Thẩm Hoài và Thành Di thử xe xong, theo quản lý tiêu thụ Đới Tiểu Oánh trở về cửa hàng nhượng quyền Đại Chúng làm thủ tục, chỉ mới tới phòng trưng bày, không ngờ lại gặp Từ Nhàn – người đã gặp lần trước ở trên xe lửa Thạch Môn và tình nhân của cô là Chu Thần Tây
Lần trước, khi từ Thạch Môn đáp xe hỏa về Từ Thành, Thẩm Hoài, Thành Di và Từ Nhàn chỉ là “bèo nước gặp nhau”, mặc dù ngủ qua đêm trên xe lửa, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trước khi xuống xe cũng ghi lại phương thức liên lạc và danh tính, nhưng Thẩm Hoài cũng không nói rõ với Từ Nhàn về thân phận của mình và Thành Di.
Sau đó, Từ Nhàn cũng không chủ động liên lạc với Thẩm Hoài hoặc Thành Di, Thẩm Hoài thầm nghĩ, có lẽ cô gái xinh đẹp và có tâm kế kia cũng xem hai người chỉ là khách qua đường bình thường, bèo nước gặp nhau mà thôi, có lẽ đã quên hai người rồi?
Lúc này Từ Nhàn vẫn ăn mặc rất thời trang, cô mặc một cái áo khoác nỉ màu cam và một chiếc váy da cực ngắn, đi giày cao gót màu đỏ, khiến cặp đùi thon thả bọc trong tất lụa đen trông càng dài miên man, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt quyến rũ, cổ quấn khăn lụa đủ màu, càng làm đôi môi đỏ mọng rực lên như lửa, toát ra dáng vẻ của một phụ nữ đẹp thành thị, ở nơi này, chỉ có một mình Thành Di là không bị lu mờ trước sắc đẹp của cô ta.
Quản lý tiêu thụ Đới Tiểu Oánh và cô gái tiếp đón Từ Nhàn, cũng đều là người xinh đẹp, nhưng trước vẻ đẹp lộng lẫy của Từ Nhàn, ít nhiều đều bị lép vế.
Tuy nhiên Thẩm Hoài lại thích vẻ đẹp tươi tắn mà nhẹ nhàng thanh nhã khiến người khác vui thích của Thành Di.
Thấy Từ Nhàn tỏ thái độ niềm nở, dường như sau khi chia tay ở ga xe lửa lần trước, cô vẫn nhớ đến hai người, Thẩm Hoài và Thành Di cũng lịch sự bắt chuyện với cô theo phép xã giao.
Chu Thần Tay mặc một bộ âu phục xanh sẫm, trông có vẻ lớn tuổi hơn Từ Nhàn nhiều, có lẽ ỷ vào địa vị, cũng có thể là lo sợ có người quen nhìn thấy mình đi chung với Từ Nhàn, chỉ đứng ở xa gật đầu một cách lãnh đạm, coi như là chào hỏi, chứ không tới gần.
Đối với phản ứng lạnh nhạt của Chu Thần Tây, hình như Từ Nhàn có phần không vui, cô chạy tới nắm tay y, kéo y đi tới phía trước, nói:
- Đây là Thẩm Hoài và Thành Di, hồi tháng 10, em đáp xe lửa từ Thạch Môn trở về, suýt nữa bị người ta khi dễ, chính Thẩm Hoài đã giải vây cho em, anh không nhớ sao?
Thấy Từ Nhàn cứ quấn lấy, Chu Thần Tây không có cách nào, đành đi tới bắt tay Thẩm Hoài, đáp:
- Nhớ chứ, sao lại không nhớ?
Thẩm Hoài cười thầm, nhìn phản ứng vừa rồi của hai người, hắn tự nhủ, không phải Từ Nhàn đặc biệt vui vẻ khi nhìn thấy hai người, mà là muốn khoe quan hệ thân mật giữa cô và Chu Thần Tây trước mặt những người mà cô và Chu Thần Tây biết. Nhưng nhìn dáng vẻ của Chu Thần Tây, hình như y muốn tránh né, có lẽ là sợ Từ Nhàn “được đằng chân lại lân đằng đầu”.
Điều đàn ông luôn muốn hướng tới, đó là “cơm, phở đề huề” (1), mà một khi “phở muốn thế chỗ của cơm”, làm cho trong ngoài náo loạn, là điều mà Chu Thần Tay hoàn toàn không mong muốn.
- Hai người muốn mua xe gì vậy?
Từ Nhàn nhiệt tình hỏi.
- Là chiếc ở bên ngoài...
Thành Di chỉ chiếc Urban Golf màu xanh lam mà mình và Thẩm Hoài vừa lái thử.
- Được lắm, được lắm, chiếc xe này cũng rất đẹp.
Từ Nhàn khen luôn miệng.
Người dân nói chung chưa thể nói là giàu có, giá một căn nhà lầu mới ở khu thành thị chỉ hơn hai ngàn, tư nhân mà có thể mua được một chiếc xe con như Urban Golf, dù sao cũng không thể nói là kém.
Chỉ có điều lời khen ngợi liên tục của Từ Nhàn ít nhiều có phần dối trá, chỉ cần nhìn thấy cô ta và Chu Thần Tây cùng với hai nhân viên tiêu thụ đứng trước chiếc Beetle màu cam ở phòng trưng bày này, đủ biết cô đã nhắm trúng chiếc Beetle nhập ngoại kia rồi.
Có lẽ Chu Thần Tây muốn Thẩm Hoài và Thành Di đi cho nhanh, tránh để Từ Nhàn tiếp tục biểu diễn mối quan hệ thân mật với y trước mặt hai người, bèn chỉ vào chiếc Beetle, mỉm cười hỏi:
- Sao không thử chiếc này, cũng không đắt hơn bao nhiêu? Từ Nhàn cứ suốt ngày nói về chiếc xe này, chạy tới chạy lui chỗ này mấy lần rồi...
Trên thị trường nước ngoài, giá Beetle cũng không cao quá mức, chủ yếu là do nhà máy liên doanh Volkswagen không sản xuất xe này, mà chỉ nhập khẩu về, tính cả thuế có tính bảo hộ công nghiệp trong nước, thuế trước bạ, thuế tiêu thụ...giá chiếc xe này rốt cuộc bằng ba chiếc Urban Golf, hoàn toàn không phải là một chiếc xe để lãnh đạo thông thường ở thành thị có thể mua được.
Tâm trạng vui vẻ khi đi mua xe của Thành Di đương nhiên không bị câu nói có dụng ý xấu của Chu Thần Tây phá hỏng, cô bèn từ biệt Chu Thần Tay và Từ Nhàn, nói:
- Xe này chúng tôi không mua nổi đâu, ngay cả chiếc Urban Golf ngoài kia, chúng tôi còn phải mua trả góp.
Rồi liền kéo tay Thẩm Hoài, muốn vào trong ký hợp đồng mua xe với Đới Tiểu Oánh.
Từ Nhàn đẩy Chu Thần Tây một cái, hình như cũng bất mãn vì vẻ mặt khinh thường vừa rồi của y, lại còn nói một câu với ý xấu, cô hỏi Thành Di:
- Cô chưa ký hợp dồng phải không? Volkswagen không tính giá ưu đãi cho hai người à?
Xoay người lại, cô nói với người đàn ông đi xem xe cùng Chu Thần Tây:
- Vương tổng, vị Thành tiểu thư này là bạn thân của tôi và Thần Tây, với giao tình giữa Thần Tây và anh, anh cũng nên cho cái giá ưu đãi chứ?
Nghe Từ Nhàn nói vậy, Thẩm Hoài nhận thấy đôi mi thanh tú của quản lý tiêu thụ Đới Tiểu Oánh hơi nhíu lại.
Hiện nay, nghề quản lý tiêu thụ có thu nhập cao, nhưng áp lực rất lớn, thu nhập tính theo phần trăm lợi nhuận. Cô ta đã thỏa thuận xong giá xe với Thành Di, nếu bây giờ vì Chu Thần Tay lại tiếp tục giảm giá, số phần trăm dành cho cô sẽ giảm xuống, trong lòng đương nhiên không vui.
Tuy nhiên ở trước mặt khách hàng và Phó tổng giám đốc phụ trách tiêu thụ, sau một thoáng nhíu mày, Đới Tiểu Oánh lấy lại vẻ tươi cười ung dung, mỉm cười nói:
- Giá mà tôi đưa ra cho Thành tiểu thư, đã là giá ưu đãi nhất mà cửa hàng có thể dành cho khách hàng, nhưng đương nhiên, nếu Vương tổng của chúng tôi đồng ý ưu đãi thêm, đó hoàn toàn là do giao tình giữa Chu tiên sinh và Từ tiểu thư với Vương tổng...
Nghe Đới Tiểu Oánh nói vậy, Thẩm Hoài thầm nghĩ hẳn là Từ Nhàn đã lôi kéo Chu Thần Tây tới đây mấy lần rồi.
Lúc này Đới Tiểu Oánh cũng đã xác định là Thành Di quen biết Chu Thần Tây và Từ Nhàn, bèn đưa mắt nhìn về phía người thanh niên được gọi là “Vương tổng” kia.
Từ giữa những năm 1990, thị trường hàng hóa trong nước đã bước vào thời kỳ tiêu thụ hoàng kim, trong đó, ngành kinh doanh xe hơi là một thị trường cao cấp, tập trung những thanh niên có thể nói là nhân tài hàng đầu trong nước.
Thị trường xe hơi trong nước còn chưa có chế độ kinh doanh nhượng quyền (franchise), công ty Thương mại Đức Thành là tổng đại lý của công ty liên doanh Volkswagen ở tỉnh Hoài Hải, ở đó việc nhìn thấy những tổng giám đốc, phó tổng giám đốc trên dưới ba mươi tuổi là bình thường, cũng không khiến người ta bất ngờ.
Như quản lý tiêu thụ Đới Tiểu Oánh, thoạt trông chỉ chừng 27, 28 tuổi, tuy nhiên Thẩm Hoài nhận thấy cách ăn nói, xử sự, đoán ý người khác và kỹ năng nghề nghiệp của cô ta khá cao, ở lĩnh vực kinh doanh, một phụ nữ như vậy là tương đối khó có.
“Vương tổng” không tùy tiện tỏ thái độ, bình tĩnh xem qua tờ biên lai mà Đới Tiểu Oánh đưa sang, rồi vừa cười vừa nói:
- Giá quản lý Đới của chúng tôi đưa ra cho Thẩm tiên sinh và Thành tiểu thư, thật sự đã là giá ưu đãi nhất mà tiệm chúng tôi có thể dành cho khách hàng rồi...
Đương nhiên, tuy nói như vậy, nhưng Vương tổng cũng nhìn về phía Chu Thần Tây, như muốn Chu Thần Tây xác nhận quan hệ giữa y với hai người khách này, điều đó sẽ quyết định mức độ ưu đãi sau cùng có thể đưa ra.
Chu Thần Tây cũng không vội nói ngay, mà nhìn về phía Thẩm Hoài và Thành Di, như chờ hai người lên tiếng nhờ giúp đỡ, y cũng rất thích cái cảm giác được người khác khẩn cầu.
Đừng nói là Thẩm Hoài, mà ngay cả Thành Di cũng không thích nhờ Chu Thần Tây giúp mình có được mức giá ưu đãi, huống chi Chu Thần Tây lộ ra dáng vẻ muốn hai người phải khẩn cầu như vậy, càng khiến cô cảm thấy chán ghét, chỉ mỉm cười nói với Từ Nhàn:
- Đới quản lý đã cho chúng tôi giá ưu đãi nhất rồi, cho nên cũng không cần phiền đến Chu tổng; ân huệ của Chu tổng lớn quá, chúng tôi không dám nhận đâu...
Thấy cặp nam nữ này ra vẻ thanh cao, trong lòng Chu Thần Tây khó chịu, thầm cười lạnh, nhưng không lộ ra mặt, nói với Từ Nhàn:
- Vương tổng đã nói giá đó là ưu đãi nhất rồi, nếu chúng ta còn muốn giúp cậu Thẩm, thì sẽ thành ép giá và làm khó cho Vương tổng. Hơn nữa, tiểu Thẩm tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sẽ không để ý tới hai mươi ngàn chênh lệch giá đâu!
Nếu như Chu Thần Tây không nói câu cuối cùng, Thẩm Hoài còn thừa nhận y là một người có lòng, nhưng câu cuối cùng y nói, khiến hắn coi thường y, liền kéo Thành Di đi cùng Đới Tiểu Oánh vào phòng tài vụ ký hợp đồng.
- Hai vị có quan hệ thân thiết với Chu tổng của công ty chứng khoán Đông Giang sao?
Đới Tiểu Oánh đẩy cửa bước vào phòng tài vụ, cầm lòng không đậu, hỏi.
Vừa rồi nếu Phó tổng giám đốc phụ trách quản lý tiêu thụ của cửa hàng, gn được gọi là “Vương tổng” mở miệng, thì giá xe còn có thể giảm thêm khá nhiều, nhưng cô không ngờ Thẩm Hoài và Thành Di – người đi mua xe chỉ trả được một nửa, phần còn lại phải trả góp, vậy mà lại tỏ ra không cần giúp đỡ của Chu Thần Tây, điều đó khiến cô ta cảm thấy hiếu kỳ về hai người.
- Cũng chỉ là quen biết thôi.
Thẩm Hoài cười đáp.
Đẩy cửa phòng tài vụ đi vào, thấy bên trong không có ai, Đới Tiểu Oánh liền xoay người lại, ra ngoài tìm người.
Phòng tài vụ là nơi quan trọng, Thẩm Hoài và Thành Di cũng không tiện ở lại, bèn đi cùng Đới Tiểu Oánh ra ngoài.
Mới tới hành lang, ba người nghe tiếng Chu Thần Tây nói bằng giọng bất mãn:
- Hai người đó không biết đối nhân xử thế, em nói giúp họ làm cái gì? Giao tình giữa anh và Vương tổng, chẳng lẽ lại rẻ rúng như vậy sao?
Thẩm Hoài, Thành Di và Đới Tiểu Oánh đang đi ra ngoài, cũng không tránh kịp, đều nghe Chu Thần Tây nói rất rõ, tất cả mọi người đều hơi sững sờ, đưa mắt nhìn nhau.
Chu Thần Tây cũng không tỏ ra áy náy vì “lỡ lời”, dường như đã lật mặt rồi thì cũng không cần phải nhẹ nhàng, lịch sự nữa. Y lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hoài và Thành Di,từ dáng vẻ cho đến khí thế đều lộ rõ ý xem thường Thẩm Hoài và Thành Di là người không biết cách xử thế.
Từ Nhàn hơi xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể đứng bên cạnh Chu Thần Tây, nhìn Thẩm Hoài và Thành Di cười cười với vẻ có lỗi, không nói gì thêm.
Thẩm Hoài thản nhiên mỉm cười, nhìn “Vương tổng” hỏi:
- Nếu không dựa vào giao tình giữa Chu tổng và Vương tổng, tôi lại muốn Vương tổng ưu đãi thêm, thì Vương tổng có thể ưu đãi bao nhiêu?
“Vương tổng” hơi do dự, cũng biết nếu chọc giận hai khách hàng này, sẽ phá hỏng vụ mua bán này, nhưng trong lòng đã xác định rõ ràng Chu Thần Tây mới là khách sộp mà y phải lôi kéo, bèn cười nói:
- Thẩm tiên sinh, vừa rồi tôi đã nói rõ, giá mà Đới quản lý đưa ra cho hai vị, đã là giá ưu đãi nhất của chúng tôi dành cho khách hàng, tiên sinh lại nói như vậy, thì thật sự là làm khó chúng tôi...
Đới Tiểu Oánh thứ nhất là không muốn mất khoản hoa hồng này, thứ hai là lời lẽ vừa rồi của Chu Thần Tây quả thật cũng khó nghe, cho dù y không cố ý nói thẳng mặt người ta, nhưng đã bị người ta nghe được, thôi thì cửa hàng của mình cũng nên mở một lối để hai vị khách hàng này xuống thang, liền nói với “Vương tổng”:
- Vương tổng, đợt khuyến mãi của tháng trước, có lẽ Thẩm tiên sinh và Thành tiểu thư cũng có thể được hưởng...
- Khuyến mãi đã kết thúc, nếu đối xử ngoại lệ với Thẩm tiên sinh và Thành tiểu thư, thì khó giải thích với những khách hàng khác...
Trong tình thế phải lựa chọn giữa Chu Thần Tây và hai vị khách này, Vương tổng nhất định “giữ” Chu Thần Tây lại, thẳng thừng từ chối gợi ý của Đới Tiểu Oánh, tuy nhiên lời lẽ cũng cẩn trọng:
- Mong Thẩm tiên sinh và Thành tiểu thư thông cảm cho...
Khóe môi y hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhưng dáng vẻ thì rõ ràng là muốn nói “không hài lòng thì xin mời tới tiệm khác”.
Chu Thần Tây thấy Vương tổng đầy “nghĩa khí” đứng về phía mình, liền quay đầu lại, thích thú nhìn Thẩm Hoài và Thành Di, vẻ mặt không hề che giấu ý cười khinh miệt.
- Vậy thì cứ theo tờ đơn này mà ký hợp đồng đi.
Thẩm Hoài đưa tờ khai cho Đới Tiểu Oánh, không vì bực bội mà chậm trễ việc mua xe của Thành Di, khiến cô lại phải lặp lại quá trình chọn xe, xin trả góp, làm bảo hiểm,làm lãng phí thời gian của cô.
Tuy nhiên sau khi đưa tờ đơn cho Đới Tiểu Oánh, Thẩm Hoài lại lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số ngay trước mặt “Vương tổng”, Chu Thần Tây và Từ Nhàn, nói:
- Lão Từ, ừ là tôi đây. Anh đang ở công ty chứ? Tốt, bây giờ tôi báo cho anh biết, tất cả hợp tác mua bán với công ty thương mại xe hơi Đức Thành, trước hết đều bỏ hết,thẩm tra lại một lượt theo thủ tục...
Thành Di cười gượng, đẩy Thẩm Hoài một cái, nói:
- Anh không có việc gì làm à? So đo với họ làm cái gì!
Cuộc gọi của Thẩm Hoài khiến “Vương tổng” và Chu Thần Tây đều cảm thấy hoang mang ngơ ngác, mà nụ cười của Thành Di lại toát ra phong thái không coi bọn họ vào đâu, lập tức khiến trong lòng hai người cảm thấy lạnh lẽo, đưa mắt nhìn nhau, không biết hai người trẻ tuổi này là phô trương thanh thế, hay là mình đã bất ngờ đắc tội với thần thánh phương nào rồi?
(1) Nguyên văn: Trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới (Chỉ những người đàn ông đã có vợ mà còn lăng nhăng bên ngoài)