Thành Di nằm áp mặt xuống mép giường mà ngủ, mái tóc dài đen óng che khuôn mặt xinh đẹp của cô, xõa xuống như thác nước lấp lánh ánh đèn đêm, lộ ra khóe môi đỏ mọng mê người.
Thẩm Hoài giơ tay ra, vén mái tóc dài mượt đen nhánh qua một bên, nhìn khuôn mặt đang yên bình trong giấc ngủ của cô, nhìn hàng mi dài khẽ rung rinh, nhìn cái mũi thẳng thanh tú, hai cánh mũi hơi khép lại, đôi gò má trắng nõn không tì vết, sáng bóng như sứ trắng trong nắng sớm của cô.
Thẩm Hoài đưa tay áp vào mặt Thành Di, tuy động tác của hắn rất khẽ, nhưng Thành Di vẫn tỉnh dậy, đôi mi khẽ chớp, rồi mở mắt ra. Thấy Thẩm Hoài đang chăm chú nhìn mình, cô liền nhích đầu tới để gương mặt mình áp sát vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, hỏi:
- Mới mấy tiếng đồng hồ, sao anh dậy sớm vậy?
Thẩm Hoài vươn người đứng dậy, nhìn thấy đồng hồ trên tường đối diện chỉ 7 giờ sáng.
Ở Từ Thành, Thành Di sinh hoạt rất đơn giản, lúc ở văn phòng, lúc ở ký túc xá, hàng ngày đều ngủ đủ giấc mới rời giường Nhưng giờ giấc của Thẩm Hoài không ổn định như vậy, có nhiều khi hắn làm việc hoặc họp hành tới khuya, sáng hôm sau cho dù không có việc gì đột xuất, hễ đang ở Hà Phổ là phải chạy tới phòng làm việc, xử lý công việc suốt ngày, thường ngày hắn vẫn kiên trì tập thể dục, mới có thể duy trì được sức lực và tinh thần đồi dào như vậy.
Đêm qua, khi Thẩm Hoài lái xe tới nơi, đã ba giờ sáng, đến lúc này hắn cũng chỉ mới ngủ được mấy tiếng đồng hồ, nhưng ngủ rất ngon, tỉnh dậy cũng không thấy mệt mỏi gì.
Một tay Thẩm Hoài áp vào gương mặt đẫy đà của Thành Di, cảm nhận sự nhẵn nhụi, mềm mại và đàn hồi của nó, không muốn buông ra, một tay gối đầu, ngắm nhìn thân hình mềm mại và lười nhác của cô, nói:
- Em không dậy đi làm sao?
- Hôm nay, em xin nghỉ để đi mua xe...
Thành Di đáp:
- Nhưng mới rạng sáng anh đã tới, lại còn ngáy khò khò, báo hại em không sao ngủ được!
- Anh ngáy ngủ?
Thẩm Hoài ngạc nhiên hỏi lại, khi hắn ngủ say, đương nhiên là không nghe được tiếng ngáy của mình, nhưng hắn cũng biết, chỉ khi nào mình rất mệt mỏi, mới ngáy to trong giấc ngủ, mà ngày hôm qua hắn chỉ cảm thấy trong lòng trống vắng, chứ không làm gì vất vả.
- Hì hì...
Thành Di cười nói:
- Biết là anh sẽ chống chế mà!
Cô chống tay ngồi dậy, cầm chiếc máy Walkman trên bàn, bật lên cho Thẩm Hoài nghe tiếng ngáy to của hắn...
Nghe tiếng ngáy o o của mình, Thẩm Hoài cảm thấy đúng là kỳ lạ và buồn cười, Thành Di thì cười đến run rẩy cả người:
- Nghe đi, còn có nhịp điệu nữa nè!
Cô cầm chiếc Walkman né qua né lại, không cho Thẩm Hoài giành lấy, không ngờ chân trượt qua mép giường, người mang theo cả chăn ngã nhào vào lòng Thẩm Hoài.
Trước khi cảm nhận cơ thể mềm mại thơm tho của cô trên người mình, Thẩm Hoài đã kêu lên oai oái, đến khi hắn muốn ôm Thành Di cợt nhã một chút, thì Thành Di đã nhận ra ý đồ của hắn, nhanh nhẹn nhảy tránh như một con thỏ nhỏ.
Thẩm Hoài ráng sức ho khan mấy tiếng, nói:
- Em làm anh bị thương rồi nè!
- Có quỷ mới tin anh!
Thành Di đứng ở bên kia giường, không để cho Thẩm Hoài có cơ hội tới gần.
- Em nặng quá mà, va vào người người ta đau quá trời luôn! Chẳng lẽ mình phải cưới một cô nàng vừa to vừa mập sao ta?
Thẩm Hoài nói.
- ...!
Thành Di cầm gối ném hắn, nói:
- Em không mập như anh nghĩ đâu!
- Cho anh ôm một cái là anh biết ngay em có mập hay không!
- Đừng nằm mơ, em không ngốc như anh nghĩ đâu!
Thành Di trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền lấy quần áo trong tủ, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay đồ.
Phòng vệ sinh hướng về phía phòng ngủ, cách nhau một cánh cửa kính mờ, ánh sáng ngoài trời chiếu vào mờ mờ, Thành Di bước vào mở đèn lên, thân hình yểu điệu của cô in lên tấm kính mờ như một bức tranh cắt giấy.
Tuy trước kia ở Bắc Kinh, đã từng thoáng nhìn vóc dáng xinh đẹp của Thành Di, nhưng chưa bao giờ hắn có dịp thong dong thưởng thức vẻ đẹp cơ thể của cô. Giờ đây,Thẩm Hoài mới phát hiện dáng người của Thành Di rất nở nang, cặp đùi thon dài, cặp mông cong vểnh lên, vòng eo mảnh khảnh và bộ ngực tròn nẩy nở như hai cái bát úp,lại thêm mái tóc mây dài đến thắt lưng, càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
Lâu nay Thành Di vẫn ở một mình, cho tới bây giờ cô không hề nghĩ tới việc tấm kính mờ để ánh sáng lọt qua, cứ vô tư thay quần áo trong phòng vệ sinh, không biết Thẩm Hoài ở bên ngoài thấy hết tất cả.
Lúc này điện thoại trên tủ đầu giường reo lên, Thành Di sợ người khác biết Thẩm Hoài ở qua đêm với cô, vừa nghe chuông reo, vội kéo cửa ra, định bảo Thẩm Hoài đừng nghe điện thoại, nhưng vừa ló đầu ra, nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía cửa bên này, hỏi:
- Anh nhìn cái gì vậy?
Nhưng rồi chợt hiểu ra cửa kính mờ có thể nhìn xuyên qua, lập tức cô xấu hổ, mặt mày đỏ bừng, chân tay luống cuống, vội tắt đèn trong phòng vệ sinh, trước khi kéo cửa lại, còn ném chiếc áo ngủ về phía Thẩm Hoài, trong nháy mắt để lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen, tức giận mắng:
- Anh là đồ xấu xa!
Đèn tắt, bóng cô cũng không còn in trên cửa kính.
Chiếc áo của Thành Di phủ trên mặt Thẩm Hoài, mùi hương thật dễ chịu, hắn liền ngửa đầu cho chiếc áo trùm hết mặt.
Chuông điện thoại vẫn reo inh ỏi, Thành Di vội vàng chạy ra, nút quần jean còn chưa kịp cài, nội y cũng nhô lên một góc, lộ ra cái bụng thon nhỏ, trơn nhẵn, trắng như tuyết, cô cầm lấy ống nghe:
- Con vừa dậy, đang đánh răng trong phòng tắm. Mẹ, sao mẹ gọi điện cho con sớm vậy? Con biết rồi, trước khi mua xe thì gọi điện thoại bàn bạc với anh Thẩm Hoài...Nhưng vấn đề là có gì đâu để mà bàn bạc? Mà cũng không nên để anh ấy giúp bằng cách bỏ tiền...
Cô ngồi xuống đầu giường, kéo chiếc áo ngủ trên mặt Thẩm Hoài xuống, đưa ngón tay trên môi, ra hiệu “đừng lên tiếng”, rồi vừa chỉnh lại y phục, vừa trò chuyện với mẹ mình.
Thẩm Hoài tựa cằm ở mép giường, bình thản nhìn Thành Di nói chuyện với mẹ qua điện thoại.
Thành Di ngồi trên giường, thấy dáng nằm nửa thân dưới tựa xuống sàn nhà, đầu gác trên giường của Thẩm Hoài hơi ngộ nghĩnh, không nhịn được bèn dùng hai đầu ngón chân kẹp mũi hắn, không ngờ Thẩm Hoài túm lấy bàn chân trắng nõn của cô, kéo cả người cô vào lòng mình.
Thành Di giãy dụa, nhưng không dám gây ra tiếng động, sợ mẹ cô biết Thẩm Hoài ngủ qua đêm ở phòng mình. Giãy dụa một hồi mà không thoát được, cô đành ngồi dựa vào lòng Thẩm Hoài, tiếp tục nghe điện thoại, nhưng nhìn hắn bằng ánh mắt hung dữ, như thể nếu hắn dám “động tay, động chân” với cô, cô sẽ lập tức cho hắn biết tay.
Trong phòng mở máy lạnh, trên người Thành Di chỉ mặc đồ lót, Thẩm Hoài ôm vòng eo thanh mảnh, đầy co giãn của cô, mặt áp sát vào tấm lưng mềm mại và ấm áp của cô, ngửi mùi hương khiến người ta say đắm trên người cô, yên lặng lắng nghe cô nói chuyện mua xe với mẹ.
***
Hôm nay Thành Di xin nghỉ, lên thành phố, tới đại lý mua xe.
Hình thức kinh doanh xe theo giấy phép đặc biệt, tức cái gọi là “cửa tiệm bán xe 4S” của nước ngoài, vẫn chưa chính thức đi vào trong nước, hôm nay Thành Di phải đăng ký ở cửa hàng đại lý xe, còn phải làm thủ tục mua xe theo dạng trả góp, rồi nào là làm bảo hiểm, chạy thử xe, xin biển số xe v.v...cửa hàng chuyên doanh không phục vụ kiểu trọn gói, cho nên cô phải chạy lo thủ tục khá phức tạp.
Tuy nhiên, nếu nửa đêm Thẩm Hoài đã lái xe chạy tới, đương nhiên Thành Di sẽ không bỏ qua sức lao động miễn phí của hắn.
Thẩm Hoài suy nghĩ, không muốn sau khi Thành Di mua xe, hắn và cô phải lái hai xe trở về Hà Phổ, cho nên hắn bấm điện thoại gọi một tài xế tới đưa hai người tới cửa hàng bán xe ở Từ Thành, tiện thể lái xe của hắn về.
Để bảo vệ nền công nghiệp trong nước, nhà nước đã đưa ra chính sách bảo hộ nghiêm ngặt đối với công nghiệp ô tô, cấm những hãng xe hơi lớn của nước ngoài đầu tư xây dựng nhà máy thép với vốn 100% nước ngoài, mà phải góp vốn với xí nghiệp ô tô trong nước, mới được phép thâm nhập vào lĩnh vực sản xuất ô tô trong nước.
Những nhà máy ô tô hàng đầu trong nước như Nhất Khí, Yên Khí, Quảng Khí, Tân Khí đã hùn vốn với những hãng xe lớn của những cường quốc về công nghiệp ô tô như Mỹ, Nhật, Đức, Pháp, Anh...hình thành nên mười mấy nhà máy ô tô trong nước với cách thức hùn vốn đan chéo nhau, khá phức tạp.
Ngoài điều đó ra, trong nước còn có một trăm ba mươi mấy nhà sản xuất xe hơi, khiến cho thị trường xe hơi trong nước với tổng lượng tiêu thụ năm 1997 – 1998 còn chưa tới một triệu sáu trăm ngàn chiếc, trở nên cạnh tranh gay gắt, tình hình trông có vẻ hỗn loạn.
Volkswagen là hãng xe của Đức thâm nhập thị trường xe hơi trong nước sớm nhất, đã kinh doanh trong nước nhiều năm. Cửa hàng đại lý nhượng quyền của Volkswagen ở Từ Thành, tuy không thể so sánh với những đại lý nhượng quyền được trang trí lộng lẫy của nước ngoài, nhưng hoàn toàn hơn hẳn những đại lý bán xe hơi thương hiệu trong nước.
Người quản lý tiêu thụ của đại lý là một phụ nữ đẹp họ Đới, không lớn tuổi hơn Thẩm Hoài bao nhiêu, chừng 27, 28 tuổi, tóc ngắn, trông có vẻ giỏi giang, nụ cười rạng rỡ không giấu được vẻ mệt mỏi, có lẽ vì áp lực công việc buộc phải bán được nhiều xe.
Các việc liên quan như tiền xe, ưu đãi, trang hoàng, đại lý bảo hiểm, trả góp, thử xe, biển số v.v..., trước đây Thành Di đều đã trao đổi với quản lý Đới; cô cũng đã mô tả ngắn gọn về loại xe mà mình thích, là chiếc Urban Golf, loại xe nhỏ gọn giống như xe của Trần Đan, chỉ có điều xe của Trần Đan màu đỏ, còn Thành Di lại thích chiếc màu xanh.
Thẩm Hoài xem như chỉ là một “chân chạy”, liền tới nhà để xe lấy xe ra, rồi ba người chạy ra quốc lộ thử xe.
Tuy không ít người ở Mai thép lái những chiếc xe sang trọng ngoại nhập giá hàng trăm ngàn, đến cả triệu, thậm chí là hai, ba triệu một chiếc, nhưng Thẩm Hoài phải chú ý tới địa vị của mình, loại xe tốt nhất mà hắn dùng, chỉ là hiệu Passat, nhiều lúc khác, là một chiếc Santana mua ở huyện từ năm 1990.
Tuy Urban Golf không thể so với loại xe sang trọng, nhưng động cơ, mức độ thoải mái khi điều khiển, tính an toàn, đều tốt hơn hẳn so với loaij xe hiệu Santana mà Thẩm Hoài thường dùng, hơn nữa dáng xe gọn gàng cũng thích hợp để phụ nữ sử dụng.
Đương nhiên, đó cũng chủ yếu là do những hãng xe liên doanh với nước ngoài, không đưa ra nhiều model xe để lựa chọn, ở sảnh triển lãm còn có một chiếc Beetle màu cam, đẹp thì đẹp thật, nhưng giá quá cao.
Đối với chiếc Urban Golf này, Thành Di cũng không có gì không hài lòng, khi trở lại đại lý nhượng quyền, liền chuẩn bị ký hợp đồng mua xe trả góp, không ngờ là lại gặp hai người quen ở phòng triển lãm.
Từ Nhàn đang ngắm nghía chiếc Beetle màu cam với vẻ yêu thích, thấy Thẩm Hoài và Thành Di đi vào, cũng hơi kinh ngạc:
- Trùng hợp quá, hai người cũng đi mua xe à?