Tổng mức đầu tư cho dự án khu gia công, phân phối sắt thép và vận chuyển than đá bến cảng Ký Hà sẽ vào khoảng tám trăm triệu, lúc này đối với Mai thép, cũng không phải là dự án quá lớn.
Tuy nhiên, dự án này, ngoại trừ việc phải phối hợp với cha của Thành Di và Kỷ Thành Hi, chuyển nhà máy thép mới ra ngoài Ký Hà, đối với Mai thép, cũng là một bước đệm để Bắc tiến đến thị trường Hoa Bắc, là tìm kiếm và thử nghiệm hình thức sản xuất và cung ứng theo kiểu hiện đại, cũng là lần đầu tiên thử nghiệm tuyến đường vận chuyển trên biển từ cảng Tân Phổ khuếch trương ra bên ngoài, đây là điều mà Thẩm Hoài không dám không coi trọng.
Lúc này Thẩm Hoài không có thời gian và sức lực để chú ý tới chuyện khác, hắn phải chủ trì mọi mặt công tác của Ủy ban nhân dân huyện Hà Phổ. Công tác trong huyện bề bộn, đại đa số thời gian hắn đều không thể thoát thân, vì vậy việc liên lạc với dự án gia công phân phối sắt thép và cung ứng hậu cần bến sông Ký Hà và Mai thép cũng như tỉnh Ký, hắn đều giao cho cho Dương Hải Bằng phụ trách, hắn và Tống Hồng Quân suốt đêm trở về Hà Phổ.
- Diệp Tuyển Phong và Tạ Thành Giang còn có phần không xem trọng đối với Hải Bằng sao?
Ngồi vào xe, Tống Hồng Quân không khỏi lo lắng việc Dương Hải Bằng ở lại, có thể kiểm soát được tình hình hay không.
Tuy Mai thép và tập đoàn Hoài Năng có rất nhiều điểm cần chỉnh đốn, nhưng ngay lúc này, trước hết phải nhanh chóng xác định bến tàu vận chuyển than đá ở cảng Ký Hà có được tiếp tục xây dựng hay không, nhằm bảo đảm kế hoạch của Kỷ Thành Hi và cha của Thành Hi có thể triển khai nhanh chóng. Mặc kệ bọn Diệp Tuyển Phong và Tạ Thành Giang có thật sự coi thường Dương Hải Bằng hay không, nhưng hiện nay Dương Hải Bằng là người được Thẩm Hoài lựa chọn ở lại để giao thiệp và thương lượng với đám Diệp Tuyển Phong.
Thấy vẻ mặt Tống Hồng Quân hơi lo lắng, Thẩm Hoài cười hỏi:
- Bọn họ từng coi trọng ai chưa?
Nghe Thẩm Hoài hỏi như vậy, Tống Hồng Quân cười ha hả.
Xuất thân của Dương Hải Bằng thật sự chưa thể nói là đáng chú ý, năm xưa y là trưởng phòng nhà máy thép thành phố Đông Hoa, rồi từ chức, đi về vùng biển bán buôn vật liệu. Trước khi theo Thẩm Hoài, y cũng không có thành tích gì đáng để khoe khoang, nhưng phần lớn anh hùng đều xuất thân từ dân dã, gạt bỏ những việc không cần thiết này, cũng như cái nhìn thành kiến qua một bên. Thẩm Hoài có thể đưa đám Dương Hải Bằng – những người thuộc phe Mai thép tới được vị thế ngày hôm nay, hẳn là mỗi người trong số đó đều có chỗ hơn người.
Chỉ có điều hào quang xung quanh Thẩm Hoài quá rực rỡ, cho nên người ta không thấy được hào quang của những người khác bên cạnh hắn.
Nhắc tới “người coi thường”, Tống Hồng Quân thầm nghĩ, nói chung vẫn còn rất nhiều người, cho tới hôm nay vẫn không muốn nhìn thẳng vào kỳ tích quật khởi của Mai thép.
Thành Di gọi điện thoại tới, Thẩm Hoài bắt máy, hỏi:
- Sao? Em vẫn chưa ngủ à?
- Có chứ, vừa mới tỉnh dậy, chợt nghĩ anh có thể đang trên đường về Đông Hoa, cho nên mới gọi điện cho anh.
Giọng Thành Di trong điện thoại hơi uể oải do vừa ngủ dậy, lại không biết phải nói như thế nào để biểu lộ sự thân thiết, cô thuận miệng hỏi:
- Chuyện đó thế nào rồi?
Vì hôm sau còn phải đi công tác, ăn cơm xong là cô về thẳng khu tập thể, không đi cùng Thẩm Hoài tới nhà hàng Đông Hoa gặp Diệp Tuyển Phong và Tạ Thành Giang.
- Có một số việc mà Diệp Tuyển Phong cũng không thể quyết định được.
Thẩm Hoài thuật lại tóm lượt câu chuyện cho Thành Di nghe, rồi nói thêm:
- Cũng phải để họ suy nghĩ vài ba ngày.
- Có thể có biến đổi gì không?
Thành Di hỏi.
- Hẳn là không có đâu. Dù bọn họ có thành kiến sâu sắc đối với anh, nhưng cũng không đến mức trở nên trì độn như vậy.
Thẩm Hoài cũng không thật sự chắc chắn:
- Hẳn là bọn họ có thể thấy, ở đất nước này, nếu như chỉ có chúng ta và bọn họ lôi chân nắm cẳng nhau, thì cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng. Nhưng mà, thực tế còn tàn khốc hơn thế nhiều, ở trong nước, chúng ta có vô số người cạnh tranh, ở nước ngoài còn nhiều hơn, mạnh mẽ hơn. Những kẻ cạnh tranh giương nanh múa vuốt, chờ chúng ta mất cảnh giác. Trong tình huống này, nếu chúng ta đối đầu với bọn họ, làm tổn hao sức lực, sẽ chỉ làm càng ngày càng nhiều đối thủ cạnh tranh vượt lên trước,cũng nhất định là tất cả mọi người đều sẽ chết chùm. Tối nay anh không hề uy hiếp, mà có thể nói là đã ngả bài đối với họ, nếu như họ không thể tập trung tài nguyên và sức lực để bắt đầu chiến lược phát triển, anh sẽ thúc giục Mai thép liên kết với tập đoàn than đá Hoài Môi, Tập đoàn đầu tư nhà nước của tỉnh, để đẩy mạnh việc xuất về phía đông, giành quyền chủ động từ trong tay họ.
- Chỉ mong họ có thể suy nghĩ cẩn thận, trong nước có nhiều địa phương nội bộ tranh đấu rất gay gắt.
Bên kia đầu dây, Thành Di cũng khẽ thở dài, nói thêm:
- Em còn muốn ngủ tiếp một giấc, anh tới Hà Phổ chắc trời cũng đã sáng, phải chú ý nghỉ ngơi.
Thẩm Hoài nhìn làn ánh sáng mờ nhạt phía chân trời, đúng là trời sắp sáng thật rồi.
Nói chuyện với Thành Di xong, Thẩm Hoài lại quay sang nói với Tống Hồng Quân:
- Anh nghĩ xem, có nên... ngả bài với Tống Khải Nghĩa...
Tống Hồng Quân gật đầu:
- Rốt cuộc kết quả sẽ không có gì biến đổi, nhưng làm như vậy để Tôn Khải Nghĩa lựa chọn lập trường, cũng để sau này hắn không đong đưa dao động. Nếu như hai ngày nữa bên phía Diệp Tuyển Phong không thể đưa ra quyết định, tôi sẽ trở về Hồng Kông, tới nhà Tống Khải Nghĩa.
***
Thẩm Hoài cũng không biết rõ chi tiết cuộc bàn bạc đối sách của Tạ Hải Thành và bác hai, nhưng hắn tin là họ sẽ không xem nhẹ lời nhắc nhở của hắn về những nguy cơ có thể, chỉ mấy ngày nữa, là bọn họ sẽ có câu trả lời chính thức.
Tập đoàn Hải Phong của Tạ gia rốt cuộc đã rút khỏi đàm phán, công ty Công nghiệp Mai Khê sẽ mua lại toàn bộ công trình xây dựng bến tàu vận chuyển than đá cảng Ký Hà, sau đó sẽ cùng công ty Thương mại Bằng Hải liên kết rót vốn đầu tư thành lập tập đoàn Bằng Hải, phụ trách việc sửa chữa bến tàu than đá, tiếp tục xây dựng khu cung ứng hậu cần sắt thép và vận hành, tổng vốn đầu tư cuối cùng được tăng thêm tám trăm triệu.
Trong việc thu mua này, Mai thép cũng không phải bỏ tiền mặt ra, Diệp Tuyển Phong đã dùng bến tàu vận chuyển than đá cảng Ký Hà để trao đổi với tài sản và nghiệp vụ vận chuyển than đá tại Chử Giang của tập đoàn vận tải đường thủy Tân Phổ.
Sau khi tiếp nhận tập đoàn Hoài Năng, Diệp Tuyển Phong chủ yếu muốn dựa vào khái niệm “xuất than vùng sông Hoài về phía đông” để xây dựng một khu liên hợp công nghiệp khép kín, khai thác than đá ở thượng du, xây dựng tuyến đường sắt và tuyến vận tải thủy trên dòng Chử Giang và nhà máy nhiệt điện ở hạ du.
Cả công trình điện khí hóa đường sắt phía đông lẫn công trình đường sắt đôi trọng tải cao, đều không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, mặc dù tập đoàn Hoài Năng nắm giữ cổ phần công ty vận tải thủy Tân Phổ, nhưng Diệp Tuyển Phong không muốn bị người khác quản chế.
Đặc biệt là phía sau lưng Tống Kiều Sinh, Đới Thành Quốc cũng không muốn nhà máy điện vốn cần các công ty vận chuyển than đá ở Chử Giang lại bị Thẩm Hoài - người vẫn luôn “ra bài” không theo lẽ thường, khống chế. Vì vậy, họ cũng ủng hộ Diệp Tuyển Phong duy trì sự độc lập của công ty vận tải thủy Tân Phổ trong nội bộ tập đoàn Hoài Năng, phát triển chi nhánh thuyền vụ mới chuyên phụ trách vận chuyển than đá từ khu Hoài Tây tới vùng ven sông trung du và hạ du Chử Giang và nhà máy nhiệt điện ven biển.
Hiện giờ tập đoàn Hoài Năng muốn địa vị chủ đạo của nó trong việc chuyển vận than đá trên sông Hoài về phía đông không bị lay chuyển, thì cần phải củng cố địa vị nòng cốt của tuyến vận tải đường thủy Chử Giang trong vấn đề xuất than đá về phía đông.
Công tác trọng điểm kế tiếp của kế hoạch “xuất than đá vùng sông Hoài về phía đông”, là đẩy mạnh việc nạo vét, khai thông tuyến đường vận tải vùng trung du sông Chử Giang, nâng cao năng lực bốc xếp và vận chuyển an toàn trên nhiều bãi nguy hiểm ở trung du Chử Giang, như vậy mới có thể nâng cao năng lực bốc xếp và vận chuyển hiện chưa tới 10 triệu tấn một năm, lên đến ba, bốn chục triệu tấn một năm, trước khi công trình đường sắt đôi hoàn thành, điều đó có ý nghĩa rất lớn.
Tuyến vận chuyển trung du Chử Giang chủ yếu ở ba khu vực là Từ Thành, Hoài Tây và Đồng Sơn, tạm thời Thẩm Hoài vẫn không có năng lực hoặc có thể nói là tầm ảnh hưởng, để thúc đẩy chính quyền ba địa phương Từ Thành, Hoài Tây, Đồng Sơn bỏ vốn ra mà làm. Trong thời gian ngắn, chính quyền ba nơi đó không nhìn thấy lợi ích từ công tác khơi thông tuyến đường, mà điều này lại đúng lúc là ưu thế của tập đoàn Hoài Năng và đám Diệp Tuyển Phong.
Đồng thời, tập đoàn Hoài Năng cũng đang rót vốn và nắm cổ phần ở thị trường giao dịch than đá Tân Phổ, tăng tốc xây dựng bến trung chuyển than đá và nhà máy rửa than,tiến thêm một bước củng cố địa vị chủ đạo trong kế hoạch “xuất than đá vùng sông Hoài về phía đông”.
Dường như đám Tạ Hải Thành cũng nhận ra sự tai hại của việc phân tán lực lượng, đã sáp nhập tập đoàn Hải Phong và công ty chứng khoán của Lưu Kiến Quốc với một số xí nghiệp, thành lập tập đoàn đầu tư Hồng Đỉnh. Tạ Thành Giang là đại diện pháp nhân và chủ tịch, đám Lưu Kiến Quốc, Tạ Chỉ, Tống Hồng Nghĩa đảm nhiệm vị trí quản lý cấp cao, trong thời gian này thật sự cũng nở mày nở mặt.
Tạ Thành Giang và Tạ Chỉ, có thể nói là “gia tộc lên hương”, cùng với Lưu Kiến Quốc và Tống Hồng Nghĩa, sau đó lại thêm Tiết Tiểu Chu, Phan Cường đảm nhiệm vị trí tài vụ công ty, nhập bọn, đều có xuất thân đặc biệt và có quan hệ họ hàng thân thích với Tống hệ, cho nên là người thật sự biết rõ bối cảnh đầu tư của Hồng Đỉnh, do đó năm người bọn họ (trừ Tạ Chỉ) được gọi là “ngũ công tử” của Hồng Đỉnh.
Cổ phiếu của công ty Thực nghiệp Tư Hoa vẫn duy trì mức tăng liên tục, cho tới ngày tổ chức đại hội toàn Đảng vào giữa tháng 11, giá cổ phiếu cao nhất trong cùng ngày của Thực nghiệp Tư Hoa vẫn không bị phá vỡ, giá trị cổ phiếu tăng gần gấp đôi, trở thành một trong số ít cổ phiếu có triển vọng tươi sáng cuối năm 1997.
Giá cổ phiếu của Công nghiệp Mai Khê cũng khá cao, ngoại trừ đưa công ty luyện thép lên sàn chứng khoán, năm nay lại tiếp tục thu được lợi nhuận, tuy tỉ lệ có hơi giảm xuống, nhưng vẫn đạt hơn ba trăm triệu, nhà máy luyện hóa Chử Nam sắp được đưa vào hoạt động, từ hai trăm mẫu đất xây dựng do Ủy ban nhân dân thành phố đền bù,cùng với vốn đầu tư vào rất nhiều cửa tiệm ở thành phố Đông Hoa, đều có tác động khiến giá cổ phiếu tăng lên.
Chỉ có điều, dù Công nghiệp Mai Khê có biểu hiện xuất sắc ở thị trường chứng khoán, cũng không khiến giới doanh nghiệp khiếp sợ như khi Mai thép tiếp nhận công trình xây dựng lại bến tàu trung chuyển chuyển vận than đá ở cảng Ký Hà.
Mai thép tiếp nhận công trình xây dựng lại bến tàu trên sông Ký Hà, tiện đà xây dựng khu gia công và cung ứng sắt thép trên đất xây dựng, lập tức lộ ra tư thế muốn tiến quân một cách quy mô vào thị trường sắt thép Hoa Bắc, chỉ trong thời gian rất ngắn, đã truyền ra tin Mai thép sắp động thổ khởi công xây dựng công trình nhà máy thép Tân Phổ giai đoạn hai.
Đây cũng không phải là tin vịt, đối với công tác báo cáo thẩm tra công trình nhà máy thép Tân Phổ giai đoạn hai, Thẩm Hoài đã bảo đám Triệu Đông bắt tay vào làm.
Sau khi báo cáo thẩm tra, thì hai, ba năm sau sẽ chính thức khởi công xây dựng, mà cho dù có kéo dài chín mười năm, Mai thép vẫn nắm quyền chủ động, chứ không cần chờ phê duyệt kéo dài lâu như nhà máy luyện hóa Nam Phổ...
Nếu Mai thép không có nhiều hành động như vậy ở Ký Hà, sẽ không ai tin rằng Mai thép lại sắp khởi công công trình nhà máy thép Tân Phổ một cách đại quy mô như vậy,bởi vì vòng quay chu chuyển tiền tệ bị thắt chặt, thị trường cung cầu thu hẹp, nội bộ Mai thép cần thời gian điều chỉnh và củng cố v.v..., nhưng hiện tại, người ta không còn dám tin vào những lý do đó nữa.