Buổi tối Hùng Đại Ny uống xong hai ly rượu đỏ nhỏ, lúc này ngồi ở trong xe mặt hơi nóng lên, cô tựa trán lên cửa kính xe lạnh như băng, nhìn ánh sáng lóe lên từ đèn đường, làm cho cô sa vào những suy nghĩ mê man về những hồi ức trôi qua, nhất thời lại khó có thể tự kềm chế.
Xe đến đầu ngõ, lái xe không quen đường, chậm tốc độ xe quay đầu lại nhìn Hùng Đại Ny ngồi phía sau. Hùng Đại Ny lúc này mới từ trong hồi ức giật mình tỉnh lại, đang định chỉ vào đường tắt để lái xe chạy vào hướng trong tiểu khu, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Hoài ngồi dưới đèn đường ở ven đường, cùng người ta chơi phá cờ thế, bên cạnh còn có ba bốn người qua đường dừng chân xem chơi cờ.
Lúc hoàng hôn Thẩm Hoài gọi điện thoại nói buổi tối muốn qua, Hùng Đại Ny ăn cơm xong cũng không dây dưa, liền vội vàng trở về, còn tưởng rằng Thẩm Hoài có lẽ đang mắc ở chỗ nào không thể thoát ra được, hoặc là đã chờ ở chỗ cô, không ngờ hắn sẽ ở đầu ngõ chơi phá cờ thế.
Hùng Đại Ny đưa tiền cho lái xe, xuống xe. Không khí ban đêm lạnh lẽo, thổi xuyên thấu của lòng người, mặt đường xi măng của đường bị gió thổi chà xát sạch sẽ, không có một mảnh lá rụng.
Hùng Đại Ny không vội vã đi về phía Thẩm Hoài, mà đứng ở phố đối diện, hứng khởi nhìn mấy người ngồi chơi cờ dưới đất.
Quân cờ giấy rải trên mặt đất, bốn góc lấy hòn đá nhỏ đè lên, sợ gió thổi bay tứ tung.
Thẩm Hoài ngồi trên chiếu, mông còn đệm lên mấy cục gạch, góc áo sà xuống dưới kéo trên mặt đất cũng không cảm thấy, có điều nét mặt Thẩm Hoài lạnh lùng nhìn chằm chằm quân cờ giấy của, khi cúi người xuống cũng cực nhanh, dường như là muốn dùng hết mọi khí lực đem quân cờ trong tay dừng ở chỗ tuyệt diệu nhất.
Hùng Đại Ny không biết quân cờ gì làm cho Thẩm Hoài nghiêm túc như thế, giờ khắc chỉ làm cho Hùng Đại Ny nhớ tới tình cảnh ba cô thất bại những năm đó cũng cả ngày lăn lộn ở đầu đường, công viên cùng người ta chơi cờ, khiến cô dường như đọc được sự cô độc từ trong hình ảnh của Thẩm Hoài.
Hùng Đại Ny rất nghi hoặc, nghĩ là ảo giác của mình, bèn đi về phố đối diện, đi đến dưới đèn đường.
Hùng Đại Ny tuy rằng không đặc biệt thông thạo kỹ thuật đánh cờ, nhưng ít nhiều biết chút ít, thấy ông già đối diện đã bị Thẩm Hoài đánh cho tán loạn, lộn xộn, trán chảy mồ hôi lạnh, mà vẻ mặt lạnh lùng Thẩm Hoài lại không có hề thả lỏng, căng thẳng như muốn chém giết tất cả.
Hùng Đại Ny nghĩ bụng có lẽ Thẩm Hoài gặp việc gì không vui, tay nhẹ nhàng đặt trên vai của hắn, hỏi hắn:
- Sao vậy?
Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Hùng Đại Ny, làm cho lòng lạnh băng của hắn thấy hơi ấm áp một chút.
Buổi chiều rời khỏi khách sạn Tinh Hải, nỗi buồn cũng không bớt đi, buổi tối cũng không xã giao gì, sớm lái xe trở lại ở thành phố, ăn bát mì ở tiệm tạp hóa, mua quyển sách đến chỗ ở của Hùng Đại Ny, tâm tình mới càng cảm thấy vắng lặng: Có vài tình cảm người khác có thể hồi tưởng, hắn lại chỉ có thể bế tắc ở trong lòng, một thân một mình ở đêm dài vắng người là lúc gặm nhấm nỗi khổ, trăm loại mùi vị.
- Không có gì, chờ em trở về, cũng cảm thấy hơi lạnh.
Thẩm Hoài nói, bỏ lại quân cờ trong tay, nói với lão già ngồi đối diện trên mặt đất:
- Ván cờ này tính là tôi thua.
Lão già đối diện ngược lại giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi nói:
- Thắng là thắng, thua là thua, ta sống nửa đời người, còn muốn thằng nhóc này nhường cho ta à?
Miệng không chịu thua, trong ánh mắt ngược lại ước gì liên tiếp chín ván đánh cho Thẩm Hoài tơi bời tránh ra.
Thẩm Hoài đứng dậy, chân tay hơi run lên, một lát sau, mới chậm lại, phủi vài lá cây vàng khô dính trên áo gió, cầm lấy cặp công văn hơi mài mòn ở cạnh góc, đi cùng Hùng Đại Ny về phía trong tiểu khu.
Căn phòng mà Hùng Đại Ny thuê là nhà thuộc quận cho công nhân viên chức của bưu cục, hoàn cảnh, trị an cũng khá tốt, hơn nữa cô cũng vừa mới vào ở, cũng không sợ sẽ có người nào đó ở đây có thể nhận ra cô cùng Thẩm Hoài.
Trong gió lạnh, Hùng Đại Ny kéo cánh tay của Thẩm Hoài, cùng nói chuyện đêm nay gặp mặt cùng đám người Chu Ngọc:
- Nói ra anh cũng không tin đâu, thế giới đôi khi thật nhỏ, người liên lạc tổ trù bị học viện Chử Giang với Hoài Đại, không ngờ là người yêu thời đại học của Hải Văn. Anh không biết việc này chứ?
Hùng Đại Ny mang theo bộ dạng “Anh vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được”, ngửa đầu nhìn Thẩm Hoài, ánh mắt của cô trong suốt và dịu dàng, làm cho lòng người trở nên nhẹ nhàng.
Thẩm Hoài nói:
- Buổi chiều mới nghe họ nói.
- Ngẫm lại thật không cam lòng.
Hùng Đại Ny để hai tay sau lưng, người cố hết sức cong lên về phía sau, giống như cô bé năm đó, tiếp tục nói với Thẩm Hoài việc cùng Chu Ngọc gặp mặt hôm nay:
- Hôm nay nghe Chu Ngọc nhắc lại chuyện cũ, chị ấy lại có có hồi ức khá tốt đẹp, thậm chí còn giữ lại thư tình, cây sáo Hải Văn gửi cho chị...
- Cô ấy không sợ Tôn Tốn có ý kiến à?
Thẩm Hoài cười hỏi.
- Có thể có ý kiến gì, Tôn Tốn bây giờ còn có thể có ý kiến gì?
Hùng Đại Ny hỏi ngược lại.
Thẩm Hoài cười, ngẫm lại cũng đúng, Tôn Tốn không cần đến mức ghen tuông với “người chết”.
Hùng Đại Ny nói tiếp:
- Bọn em còn nói đến Trần Đan, cũng nói nếu Hải Văn không xảy ra chuyện, cuối cùng chắc là theo Tiểu Lê và Trần Đan sống cùng nhau. Bọn em gọi điện thoại cho Trần Đan, chỉ tiếc Trần Đan không thể mau chóng trở về, bằng không bữa cơm tối hôm nay càng có ý nghĩa. Em không kìm nổi nhớ rằng, nếu em hồi đó tính tình không khó chịu như vậy, nói không chừng cũng có thể toàn tâm toàn ý thích một người, không đến mức đến lúc này chỉ nghe hồi tưởng của người khác.
Thẩm Hoài nhớ lại tình cảnh khi mới gặp Hùng Đại Ny thắt bím tóc, chớp mắt mười năm trôi qua rất nhanh, lại không hiểu được lúc này trong lòng Hùng Đại Ny còn lưu lại sự không cam lòng thời thiếu nữ, tuy nhiên buổi chiều, lúc này, nghe cô gái có cảm tình quấn quýt với mình nói chuyện xưa, hắn lại chỉ có thể đặt mình ở chỗ người ngoài đứng xem, ngẫm lại cũng rất kỳ lạ, mình buổi tối cô độc đến kìm nén không được tâm tình, có lẽ chính là bắt nguồn từ đây sao?
- Ngẫm lại cuộc đời này của mình, có lẽ ngay cả một lần đơn giản có thể ngồi xuống yên tĩnh nhớ lại tình cảm cũng không có, ngẫm lại cũng thật là đau khổ!
Tâm tình của Hùng Đại Ny cũng có phần do hôm nay gặp lại bạn cũ cảm thấy dao động, trong không khí lạnh lẽo, kéo cánh tay của Thẩm Hoài đau buồn tiếc thương.
- Vậy anh đây tính là cái gì?
Thẩm Hoài hỏi.
- Anh có thể đưa em đến dưới lầu thì rời đi sao?
Hùng Đại Ny giảo hoạt hỏi Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài không nén nổi bật cười, đưa tay nhéo khuôn mặt nõn nà của Hùng Đại Ny, không nói gì. Hắn thật đúng là không nỡ đưa Hùng Đại Ny đến lầu rồi xoay người rời đi, nghĩ thầm rằng, có lẽ cuộc sống tình cảm lúc này của hắn pha tạp rất nhiều không thoát khỏi dục vọng, đã không cách nào lại đơn thuần được nữa.
- Hải Văn có thể vài năm vẫn được nhớ đến như một người của lúc đó, nhưng chúng ta đều là người thường, bản thân mình không đơn thuần được, đương nhiên không thể hy vọng xa vời người khác đơn thuần.
Hùng Đại Ny mang theo đôi mắt mơ màng, ngửa đầu nhìn bầu trời sao, nói:
- Mà người yêu thời đại học kia của Hải Văn dường như cũng vẫn luôn độc thân, nhưng lại không biết trong nội tâm cô còn vẫn nhớ Hải Văn hay không, cũng không biết bọn họ năm đó tại sao lại không thể ở bên nhau? Có một số việc không biết đáp án, thật sự là làm cho người khác tò mò. Chu Ngọc nói rồi, coi như là vì muốn làm rõ đáp án này, cô cùng Tôn Tốn cũng muốn ở lại nước. Nói như vậy, anh có phải cũng cảm thấy cũng khá kỳ lạ hay không?
- Đúng là có một chút.
Thẩm Hoài cười nói, hắn biết tính tình Chu Ngọc thẳng thắn hơn so với các cô gái bình thường khác, mấy năm qua đi cũng không có thay đổi gì, làm cho người khác không khó tưởng tượng cô khoa tay múa chân khi nói những lời này.
Đi đến dưới lầu, Thẩm Hoài đang định bước lên hành lang cùng Hùng Đại Ny, lúc không để ý ngẩng lên nhìn phòng ở lầu ba một chút, trong phòng đèn sáng trưng, bóng dáng Hùng Đại Linh đọc sách chiếu vào phía trước cửa sổ...
Hùng Đại Ny sợ tới mức che ngực, miệng khinh mắng:
- Cái cô nàng chết dẫm này, sao không nói một tiếng thì về Đông Hoa rồi, thiếu chút nữa dọa tôi phát bệnh tim đây?
Thẩm Hoài đoán trường học của Hùng Đại Linh nghỉ hè, cô về Đông Hoa trước một ngày, ngày mai lại cùng chị cô Đại Ny cùng đi Nghi Thành, chỉ có điều trước đó cô không liên hệ với Đại Ny, có chút kỳ lạ:
- Cô ấy chưa liên hệ với em, không phải là em chuyên xông tới bắt gian chứ?
- Bắt cái đầu quỷ như anh? Đại Linh không nhàm chán như anh nghĩ .
Hùng Đại Ny lôi Thẩm Hoài trốn vào chỗ tối, tránh Đại Linh vô ý nhìn ra cửa sổ nhìn thấy Thẩm Hoài và cô, nói:
- Được rồi, bây giờ anh không quay về cũng không được rồi...
Đại Linh đột nhiên lại đây, Thẩm Hoài cũng không có cách nào, nói với Đại Ny:
- Tôi có một quyển sách vừa rồi để ở phòng em rồi, những cái khác hẳn là không có gì, em tự mình đừng có để lộ liễu ra...
Thấy Đại Ny cầm xắc tay muốn lên lầu, gọi cô:
- Em chờ chút.
- Sao vậy?
Hùng Đại Ny hỏi, không biết Thẩm Hoài còn có chuyện gì, bước trở lại vài bước.
Thẩm Hoài nâng đầu Hùng Đại Ny lên, đôi môi mềm mại đặt trên trán nàng, nhẹ nhàng hôn một chút, nói:
- Còn chưa nói câu chúc ngủ ngon với em …
Hùng Đại Ny thấy trong lòng cảm động, hai tay ôm lấy eo của Thẩm Hoài, áp mặt trên vai của hắn, nói:
- Cảm giác như vậy thật tốt.
Nhìn Hùng Đại Ny đi vào hành lang, trong phút chốc Thẩm Hoài lại cảm giác trái tim trống rỗng, trống rỗng đến mức không tìm thấy một đồ vật gì để nhét vào. Hùng Đại Ny, Cẩn Hinh, Chu Thiến, những cô bé năm đó tâm tư không tỳ vết, thậm chí Trần Đan, thậm chí Tiểu Lê, dường như đều thuộc về quá khứ của hắn, Chu Nghi, Hồ Mân, Tạ Đường thì thuộc về thứ hắn đã mất đi, hắn hiện tại một người cũng không thể nắm chặt lấy, hắn của hiện tại có thể nắm giữ ai, có thể nắm giữ cái gì?
Đề phòng có người nhìn thấy, Thẩm Hoài đỗ xe ở bên đường cách tiểu khu rất xa, đi đến bên cạnh xe, tâm trạng trỗng rỗng cô độc cũng vẫn chưa thể trở lại bình thường.
Ngồi trong xe rút ra hai điếu thuốc, Thẩm Hoài liền khởi động xe, lái ra khỏi thành phố chạy về phía cao tốc Từ Đông.
**********************
Thành Di đang ngủ bị tiếng gõ cửa bừng tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi:
- Ai vậy?
- Anh…
Thành Di mở đèn lên, chân trần đứng lên mở cửa, chỉ thấy Thẩm Hoài mặt mày mệt mỏi đứng ở ngoài cửa, kỳ lạ hỏi:
- Sao anh tới rồi, một mình anh lái xe tới, đã xảy ra chuyện gì?
- Không xảy ra chuyện gì, anh một mình ban đêm ngủ không được, lái xe đến tìm em.
Thẩm Hoài đi vào nhà, cởi áo khoác ném trên ghế sa lon, nói:
- Anh ngủ trên sàn nhà, chỉ cần em không đuổi anh đi.
Đi vào phòng trong, lấy ra một cái chăn từ trong tủ quần áo, một nửa lót làm đệm giường, một nửa làm chăn che trên người, vùi đầu nằm ngủ.
Thành Di nhìn đồng hồ đã sắp ba giờ sáng rồi, không ngờ Thẩm Hoài lại vì ở nhà một mình ngủ không yên, đêm khuya chạy xe ba bốn tiếng lại đây để ngủ trên sàn nhà.
Cô vừa buồn cười vừa tức giận nhìn nhìn khuôn mặt như vô lại của Thẩm Hoài, cũng liền chui vào trong chăn ngủ tiếp.
Mở một chiếc đèn đêm, Thành Di gối đầu ở mép giường, nhìn Thẩm Hoài ngủ ở trên sàn nhà, nhìn mấy cọng râu dài ra trên cằm của hắn, nhìn hắn trợn trừng mắt, trên mặt lại như thế nào đều che không được vẻ mặt trống vắng cô độc, không kìm nổi đưa tay sờ sờ cọng râu trên cằm của hắn, trìu mến, nói:
- Không cần ra vẻ đáng thương, em cho anh ngủ trên sàn nhà là được.