Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 775 - Chương 764.1: Tin Tức Thật Giả (3)

Chưa xác định
Chương 764.1: Tin tức thật giả (3)

Gió thổi qua cửa sổ, làm lay động lá cửa soàn soạt, Tạ Chỉ đang ngồi trên sàn nhà nói chuyện với Tạ Đường thì nghe thấy tiếng gió này, thầm cảm thấy nhiệt độ sáng sớm lạnh hơn nhiều rồi. Bố cô ta, anh trai cô ta cùng Hồng Nghĩa và Diệp Tuyển Phong vẫn ở dưới lầu, chưa rời đi, đều đang đợi chờ không xác định, hoặc là mong chờ có thể có tin tức gì từ Yến Kinh truyền tới.

Tạ Chỉ nhìn màn trời màu đen ngoài cửa sổ, cũng không biết có tin tức xác định gì truyền đến từ Yến Kinh không.

Tiện tay lấy điện thoại ở góc giường lúc này vang lên, thấy là điện thoại của Hồng Kỳ, Tạ Chỉ liền nhận điện thoại: - Ban đêm gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, anh đều không nghe.

- Bị mấy người trong cơ quan kéo đi uống rượu tiễn biệt, điện thoại rơi trên xe rồi, uống đến say loạng choạng cũng không để ý xem, tôi mới đến chỗ bố tôi. Tống Hồng Kỳ nói ở đầu dây điện thoại bên kia.

- Anh sau này đã uống rượu thì đừng lái xe. Tạ Chỉ nhắc nhở, - Còn nữa, cố gắng uống ít rượu thôi.

- Tôi biết rồi, hôm nay cũng là thực sự từ chối không được mới uống chút rượu. Tống Hồng Kỳ nói trong điện thoại, - Thẩm Hoài ban đêm vẫn chưa rời khỏi Từ Thành sao?

- Tôi cũng không rõ. Hôm nay Hồng Quân vừa đến Từ Thành, anh ta nên tiếp Hồng Quân, nhưng nói không chừng hai người cùng về Đông Hoa rồi. Tạ Chỉ cũng không biết Hồng Kỳ ở chỗ bố anh ta nghe được tin tức gì, hoặc là thương lượng đưa ra kết luận gì, nhưng nghe anh ta hỏi Thẩm Hoài còn ở Từ Thành hay không, trong lòng có chút kỳ quái: chẳng lẽ còn muốn bên này đi tiếp xúc với Thẩm Hoài sao?

- Cô út vừa mới gọi điện thoại cho Thẩm Hoài, nói cải cách chế độ xí nghiệp trung ương giữ lại khoảng 100 xí nghiệp trung ương siêu hình, rất có thể chỉ là một mục tiêu bước đầu của thủ tướng Vương Nguyên định ra mà không phải thật sự cuối cùng chỉ giữ lại 100 xí nghiệp.

- Ồ! Nghe thấy Hồng Kỳ nói như vậy, Tạ Chỉ cũng sững sờ, nói: - Thẩm Hoài vừa mới ở nhà chú Tư, cũng không phải nói như vậy.

Tạ Chỉ và Tống Hồng Kỳ gọi bố Tạ Đường là "chú Tư", nếu là quan hệ thân thuộc thì bố của Tạ Đường chính là dượng của cô. Có điều đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là sự biến hóa lí do thoái thác của Thẩm Hoài trong một giờ đồng hồ ngắn ngủn, điều này khiến trong lòng cô đột nhiên cảm thấy tức giận.

Nhớ đến lời nói của Thẩm Hoài ở trên bàn cơm kia rõ ràng là có ý lừa gạt đe dọa bọn họ, đổi lại là ai thì trong lòng cũng không thể thoải mái.

Tạ Chỉ cũng không biết Hồng Kỳ hiện tại đang ở cùng ai, nhưng từ trong điện thoại nghe thấy hẳn không phải chỉ có một mình anh ta, bằng không tâm tình anh ta sẽ không thản nhiên như vậy, lại hỏi: - Khẳng định là như thế đúng không?

- Cũng không phải chính xác. Thẩm Hoài nói trong điện thoại, Điền Gia Canh hôm nay tìm anh ta nói chuyện cũng suy đoán rất hàm hồ, anh ta cũng không thể nắm bắt chính xác ý nghĩa trong lời nói của Điền Gia Canh, chỉ là đem tin tức nghe được nhắc nhở cho bên này biết.

Nghe Hồng Kỳ nói như vậy, Tạ Chỉ đoán hẳn là cô út Tống Văn Tuệ ở bên cạnh, không biết Hồng Kỳ có phát cáu, cũng không có khả năng trong khi nói chuyện điện thoại với cô mà tức giận. Cô rối rắm câm điên thoai đập lên trán, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy bó tay không biết làm thế nào.

- Sao thế, việc gì lại tỏ ra khổ sở như vậy chứ? Tạ Đường Xích dựa bên tường, nhìn thấy Tạ Chỉ mặt mày nhăn nhó, nghi hoặc hỏi. Theo cô, Tạ Chỉ là người thông minh và kiên cường như vậy, cô từ trước đến giờ đều chưa nhìn thấy gương mặt sầu khổ của Tạ Chỉ như vậy.

- Đều là thằng khốn Thẩm Hoài kia làm hại! Tạ Chỉ le lưỡi với Tạ Đường, nhỏ giọng nói cho cô biết.

- Tạ Đường tỏ vẻ khó hiểu, cô không quen tiếp xúc với nhiều người, vội vàng ăn xong cơm tối liền trốn lên lầu, không biết bọn họ dưới lầu nói chuyện gì. Cô biết vì chuyện của cô mà Tạ Chỉ rất không khách khí với Thẩm Hoài, hận Thẩm Hoài thấu xương thấu tủy, nhưng cô lại chưa từng thấy Tả Chỉ bó tay không biện pháp với Thẩm Hoài như vậy, hiếu kì hỏi: - Anh ta lại làm ra chuyện thương thiên hại lí gì hả?

Tạ Chỉ chăm chú nhìn Tạ Đường mấy giây, cô không hiểu mấy năm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tạ Đường đối với tên khốn đó ngoại trừ trốn thật xa thì dường như không có hận ý gì, rốt cuộc vẫn gọi hắn "anh".

Nhìn thấy Tạ Chỉ hơi ngại ngùng, thè lưỡi hỏi: - Chẳng lẽ em cũng giống như chị, gọi là anh ấy là tên khốn nạn?

Lúc này có người ở bên ngoài gõ cửa, Tạ Đường đứng lên, vừa đi qua mở cửa vừa hỏi: - Ai vậy? Mở cửa thấy là anh họ Tạ Thành Giang, ngạc nhiên hỏi, - Anh Thành Giang tại sao vẫn ở nhà em thế?

Tạ Đường vừa rồi thấy dưới lầu không còn ai, vẫn đơn thuần cho rằng Tạ Chỉ hôm nay ở lại để trò chuyện cùng cô, không nghĩ tới tất cả mọi người còn chưa rời khỏi.

Tạ Thành Giang cười nói: - Muốn đuổi bọn anh đi nhanh như vậy sao? Rồi cúi thấp đầu nói với Tạ Chỉ: - Em xuống đây một lát.

Tạ Chỉ đứng lên, đi xuống lầu cùng với anh trai cô, rồi đi đến thư phòng nghi ngút khói thuốc, nhìn thấy mọi người đang ngồi hút thuốc, cũng biết lúc Hồng Kỳ gọi điện thoại cho cô, bố Hồng Kỳ hẳn cũng có gọi điện cho dượng. Cô hỏi: - Bây giờ làm thế nào?

Cái mà Thẩm Hoài đào chính là cạm bẫy khiến bọn họ tiến thoái lưỡng nan, lời nói của Thẩm Hoài dự báo trước bọn họ sắp sửa gặp phải nguy cơ lớn nhất, không thể tìm người xác minh, cũng không thể trì hoãn bỏ mặc.

Nếu bọn họ không để ý đến "ý tốt nhắc nhở" của Thẩm Hoài, nhưng nếu chẳng may khiến Thẩm Hoài một lời thành sấm, những người khác bị nhạo báng chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng hơn chính là bọn họ không chịu đựng được tổn thất lớn như vậy. Nhưng nếu bọn họ xem trọng lời nói của Thẩm Hoài, vấn đề lớn nhất là xem trọng như thế nào.

- Thẩm Hoài hẳn là vẫn ở Từ Thành. Tạ Hải Thành ngồi trong góc thư phòng, ngẩng đầu nói.

Tạ Chỉ lúc này mới đột nhiên hiểu ra tại sao vừa rồi Hồng Kỳ trong điện thoại lại đề cập đến Thẩm Hoài, lập tức nói: - Em không đi gặp tên khốn đó đâu!

- Tôi với Thành Giang đi qua đó.

Diệp Tuyển Phong lên tiếng, - Bây giờ bên ngoài rất nhiều người đang muốn xem chúng ta hỗn loạn. Chúng ta thực sự không cần phải làm hao tốn máy móc gì, có chuyện gì mọi người có thể ngồi xuống mở ra nói còn tốt hơn.

Lời nói của Diệp Tuyển Phong khiến Tạ Chỉ có chút không ngờ, nhưng ngẫm lại Diệp Tuyển Phong dường như cũng không có nhiều lựa chọn hơn.

Một khi tập đoàn Hoài Năng bị hủy thì đối với con đường làm quan của cá nhân Diệp Tuyển Phong tuyệt đối là một đả kích nghiêm trọng, hơn nữa lúc này là nguy cơ trực tiếp nhất mà tập đoàn Hoài Năng gặp phải. Diệp Tuyển Phong làm người phụ trách của tập đoàn Hoài Năng, anh ta không ra mặt giải thích tình hình, anh ta cũng không ra mặt thỏa hiệp với Thẩm Hoài, một mực muốn bảo toàn thể diện của mình, anh ta sao có thể được tín nhiệm?

Tuy nhiên, trong lòng Tạ Chỉ cũng hiểu, Diệp Tuyển Phong cùng với bố cô, dượng của cô đều hy vọng cô cùng đi. Diệp Tuyển Phong rất ít tiếp xúc với Thẩm Hoài, anh trai cô tiếp xúc với Thẩm Hoài cũng không nhiều, căn bản là không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì. Bọn họ vốn dĩ bị vây ở thế yếu, nếu như để Diệp Tuyển Phong cùng anh trai cô chạy đến cửa lúc này thì có thể chịu nhục nhã là một mặt, điều chủ yếu hơn là rất khó có cơ hội chủ động hòa nhau.

Nếu như cô không muốn qua, vậy thì cần bố cô ra mặt rồi.

Nghĩ đến đây, Tạ Chỉ có chút bất đắc dĩ nói: - Em cũng đành phải đi một chuyến vậy.

Bình Luận (0)
Comment