Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 819 - Chương 806: Bám Chặt Không Tha.

Chưa xác định
Chương 806: Bám chặt không tha.

Hùng Đại Linh ngồi trên xe khách đường dài, giữa đường xe hư, vốn dĩ là hành trình nửa tiếng, đợi khi đổi xe rồi, lăn qua lăn lại đến gần bảy giờ mới đến bến xe khách Nghi Thành. Cầm hành lý ra khỏi bến, nhìn thấy chị cô Hùng Đại Ny còn đứng ở cửa ra đợi, Hùng Đại Linh nhảy chân sáo đến, khoác vai chị cô, nói:

- Chẳng phải mẹ nói Thất Thất ho khan không sao cả à, sao hôm nay chị còn về, công việc không bận à?

- Lái xe về cũng không mất nhiều thời gian, nếu không phải hôm qua có chuyện nên lỡ dở thì hôm qua đã về rồi.

Hùng Đại Ny nói, nhưng lại sợ nói nhiều sẽ lòi đuôi trước mặt cô em lanh lợi, xoay người vẫy tay với taxi trên đường.

Ngoài bến xe tuy có taxi vây thành vòng tròn, nhưng Hùng Đại Ny và Hùng Đại Linh đều không biết nói tiếng bản địa Nghi Thành, nếu không muốn gây ra phiền phức quá lớn, lại không muốn bị chặt chém, thì chỉ có thể đi ra khỏi bến xe, đi đến đối diện đường lớn mà đón taxi trên đường.

Bây giờ thời gian không sớm cũng không muộn, chính là giờ cao điểm đi làm tan ca, xe taxi hoạt động bình thường thông thường đều giao ban vào lúc này, Hùng Đại Ny và em gái đi đến đường lớn, đợi thật lâu cũng không đón được chiếc taxi nào chịu chở đến thành nam.

Lúc này, một chiếc Nissan màu đen trực tiếp đánh tay lái từ phía đối diện sang, hai chị em Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh tuy đứng ở rìa vỉa hè, nhưng thấy tư thế chiếc xe kia đánh sang, cũng bị hù giật nảy, còn tưởng xe mất khống chế trực tiếp đụng sang đây chứ.

Xe Nissan gần như phanh lại áp sát vào vỉa hè, một thanh niên mặt hóp mặc áo jacket thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, đôi mắt nhỏ chỉ có hai đường kẻ xoay vòng đánh giá hai chị em Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh, thầm cảm thấy chiếc xe này dừng thật đúng lúc, ánh mắt phát sáng hỏi:

- Hai vị tiểu thư, các em muốn đi đâu hả, có cần bọn anh tiễn một đoạn không? Lúc này lái xe cũng không dễ nha?

Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh mấy năm nay không biết có thể gặp được bao nhiêu thanh niên ngả ngớn áp sát, thò đầu khỏi cửa sổ xe trêu ghẹo trên đường như vậy rồi, ngữ khí nói chuyện và ánh mắt đều giống như lưu manh vậy, các cô chỉ xoay người tránh đi không thèm để ý.

Thanh niên mặc jacket trong chiếc Nissan hiển nhiên sẽ không dễ dàng bị cự tuyệt như thế, lại chạy xe áp sát tới, đưa mặt cười nói:

- Bọn anh muốn học theo Lôi Phong làm việc tốt nha, các em sẽ không cho rằng bọn anh là người xấu chứ? Các em nhìn xem xe treo biển xe chính phủ phía trước đó. Còn nữa, vị bên cạnh anh đây là Sở trưởng Lưu của chính quyền thành phố chúng ta, các em thường coi ti vi thì sẽ biết Sở trưởng Lưu của chúng ta thường lên tin tức của đài truyền hình thành phố. Các em nhìn kỹ đi, bọn anh không giống người xấu…

Ai lại viết hai chữ người xấu lên mặt mình chứ? Trong lòng Hùng Đại Ny nghĩ, có điều vừa rồi cô không để ý bảng số xe, nhìn kỹ lại thì chiếc xe này thật sự là xe công của chính quyền thành phố Nghi Thành.

Lại nhìn sang người thanh niên ngồi ghế phó lái kia, dáng vẻ ước chừng vừa đầu ba mươi, mặc âu phục màu xám sẫm, đeo mắt kính viền vàng, dáng vẻ hào hoa phong nhã,cũng giống nhân viên làm việc trong chính quyền, lại nghĩ trong lòng, người trẻ tuổi khoảng ba mươi tuổi trong chính quyền thành phố, có thể đến cấp Sở, nói không chừng là thư ký của lãnh đạo quan trọng hoặc ai đó, đương nhiên cũng có thể là đang khoác lác với các cô.

Nhưng bất kể thế nào, nhìn thấy con gái trên đường lại ngả ngớn áp sát xe lại như vậy, trong lòng Hùng Đại Ny đương nhiên sẽ không thích, kéo Hùng Đại Linh muốn đi.

Hùng Đại Linh thấy đối phương không ngờ lại là nhân viên làm việc trong chính quyền, ghé vào tai chị cô hỏi:

- Chị nói cái tên Thẩm Hoài kia có phải hở chút cũng sẽ trêu ghẹo lưu manh các cô gái trên đường phố không?

- Em nói linh tinh gì đó?

Hùng Đại Ny nói.

- Anh ta vốn không phải người tốt lành gì.

Hùng Đại Linh nói.

Đại khái là do lầm tưởng ràng hai cô gái đứng bên đường có điều chần chừ, Sở trưởng Lưu trẻ tuổi mặc âu phục ngồi ghế phó lái kia nghiêng đầu qua, nói:

- Nhìn dáng vẻ các cô, chắc vừa từ vùng ngoài đến Nghi Thành đúng không? Giờ này taxi bên ngoài trạm xe rất khó đón, nếu chỗ các cô cần đi không xa, chúng tôi lái xe đưa các cô đi.

Nếu không phải phương thức dừng xe thô lỗ vừa rồi của họ và dáng vẻ lưu manh của thanh niên lái xe, thì chỉ riêng ngữ điệu nói chuyện ôn hòa và tướng mạo hào hoa phong nhã của thanh niên mặc âu phục trước mắt này cũng rất có sức mê hoặc, giống như là thật sự nhìn thấy các cô không đón được xe bên đường nên có lòng tốt giúp đỡ,chứ không phải nhìn thấy các cô xinh đẹp nên tìm cơ hội trêu ghẹo.

Hùng Đại Ny không nhiều chuyện, Hùng Đại Linh lại cố ý nói ra một tiểu khu bình thường gần nhà các cô, sáp qua hỏi:

- Ngồi xe các đi đến tiểu khu Nam Nham, không phiền chứ?

- Thật trùng hợp, chúng tôi đang phải đi về, Sở trưởng Lưu của chúng tôi cũng ở gần đó. Người Nghi Thành không có mấy ai biết núi Tú Nham bên cạnh tiểu khu Nam Nham, Sở trưởng Lưu của chúng tôi ở trên núi Tú Nham…

Thanh niên mặc jacket lái xe cười híp mắt nói.

Lúc này, di động trong túi Hùng Đại Ny vang lên.

Bạch Tố Mai ở nhà đợi thấp thỏm không yên, lại gọi điện hỏi Hùng Đại Linh có đến bến xe chưa.

Hùng Đại Ny đi sang bên, nói điện thoại với mẹ cô:

- Đại Linh vừa đến, tụi con đang đón taxi ngoài bến xe. Giờ này không tiện đón xe, vừa hay có chiếc xe Nissan treo biển số chính quyền đi ngang, nói muốn đưa tụi con về,chỉ là dáng vẻ lưu manh, nói là Sở trưởng Lưu của chính quyền thành phố gì đó, hình như cũng ở gần nhà chúng ta…

Tiếp đó thì nghe thấy mẹ cô đang lớn tiếng nói chuyện với ba cô ở đầu dây bên kia, thấp thoáng nghe thấy ba cô nói người này tên “Lưu Chính Thụy”

Chốc lát sau, tiếng mẹ cô truyền sang từ đầu dây bên kia, đoạn nói:

- Người này tên Lưu Chính Thụy, con cứ mặc kệ cậu ta; chỉ sợ các con tối rồi không tiện gọi xe, Thẩm Hoài đã lái xe đến bến xe đón các con rồi…

Hùng Đại Ny nghĩ bụng nếu ba cô đã biết người tiếp cận này là nhân viên làm việc trong chính phủ, còn bảo cô đừng để ý đến, có thể thấy danh tiếng của Lưu Chính Thụy này nhất định có vấn đề gì mới đúng.

Hùng Đại Ny kéo Hùng Đại Linh về, không dây dưa với hai người này nữa, rất khách sáo nói:

- Cám ơn, thật không phiền các anh, lát nữa có bạn lái xe qua đón chúng tôi.

- Cô vẫn lo chúng tôi là bọn buôn người.

Thanh niên âu phục cười hì hì nói, lấy một tấm danh thiếp trong túi đưa sang, đoạn nói:

- Các cô có từng thấy tên lừa gạt nào luôn mang theo danh thiếp trên người không?

Hùng Đại Ny thấy người này quả thật tên Lưu Chính Thụy, trên danh thiếp in Chủ nhiệm Sở quản lý hậu cần chính quyền thành phố, hẳn là một chức quan béo bở.

Hùng Đại Ny liếc nhìn, cũng không có ý muốn nhận lấy danh thiếp:

- Chúng tôi thật sự có bạn lái xe sang đón, không cần phiền các anh…

Kéo Hùng Đại Linh nhường sang bên, không tiếp tục dây dưa với người tên Lưu Chính Thụy này nữa.

Chỉ là Hùng Đại Ny cố ý tránh né, cũng không đánh tan tâm tư dụ dỗ của Lưu Chính Thụy.

Hùng Đại Ny và Hùng Đại Linh đứng bên đường, liếc mắt nhìn thì biết là hai chị em, một người thành thục xinh đẹp, thân hình đẫy đà gợi cảm, một người thanh xuân tươi tắn, thân hình thon thả cao ráo – xinh đẹp như thế, lại là hai chị em, cả cái Nghi Thành này cũng không đào ra được mấy đôi, đứng trên đường lớn khói bụi mịt mù phảng phất như hai vầng trăng sáng chói mắt vậy, bảo Lưu Chính Thụy làm sao nhịn được tâm tư muốn dụ dỗ chứ?

Tài xế cũng biết tâm tư Lưu Chính Thụy, chỉ cần Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh không rời khỏi vỉa hè, gã cứ lái xe dán sát theo trước theo sau, đầu tay còn thò ra ngoài cửa sổ, không buông tha nói:

- Các em tuyệt đối đừng đi xe trong bến xe, nói không chừng chị chặt chém là chuyện nhỏ đó. Lưu Sở chúng tôi cũng là người thấy ai gặp khó khăn trên đường có thể giúp thì đều giúp cả. Con người cũng chỉ có thể mới có thể kết giao nhiều bạn bè hơn, các em nói đúng không? Lưu Sở chúng tôi cũng thật lòng thật dạ muốn giúp đỡ bạn bè,dáng vẻ các cô lại tỏ ra giống như Lưu Sở chúng tôi không thức thời vậy, các cô cách xa người ngàn dặm cũng không phải là đạo lý làm bạn nha…

Hùng Đại Ny cũng không phải chưa từng nhìn thấy dây dưa không tha, nên dứt khoát đứng bên vỉa hè với Hùng Đại Linh không đi, chỉ là không đáp lại bọn họ câu nào.

Hùng Đại Ny gọi điện về nói xe buýt của Hùng Đại Linh đi gặp sự cố giữa đường, Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân nói chuyện đến gần bảy giờ còn chưa thấy các cô về, sợ giờ cao điểm khó đón taxi, anh liền đánh xe ra bến xe đón các cô.

Khi Thẩm Hoài đi Từ Thành, thì dùng chiếc Golf của Thành Di, để Golf lại cho Thành Di, chạy chiếc Santa ở Từ Bạn về. Thẩm Hoài dừng xe sau chiếc Nissan, Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh đều không nhận raxe của anh, anh dứt khoát dừng lại xem trò vui Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh bị người ta dây dưa, cảm thấy nhàm chán mới bóp kèn mấy tiếng, nhắc nhở Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh nhìn sang.

Lưu Chính Thụy và thanh niên jacket dây dưa hồi lâu cũng không thành công, nghe phía sau có người bóp kèn, cho rằng đuổi họ rời vị trí, ngọn lửa trong lòng liền bùng lên.

Thanh niên mặc jacket thò đầu khỏi cửa sổ, há miệng mắng:

- Có biết thủ trưởng chúng ta không thích người khác ấn kèn với anh ấy không hả? Mẹ nó, mau cút đi…

Lưu Chính Thụy tuy không trực tiếp chửi, còn muốn giữ chút hình tượng trước mặt hai đối tượng dụ dỗ trong mắt anh ta, ánh mắt thò đầu nhìn ra lại vô cùng thô bạo.

Thẩm Hoài ngồi trong xe lại nhận được điện thoại Hùng Văn Bân gọi sang, biết người trước mặt này là Lưu Chính Thụy, coi như là bá chủ thổ hào số một Nghi Thành. Anh lại không sợ ánh mắt này, thấy tài xế mặc jacket thò đầu ra mắng không ngừng, cũng không nói gì, đẩy cửa xe ra, đi qua đưa tay nắm tóc gã kia kéo ra ngoài, làm cho cổ và vai gã kẹt ở cửa sổ xe không động đậy được, mới nhìn thẳng vào Lưu Chính Thụy ngồi ghế phó lái định xuống xe đánh nhau, quát mắng:

- Một trưởng phòng rách nát mẹ nó, một tài xế rách nát mẹ nó, thủ trưởng gì hả? Hai người chửi một tiếng tôi nghe nữa xem, cho dù hai người có gọi Lưu Hãn Thanh ra, bố cũng tát mặt ông ta về thôi!

Thẩm Hoài quát một câu vạch trần thân phận, Lưu Chính Thụy đang lửa giận đầy bụng cũng nhất thời bị giật mình, cách cửa sổ liếc nhìn Thẩm Hoài. Tóc của tài xế mặc jacket bị Thẩm Hoài tóm trong tay, cổ và vai kẹt ở cửa sổ xe, không động đậy được, vừa động liền kêu gào.

Nhìn Lưu Chính Thụy và tài xế bị trấn áp, Thẩm Hoài mới vạch trần thân phận Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh, đoạn nói:

- Phó thị trưởng Hùng bảo tôi nói với trưởng phòng Lưu một tiếng, ông ấy cảm ơn anh có lòng đưa hai cô con gái của ông ấy về nhà, nhưng phiền anh ngày mai đến văn phòng ông ấy, giải thích rõ vấn đề muộn thế này còn sử dụng xe công chính phủ nữa…

Bình Luận (0)
Comment