Đuổi Uông Kỳ đi, Thẩm Hoài và Vương Vệ Thành quay trở về phòng, tiếp tục bàn việc quản lý trường học với Tôn Tốn, Chu Ngọc, cũng không bị việc bắt đánh bạc quấy nhiễu bao nhiêu.
Lúc sắp tới hoàng hôn, Thẩm Hoài hỏi Vương Vệ Thành tình hình thu xếp bữa tiệc tối, Tôn Tốn từ chối nói:
- Hôm nay đã hẹn đi lễ truy điệu một cậu bạn bất ngờ mất sớm, là một người bạn rất tốt của tôi cùng Chu Ngọc trước kia, ở nước ngoài biết được cậu ta xảy ra chuyện, cũng vẫn không thể giúp đỡ cái gì. Lần trước cũng là vội vàng quay về, vội vàng đi, lần này cho dù có thể ở lại nước hay không, cũng phải đi thắp hương một chút...
Thẩm Hoài biết rằng Tôn Tốn nói tới ai, trầm ngâm không nói.
Vương Vệ Thành giải thích với Tôn Tốn, Chu Ngọc:
- Lúc trước khi Hải Văn xảy ra chuyện ở nhà máy thép thành phố, vừa vặn lúc đó Huyện trưởng Thẩm cùng Phó huyện trưởng thị sát công tác hiện trường nhà máy thép thành phố. Khi vòng bảo hộ bất ngờ tróc ra từ chỗ cao, Huyện trưởng Thẩm lúc ấy còn bị thương.
Chu Thiế chưa từng biết chi tiết của việc này, nghe Vương Vệ Thành nói như vậy, kinh ngạc thất thanh nói:
- Lúc đầu tôi nghe nói khi Tôn Hải Văn từ chỗ cao bất ngờ rơi xuống, làm bị thương một người, không ngờ là Huyện trưởng Thẩm. Thế giới này cũng quá nhỏ rồi?
- Thế giới có đôi khi thật sự rất nhỏ.
Vẻ mặt Chu Ngọc cũng hơi có vẻ thương cảm, thấy Thẩm Hoài trầm ngâm không nói, chỉ cho là hắn không biết ý trong lời nói của Chu Thiến, cũng giải thích một chút nói:
- Khi học trung học phổ thông tôi và Hải Văn từng yêu nhau một thời gian ngắn. Đương nhiên, khi đó cũng còn trẻ không từng trải, không hiểu tình cảm gì, sau khi lên đại học thì chia tay. Huyện trưởng Thẩm có lẽ không thể tưởng được, học viện Chử Giang cùng Hoài Đại liên hợp quản lý trường học, người liên hệ của Hoài Đại, không ngờ là người yêu thời đại học của Hải Văn. Khi tôi và Tôn Tốn biết, thật đúng là giật mình, không biết Huyện trưởng Thẩm đã từng gặp Thích Cẩn Hinh của Hoài Đại chưa?
- Cũng coi như đã từng gặp hai lần. Chị của Thích Cẩn Hinh là Thích Tĩnh Dao, chính là Phó trưởng ban Tuyên giáo Ủy ban thành phố Đông Hoa, đôi bên cũng có thể xem là người quen.
Có một số việc không thể nào giải thích, Thẩm Hoài đối với việc này chỉ có thể cười chua xót, nói:
- Tôi còn biết Vệ Thành và Tôn Hải Văn là bạn tốt thời trung học phổ thông...
- Nghe nói lúc trước Huyện trưởng Thẩm công tác tại thị trấn Mai Khê, quê nhà của Hải Văn chính là Mai Khê, tổng giám đốc Triệu của Mai thép và tổng giám đốc Dương của Bằng Hải cũng là bạn thân sau khi công tác của Hải Văn, nghe nói cũng rất quen thuộc với Huyện trưởng Thẩm. Nói như vậy, thế giới thật sự rất nhỏ.
Tôn Tốn nói.
Thẩm Hoài gật đầu, trong lòng cảm thán.
Đối với người khác mà nói, thế giới của Tôn Hải Văn đã mất đi, đã sụp đổ; mà với hắn mà nói, linh hồn của hắn, cuộc sống của hắn, đều liên hệ rất lớn với cái thế giới mất đi trong mắt người khác kia. Chỉ cần hắn còn tồn tại, cái thế giới mất đi trong mắt người khác kia, vĩnh viễn sẽ không tan biến.
Khó thấy được lúc Thẩm Hoài trầm mặc, Vương Vệ Thành nói tiếp:
- Tổng giám đốc Dương của Bằng Hải không ở Đông Hoa, tuy nhiên tổng giám đốc Triệu buổi sáng có gọi điện thoại qua đây, nói là muốn cùng Tôn Tốn, Chu Ngọc cùng tới mộ của Hải Văn…
Tổng giám đốc Dương của Bằng Hải chính là Dương Hải Bằng, “tổng giám đốc Triệu” chính là Triệu Đông - là bạn tốt của Tôn Hải Văn khi còn sống. Khi Tôn Tốn, Chu Ngọc về nước đi thắp hương cho Tôn Hải Văn, Triệu Đông trong lúc bận rộn bỏ ra thời gian đến, cũng là bình thường.
- Ồ.
Thẩm Hoài không có nói cái gì nữa, gật đầu, nói với Vương Vệ Thành:
- Lịch trình sắp xếp tiếp theo của giáo sư Tôn và Chu Ngọc, cậu hay mặt tôi, thay mặt huyện phụ trách cho tốt…
Thẩm Hoài chào Trương Văn Tuyền, Uông Khang Thăng rời khỏi, sau khi xuống lầu bảo lái xe đi trước, để xe lại cho hắn là được. Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hùng Đại Ny, muốn buổi tối gặp mặt cô.
- Tối nay không được rồi.
Hùng Đại Ny ở đầu bên kia điện thoại khó khăn nói:
- Hải Văn có hai người bạn về nước, đã nói là đợi lát nữa phải cùng đi viếng mộ; là sắp xếp của Triệu Đông, Vương Vệ Thành cũng sẽ đến, buổi tối hẳn là cũng sẽ cùng nhau ăn cơm. Nếu không, anh cũng cùng qua đây đi?
Thẩm Hoài nghĩ không có việc gì đi theo mọi người đi khu mộ thắp hương cho chính mình, thật là quái dị, hắn thực sự đang không có tâm tình góp vào cái náo nhiệt của chính mình, nói:
- Vậy khuya tôi sẽ đi qua tìm em…
- Làm sao vậy?
Hùng Đại Ny ở điện thoại vẫn nhạy cảm nghe được sự khác thường trong giọng điệu của Thẩm Hoài, quan tâm hỏi.
- Ồ, không có gì.
Giọng của Thẩm Hoài hơi dao động, nói:
- Nghe em có vẻ còn có cảm tình với Tôn Hải Văn, hơi ghen một chút.
- Anh cũng thật là.
Hùng Đại Ny ở điện thoại trách một câu, cười nói:
- Vậy ngày mai Thành Di qua đây, em cũng dựa vào anh không đi bên kia, tranh giành, ghen một chút, được không?
- Tốt quá, ngày mai anh sắp xếp em và Thành Di gặp mặt.
Thẩm Hoài cười nói.
- Hứ.
Hùng Đại Ny gắt giọng:
- Chưa thấy ai không biết xấu hổ như anh, không để ý tới anh nữa.
Thẩm Hoài đem việc hắn vừa rồi gặp mặt Tôn Tốn, Chu Ngọc, nói cho Hùng Đại Ny biết, biết Tôn Tốn, Chu Ngọc chưa có ý định về nước ổn định, để Hùng Đại Ny có cơ hội cũng làm công tác tư tưởng cho họ.
Đợi lái xe chạy xe lại đây, giao chìa khóa xe cho hắn, Thẩm Hoài cũng không vội vã vào xe, mà đứng ở ven đường hút một điếu thuốc, trong ánh nắng chiều hoàng hôn,những chuyện hồi ức trước đây trào dâng như thủy triều, khiến hắn có một cảm giác sắp nghẹt thở, nhưng không thể nào tìm người khác để kể ra.
*************************
Vương Vệ Thành và Tôn Tốn nói chuyện trong phòng khách, Chu Thiến theo chị đến phòng ngủ xem quà của chị cô từ nước ngoài mang về cho mình.
Chu Ngọc mở thùng quà ra. Chu Thiến vào phòng ngủ, nhìn trời ánh nắng chiều rạng rỡ phía chân.
Cô hưng phấn đi đến chỗ góc quanh trước cửa sổ thủy tinh, muốn nhìn thật kỹ cảnh đẹp này, nào ngờ lúc cúi đầu mới nhìn thấy Thẩm Hoài đứng hút thuốc ở đường bên ngoài khách sạn, quay đầu lại hỏi chị cô:
- Chị có cảm thấy hay không, Huyện trưởng của chúng ta làm cho người ta cảm giác là lạ?
- Lạ như thế nào?
Chu Ngọc cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Chu Ngọc lần trước về nước gần hai tháng sau, đã nghe được rất nhiều lời đồn về nhân vật huyền thoại này, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, đã nhận định đối phương là một người không tầm thường, học thức uyên bác, giàu tinh thần tích cực tiến thủ, nhưng ấn tượng sâu sắc thì chưa, hoàn toàn không hiểu em gái nói Thẩm Hoài kỳ lạ ở chỗ nào.
Nghe chị hỏi như vậy, Chu Thiến ngược lại không biết phải trả lời thế nào, nghĩ lại vài tháng trở lại đây, tiếp xúc với tân Huyện trưởng cũng thật sự rất ít, trong lòng cô nhạy cảm cảm nhận được cảm giác này, cũng là hơi mơ hồ, thật sự muốn nói, nhưng không có ví dụ thực tế chống đỡ.
- Chỉ là cảm giác như vậy mà thôi!
Chu Thiến nhẹ nhàng nói.
- Cái này cũng không có cái gì kỳ lạ đâu. Chị tiếp xúc với cán bộ trong nước không nhiều lắm, tuy nhiên nghĩ cán bộ trong nước giống như Huyện trưởng Thẩm cũng rất hiếm. không giống những người khác, cũng khó tránh khỏi làm cho người khác cảm thấy lạ.
Chu Ngọc qua loa nói, cũng không biết trong lòng em gái cô nhạy cảm suy nghĩ cái gì, lại hỏi em gái:
- Em và Từ Chí rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao lại nói chia tay là chia tay, trước đây không phải nói quan hệ rất tốt sao?
- Chia tay rồi.
Chu Thiến cũng không muốn nói quá kỹ càng chuyện đã xảy ra giữa cô và Từ Chí, quá khứ đã trôi qua rồi, nói:
- Lần trước anh chị về nước, sợ làm hỏng tâm tình của anh chị, cũng chưa nói cho chị biết. Hai người không thể bên nhau, vậy chia tay thôi. Lúc trước chị và Tôn Hải Văn,còn không phải như vậy à?
- Điều này có thể là một chuyện sao?
Chu Ngọc cười nói:
- Thời điểm chị và Tôn Hải Văn yêu nhau, lúc đó mới được bao nhiêu tuổi chứ? Khi đó cũng không biết cái gì là tình yêu, mọi người làm bạn bè bên nhau, cũng là cảm giác trên tình cảm thân thiết mà thôi. Sự việc trôi qua rồi, có thể lưu lại một hồi ức tốt đẹp cho người ta, mà không phải từng đường từng đường đều là vết sẹo. Em bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?
- Em bây giờ cũng không nhiều lắm?
Chu Thiến cong miệng nói:
- Em cảm thấy mình còn là cô bé mười bốn mười lăm tuổi năm đó…
- Thật không biết xấu hổ.
Chu Ngọc cười mắng em:
- Khi em mười bốn mười lăm tuổi còn dính lấy Hải Văn, nói muốn làm bạn gái nhỏ của Hải Văn. Dáng vẻ thiếu nữ kia mơ mộng kia, chị bây giờ nhớ tới đều thấy xấu hổ thay cho em, giờ em lại còn mặt mũi nói câu này...
- Chị mới thiếu nữ mơ mộng ấy, chị bây giờ còn thiếu nữ mơ mộng, em nói cho Tôn Tốn biết!
Chu Thiến cười véo chị cô.
Hai chị em cười đùa một trận, Chu Thiến nằm trên giường, không kìm nổi thở dài một hơi nói:
- Nói ra có lẽ sẽ khiến chị cười, quả thật, em vẫn luôn nghĩ, lúc này nếu còn có ai có thể biến em trở lại thành cô bé năm đó mười bốn mười lăm tuổi, không hiểu việc đời kia, thì tốt biết bao nhiêu…
Nói tới đây, Chu Thiến cả người chấn động, mở to mắt nhìn lên trần nhà. Tiếp xúc vài lần, cảm giác kỳ lạ Thẩm Hoài mang đến cho mình, chẳng lẽ không phải chính là cảm giác đối đãi với cô bé mười bốn mười lăm tuổi sao như thế này?
- Sao vậy, miệng lưỡi sắc bén, sao đột nhiên lại không nói nữa?
Chu Ngọc hỏi.
Chu Thiến nhảy dựng lên từ trên giường, bay nhanh đến bên cửa sổ, nhìn lại phía dưới lầu, thấy Thẩm Hoài đang ngẩng đầu ngóng nhìn về hướng bên này. Tuy rằng cách xa như vậy, Chu Thiến vẫn có thể cảm nhận được sự đa cảm lờ mờ trong ánh mắt Thẩm Hoài.
Chu Thiến không khỏi hoảng hốt nhảy dựng lên, sợ tới mức trốn sau chị cô...
- Sao vậy?
Chu Ngọc lúc này mới đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy Thẩm Hoài vừa mới mở cửa xe, vào trong xe, nhạy cảm quay đầu lại liếc mắt nhìn em gái một cái, lòng nghi ngờ nói:
- Em sẽ không cùng hắn...
- Chị nghĩ đi đâu vậy?
Chu Thiến chặn đứng lời của chị cô, biết chị cô lo lắng hỏi cái gì, nói:
- Chị nghĩ đi đâu đó, em và anh ta có thể có quan hệ gì. Nếu không phải chị và Tôn Tốn lần này trở về, nhân vật như em, có thể cũng không có cơ hội gặp mặt Huyện trưởng đâu.
Chu Ngọc ngẫm lại cũng đúng, dù sao cũng là hai người không cùng thế giới, cũng tin tưởng em gái không cần phải nói dối trong việc này. Lúc trước cô gặp qua Từ Chí,cảm thấy cậu nhóc kia cũng không tệ lắm, khuyên em gái:
- Chị cảm thấy Từ Chí cũng khá được, nếu mâu thuẫn vì việc nhỏ, không cần phải cứ bực bội mãi. Em thật sự trưởng thành rồi, đừng để trong nhà lại lo lắng thay em cái gì...
Chu Thiến nói ra chuyện xảy ra giữa cô và Từ Chí trong khoảng thời gian này, hỏi:
- Từ Chí sau này cũng đi tìm em, muốn quay lại. Tuy nhiên, chị cảm thấy em hẳn nên ở bên anh ta sao?
- Như vậy à.
Chu Ngọc khẽ thở dài một cái, nhìn em gái còn trẻ tuổi xinh đẹp, mặt mũi sắc nét hơn so với mình lúc tuổi đó, nói:
- Có đôi khi trái tim của hai người quả thật không thể cùng chung nhịp đập, cũng chưa chắc là lỗi của ai...