng mấy năm gần đây, tuy rằng cơ hội đi Từ Thành cũng nhiều, nhưng rất ít có cơ hội sáng sớm đến quán ăn súp chua cay, ăn bánh bao sắc thuốc thịt dê. Hôm nay được dịp ăn uống thoải mái, cái bụng tròn vo, không ngờ dọa cả Thành Di.
Thẩm Hoài xoa bụng, nói:
- Đàn ông không nhắc tới sự dũng mãnh trước kia, hiện tại ăn từng này cũng tính là ít đó.
- Anh ấy nói mình công tác ở Ủy ban nhân dân huyện, đổi bộ quần áo trên người lập tức khiến anh ấy chẳng khác nào cu ly khuân vác ở bến tàu.
Thành Di lườm Thẩm Hoài một cái, “chế nhạo” hắn với Từ Nhàn.
Từ Nhàn ngược lại nhìn Thẩm Hoài đầy ẩn ý. Thường nghe nói đàn ông thân thể rắn chắc như này, nhìn bề ngoài rât gầy gò, cơm ăn lại rất nhiều, bản lĩnh kia cũng là rất mạnh, cũng không biết có phải là thật hay không?
Thẩm Hoài tin Từ Nhàn cũng sẽ không kéo vali cùng bọn họ ngồi xe buýt trở về thành phố, hắn cũng không có ý cùng Từ Nhàn ngồi xe taxi cùng đi, lập tức chia tay ngay tại tiệm ăn sáng, hắn cùng với Thành Di đi đến trạm xe buýt.
Tuy rằng gọi điện thoại thì có khi là người, là xe chen chúc tới đón. Nhưng xe tới xe đi, tất cả đều tồn tại dưới ánh mắt của người khác, còn có niềm vui gì đáng nói? Thẩm Hoài ngược lại thà cùng Thành Di cùng nhau ngồi xe buýt đi còn vui vẻ thoải mái hơn.
Mới đến trạm xe buýt, Thành Di còn đang đứng nhà ga nhận dạng nhãn hiệu bên kia xem tuyến xe nào có thể tới tỉnh Nhân Hành, Thẩm Hoài từ xa thấy xe số 36 chạy tới,kéo tay Thành Di đi ra xếp sau đoàn người phía trước chuẩn bị lên xe.
- Em đến Từ Thành làm việc gần một năm, anh trước kia cũng làm việc ở Từ Thành thời gian dài như vậy, sao mà cảm giác của anh đối với Từ Thành quen thuộc nhiều hơn nếu so với em à?
Thành Di nghiêng đầu, tò mò hỏi Thẩm Hoài.
- Em tìm bạn bè cùng đi dạo phố nhiều đi, đối với Từ Thành sẽ rất nhanh quen thuộc hơn so với anh.
Thẩm Hoài cười nói.
Thành Di từ trong bóp da lấy tiền xu ra, lần lượt từng đồng đưa cho Thẩm Hoài cầm, không ngờ mặt sau có một ông lão tóc hơi bạc vội vàng từ phía sau chen chúc đến,đụng phải bả vai Thẩm Hoài một chút, tiền xu không lấy kịp, " rơi xuống đất, lăn xuống thân xe.
Ông lão trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, giọng điệu rất hung hăng nói:
- Tuổi còn trẻ, không lên xe thì chắn đường cái gì?
Chỗ ngồi trên xe buýt không nhiều lắm, ông lão này chen lại đây rõ ràng là muốn chen ngang tranh chỗ ngồi. Thẩm Hoài không ngờ ông ta đụng rơi mất tiền xu của mình,không nói một tiếng xin lỗi ngược lại còn ngang ngược quát tháo.
Thẩm Hoài không đáp trả ông lão già mà không kính này, lấy thêm một đồng tiền xu từ trong tay Thành Di.
Ông lão đằng trước cũng đang ra sức chen lấn, hành khách khác nói ông ta không nghe, mà còn tức giận mắng lại người ta. Với người như thế, những người khác cũng chỉ có thể nhường cho ông ta.
Thấy ông lão sắp sửa lên xe, Thẩm Hoài liền lớn tiếng gọi về phía trước:
- Người lên xe phía trước, một trăm đồng tiền của ông rơi dưới đất rồi.
Thấy ông lão quay đầu lại xem rơi tiền chỗ nào, Thẩm Hoài nói với ông ta:
- Không phải ông rơi đâu, là người lên xe phía trước rơi đấy.
- Con mắt nào của cậu thấy không phải tôi rơi tiền? Cậu làm như ông lão như tôi cũng không có một trăm đồng tiền à?
Ông lão trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, đẩy một cô gái tuổi còn trẻ ở đằng sau ra, từ cửa xe chen xuống dưới.
Khi Thẩm Hoài và Thành Di đều đã lên xe rồi, ông lão còn khom người dưới đất tìm "một trăm đồng tiền" kia, cũng không có ý muốn lên xe, hình như chờ xe chạy qua xem có khả năng tiền bị rơi xuống gầm xe hay không.
- Anh xấu quá, ông lão như vậy anh cũng nỡ lừa?
Thành Di và Thẩm Hoài đi về phía sau xe, nhìn ngoài cửa sổ xe ông lão kia còn tìm tiền dưới đất, cười mắng Thẩm Hoài.
- Gặp được người như thế, ngoại trừ lừa bịp thì là đấu trí đấu dũng, vốn không có biện pháp hay khác nữa.
Thẩm Hoài cười nói:
- Hơn nữa, ông ta còn thật sự tìm, cũng chỉ có thể tìm được một đồng tiền anh làm mất kia, không tính là lừa ông ta.
Bên cạnh xe còn có hai ghế trống, Thẩm Hoài và Thành Di vừa định ngồi xuống, có một bà lão khá lớn tuổi từ phía sau đi tới, Thẩm Hoài liền đứng lên, nhường chỗ ngồi,đứng bên cạnh Thành Di.
Thành Di không nói gì, dịch vào bên trong, nhường một góc ghế, để Thẩm Hoài và cô chen chúc cùng nhau.
Ghế ngồi ở trên xe buýt không rộng, Thẩm Hoài ngồi xuống muốn không té ngã, hai cái mông, đùi cho dù gần sát nhau cũng không thoải mái.
Thẩm Hoài bảo Thành Di đứng lên. Thành Di không rõ cho lắm nhưng cũng đứng lên, thấy Thẩm Hoài dán lưng ngồi hẳn vào trong ghế ngồi. Giang rộng đùi ra, nhường một không gian, với tay đè chặt eo của cô, muốn cô ngồi giữa hai chân của hắn.
Cách ngồi này nếu so với vừa rồi Thẩm Hoài đặt cái mông sát lấy thì mờ ám hơn rất nhiều. Thành Di có chút do dự, nhìn Thẩm Hoài một cái, cúi người nói bên tai của Thẩm Hoài:
- Em nói với anh, anh không được được đằng chân lên đằng đầu đâu.
Nghe Thành Di nói như vậy, Thẩm Hoài trực tiếp ôm cô vào trong ngực. Thành Di luống cuống không kịp chuẩn bị, đặt mông ngồi trên đùi của Thẩm Hoài. Cô không không biết xấu hổ trực tiếp ngồi trên đùi của Thẩm Hoài, đành phải một mặt đưa tay véo mu bàn tay Thẩm Hoài, một mặt dịch mông lên phía trước, không ngờ ngồi xuống không gian rộng mà Thẩm Hoài giang rộng hai chân ra kia, hơn nữa còn để cho Thẩm Hoài ôm vào trong ngực.
Thẩm Hoài ôm Thành Di, cằm đặt trên bờ vai của cô, dán lên mái tóc dài mềm mại, nhẹ giọng hỏi:
- Ngồi như vậy, so với vừa rồi thoải mái chứ?
Thành Di chỉ biết cấu tay Thẩm Hoài. Nói phải dạy dỗ “tên xấu xa” ngả ngớn đối với mình này, còn không bằng đề phòng hắn có hành động gì quá trớn đối với cô trên xe buýt. Chỉ có điều trái tim đập gấp gáp làm cho cô khó tự ức chế, không kìm nổi muốn cùng áp má vào hắn.
Ôm người ngọc mềm dịu thơm mát trong lòng, tóc tai thơm ngát, Thẩm Hoài cũng khó kìm chế được tình cảm, ôm Thành Di không động tay động chân gì, nhưng dưới bụng nóng hôi hổi, ham muốn nổi lên.
Thành Di thích chưng diện, cuối mùa thu quần vải dệt dài cũng mỏng, hiển nhiên có thể cảm giác cái dần dần nổi lên tại cái mông tròn trịa của mình kia là vật gì.
Hai người chân mông kề sát, cô muốn trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể gia tăng lực tay véo Thẩm Hoài một chút, cũng xấu hổ không dám quay đầu lại nhìn, nghĩ bụng đêm hôm qua ở trên tàu làm cho ”tên khốn” này được đằng chân lên đầng đầu, hiện tại ở trên xe hắn lại giở trò lưu manh rồi. Mặt cô đỏ rực, tựa vào ngực của Thẩm Hoài, cảm nhận cảm giác kỳ quái của thân thể tiếp xúc thân mật...
Thẩm Hoài thấy hai má Thành Di ửng đỏ xinh đẹp, không nén nổi đưa một ngón tay ra chạm trên da thịt cô, chuyển động chậm rãi, cảm nhận làn da nõn nà bóng loáng và đàn hồi khác thường. Nhìn đôi mắt đẹp ướt át và đỏ nhuộm xinh đẹp môi của cô, nếu không phải ở trên xe buýt, hắn chỉ muốn hung hăng kéo đến trong góc nào đó mà hôn một trận.
Tuy nhiên, nếu không ở phải ở trên xe buýt, Thành Di cũng sẽ không cho hắn cơ hội gần gũi và thân thiết như vậy. Thẩm Hoài không khỏi ngầm cảm thấy ngồi xe buýt thật là tốt.
- Hồ Lâm ở sau lưng liên hệ nhiều công ty chứng khoán, muốn cùng nhau kéo giá cổ phiếu thực nghiệp Tư Hoa, anh sao mà thờ ơ đối với việc này thế?
Thành Di hơi nghiêng đầu, hai má kề sát vào má của Thẩm Hoài, nhẹ giọng hỏi, không muốn làm cho thể xác và tinh thần của mình hoàn toàn đều tang, muốn duy trì một chút tỉnh táo, chỉ có thể nói chủ đề này mới có thể dời sự chú ý đi.
Sự việc gì cũng không cần phải giấu diếm Thành Di, chỉ có điều Thành Di có đôi khi không mấy hăng hái, rất nhiều chuyện nghe xong rồi cũng không nắm bắt được toàn bộ sự việc.
Thành Di biết Thẩm Hoài không qua lại với Hồ Lâm, đặc biệt là Hồ Lâm hơn nửa năm nay nhiều hành động nhắm vào Mai thép như vậy, nếu Thẩm Hoài biết Hồ Lâm cố ý âm thầm khống chế giá cổ phiếu Tư Hoa thực nghiệp, cho dù công khai vạch mặt hay âm thầm ngáng chân cũng không phù hợp với tính tình của Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài đem sự việc hôm đó Quách Thành Trạch đến Đông Hoa nhậm chức tranh đấu gay gắt với Trần Bảo Tề nói cho Thành Di nghe, nói:
- Trần Bảo Tề muốn giành trước Quách Thành Trạch thúc đẩy kinh tế ven vịnh Hoài Hải đẩy mạnh về phía bắc, đẩy mạnh khai thác phát triển cảng Tân Tân, cần số lượng tiền vốn lớn rót vào. Mà muốn bảo đảm ích lợi khai thác cảng Tân Tân không rơi vào tay người khác, họ càng cần quay vòng vốn công nghiệp lớn hơn nữa phát triển sản nghiệp Lâm Cảng. Cổ phiếu Thực nghiệp Tư Hoa tăng lên, kéo theo giá cổ phiếu của mấy xí nghiệp nhà nước mà tập đoàn Kim Thach khống chế tăng cao. Có lẽ là nhà họ Hồ muốn số lượng lớn tiền vốn tập trung đưa ra cổ phiếu niêm yết thực nghiệp Tư Hoa ra thị trường. Cho nên nói, anh rất mâu thuẫn.
Thành Di cười, biết Thẩm Hoài đang mâu thuẫn cái gì.
Bất kệ ân oán cá nhân như thế nào, Thẩm Hoài cũng hy vọng địa phương có thể phát triển.
Hồ Lâm bọn họ ở sau lưng thao túng giá cổ phiếu. Nói trắng ra chính là lợi ích của Tập đoàn Thiên Ích có liên quan đến địa phương, lúc này nắm giữ số lượng lớn cổ phiếu Thực nghiệp Tư Hoa, sau khi kéo cao giá cổ phiếu lại muốn làm cao thêm, có nghĩa Tập đoàn Thiên Ích và ích lợi địa phương có thể từ số không có lãi vài tỷ thậm chí hơn mười mấy tỷ...
Xí nghiệp được chỉ định tham gia bổ sung, ích lợi sẽ bị hao tổn.
Theo tổng giá trị vốn hóa thị trường của thực nghiệp Tư Hoa trước đó không đủ ba tỷ, xí nghiệp được chỉ định tham gia bổ sung, bỏ ra một tỷ tiền vốn, có thể nhận được 25% số cổ phiếu niêm yết của công ty. Nếu trước khi giá cổ phiếu theo kế hoạch tăng cao thực thi, kéo tăng gấp đôi thậm chí cao hơn nữa, nếu xí nghiệp còn muốn mua được cổ phần tương đương, thì phải bỏ ra nhiều gấp đôi tiền vốn. Mà trước khi cổ phiếu niêm yết của công ty ra thị trường, thì có thể ngồi hưởng ích lợi từ giá cổ phiếu tăng vọt.
Nhưng từ một điểm khác mà nói, một lượng lớn tiền vốn mà xí nghiệp tham gia đầu tư bổ sung do Thực nghiệp Tư Hoa chỉ định sẽ tập trung vào trong khai thác phát triển cảng Tân Tân, đối với sự phát triển địa phương Đông Hoa lại vô cùng có ích.
- Anh nên làm cái gì?
Thành Di quay đầu trở lại hỏi Thẩm Hoài, cũng tò mò Thẩm Hoài đối với việc này sẽ có phản ứng gì.
Thẩm Hoài chép miệng chậc lưỡi, nói:
- Anh rối rắm. Theo đạo lý mà nói, anh không thể để cho tên Hồ Lâm này vui sướng. Nhưng việc này nếu làm, cũng là hại người không lợi mình, ngược lại có thể làm cho Quách Thành Trạch có lợi. Em nói anh quấy phá vô ích cái lòng hăng hái kia làm gì?
Muốn phá hỏng kế hoạch của bọn Hồ Lâm rất dễ dàng, tuy rằng quyền lực giám thị thị trường chứng khoán trong nước từ năm 92 thì chủ yếu tập trung vào Ủy ban chứng khoán. Nhưng ngân hàng nhân dân có cơ cấu quyền lực giám thị thị trường tài chính lớn trong nước, cũng không phải đối với động tác tin tức của thị trường chứng khoán không có chút sức uy hiếp nào.
Hiện tại trong nước chú ý cân bằng: sau khi vụ án phát sinh, tất cả mọi người chú ý tình cảm, có một vài vụ án sẽ không truy cứu đến cùng, nhưng nếu trước đó có hồ sơ bị lôi ra, Hồ Lâm và nhà họ Hồ còn không biết kiềm chế, vậy cũng đừng trách người khác lấy việc này đánh lại bọn họ.
Chỉ có điều thật sự nếu phá hỏng kế hoạch tăng phát của đám người Hồ Lâm, Mai thép sẽ không có ưu đãi rõ ràng, mà phát triển Đông Hoa sẽ bị mất một khoản tiền vốn rót vào. Đồng thời ở trong chuyện đả kích Hồ Lâm, Trần Bảo Tề bọn họ này, khiến cho Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh ở Đông Hoa lấy được ích lớn nhất. Đây cũng không phải điều Thẩm Hoài hy vọng thấy được. Hắn đối với việc này cũng là thật sự rối rắm, ở trước mặt Thành Di, không che dấu những thứ này.