Đới Nghị tức giận mặt mũi phừng phừng, ánh mắt hung hãn gườm gườm nhìn mặt Thẩm Hoài, chỉ hận không thể đập một cái lên đó. Thích Tĩnh Dao đứng ở đó, đôi mắt đẹp cũng chằm chằm nhìn Thẩm Hoài, trong lòng cũng tức vì câu nói càn rỡ của hắn, nhưng biểu hiện không rõ ràng như Đới Nghị.
Giao phong còn chưa bắt đầu, nếu chỉ có vài lời hơn thua mà đã khiến Thẩm Hoài lo lắng không yên, vậy thì công phu kiềm chế của hắn quá kém rồi.
Lương Vinh Tuấn đứng một bên yên lặng, có một số việc dù thế nào cũng nghĩ không thông đấy. Vì sao những người như Đới Nghị, Thích Tĩnh Dao cứ nhận định Thẩm Hoài là loại người ương ngạnh ngông cuồng cơ chứ?
Thẩm Hoài nhìn nét mặt cứng ngắc của Đới Nghị, Thích Tĩnh Dao, vừa định nói tiếp vài câu kích họ thì điện thoại di động trong túi quần vang lên, mà người lái xe cũng đánh xe đến dưới bậc thang rồi. Thẩm Hoài vừa nhận điện thoại, vừa đi xuống bậc thang, lên xe, vẫn không quên quay đầu nhìn lại lần nữa.
Đới Nghị nghiến răng phun một câu:
- Tên chết tiệt, một ngày nào đó phải dạy hắn một bài học mới được.
Lương Vinh Tuấn ngẩng lên nhìn mây trắng phía chân trời, làm như không nghe thấy câu nói này của Đới Nghị, nhưng trong lòng cũng lo lắng, dự án nhà máy thép Tân Tân sắp tới y và Đới Nghị sẽ là người chủ trì, nếu Đới Nghị là người có tính cách này, thật sự khiến y không thể nào có thái độ lạc quan ôm hy vọng hợp tác trong tương lai được.
Thích Tĩnh Dao cười nói:
- Thẩm Hoài chính là một tên đắc chí điên cuồng, Đới tổng không cần phải tức giận. Thử nghĩ xem, nếu không phải Tư Hoa và Tỉnh thép hợp tác, thật sự có uy hiếp đối với Mai thép, hắn cần gì phải làm bộ làm tịch như thế?
Nghe Thích Tĩnh Dao nói như vậy, tâm tình Đới Nghị mới dịu đi đôi chút, nhưng thấy con Santa chuyên dụng của Thẩm Hoài đi ra khỏi cửa chính của Uỷ ban nhân dân thành phố, nghĩ hai chữ “cười nhạo”gần như khắc trên gương mặt chết tiệt kia, y lại hừ mũi hai tiếng, dường như cũng có chút bất mãn đối với Thích Tĩnh Dao.
Thích Tĩnh Dao khẽ nhíu đôi mày thanh tú lại, không nói gì với Đới Nghị nữa mà quay sang hỏi Lương Vinh Tuấn:
- Lương tổng, anh có ý kiến gì với câu nói của Thẩm Hoài?
-…
Lương Vinh Tuấn lúc ban đầu tìm Mai thép hợp tác dự án nhà máy sắt thép Tân Tân, cũng không biết y vừa thống nhất với Phạm Văn Trí xong thì sự việc đã rơi vào tai Hồ Lâm và Thích Tĩnh Dao rồi, lúc này thấy Thích Tĩnh Dao hỏi ý kiến của mình, nói:
- Khi thị thép phát sinh nguy cơ, lúc ấy Bí thư Thành ủy Đàm Khải Bình từng đi tìm Mai thép, hy vọng Mai thép có thể tiếp nhận thị thép, nhưng Mai thép đã từ chối. Theo tình hình sự việc sau đó cho thấy, cũng không phải Mai thép không có tâm tư tiếp nhận thị thép, chẳng qua là lúc đó nhà máy thứ hai của Mai thép vừa mới xây dựng xong,quy mô tổng thể nhỏ, nhà máy thép Tân Phổ vẫn còn đang tìm đường ra, thị trường tiêu thụ thép lúc ấy của Mai thép có khó khăn rất lớn. Tuy nhiên, nếu nguy cơ của thị thép phát sinh sau một hai năm, Mai thép tuyệt đối sẽ ngăn cản tỉnh thép tiến vào Đông Hoa đấy…
Câu nói của Lương Vinh Tuấn rất rõ ràng: Tập đoàn Thiên Ích tương lai muốn tiếp nhận tỉnh thép, Thẩm Hoài và Mai thép chính là chướng ngại lớn nhất của họ. Mà hôm nay Thẩm Hoài ắt đã nhìn thấy dã tâm của họ đối với tỉnh thép, mới có thái độ như vậy.
Nhưng ánh mắt của Thích Tĩnh Dao nửa tin nửa ngờ nhìn Lương Vinh Tuấn, vẫn hoài nghi Lương Vinh Tuấn và Thẩm Hoài lén có tiếp xúc, nhưng dự án sắt thép Tân Tân không thể không tiếp tục coi trọng người này, cũng là một việc khiến họ rối rắm.
Đứng ở toà nhà lớn Uỷ ban nhân dân tỉnh nói chuyện lâu như thế cũng không thống nhất được gì, Lương Vinh Tuấn cũng gọi lái xe đánh xe đến, chào Đới Nghị, Thích Tĩnh Dao. Ngồi trong xe, y lại nhớ đến ánh mắt lúc Thẩm Hoài quay lại nhìn dường như có ý sâu xa gì đó.
Lương Vinh Tuấn ra hiệu tài xế lái xe, y nhắm mắt lại nghĩ về phản ứng hôm nay của Thẩm Hoài. Không thể không nói, Thẩm Hoài có mấy câu nói trúng chỗ đau, bất kể là Tư Hoa thực nghiệp hay là Tập đoàn Thiên Ích, Kim Thạch Dung Tín đứng đằng sau ngoại trừ có thể ủng hộ bằng tài chính ra thì không thể cung cấp thêm tài nguyên gì khác cho tỉnh thép nữa, không thể xem là người hợp tác tốt. Huống chi sau lưng Tư Hoa thực nghiệp đều là sói đói, đều thích ăn thịt đấy.
Chỉ có điều, trong hoành cảnh tài chính thắt chặt, sau khi thực thi phương án tăng vốn đầu tư, Tư Hoa thực nghiệp lại tiếp tục được sự ủng hộ của Ngân hàng Dung Tín,trong tay có khả năng nắm giữ 50~60 trăm triệu tiền mặt, điều này cũng đủ nghiền nát những thanh âm phản đối yếu ớt bên trong tỉnh thép rồi.
Năm 97, toàn tỉnh Hoài Hải khoản vay Ngân Hàng tuy chỉ mười hai tỷ, bất luận là xí nghiệp nào trong tay nắm giữ 50~60 trăm triệu tài chính cũng đủ xông pha trong tỉnh Hoài Hải rồi.
Mấy năm nay Thẩm Hoài có lực ảnh hưởng lớn trong tỉnh như thế, địa vị ẩn hình lại rất cao, vừa rồi hắn còn đối chọi gay gắt với Trần Bảo Tề, không khiến mọi người cảm thấy có gì bất ngờ. Chẳng phải là Thẩm Hoài ỷ vào lượng lớn tài chính rót vào tạo nên Mai thép có quy mô như ngày nay sao?
Bất kể là cao tốc Du Tân, cảng Tân Tân khởi động xây dựng có phải vì quy luật bố trí tài nguyên hợp lý hay không, dự án hợp tác Tân Tân vẫn tồn tại nguy cơ rất lớn, điều này không nằm ở số lượng vốn rất lớn trước đó.
Ngày càng có nhiều phàn nàn, có Trung Quốc xã hội chủ nghĩa đặc sắc, thế nào lại có hương vị Trung Quốc tư bản chủ nghĩa đặc sắc, câu nói này thật ra lại khá chân thực.
Lương Vinh Tuấn khe khẽ thở dài, đuổi những suy nghĩ lung tung này ra khỏi đầu óc, bảo tài xế lái xe trở lại xưởng.
Tài xế lái xe đến nhà ga đường dài, Thiệu Chinh đã đỗ xe chờ ở bên đường.
Thẩm Hoài xuống xe, bảo tài xế lái xe về huyện, hắn thì lên xe của Thiệu Chinh. Thành Di đáng ra đã lái xe về Từ Thành rồi nhưng lúc này lại ngồi trong xe của Thiệu Chinh, thấy Thẩm Hoài, nói:
- Từ Nhàn chẳng chịu nói gì trong điện thoại cả, chỉ nói cần gặp anh để bàn lại…
- Vậy à, vậy thì chờ gặp mặt rồi nói sau.
Thẩm Hoài lên xe, cởi nút áo sơmi.
- Tôi vừa gọi điện thoại đến nhà ga hỏi rồi, giữa trưa xe buýt bắt đầu xuất phát, cũng sắp tới rồi.
Thiệu Chinh quay lại nói với Thẩm Hoài:
- Tính toán thời gian, hẳn là lúc cô ấy đến đường cao tốc Đông Hoa thì gọi điện thoại. Mà anh thật sự gặp cô ấy à.
- Cô ta hẳn cũng đang đánh cuộc…
Thẩm Hoài nói.
Lúc này, có một chiếc xe buýt bên cạnh có dòng chữ “Từ Thành – Đông Hoa” từ sau đi đến, chậm rãi đi vào lề đường chuẩn bị tiến vào bãi đỗ xe của nhà ga.
Từ Nhàn dán mắt vào cửa kính xe nhìn ra ngoài, cô không nhìn thấy Thành Di và Thẩm Hoài đang ngồi trong xe, không nhìn người bên ngoài nhà ga đông đúc, trên gương mặt và ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo âu khó che giấu.
Mấy ngày không gặp, gương mặt trái xoan xinh đẹp kia không còn toả sáng nữa, đôi mắt đẹp hơi chút phù thũng, đầu tóc rối bời, hết thảy đều lộ vẻ sợ hãi, tuy rằng vẫn còn nét xinh đẹp nhưng nhìn hết sức tiều tuỵ, có thể thấy được trong mấy qua nội tâm cô bị dày vò rất nhiều.
Thành Di định mở cửa xe đi ra chào hỏi Từ Nhàn, Thẩm Hoài đã đặt tay lên đùi cô giữ lại, nói:
- Người phụ này không đơn giản, chúng ta chờ một chút, không cần phải tỏ ra gấp gáp như thế.
Thành Di ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, đổi lại là cô chưa hẳn có quyết tâm như vậy. Hơn nữa cô ta khi đến cao Đông Hoa mới gọi điện thoại đến cầu xin gặp mặt, chứng minh trong nội tâm cô ta vẫn có tính kế, chứ không có biểu hiện hoảng loạn như hiện tại.
Thành Di không xuống xe nữa, hăng hái hỏi Thẩm Hoài:
- Người ta khổ sở đáng thương, anh thật sự nhẫn tâm à?
- Có câu nói, rắn thanh trúc độc nhất là miệng, ong vàng độc nhất là đuôi, nhưng cả hai đều không độc bằng lòng dạ đàn bà. Đàn ông coi thường phụ nữ, thường thường sẽ chết rất thảm.
Thấy Thành Di mở to mắt, Thẩm Hoài cười nói:
- Em không cần nhìn anh như vấy, đây cũng không phải là anh có bài học thê thảm đau đớn gì, anh chỉ tổng kết bài học thay Chu Thần Tây mà thôi. Em nói anh ta bây giờ còn nghĩ đến tình nhân hôm qua còn ân ái mặn nồng hôm nay đã đi thẳng đến Đông Hoa bán đứng anh ta không?
Thành Di phì cười, nói:
- Vậy anh cũng không cần tỏ ra khẩn trương như vậy chứ?
- Anh khẩn trương à?
Thẩm Hoài sờ sờ mặt, lại hỏi Thiệu Chinh:
- Vừa rồi tôi có khẩn trương không?
Thiệu Chinh ngồi ở tay lái đưa tay đầu hàng, nói:
- Tôi đang nghĩ việc khác, hai người nói gì tôi không nghe thấy đâu.
Một lát sau, thấy Từ Nhàn ra khỏi nhà ga, đứng ở cửa trạm hết nhìn đông lại nhìn tây, trừ diện thoại di động cầm trên tay ra thì trên người chỉ mang theo một túi da cá sấu,nếu không nhìn thần sắc trên mặt cô ta, tuyệt đối không giống vẻ gấp gáp từ Từ Thành đến đây.
Có mấy hành khách kéo phụ nữ trung niên đi lên trước, bực mình đẩy Từ Nhàn ra chỗ khác.
Cuối cùng Từ Nhàn không kiên nhẫn được nữa gọi điện thoại, lúc này Thẩm Hoài mới quay cửa xe lộ mặt ra. Qua một lát Từ Nhàn mới thấy Thẩm Hoài và Thành Di ngồi trên một chiếc Audi màu đen, bèn đi về phía đó, ngồi vào vị trí lái phụ.
- Cô gọi điện thoại cho Thành Di nói cần phải gặp tôi. Được rồi, tôi ở đây, cô có chuyện gì thì nói đi…
Thẩm Hoài bình thản nhìn Từ Nhàn.
- Chu Thần Tây muốn ôm tiền bỏ chạy, tôi nghĩ Huyện trưởng Thẩm có hứng thú với việc này…
Từ Nhàn nói.
Nghe cô ta vừa vào trong xe đã nói vậy, Thành Di thầm than trong lòng, Thẩm Hoài nói đúng, người phụ nữ này đến lúc này rồi vẫn còn mang tâm tính đến để giao dịch.
Thấy sắc mặt Từ Nhàn không còn vẻ tiều tụy như lúc nãy, ánh mắt cũng đầy tinh thần, Thành Di ngồi bên cạnh Thẩm Hoài cũng không lên tiếng.
- Ồ thật sao, cô vì chuyện này mà vội vã muốn gặp tôi ư?
Thẩm Hoài nghe tin tức đó dường như không hứng thú, lại mang theo thần sắc nghi hoặc nhìn vào đôi mắt đẹp của Từ Nhàn, hỏi:
- Tôi muốn hỏi một câu, Chu Thần Tây muốn chạy, việc này có liên quan gì đến tôi? Cô không tìm lãnh đạo cấp cao của chứng khoán Đông Giang, không đến cảnh sát Từ Thành tố cáo lại tìm tôi làm gì?
-…
Khi xuống xe Từ Nhàn vẫn luôn thấp thỏm lo lắng, không biết tương lai thế nào, nhưng thấy Thẩm Hoài thì tâm tình lại buông lỏng, vừa ngồi vào xe lại bị câu hỏi này của Thẩm Hoài làm cho há mồm cứng lưỡi.
Nói thật ra, chuyện này quả thật không liên quan chút nào đến Thẩm Hoài, chẳng lẽ lại nói sau khi nói năng lỗ mãng tại cửa hàng Đức Thành, Chu Thần Tây đầu óc nhỏ nhen lo lắng Thẩm Hoài trả thù, vì thế sợ sệt, sợ hành vi tham ô tiền công, thọc két khoản đầu tư xây dựng bị bại lộ mới gấp gáp muốn kéo cô ôm tiền bỏ chạy sao?
Thấy Từ Nhàn im lặng, Thẩm Hoài nói tiếp:
- Cô đã đến Đông Hoa rồi có thể đến trụ sở cảnh sát Đông Hoa báo án. Tôi nghĩ cảnh sát Đông Hoa sẽ chuyển vụ án này cho cảnh sát Từ Thành. Nếu không có chuyện gì khác, chúng tôi đi trước…
Làm động tác mời Từ Nhàn xuống xe.
Từ Nhàn nắm chặt thành thế, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hoài, thấy vẻ thờ ơ của hắn, ánh mắt không thể khiến hắn lay động thì cô ta sợ hãi, sợ Thẩm Hoài đuổi mình xuống xe, khẩn khoản nói:
- Tôi không thể xuống xe. Anh không thể đuổi tôi xuống xe được…
- Sao tôi không thể đuổi cô xuống xe được?
Thẩm Hoài tò mò hỏi. – Chu Thần Tây sợ tôi trả thù, cho nên trước khi hành vi phạm tội bị bại lộ thì ôm tiền bỏ trốn. Cô muốn tôi trả thù Chu Thần Tây, cho nên chạy tới đây nói cho tôi biết Chu Thần Tây muốn ôm tiền bỏ chạy. Được rồi, đúng là tôi có hứng thú việc Chu Thần Tây ôm tiền bỏ trốn. Tuy nhiên, sau khi cô xuống xe ngoại trừ báo cảnh sát thì cũng không có lựa chọn nào khác, nói thế nào thì tôi cũng đã trả thù được Chu Thần Tây rồi. Cô nói đi, vì sao tôi không đuổi cô xuống xe mà phải giữ cô lại chứ?