Nhìn bộ dạng như hoa lê gặp mưa của Từ Nhàn, trong lòng Thẩm Hoài lại không có chút dao động nào, không để Từ Nhàn nhìn thấy một chút ảo tưởng, hắn lạnh lung nói:
- Đừng đàm phán điều kiện gì với tôi, mau đưa tài liệu trên tay cô cho tôi.
Từ Nhàn lấy từ trong túi xách ra một tập tài liệu, Thẩm Hoài nhận lấy, không chút vội vàng, vẫn bình thản nhìn sắc mặt Từ Nhàn.
Từ Nhàn vẫn không ngẩng mặt lên, nói nhỏ:
- Vẫn còn một ít tài liệu, tôi để ở Từ Thành, không mang tới.
- Vậy được rồi, chúng ta đến chỗ Từ Thành lấy.
Thẩm Hoài ra hiệu cho Thiệu Chinh lái xe, lúc này hắn mới cúi đầu lật xem một phần tài liệu mà Từ Nhàn giao.
Thành Di cũng ngoái đầu lại nhìn, càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ này thật không đơn giản.
Những tài liệu này đều là những chứng cứ chính xác liên quan đến Chu Thần Tây tham ô tiền của công thuộc Chứng khoán Đông Giang, lập báo cáo tài chính giả, thông đồng bán tài sản với giá thấp, tham ô nhận hối lộ…
Toàn bộ tài liệu thu thập được rất đầy đủ, còn có thời gian rõ ràng, dễ nhận thấy không phải là sau khi Chu Thần Tây quyết định ôm tiền bỏ trốn, Từ Nhàn có thể trong thời gian ba bốn ngày ngắn ngủi có thể thu thập được đầy đủ tài liệu.
Nói cách khác, những năm gần đây Từ Nhàn tuy ở cùng với Chu Thần Tây, những trước sau đều vẫn để lại một con đường lui cho bản thân, cũng có thể nói quan hệ giữa cô và Chu Thần Tây, chỉ đơn thuần là một loại giao dịch thể xác
Thành Di liếc nhìn Từ Nhàn qua gương chiếu hậu, thấy trên mặt cô tuy vẫn còn đẫm lệ, nhưng cũng không quên quan sát tình hình giữa cô và Thẩm Hoài ngồi đằng sau.
Ánh mắt giao nhau, Từ Nhàn mới vội vàng né tránh. Trước đây Thành Di có chút đồng cảm đối với người phụ nữ này, bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu nữa rồi.
Những tài liệu Từ Nhàn giao, đều là bằng chứng phạm tội của Chu Thần Tây những năm gần đây, nhưng cô ta nói vẫn còn một ít tài liệu nữa ở Từ Thành cô không mang theo, Thành Di cũng có thể hiểu rõ, những tài liệu đó có liên quan không nhiều đến Chu Thần Tây, có lẽ là chứng khoán Đông Giang hay chính là chứng cứ vi phạm pháp luật khác những năm gần đây ở chứng khoán Đông Giang – đó mới chính là tất cả những gì Thẩm Hoài cần.
Thẩm Hoài nắm được sơ lược nội dung tài liệu mà Từ Nhàn giao, bằng những tài liệu này có thể khiến Chu Thần Tây lĩnh án không dưới 10 năm tù giam, nhưng vẫn không đủ để khiến Chu Thần Tây mở miệng khai ra toàn bộ tấm màn đen tối đằng sau.
Nếu như Từ Nhàn sớm đã cất công thu thập tài liệu liên quan đến Chu Thần Tây, làm bùa hộ mình cho chính mình, Thẩm Hoài tin tưởng những tài liệu nắm giữ trong tay cô ta hẳn là nhiều hơn so với tưởng tượng, mà cô ta cũng không tùy tiện mang tất cả tài liệu theo bên mình, suy nghĩ của cô ta hẳn là còn thâm sâu hơn so với biểu hiện bên ngoài bây giờ.
Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu thấy sắc mặt tái nhợt của Từ Nhàn, không nói gì.
Trước khi cô ta chưa giao cho hắn toàn bộ những tài liệu mà cô ta có, Thẩm Hoài sẽ không cho người phụ nữ này cơ hội …., trong lòng nghĩ người phụ nữ này đến bây giờ vẫn muốn đem những tài liệu có trong tay chia thành hai phần, nói cho cùng cô ta vẫn chưa thật sự tin tưởng ai, người phụ nữ này, sau này còn có thể tin dùng không.
Xe đến Từ Thành trời cũng đã tối, Từ Nhàn đi vào lấy số tài liệu còn lại, Thẩm Hoài và Thành Di, Thiệu Chinh đỗ xe trong ngõ hẻm, đi đến một tiệm mì ở phía trước cửa vào khu cư xá ăn tối, đợi Từ Nhàn đi lấy tài liệu.
Tiệm mì không lớn, sạch sẽ, có bán các món như đầu vịt cay, thịt viên, … và các món ăn vặt, mùi vị cũng không tồi.
Bọn họ đi vào, gọi ba phần mì, thêm vài món ăn nhẹ. Đợi một lúc không thấy Từ Nhàn quay lại, đã thấy điện thoại của cô ta gọi đến.
- Chu Thần Tây dường như đã phát hiện ra được điều gì, anh ta muốn đến chỗ tôi? Tôi phải làm thế nào?
Thầm Hoài cũng không phải cảnh sát, không có nghĩa vụ nhất định phải bắt được Chu Thần Tây.
Chỉ cần lấy được tài liệu, chỉ cần vạch trần được Chu Thần Tây tham ô công quỹ chứng khoán Đông Giang, tự lập tài khoản riêng, toàn bộ sự kiện này có thể khơi lên một trận giông tố, cuốn chứng khoán Đông Giang vào, hắn tin đám Từ Bái, Quách Thành Trạch sẽ biết nắm lấy thời cơ này, không để tuột khỏi tay.
Qua điện thoại Thẩm Hoài vừa định bảo Từ Nhàn mang tài liệu tới Tây quán cùng bọn hắn bàn bạc, ngẩng đầu liền nhìn thấy xe của Chu Thần Tây đi ngang qua tiệm mì.
Cửa kính xe của Chu Thần Tây không đóng, mấy người Thẩm Hoài bên trong tiệm mì nhìn ra, Chu Thần Tây giống như rất giận giữ mắt nhìn chằm chằm về phía trước, lái xe với tốc độ vừa vội vừa nhanh, khi đến ngã rẽ vào khu tiểu xá, mấy người Thẩm Hoài ngồi bên trong tiệm mì đều nghe rõ tiếng thắng xe.
Lúc này để Từ Nhàn đi ra, chỉ sợ cô sẽ chạm mặt Chu Thần Tây ở dưới lầu, Thẩm Hoài đành để cô ở lại trong phòng tùy cơ ứng phó, cúp điện thoại, nói với Thành Di:
- Em ở đây đừng đi, anh và lão Thiệu vào khu cư xá xem sao.
- Liệu đây có thể nào là một cái bẫy không?
Thiệu Chinh hỏi.
Nghe Thiệu Chinh hỏi, Thẩm Hoài cũng có chút chần chừ, tuy khả năng này là rất thấp, nhưng Từ Nhàn lại không thể làm cho người ta hoàn toàn tin tưởng
Thành Di cũng có chút lo lắng, nói:
- Không bằng trực tiếp báo cảnh sát?
Thẩm Hoài lắc đầu, nói:
- Chúng ta báo cảnh sát, vậy thì không có cách nào được xem kịch hay rồi. Đợi lát nữa, anh và lão Thiệu chia nhau ra đi vào là được.
Đến lầu dưới chỗ Từ Nhàn ở, thấy Chu Thần Tây đỗ xe lộn xộn dưới lầu, Thẩm Hoài muốn Thiệu Chinh đợi dưới lầu canh gác, anh cẩn thận đi vào hành lang, đến tầng ba liền nghe thấy tiếng cãi vã.
Thẩm Hoài ngầm cảm thấy tình hình có vẻ gay go, Từ Nhàn nhiều lần ngụy biện, nhưng cô ta mất tích nửa ngày không có chút tin tức, sao có thể khiến Chu Thần Tây không nảy sinh nghi ngờ?
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng gào thét của Chu Thần Tây, giống như tiếng gầm rú của dã thú bị khống chế trong lồng, không có tiếng thanh âm nào của Từ Nhàn. Thẩm Hoài nhìn cánh cửa phòng Từ Nhàn, do dự có nên một cước đá văng nó hay không, ngay sau đó liền nghe thấy chửi mắng như phát điên của Từ Nhàn, tiếng đập phá đồ đạc,chất vấn Chu Thần Tây sao có thể hoài nghi cô.
Đại khái là màn diễn của Từ Nhàn có thể hù dọa được Chu Thần Tây, Thẩm Hoài sau đó liền nghe thấy cô ta ở trong phòng như mất hết sức lực nức nở, mà phía Chu Thần Tây lại không có chút tiếng động nào.
Từ Nhàn đang khóc lóc kể lể nội tâm cô ta lo lắng và sợ hãi thế nào khi sống trong cảnh trốn chạy cùng Chu Thần Tây, sau khi ra nước ngoài với tỉnh cảnh là nhân tình như cô ta thì sống ra sao, cô ta phải chăm sóc cha mẹ già thế nào, lo lắng cô ta bỏ trốn theo Chu Thần Tây ra nước ngoài thì có bị trong nước truy nã hay không/
- Anh yêu bản thân mình như vậy, tôi chỉ là có chút lo lắng, một lòng muốn cùng anh làm một đôi uyên ương, sao anh không an ủi tôi, sao lại có thể nghi ngờ tôi?Khốn kiếp, anh có chút lương tâm nào không? Mấy năm qua tôi sống như chó cảnh hay sao? Tôi muốn báo cảnh sát, cảnh sát ở đâu, anh chỉ cho tôi đi? Anh chỉ cho tôi đi! Anh chỉ cho tôi đi!
Nghe Từ Nhàn ở trong phòng diễn xuất sắc như vậy, Thẩm Hoài nhếch miệng, không khỏi hoài nghi lúc hắn ở trên xe tự cho rằng có thể hù dọa được cô ta, đoán không chừng cô nàng này cũng đang diễn trò.
Thầm Hoài nghĩ bụng khả năng diễn của người phụ nữ này nếu như vẫn không thể hù họa được Chu Thần Tây, vậy thì thật là đáng tiếc. Nếu Từ Nhàn có thể giống Thích Tĩnh Dao dính vào một cây đại thụ, vậy không chừng còn trở thành bộ dạng khó lường nữa. Dương Lệ Lệ so sánh với cô ta tâm cơ có vẻ không thể bằng.
Lại nghe tiếp, trong phòng có động tĩnh rất khác thường, dường như là tiếng thở dốc thân mật truyền tới. Thẩm Hoài áp tai đến gần một chút để nghe, là thanh âm rên rỉ uyển chuyển mê người của Từ Nhàn. Đại khái cô ta không ngờ bên ngoài phòng có một khe cửa có thể nghe được.
Thầm Hoài nhìn đồng hồ, tất cả quá trình cũng chỉ diễn ra trong hai phút, Từ Nhàn thở đứt quãng, âm thanh rên rỉ càng lúc càng cao, thầm cảm thấy diễn như thật.
Sau đó liền nghe thấy tiếng thở dốc ngắt quãng của Chu Thần Tây, thanh âm gầm gừ đè nặng xuống.
- Hẳn là xong rồi?
Thẩm Hoài nghĩ thầm, nghe thấy tiếng xách quần từ trong phòng của Chu Thần Tây , tiếng kim loại cài ở dây lưng va chạm vào nhau, Thẩm Hoài theo cầu thang đi lên tầng trên.
Sau khi Chu Thần Tây đi xuống lầu được một lúc, Từ Nhàn mặc quần áo, run rẩy cầm lấy tài liệu đi ra ngoài.
- Tôi ở đây.
Thẩm Hoài ngồi trên hành lang, mắt sáng quắc nhìn Từ Nhàn, tia sáng của ánh đèn từ trong phòng hắt ra, chiếu vào khuôn mặt Từ Nhàn, không tái nhợt như khi ngồi trên xe trở về Từ Thành, thầm nghĩ lần quan hệ vừa nãy cũng có chút tác dụng.
Từ Nhàn nhìn thấy Thẩm Hoài ngồi ở hành lang, có chút ngạc nhiên, chợt nghĩ những động tĩnh ban nãy trong phòng Thẩm Hoài đã nghe thấy hết, ánh mắt vội né tránh, cố gắng chấn tĩnh nói:
- Chu Thần Tây lúc nãy thiếu chút nữa đã giết tôi.
Thẩm Hoài cười, nói:
- Chu Thần Tây dù có chết cũng không oan! Có điều hắn ta cũng không ngu xuẩn như cô nghĩ, hắn vẫn ở dưới lầu, nếu bây giờ cô cầm tài liệu mang xuống để hắn bắt gặp,thì sẽ không có cách nào giải thích nữa rồi…
Trong phòng vẫn còn thấy mùi tình dục, phải đề phòng Chu Thần Tây có thể quay trở lên bất cứ lúc nào, Thẩm Hoài mới không cùng Từ Nhàn vào phòng, mà ngồi ở hàng lang nghe ngóng động tĩnh bên dưới.
- Được rồi, bây giờ cô có thể nói xem, vì sao cô lại tìm đến tôi?
Thẩm Hoài để Từ Nhàn đóng cửa phòng lại, che khuất ánh đèn hắt ra từ trong phòng, anh châm một điếu thuốc, ngồi trên hành lang, hạ thấp giọng hỏi Từ Nhàn.
- Năm năm trước tôi vào công ty, làm thư kí cho Chu Thần Tây, một lần ở quán rượu hắn bỏ thuốc mê rồi cưỡng đoạt tôi. Sau đó, tôi chia tay bạn trai, lựa chọn làm tình nhân của hắn. Bạn trai tôi sau khi chia tay ba tháng đã chết trong một tai nạn giao thông, người ta đều nói do anh ấy sang đường trong tình trạng không tỉnh táo. Anh thử nói xem, tôi làm sao có thể cam tâm vì hắn sống một cuộc sống mai danh ẩn tích?
Từ Nhàn lúc này dường như cũng quên đi tất cả sự việc ban nãy trong phòng đều bị Thẩm Hoài nghe thấy, giọng nói bình tĩnh có chút khắc nghiệt, nói:
- Nhưng tôi lại biết quá nhiều bí mật của Chu Thần Tây, cũng biết quá nhiều bí mật về chứng khoán Đông Giang, vì vậy tôi càng không có nhiều lựa chọn. Nếu nói ‘không’ với hắn, hắn có thể sẽ giết tôi. Tôi đi báo cảnh sát, nếu có một vài nhân vật lớn bởi vì chuyện Chu Thần Tây ôm tiền bỏ trốn mà liên lụy vào, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé,có thể có kết cục tốt được không? Không lẽ cùng với Chu Thần Tây sống nửa đời người trong tù sao? Tôi biết, những nhân vật lớn như các anh, thà để hắn ôm mười triệu,hai mươi triệu ra nước ngoài sống thản nhiên, cũng sẽ không hy vọng bắt hắn về nước đây. Anh bảo tôi phải làm sao đây?
- Tôi cũng được tính trong số các nhân vật lớn đó sao?
Thẩm Hoài bĩu môi cười, nói:
- Cô bây giờ giao những tài liệu này cho tôi, tôi có thể cho cô một đề nghị, vẫn là để cô tự mình đi báo cảnh sát, có lẽ không thể hứa hẹn gì với cô, tôi cũng không có nghĩa vụ phải hứa hẹn gì với cô, cô hao tâm khổ tứ với trò chơi này như vậy, lại có ý gì đây?
- Trước đây, tôi có chút lo lắng, bây giờ, tôi đồng ý đánh cược.
Từ Nhàn bình tĩnh nói, cầm tập tài liệu trong tay giao cho Thẩm Hoài, cô nói:
- Anh muốn tôi đi đến đâu tự thú? Tôi không có xe, cũng không biết Chu Thần Tây có còn nghi ngờ không, có lẽ phiền anh đưa tôi đi một chuyến.