Bạch Tố Mai từ trong nhà đi ra, đẩy cửa viện ra nhìn thấy Thẩm Hoài và chồng đứng bên ngoài, đoạn nói:
- Ở trong phòng nhìn thấy có xe đậu bên ngoài, hồi lâu không có động tĩnh gì, tôi còn tưởng là ai? Nếu cậu đến sao không gọi điện báo trước, để tôi chuẩn bị thêm vài món?
- Tới đây ăn chực đã là không nên rồi, sao còn không biết xấu hổ mà làm phiền cô Bạch chứ?
- Có làm phiền gì chứ.
Bạch Tố Mai oán trách nói:
- Bình thường ở nhà cũng không có khách khứa gì, nhàn đến không có gì làm. Nếu cậu đến, tôi còn có thể ngại chuyện làm thêm vài món sao? Có điều, cậu đến cũng vừa hay, lát nữa Đại Ny cũng qua đây, đồ ăn trong nhà cũng không thiếu…
- Hôm nay không phải cuối tuần, Tiểu Hùng cũng trở về sao?
Thẩm Hoài hỏi.
- Thất Thất ho khan, chẳng phải bệnh gì to tát, chỉ là mấy ngày trước tôi đi công viên chơi với nó, hít chút phấn hoa ngô đồng nên dị ứng, hai hôm nay đã đỡ rồi. Đại Ny vẫn không yên tâm, trở về thăm nó.
Bạch Tố Mai nói.
- Tôi cũng dị ứng với phấn hoa ngô đồng, tháng tư tháng năm ở Từ Thành không chịu nổi, ho cả một tháng…
Thẩm Hoài nói.
Anh nhớ đến chuyện cũ liên quan đến dị ứng phấn hoa ngô đồng, đây cũng là nguyên nhân mà năm đó anh tốt nghiệp đại học Hoài Công rồi thì không ở lại Từ Thành làm việc, nhưng nhớ đến chuyện xưa đều là cuộc sống qua đi không ở lại của “Tôn Hải Văn”, anh liền ngừng lại, để tránh nói quá nhiều ngược lại sẽ khiến người ta tưởng anh đang nói năng linh tinh, liền hỏi Thất Thất ở đâu.
- Mới ngủ, quậy cả buổi trưa không chịu ngủ, bây giờ thì ngủ rất ngon. Thất Thất đã không sao rồi, Đại Ny còn trở về, giống như là sợ tôi nuôi con nít không tốt vậy.
Bạch Tố Mai lấy làm lạ chuyện con gái lớn kiên quyết trở về, oán giận nói.
- Bình thường bảo tụi nó bận rộn bên ngoài không về, về thì lại ghét bỏ, em cũng thật khó hầu hạ.
Hùng Văn Bân cười bảo vợ vào pha trà cho ông ta và Thẩm Hoài.
Khi Thẩm Hoài quyết định đến Nghi Thành nghỉ một lát, thì đã gọi điện cho Hùng Đại Ny báo trước chuyện này, ngược lại khi sắp đến Nghi Thành mới gọi điện liên hệ với Hùng Văn Bân, thoạt nhìn giống như là trùng hợp Hùng Đại Ny trở về. Bạch Tố Mai lải nha lải nhải nói tới chuyện này, Thẩm Hoài cũng chột dạ, đi vào trong viện với Hùng Văn Bân trước.
Có điều trong mấy câu Bạch Tố Mai lải nha lải nhải, Thẩm Hoài cũng có thể nghe ra trong khoảng thời gian này Hùng Văn Bân không thuận lợi và sự lạnh nhạt của Hùng gia.
Hùng Văn Bân đến Nghi Thành, tuy có thể nói là cánh tay thứ tư, nhưng cánh tay một hai ba đều có lòng nghi kỵ sâu sắc với ông ta, quan viên địa phương Nghi Thành sao lại thân cận với người vừa không thuộc phái địa phương vừa không thuộc phái số ít trên trời rơi xuống chứ?
Thẩm Hoài nhìn thấy tài xế và thư ký đưa Hùng Văn Bân về cũng không vào nhà chào hỏi, cũng biết sau khi Hùng Văn Bân đến Nghi Thành thì cũng không có thân thiết với thư ký mới mà chính quyền thành phố bố trí cho ông ta.
Trước mắt Hùng Văn Bân ở Nghi Thành còn chưa khai mở cục diện, không có chuyện nào có thể tạo ra đủ tiếng vang và ảnh hưởng, tình hình bị động còn phải duy trì thêm một khoảng thời gian nữa.
Vào tháng năm chính là lúc xuân về hoa nở, Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân ngồi trong góc vườn hoa nhỏ, Bạch Tố Mai sai người làm pha trà cho họ, dùng điện thoại không dây liên lạc với Hùng Đại Ny, nhìn sắc trời cũng không biết rốt cuộc cô có đến Nghi Thành không.
Qua điện thoại, Bạch Tố Mai nói:
- Bình thường không có một bóng người, hôm nay thật kỳ lạ, hai nha đầu đều trở về, đứa lớn đã đến trạm xe rồi, có điều đợi đứa nhỏ ở trạm xe, phỏng chừng cũng sắp đến rồi.
Thẩm Hoài nghĩ bụng hẳn là Hùng Đại Ny lôi em gái cô về yểm trợ, trong lòng bật cười, cũng không nói chuyện anh đánh xe đi đón Đại Ny, Đại Linh ở trạm xe, mặt không biểu cảm bàn chuyện đầu tư Hoài Hải với Hùng Văn Bân.
Nhìn vào bề ngoài, đầu tư Hoài Hải chỉ là chuyện mà Lý Cốc cực lực thúc đẩy, Mai thép hệ thậm chí còn bỏ ra không ít lợi ích, nhưng khoảng thời gian này, Thẩm Hoài cũng bỏ rất nhiều tinh lực vào chuyện này, cũng ngó chừng như một hạng mục công tác chủ yếu.
Tuy rằng các hạng mục công nghiệp quy mô đặc biệt lớn như sắt thép Tân Phổ, luyện hóa Tân Phổ đều có thể chống đỡ cho quần thể sản nghiệp vịnh Hoài Hải, nhưng cơ sở sản nghiệp còn xa lắm mới đạt mức sâu rộng.
Thành lập đầu tư Hoài Hải, một là cải cách xí nghiệp quốc doanh thuộc tỉnh cần tạo ra hình thức mới, mà mục đích chủ yếu nhất mà Thẩm Hoài thấy vẫn là thúc đẩy một số chất lượng tốt của xí nghiệp quốc doanh thuộc tỉnh, lúc trước không đào ra đầy đủ tài nguyên tiềm lực, đổ vào khu vực vịnh Hoài Hải, đồng thời khi có được sự phát triển tốt hơn, Mai thép cũng có thể có xúc tiến, có dung hợp.
Lần này Thẩm Hoài có thể thúc đẩy hãng tàu Hằng Dương và xưởng đóng tàu Chử Giang chỉnh hợp chính là tiến hành trên cái sườn này, ngoài ra, giai đoạn sau sẽ còn rất nhiều vụ hợp tác, hạng mục góp vốn có thể phát triển với xí nghiệp quốc doanh thuộc tỉnh.
Mà trước đó, tài sản Mai thép có sung túc, chất lượng tốt hơn đi chăng nữa, nhưng bị hạn chế số lượng đầu tư tiền tệ địa khu, tổng lượng tài chính có thể rút ra từ hệ thống tài chính địa phương vẫn rất có hạn, phần lớn là ỷ vào hai công ty đầu tư Chúng Tín, Hồng Cơ, gom góp phát triển tài chính từ hải ngoại.
Đối với đầu tư Hoài Hải mà nói, bốn tỷ tài sản sạch chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là có bắp đùi của Tỉnh ủy chính quyền tỉnh, Kế Kinh hệ để ôm, không chỉ có thể có được cính sách thiên vị tài chính từ tỉnh, thậm chí có thể xin vay vốn lãi suất thấp có tính chính sách từ trung ương; sâu thêm một bước, trong tương lai lôi kéo các tập đoàn đầu tư xí nghiệp trung ương trực thuộc trung ương tham gia đầu tư vào đầu tư Hoài Hải cũng không phải là không thể.
Chỉ điểm này mà nói, ý nghĩa trọng đại của việc thành lập đầu tư Hoài Hải nằm ở chỗ có thể mở rộng cực đại việc cung cấp tài chính sản nghiệp của sản nghiệp khu vực vịnh Hoài Hải.
Thẩm Hoài cũng không có ý đi làm rắn địa phương, làm hổ tọa sơn gì, nhưng tình thế lại không để cho anh không đề phòng người khác, cũng biết chuyện đấu đá, tranh giành giữa các hệ phái sẽ không có khả năng ngừng lại.
Có điều, cho dù các mâu thuẫn có tồn tại thực tế, nhưng không có nghĩa là thỉnh thoảng sẽ trở nên gay gắt, không có nghĩa là không thể hòa giải hoặc chuyển dời.
Khu Đường Áp, Tân Khu Mai Khê trước đây, quan hệ đảng chính không thể coi như bình thường, nhưng quan hệ này cứ tiếp tục vặn vẹo thời gian dài, không hề thay đổi,thì sẽ có tổn hại cực lớn đối với sự phát triển của địa phương. Hơn nữa, một khi mâu thuẫn mũi nhọn bùng nổ, lực xung kích và sức phá hoại sinh ra đều không phải là thứ Thẩm Hoài có thể đoán trước và khống chế được lúc này.
Mai Khai chia tách, thoạt nhìn lợi ích của Mai thép bị tổn hại, nhưng không chỉ quan hệ sản nghiệp của khu Đường Áp, Tân Khu Mai Khê và trấn Mai Khê cũng khôi phục bình thường, quan hệ đảng chính của khu Đường Áp cũng khôi phục bình thường, một phần sức ảnh hưởng ở khu Đường Áp của Mai thép vẫn có thể để đám người Hà Thanh Xã, Lý Phong, Hoàng Tân Lương gom góp như cũ, cũng có năng lực cân bằng với Mạnh Kiến Thanh, Chu Kỳ Minh trên diễn đàn hội nghị thường ủy khu Đường Áp, đồng thời còn có một phần sức ảnh hưởng chuyển sang đầu tư Hoài Hải, khiến cho Mai thép cùng Kế Kinh hệ do Từ Bái dẫn đầu có con đường bàn bạc và hợp tác.
Quan hệ khu Đường Áp và Tân Khu Mai Khê hòa thuận rồi, Thẩm Hoài cũng không cần lo lắng vấn đề phát triển tiếp theo, có thể bớt đầu tư tinh lực, có thể tập trung tinh lực và tài nguyên nhiều hơn vào việc phát triển Tân phổ và những sự vụ khác.
Có những chuyện, Mai thép hệ có rất nhiều trung hệ không lý giải như thế, có điều Hùng Văn Bân rất ủng hộ.
Nói đến những chuyện này, lại nói đến tình huống hơn nửa năm nay khi Hùng Văn Bân được điều đến Nghi Thành, thật ra ở một mức độ rất lớn nào đó cũng có quan hệ với vụ án chứng khoán Đông Giang.
Sau khi Hùng Văn Bân đến Nghi Thành, đảm nhiệm Phó thị trưởng thường trực, thì đề xuất thúc đẩy công trình xây dựng mở rộng cảng Nghi Thành, hi vọng địa phương Nghi Thành có thể chấp nhận Mai thép hệ gia nhập vào.
Lúc trước suy xét đến chính sách công trình xây dựng quy mô lớn của Nghi Thành có thể còn tương đối bảo thủ, lúc ban đầu Hùng Văn Bân đề cử tập đoàn khai thác Mai Khê tính chất thuần nhà nước, tiếp xúc với Cục cảng vụ thành phố Nghi Thành, làm hạng mục hợp tác xây dựng cảng Nghi Thành.
Thế nhưng Kim Thạch Dung Tín quyết định lên bắc, làm dòng chính của Triệu hệ, Giang Hoa cho rằng tập đoàn Thiên Ích có thể mượn tài sản gom góp gia tăng đến đầy đủ của Tư Hoa Thực Nghiệp, do đó trong hạng mục hợp tác xây dựng của cảng Nghi Thành, trước năm mới dốc sức đá Mai Khai ra khỏi cục, chủ trương hợp tác với tập đoàn Thiên Ích.
Vụ án chứng khoán Đông Giang phát sinh, phương án tăng vốn của Tư Hoa Thực Nghiệp chết non, hạng mục hợp tác xây dựng cảng Nghi Thành dĩ nhiên là đình trệ, có điều đến khi đầu tư Hoài Hải thành lập, Giang Hoa không chỉ đoạt công tích vạch Nghi thành vào khu kinh tế vịnh Hoài Hải về cho mình, còn muốn lấy được vốn của hạng mục xây mới cảng Nghi Thành từ đầu tư Hoài Hải, muốn mượn chuyện này để xoay chuyển.
- Số vốn mà đầu tư Hoài Hải trù bị ban đầu chủ yếu là các hạng mục công trình tiếp nối đường cao tốc ven sông, bảo đảm con đường phòng thủ trên biển, xây dựng mở rộng quốc lộ Tĩnh Hải và căn cứ xưởng xi măng Từ Thành, có dư trước tiên cũng sẽ duy trì tham gia xây dựng cảng Tân Tân – xây dựng mở rộng cảng Nghi Thành, muốn lấy được đầu tư của đầu tư Hoài Hải, trong thời gian ngắn tương đối khó khăn, có thể còn phải kéo dài thêm một năm.
Thẩm Hoài nói cho Hùng Văn Bân biết tình huống mới nhất.
- Cửa cảng ven biển ven sông toàn tỉnh phát triển, mục tiêu năm nay đề xuất đột phá một trăm triệu tấn hàng hóa, cảng Nghi Thành mà còn kéo nữa, khoảng cách sẽ càng lớn.
Hùng Văn Bân nói.
- Đó cũng là áp lực lớn trên người Giang Hoa.
Thẩm Hoài cười khổ nói.
Anh biết tâm tư của Hùng Văn Bân không đặt vào đấu đá trên quan trường, nhưng lúc này anh ngoài trừ nói như vậy, cũng không còn lý do thoái thác nữa.
Ngoài trừ đầu tư Hoài Hải ra, bọn họ không phải không thể lấy ra tiền vốn một hai trăm triệu, công trình xây dựng cảng Nghi Thành, vốn khởi động đầu tư giai đoạn đầu cũng tương đối có hạn, nhưng Giang Hoa là dòng chính của Triệu Thu Hoa, mà ngăn không gọi tiền vốn của Mai thép hệ vào, mà đám người Nhạc Thu Hùng, Lưu Hãn Thanh có ảnh hưởng ở Nghi Thành lại có lòng phòng bị sâu sắc với Hùng Văn Bân, sợ Hùng Văn Bân uy hiếp đến Giang Hoa, sẽ đoạn vị trí thứ hai thứ ba của bọn họ, cho nên rất nhiều chuyện đều không thể giải thích được.
Hùng Văn Bân cũng không nói gì, Thẩm Hoài lại chuyển sang nói chuyện khác:
- Ngoại trừ đầu tư Hoài Hải ra, Lý Cốc còn muốn thành lập một nhóm liên hiệp hiệp thương chính phủ để thúc đẩy khu kinh tế Hoài Hải phát triển, cũng để trong tương lai có thể chính thức hình thành khái niệm “khu kinh tế vịnh Hoài Hải” ở cấp quốc gia, tranh thủ càng nhiều chính sách phát triển có ưu đãi hơn…
- Bí thư điền còn có rất nhiều suy nghĩ nha!
Hùng Văn Bân cảm khái nói.
Điền Gia Canh công tác ở tỉnh Hoài Hải hai năm rồi, sau khi đề xuất khái niệm khung vịnh Hoài Hải thì đổi nhiệm kỳ chạy đến Tây Bộ, nhưng Lý Cốc bây giờ đề xuất ra rất nhiều biện pháp tinh tế cụ thể, không nghi ngờ gì hẳn đều là sự kế tục chiến lược phát triển Hoài Hải của Điền Gia Canh, bằng không Từ Bái, Quách Thành Trạch cũng không thể ủng hộ, phối hợp với ông ta như thế.
Đương nhiên, Lý Cốc cũng là người có năng lực, có trình độ, bằng không ông ta cũng sẽ không khiến Điền Gia Canh chọn ông ta làm người tiến hành nhiều suy nghĩ chiến lược như thế.
Thẩm Hoài gật đầu nói:
- Lý Cốc có nói với tôi một số ý tưởng, nguyên tắc là hy vọng bốn Bí thư thành ủy, Thị trưởng hoặc Phó thị trưởng thường trực của Bình Giang, Nghi Thành, Lam Sơn và Từ Thành tham gia vào nhóm liên hiệp hiệp thương chính phủ này…
Hùng Văn Bân hỏi:
- Nói như vậy, Từ Bái muốn lãnh đạo nhóm nhỏ này?
Thẩm Hoài gật đầu:
- Từ Bái là Phó bí thư Tỉnh ủy, còn không phụ trách công tác kinh tế trong tỉnh, nhưng nếu ông ta dùng thân phận Bí thư Thành ủy Từ Thành tham gia tiểu tổ này, Triệu Thu Hoa không còn mặt mũi chen vào, mà những Phó thị trưởng khác lại không thể tham gia vào tiểu tổ này để áp chế thân phận Từ Bái, cuối cùng phía tỉnh trở thành nhân vật điều đình, Từ Bái có thể nắm giữ địa vị chủ đạo trong tiểu tổ này. Có điều, đây chỉ là tình huống lý tưởng tương đối mà bọn họ hi vọng, Triệu Thu Hoa cũng không thể nói gì. Cứ thế để Từ Bái nhúng tay vào lĩnh vực phát triển kinh tế quan trọng nhất, cũng là trung tâm nhất toàn tỉnh hiện nay, cho nên Từ Bái, Lý Cốc muốn những lý tưởng này của bọn họ hành hiện thực, còn muốn tìm sự ủng hộ bên ngoài. Lão Hùng à, tôi cực lực tiến cử anh làm đại biểu Từ Thành, tham gia tiểu tổ này. Trong số những ứng viên Bí thư Thành ủy, Thị trưởng, Phó thị trưởng thường trực này, tôi không cho rằng còn ai có thể hiểu rõ tình hình khu kinh tế vịnh Hoài Hải hơn anh…
Tình trạng Hùng Văn Bân bị áp chế ở Nghi Thành, Thẩm Hoài đã giúp ông ta đánh vỡ cục diện trong thời gian ngắn, nhưng nếu Hùng Văn Bân đi thực hiện một số công tác thúc đẩy khu kinh tế vịnh Hoài Hải, không chỉ có thể phát huy năng lực của ông ta, cũng giúp ông ta nhảy khỏi cục diện bế tắc ở Nghi Thành hiện nay…